Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 80

Lúc Tống Thanh bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng ngủ chính, Nam Chi đã bật máy điều hòa thay xong đồ ngủ rồi lên giường rồi. Cô đang kéo tay áo lên cúi đầu hôn lên phần dưới khuỷu tay mình một cái.

Nhưng thật ra cô muốn hôn lên phần nhiều thịt của cánh tay hơn, nhưng cô không thể với tới được.

Tuy bộ đồ ngủ này mỏng hơn bộ quần áo bình thường cô mặc một chút nhưng nó cũng chẳng giúp ít được gì cả. Cô vẫn không thể chạm đến vị trí đó, hoặc có lẽ bản thân chỗ ấy đã chẳng thể hôn đến được rồi.

Giữa lúc diễn ra buổi concert, khi các cô ấy đang nói chuyện thì anh cũng nghe được loáng thoáng đôi ba câu, dù không đầy đủ nhưng anh có thể đoán được đại khái cuộc nói chuyện của các cô ấy, các cô ấy muốn thử cảm giác khi hôn môi.

Anh không làm phiền cô, chỉ lấy bộ đồ ngủ của mình rồi vào nhà vệ sinh thay đồ, sau khi thay xong mới đi ra ngoài.

Khi anh quay trở lại phòng ngủ chính, Nam Chi vẫn còn đang thử, trên cánh tay cô đã in đầy những dấu hôn đỏ chót, lớn nhỏ lốm đốm cả một vùng, nhưng anh cũng chẳng biết vì sao cô lại thấy hứng thú với chuyện này như thế.

Tống Thanh chỉnh lại góc độ của xe lăn rồi cố định bánh xe lại, anh chống tay lên tay vịn để trèo lên giường. Anh vừa nằm xuống, lấy điện thoại ra xem phản hồi về phần mềm thì nghe thấy Nam Chi ở bên kia lớp bình phong đang lẩm bẩm: “Không thử được…”

Dù sao hai người cũng nam nữ khác biệt, tuy bình thường hai người vẫn hay cuộn chung vào một chỗ, Nam Chi cũng thường xuyên nằm trên giường của anh nhưng khi cô ở trên giường anh sẽ rất ít khi leo lên giường, nên coi như là vẫn giữ được khoảng cách.

Bây giờ bỗng nhiên ngủ chung một phòng suốt cả đêm, mà cô lại là con gái, nhiều khi muốn thay quần áo hay làm gì cũng thấy bất tiện, vừa khéo phòng họ chọn theo phong cách Trung Hoa, có một tấm bình phong nằm bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, dùng bình phong che chắn một chút, vừa giữ được sự riêng tư lại không khép kín hoàn toàn, có thể khiến hai người có thể nhìn thấy nhau, rất tốt.

Nam Chi bị tụt đường huyết, căn bệnh này có thể khiến cô ngất xỉu bất cứ lúc nào, chỉ cần không trông coi cô, để cô bỏ lỡ một bữa ăn là có thể xảy ra chuyện ngay.

Thế nên để cô trong tầm mắt vẫn an tâm hơn một chút.

Bình thường chỉ có một mình cô ở trên lầu, anh không thể nói gì nhưng quả thật anh vẫn có chút lo lắng, đến giờ anh sẽ gọi cô xem cô còn ổn hay không. Từ sau khi cô không đi làm nữa, sáng thì cô vẫn luôn ở dưới lầu, ở bên cạnh anh khiến anh cũng yên tâm hơn không ít.

Bây giờ phát hiện ngủ thế này càng tốt hơn nữa.

Chỉ cần anh vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy cô ở phía bên kia. Nam Chi ngủ rất thích trở người, rất nghịch, nửa đêm anh còn thức dậy nhìn cô, thấy cô bỗng nhiên giơ tay hay đá chân là biết cô vẫn còn ổn, trái tim của anh có thể nhẹ nhõm hơn, giấc ngủ cũng trở nên sâu hơn nhiều.

Đêm nào cũng ngủ một giấc thẳng cho đến sáng. Nói đến đây, anh thật sự không thể hiểu nổi, chẳng biết mỗi ngày Nam Chi suy nghĩ cái gì mà lúc nào cũng trằn trọc không ngủ được.

“Rốt cuộc thì hôn môi có cảm giác gì?”

Từ trước đến giờ Nam Chi chưa từng bận tâm đến những chuyện này. Cô cảm thấy bản thân mình quá nhiều khuyết điểm, tính tình lại dễ nhạy cảm, nói thẳng ra là mong manh, khó chiều, nên cô không muốn trở thành gánh nặng cho người khác. Cô luôn nghĩ đến viễn cảnh sẽ sống cô đơn đến cuối đời rồi.

Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều sống cùng với bà nội, cũng đã quen với việc hai người ở cùng, một người ở cô sẽ cảm thấy cô đơn, có một loại cảm giác như bị cả thế giới lãng quên.

Cô không thích cảm giác đó, mỗi ngày cô đều cảm thấy rất mâu thuẫn, lý trí nhắc nhở cô rằng tờ giấy đăng ký kết hôn chính là kim bài miễn tử của đàn ông, đến lúc đó nếu bị bạo hành gia đình muốn ly hôn cũng khó, nhưng mặt khác cô lại khát vọng về cuộc sống bình yên của hai người bên nhau.

Một người quá ít, đông quá thì lại quá nhiều, chỉ hai người là vừa đủ.

Không biết có phải do gặp được Tống Thanh hay không, mà cô bắt đầu suy nghĩ về những chuyện này thêm lần nữa.

Mối quan hệ giữa cô và Tống Thanh thật sự chỉ là mối quan hệ thuần khiết giữa hai người khác giới thôi sao?

Không phải, làm gì có người khác phái nào mang hết tiền của mình cho cô giữ chứ, không có tiền mới đến tìm cô, bản thân kiếm được cả mấy chục nghìn, mà tìm cô chỉ xin mấy chục mấy trăm thôi.

Trên người chẳng đào ra được mấy trăm tệ để ăn cơm, đi ăn bên ngoài hết nhiều tiền, mặc nhiên để cô thanh toán, vì anh chẳng có tiền. Tất cả tiền đều nằm trong tay cô, cả tiền của cô, lẫn của anh.

Cô tìm kiếm trên mạng rồi, chỉ khi kết hôn rồi mới như thế.

Tên người phát triển phần mềm là cô, người đăng ký quyền sở hữu bản quyền cũng là cô, người nhận tiền cũng là cô. Nói đơn giản thì nếu cô muốn, cô có thể kiện ra tòa và lấy hết tất cả của anh.

Chương trình đang ngày một phát triển với hàng loạt người dùng, số tiền cũng đã về tài khoản của cô.

Chuyện này, ngay cả đã kết hôn rồi cũng chưa chắc sẽ làm được.

Còn về nỗi lo lắng sẽ bị bạo hành gia đình trước đó, dáng vẻ Tống Thanh thế này chỉ sợ cô không bạo hành anh là may rồi, anh căn bản không thể làm gì được.

Hơn nữa anh cũng chẳng phải người như thế, về nhân phẩm của anh cô hoàn toàn có thể cam đoan chắc là như vậy.

Cảm xúc ổn định, không né tránh việc nhà, tiền hay quyền đều giao cho cô, biết chăm sóc cô, chính vì quá tốt nên cô mới không kìm được mà nghĩ đến chuyện lập gia đình chăng.

Lần này là thật, không còn là những suy nghĩ lặt vặt như trước nữa.

*

Tống Thanh vẫn đang ghi chép lại phản hồi từ phần mềm thì bất chợt nghe thấy tiếng động từ phía giường của Nam Chi. Không lâu sau, anh nghe thấy âm thanh đi dép và bước chân tiến lại gần.

Bàn tay đang gõ chữ của Tống Thanh dừng lại, một lát sau lại tiếp tục, nhưng tốc độ đã chậm hơn trước rất nhiều, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào bên kia tấm bình phong.

Chẳng mấy chốc, Nam Chi đã vòng qua bình phong, đứng bên cạnh giường anh. Cô chăm chú nhìn anh một lúc lâu, như thể vừa đưa ra một quyết định nào đó, rồi cởi giày, trèo lên giường.

Lúc này, bàn tay của Tống Thanh đã hoàn toàn dừng lại, ánh mắt cũng hoàn toàn dừng trên người của Nam Chi.

Nam Chi ở bên phải, anh ở mép bên trái giường, nhưng chẳng bao lâu sau Nam Chi đã tiến đến gần bên cạnh anh. Cũng giống như buổi concert vào lúc bảy, tám giờ tối đó, bất ngờ tiếp cận anh, gần đến mức nhìn rõ từng đường vân trong đôi mắt nhau.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh một lúc, sau đó mới hỏi: “Được chứ?”

Cô cũng chẳng nói được cái gì, nhưng cũng chẳng cần phải nói được cái gì cả, dù sao Nam Chi làm gì cũng được.

“Được.”

Cái gì cũng được.

Không biết cuối cùng cô muốn làm gì, nhưng điều đó không quan trọng. Vì cho dù Nam Chi có làm gì, cũng đều được.

Vẻ mặt Nam Chi khẽ thả lỏng, khi càng đến gần anh, hơi thở của hai người như đang dây dưa bên cạnh nhau, gần đến mức khiến mi mắt của Tống Thanh không chịu được mà run rẩy liên hồi.

Anh cũng không biết cuối cùng Nam Chi tính làm gì, nhưng anh vẫn chờ, vẫn chờ, kiên nhẫn chờ cô.

Chắc là đã qua một lúc rất lâu, một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng xoay mặt anh sang một bên, chỉ để lại một bên má hướng về phía cô.

Anh vẫn không đoán được Nam Chi làm gì, có lẽ trong lòng đã có sẵn đáp án bởi vì dù sao cũng quá rõ ràng rồi, hai lần ra vào phòng anh đều nhìn thấy cô thử nghiệm, vừa rồi cô vẫn còn đang băn khoăn về chuyện này chỉ là anh không dám chắc mà thôi.

Một lát sau, anh cảm thấy má mình mát lạnh, Nam Chi đã hôn anh.

Nụ hôn này giống như món khai vị trong một bữa tiệc lớn, người gọi món nếm thử một chút, thấy ngon, lại nếm thêm vài miếng. Anh cảm nhận được mình được hôn thêm mấy lần nữa, mỗi lần đều rất nhẹ.

Có lẽ vì đã thử vài lần, cuối cùng cũng xác định đây đúng là món hợp khẩu vị, người gọi món liền mạnh dạn gắp cả đũa, nên Tống Thanh còn cảm thấy mình bị cắn nữa.

Cắn đúng nghĩa là bị cắn, hai má đầy thịt của anh khẽ bị cô cắn một cái.

Có lẽ vì đã ăn đủ món khai vị nên cô buông anh ra, xoay mặt anh lại để anh mặt đối mặt với cô.

Giống như chuyển mục tiêu từ món khai vị sang món khác, muốn thử thêm hương vị mới.

Cô từ từ nghiêng người đến gần, mục tiêu đó chính là…

Cuối cùng Tống Thanh cũng không nhịn được nữa, đẩy cô ra: “Bẩn…”

Anh giống như một người bạn, biết rõ về món ăn này nên đề xuất cho cô một lựa chọn khác. Anh tự mình cởi nút áo ngủ ra, để lộ phần cổ.

“Hôn chỗ này đi, chỗ này ngày nào tôi cũng rửa mặt rồi lau qua.”

Đây là nơi sạch nhất trên người anh, ngoại trừ khuôn mặt của anh.

Nam Chi là người rất dễ tính, không hề để bụng chuyện món ăn mình muốn thử đã bị rút lại, thật sự thử món ăn anh đề xuất.

Tống Thanh cảm thấy cổ mình cũng bị cắn, không còn giống như khi hôn má, hôn nhẹ vài lần rồi mới cắn, mà lần này, cô trực tiếp bỏ qua bước thử nghiệm, cắn thẳng vào cổ anh.

Có lẽ vì đã quen hơn so với lần đầu, không còn cái cảm giác e dè, sợ cắn mạnh quá sẽ làm đau nữa, nên lần này, lực cắn hơi mạnh, khiến anh có thể cảm nhận được một chút đau đớn.

Nhưng so với đau, cảm giác tê dại và ngứa ran kéo dài còn nhiều hơn, khiến anh gần như không nhịn được mà muốn rụt cổ lại để tránh né, nhưng anh không làm vậy.

Bởi vì anh đã nói, cái gì cũng được nên bây giờ cô đang cố gắng hết sức.

Giống như đã mời khách ăn cơm, khách mới ăn được hai miếng mà chủ nhà đã đuổi đi, như vậy thật quá thiếu tinh thần hiếu khách. Vì vậy, anh cố gắng chịu đựng cơn tê ngứa, tiếp tục ngẩng cổ, để mặc cô đang thưởng thức món ăn mà anh đang đề cử.

Sau khi dừng lại khá lâu ở món anh đề xuất, cô lại quay trở lại với món mà ban đầu cô đã chọn.

Tống Thanh mím chặt môi, không chịu.

Nhưng Nam Chi cũng rất bướng bỉnh, anh càng không đồng ý, thì cô cứ thế nhìn chằm chằm anh bằng một thái độ rất cương quyết.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng, vẫn là anh không nhịn được mà nhượng bộ.

Nam Chi thuận thế hôn xuống.

Cô chẳng hề bận tâm đến chuyện người mình hôn có phải từ nhỏ đã lớn lên nhờ ăn cơm thừa canh cặn hay không, cũng chẳng để ý người đó đã nuốt bao nhiêu thứ ôi thiu, mốc meo.

Những gì bám bên ngoài da thịt thì còn có thể rửa sạch, nhưng những gì nằm sâu trong máu thịt, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân rất bẩn như một cái cây lớn lên từ thịt thối và lá úa, bề ngoài trông vẫn ổn, nhưng thực chất bên trong đã mục rữa.

Nhưng Nam Chi không bận tâm.

Bình Luận (0)
Comment