Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 88

Lúc ba người trở về, ở một nơi mà Nam Chi không nhìn thấy, Phương Quan Kỳ đưa đôi mắt sắc như dao nhìn Tống Thanh, từng nhát từng nhát nhìn anh.

Tống Thanh làm như không nhìn thấy, không biết gì, cứ theo trình tự lấy đồ ra rồi cất vào tủ lạnh.

Lần này bọn họ đến siêu thị, một là muốn mua đồ dùng cho Phương Quan Kỳ, ví dụ như dép lê, hai người bọn họ đều mang dép lê vào phòng kính, chỉ Phương Quan Kỳ là không có, nên cứ giẫm chân xuống là in đầy dấu chân trong phòng.

Phương Quan Kỳ cũng không mang theo bàn chải đánh răng, kem đánh răng và khăn mặt dùng một lần, nên toàn bộ đều phải mua mới.

Hai người họ cũng mua không ít đồ, vì mấy ngày nữa ba mẹ Nam Chi sẽ đến, một túi đựng đồ dùng sinh hoạt, một túi đựng rau và thịt. Nam Chi mang đồ dùng sinh hoạt lên tầng hai, còn Tống Thanh thì nhét đồ ăn trong túi vào đầy tủ lạnh vừa mới vơi bớt.

Lúc đầu Phương Quan Kỳ đứng trong bếp nhìn anh, đến khi Nam Chi gọi đi thì anh ta mới thôi.

Tống Thanh chuẩn bị xong thì trở lại phòng kính, cách mấy lớp kính thủy tinh nhìn phòng khách ở góc bên trái, Nam Chi đang dẫn Phương Quan Kỳ đi nói cho anh ta biết cách dùng nhà vệ sinh như thế nào.

Để không che mất ánh sáng của phòng khách, mà nhà vệ sinh góc ngoài cùng bên trái kia được thiết kế theo hình chữ nhật dài, trông vừa hẹp vừa dẹt.

Nó nằm sát góc tường, vừa là nhà vệ sinh của phòng dành cho khách, vừa là nhà vệ sinh chung do nó có hai cửa, đều có thể đi vào. Nên nếu anh ta đang tắm hoặc đi vệ sinh mà không khóa cửa ngoài, nếu lỡ người khác không biết vẫn có thể đi vào được.

Đến lúc đó sẽ bị hiểu lầm, nên sau khi Nam Chi sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cho anh ta xong thì cố ý nhắc nhở anh ta một chút.

Ăn bò bít tết cũng rất cầu kỳ, nhất định phải làm bảy phần chín, dùng bơ để áp chảo thì chắc không thể chịu nổi khi phải dùng chung nhà vệ sinh. Nhưng khi có mặt Nam Chi anh ta vẫn cố gắng nhịn, chỉ khi đối diện với anh mới bắt buộc phải phân cao thấp.

Tống Thanh thôi không nhìn nữa. Sau khi lau khô bánh xe lăn, vào phòng kính của Nam Chi, cố ý kéo rèm che khuất phía trái để không nhìn thấy bên trong nữa, sau đó đến góc phòng bật máy tính, tiếp tục gõ code.

Tốc độ bây giờ cũng đã hoàn toàn khác trước đó. Lúc trước khi viết phần mềm đầu tiên, anh hoàn toàn phải dựa vào sách vở và tra cứu đủ loại thông tin, không ngừng học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước, dò dẫm từng bước, cẩn thận chậm rãi, mà lỗi thì lại nhiều.

Sau khi trải qua thời gian dài để học tập và thực hành thực tiễn. Bây giờ anh đã hiểu rõ nguyên lý vận hành của từng mã code, nên cứ gõ là được, chẳng cần tốn thời gian để lật sách tra cứu thông tin nữa.

Anh viết được mấy đoạn code, thì ổ khóa của cửa kính thủy tinh bị ai đó mở ra. Nam Chi cởi đôi giày thêu hình đầu hổ sặc sỡ, chỉ mang một đôi tất viền ren lót lông, bước vào, ngồi xuống bên cạnh anh, khoanh chân vẽ tranh.

Cô đang vẽ tư liệu hình ảnh cho phần mềm thứ ba của anh, phần mềm thứ ba của anh có tên là “Trang trí cho ngôi nhà của bạn.”, nó được tạo ra dựa trên nhu cầu của cá nhân anh.

Anh thật sự rất muốn có một ngôi nhà thuộc về bản thân mình, có thể dựa theo suy nghĩ của mình mà trang trí.

Có lẽ chính vì phần mềm này mà Nam Chi nhất quyết phải dành một căn phòng trong số mười ba căn phòng đó cho anh.

Mọi thứ bên trong đều trang trí dựa theo miêu tả của anh.

Anh không chỉ có nơi đó mới là nhà, mà còn có một nơi thuộc về mình trong căn hộ của Nam Chi.

Nam Chi dành hết một tầng một cho anh, đều là khu vực của anh, cô chưa bao giờ can thiệp vào cách anh sắp xếp đồ đạc.

Ở nơi này anh cũng có nhà của mình, Nam Chi nói sau này cô sẽ ở phòng bà của cô, còn anh sẽ ở phòng của cô.

Phòng của cô dành cho anh.

Thật ra cũng không cần thiết phải chia nữa. Bởi vì phần lớn thời gian hai người đều ở cùng nhau, không chia xa nhau, những thứ khác cũng thế.

Mười ba căn phòng đó được mua bằng tiền của cả hai, sửa sang cũng bằng tiền của cả hai, video ngắn cũng là hai người cùng làm, bây giờ đến phần mềm cũng vậy.

Phần mềm này có từ căn hộ nhỏ hai mươi mét vuông, đến bốn mươi mét, rồi chín mươi mét, một trăm mét vuông đều có, thậm chí còn có cả nhà xe, cũng có thể tốn thêm vài xu để mở khóa sân vườn, bể bơi…

Giá cũng rất rẻ, chỉ cần một đến hai đồng là có thể trang trí xong cả căn nhà, còn có thể nuôi thú cưng.

Bởi vì phạm vi rất rộng nên Tống Thanh phải tăng ca để chỉnh sửa. Nam Chi thì vẽ nguyên liệu, tìm đủ mọi loại tài liệu để tham khảo, từ phong cách Trung Hoa, phong cách Châu Âu, cổ điển, hiện đại, phong cách nông thôn… đều có thể trang trí được, đã vẽ không ít tư liệu.

Không cần phải là phong cách vẽ thực tế, vẽ theo phong cách anime là được, vì đây là ngôi nhà trong tưởng tượng, nên cũng nên có một phong cách vẽ thuộc về tưởng tượng.

Vẽ anime là sở trường của Nam Chi, mỗi ngày cô có thể vẽ hai ba chục bức, nhưng chỉ giới hạn ở những món đồ như ghế sô pha, bàn ghế, giường...

Đại khái là vẽ tranh nên cần thời gian lâu một chút.

Cũng giống như bình thường, bận đến hơn mười một giờ, trước khi kết thúc thì đến lò sưởi nướng chút thịt và trái quýt.

Cũng tính gọi Phương Quan Kỳ nếm thử nhưng đêm khuya thế này, chắc anh ta không muốn ăn gì. Chỉ có hai người họ là ngoại lệ, buổi tối phải ăn một chút gì đó mới có thể ngủ ngon, đặc biệt là Nam Chi.

Mèo con đi theo hai người họ cũng lười biếng ăn một chút, ăn xong thì mạnh ai nấy dọn, rửa mặt rồi về phòng mình ngủ.

Mèo đi theo anh, bởi vì trong phòng anh có lò sưởi, phạm vi sưởi ấm của lò sưởi rất lớn, cả phòng kính và phòng trong nhà đều có độ ấm lớn hơn những phòng khác.

Mèo thích nơi ấm, phòng này còn có trải thảm lông xù, mèo càng thích hơn.

Tống Thanh tắm xong, ngồi trên giường, nhìn thấy chiếc khăn quàng đang đan dở, nên cầm lên, định đan nốt.

*

Bên kia, Nam Chi tắm xong, chỉ ở phòng bà nội một lúc rồi mở cửa thông giữa hai phòng, mò vào phòng anh, định trêu chọc Tống Thanh.

Trước kia cô cũng thích làm như thế, vốn dĩ ban đầu các cửa phòng đều hướng ra phòng kính đầy ánh nắng, nhưng mỗi khi đêm đến một mình bước đi trong căn phòng kính tối ôm, phía trên đầu là trần nhà đen kịt cô lại thấy sợ. Vì thế cô cứ bám riết lấy bà nội, đòi bà phải chừa cho mình một cánh cửa trên bức tường giữa phòng của cô và phòng của bà, cũng tiện để cô có thể “Vượt ngục” bất kỳ lúc nào.

Mà bà nội không thể lay chuyển được cô nên cuối cùng bà vẫn phải tìm thợ đến đục tường, gắn thêm một cánh cửa. Từ sau khi có cánh cửa đó, mỗi lần Nam Chi xem phim kinh dị hoặc nhớ đến điều gì đó khiến cô sợ hãi, hay gặp ác mộng thì cô đều lẻn qua cánh cửa đó chui vào trong chăn của bà.

Giờ thì chui vào trong chăn của Tống Thanh.

Điểm khác biệt duy nhất so với trước kia là khi ngủ với bà cô chỉ ôm bà thôi. Còn bây giờ cô sẽ l*t s*ch quần áo của Tống Thanh, cởi hết sạch đồ trên người anh rồi nhìn những vết đỏ trên người anh.

Da anh rất mỏng, chỉ cần xoa nhẹ đã ửng đỏ lên, vậy mà cô lại rất thích xoa nó, thành ra lúc nào trên người anh cũng đều xen kẻ những khoảng đỏ trắng, chẳng mấy khi có thể giữ được một mảng da nào lành lặn.

Mà cho dù có thì Nam Chi cũng sẽ làm thêm vài dấu ấn nữa trên người anh.

Anh rất dễ bị cạ làm cho đỏ, dù hôn cũng rất dễ bị đỏ.

Vẫn như mọi khi, anh không thể làm gì được cô, nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó, mặc cho cô nhào nặn, lăn qua lăn lại.

Dù sao bây giờ việc Nam Chi thích nhất chính là trêu chọc anh, chọc mệt rồi cô mới ôm anh ngủ.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc, nhưng không phải điện thoại của anh, tiếng chuông kia vừa nghe đã biết chính là của Nam Chi rồi.

Là điện thoại của người nhà Nam Chi gọi đến.

Vì cách quá gần nên cho dù anh không muốn nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ, ý của người nhà cô là, Phương Quan Kỳ muốn đi đến nhà họ hàng, muốn cô chở anh ta đi mua chút rượu và quà cáp linh tinh.

Đã nhiều năm chưa trở về, nên phải đưa quà lớn, hơn nữa họ hàng lại đông, ít nhất cũng phải mấy chai rượu, hộp quà cũng phải mua mấy hộp, cốp xe của Nam Chi không lớn, đến lúc đó chắc rằng tất cả toa sau đều bị chất đầy, lại thêm một Phương Quan Kỳ…

Tống Thanh nghe đến đây, đã biết anh không thể nào đi theo được.

Bởi vì một mình anh đã chiếm mất hai chỗ ngồi rồi, một chỗ cho người, một chỗ cho xe lăn. Nếu mang theo anh chỉ còn đủ chỗ cho một mình Phương Quan Kỳ, những thứ khác không thể nào chất hết lên xe được, mà xe chỉ có bốn chỗ ngồi.

Tống Thanh vẫn đang cuộn mình trong chăn, im lặng lắng nghe.

Tuy rằng anh không thừa nhận, nhưng những lời của tên đó nói vào ngày hôm qua cũng có vài phần đúng, người nhà của cô đang tìm cách gán ghép cho cô và Phương Quan Kỳ.

Nếu không vì sao lại trùng hợp như thế, vừa khéo chẳng thể mang anh theo, chắc là họ đã cố tình tính toán từ trước rồi.

Phương Quan Kỳ và Nam Chi đã được gia đình công nhận.

Còn anh…

Tống Thanh kéo chăn trùm kín đầu, nghe thấy tiếng Nam Chi ở bên cạnh cúp điện thoại rồi lảo đảo bò dậy đi rửa mặt. Sau khi quay lại cách một lớp chăn cô nói với anh rằng cô phải đưa Phương Quan Kỳ ra ngoài, chẳng biết khi nào mới về, anh không cần đợi cô ăn sáng, bữa trưa thì tùy tình hình, đến lúc đó cô sẽ gọi điện thoại báo anh biết.

Sau khi Tống Thanh “Ừ” một tiếng, thì bàn tay nắm lấy góc chăn càng chặt hơn.

Không biết có phải vì tiếng “Ừ” đó bị chăn che mất, khiến Nam Chi không nghe thấy, hay là cô cố ý muốn nhìn anh, mà cô lại vén chăn của anh ra, xoay đầu anh lại, cúi xuống hôn lên trán anh.

Anh không mặc quần áo, có lẽ Nam Chi đã nhìn thấy một góc th*n th* tr*n tr** bên dưới chăn, nên kéo chăn xuống thêm một chút, để lộ cả lồng ngực anh, rồi cô cúi người thấp hơn, hơi dừng lại một lát ngay trên ngực anh, khiến cơ thể anh không tự chủ mà khẽ cong lại.

Chờ khi Nam Chi rời đi, anh mới có khoảng không để cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình, vết đỏ hôm qua đã phai, mảng da trắng muốt chỉ còn hai dấu vết mờ mờ, nhưng bây giờ lại xuất hiện một dấu răng rõ ràng, bị cắn rồi.

Còn dính một chút nước bọt, trước kia anh không quan tâm lắm nhưng có lẽ hôm nay trong lòng cảm thấy không vui, nên lấy tay lau đi, lau xong mới phát hiện Nam Chi vẫn chưa đi. Cô chỉ vừa đi vào nhà vệ sinh một lúc, khi bước ra, cô vừa hay bắt gặp cảnh tượng này.

Bình Luận (0)
Comment