Đường Chỉ thấy rõ cũng biết bản thân bà là nguyên nhân, khiến người khi nãy còn đang nấu ăn rất thận trọng bây giờ lại trở nên luống cuống tay chân. Nhưng bà vẫn không đi, trái lại còn tiến lên một bước, nói: “Để bác làm cho.”
Khi nói chuyện, một tay bà đã có ý cầm lấy quai nồi, chàng thiếu niên khẽ khựng lại một chút cuối cùng vẫn giao công việc trong tay mình cho bà. Đường Chỉ nhận lấy, vừa xào vừa nghĩ.
Con gái bà nói không sai, chàng trai này là người thành thật, nếu đổi thành người có chút khôn khéo trong lần đầu tiên gặp mẹ vợ, vào những lúc cần thể hiện thế này, dĩ nhiên không thể để mẹ vợ tương lai tự tay làm việc được.
“Con vào trong phòng ăn ăn cơm đi, chỗ này giao cho bác.” Bà muốn xem thử cuối cùng chàng thanh niên này thật thà đến thế nào.
Cũng còn may, sau khi anh nói câu “Con không đói”, thì ở bên cạnh hỗ trợ cho bà, rửa đồ ăn, lột vỏ, không thật sự nghe theo lời bà đi vào trong ăn cơm, sau đó để bà một mình trong nhà bếp bận việc.
“Những việc này phải do con gái chúng ta làm, con là đàn ông, quan tâm sự nghiệp là được. Sau này mấy chuyện này cứ để con gái bác làm đi.” Đường Chỉ vừa nói chuyện vừa chú ý đến người bên cạnh.
Cuối cùng người trẻ tuổi này cũng có phản ứng, dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn bà, dường như muốn phản bác nhưng lại không nói gì, một lúc sau mới nghẹn ra một câu.
“Hai người sẽ làm nhanh hơn một chút.”
Đường Chỉ ngây người, một lát sau mới gật đầu, đối với câu trả lời này bà rất hài lòng, trong lòng cũng không nhịn được nhớ đến những vấn đề mà Phương Quan Kỳ hỏi trước đó, anh ta trả lời.
“Trong nhà có giúp việc, không cần phải để cô ấy làm.”
Tống Thanh lại trả lời là: “Hai người làm nhanh hơn một chút.”
Nói là hai người, rất rõ ràng là anh cũng đưa chính bản thân mình vào.
Đường Chỉ bận tay nhưng lòng cũng không rảnh, âm thầm so sánh câu trả lời của hai người.
Kinh doanh nhiều năm nên thật ra bà hiểu rõ hơn ai hết, hầu hết mọi người không thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió, chẳng chút sóng gió nào, hay luôn đủ khả năng để thuê được người giúp việc, như bà và lão Nam khi còn trẻ, cũng từng hăng hái vùng vẫy, cảm thấy tiền đồ vô hạn.
Khi đó, hai người họ tiêu xài rất hoang phí, kiếm được bao nhiêu đều đổ hết ra ngoài, mua xe cộ, mua hàng xa xỉ, mở cửa hàng,… Muốn hào nhoáng thế nào cũng có, đến khi vận xui ập đến, ngay cả căn nhà lớn cũng không giữ nổi. Giờ đây, ngôi nhà hiện tại chỉ đủ cho bốn người ở, nhiều hơn thì không còn phòng.
Năm người, bốn phòng, nói không thua thiệt là giả, nhưng mà bà cũng kiên trì bàn bạc với lão Nam, đó là lý do bà mua nhà ở gần chỗ làm cho Nam Chi.
Ở nhà không có phòng, không thể ở ngoài cũng không có.
Đợi trả xong khoản vay mua nhà, sẽ bán căn nhà hiện tại rồi đổi sang một căn lớn hơn.
Chi Chi cũng chưa từng nói gì, cô cũng không bởi vì không có phòng mà khó chịu, nhưng bà biết trong lòng cô vẫn còn rất để ý.
Giống như bà và lão Nam đều không phải người thường hay tranh chấp, nhưng vẫn sẽ bởi vì sự thiên vị của bà nội Chi Chi dành cho lão Nhị mà cảm thấy đau lòng.
Bây giờ bà cũng là mẹ, mỗi ngày đều thấy người lớn kẻ nhỏ vì ai ăn nhiều hơn một miếng, ai ăn ít hơn một chút mà cãi cọ. Chi Chi không có nổi một căn phòng dành cho mình, sao cô có thể thoải mái được chứ?
Cô đã chịu tủi thân rất nhiều, cho nên bà muốn bù đắp cho cô, không muốn để Chi Chi chịu thiệt trong chuyện chọn chồng, nhưng lần này, có khoảnh khắc bà cảm thấy rằng Chi Chi đã chọn đúng.
So với câu trả lời của Phương Quan Kỳ thì bà thích câu trả lời của Tống Thanh hơn.
Làm ăn sẽ có lúc thất bại, đến lúc đó không có giúp việc thì phải làm sao bây giờ.
Miệng ăn thì như núi lở, như thế anh ta sẽ sai con gái bà sao?
Vừa khéo câu trả lời ngược lại, hai người đồng lòng thì chẳng sợ suy tàn, cũng sẽ giúp đỡ, hỗ trợ cho nhau, lúc giàu có có thể cùng nhau tiêu xài thoải mái, lúc khó khăn thì người rửa nồi, kẻ rửa bát, cùng nhau trải qua những ngày gian khổ, chờ ngày gây dựng lại từ đầu.
Có người bên cạnh, kéo nhau lên sẽ không thấy quá mệt mỏi.
Bà và lão Nam cũng như thế, hai người đã từng trải qua cảnh nghèo đến mức trong thẻ không còn nổi một trăm tệ, thẻ tín dụng thì quẹt đến cạn hạn mức, còn nợ ngân hàng mấy trăm vạn, cũng từng cùng nhau trải qua những ngày khấm khá, trả hết nợ nần, đổi sang biệt thự, rồi lại một lần nữa rơi xuống đáy vực. Nếu không phải nhìn thấy hy vọng trong mắt đối phương, cắn răng kiên trì, thì thật sự đã không có được ngày hôm nay.
Cho nên bà càng thích câu trả lời của Tống Thanh hơn.
Lão Nam cũng từng nói qua, Phương Quan Kỳ chỉ có thể cùng nhau lúc giàu có, không chắc có thể cùng chịu khổ, bà cũng cảm thấy thế, sở dĩ vẫn tìm đến anh ta, không phải vì nhất định muốn anh ta thành đôi với Nam Chi. Bà chỉ cảm thấy con gái mình bị mê hoặc bởi một gương mặt trẻ trung, muốn để nó thấy rằng trên đời này vẫn còn những người đàn ông cũng đẹp trai không kém.
Ban đầu, bà cũng nghĩ rằng chàng trai trẻ này chắc hẳn là kiểu người dẻo miệng, giỏi nói lời đường mật, khiến con gái bà cam tâm tình nguyện chìm đắm.
Bây giờ bà mới phát hiện anh không giỏi ăn nói, cũng không tinh ý lắm nhưng lại rất thật thà.
Đường Chỉ còn muốn tâm sự với anh nhiều thêm nữa, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lão Nam không đi như vậy, con trai thì mới học tiểu học, bước chân còn chưa nặng như thế, cô con gái lớn thì đi du lịch nước ngoài, chẳng muốn về, nên đó chính là Nam Chi.
Có lẽ bà lấy cớ đi nhà vệ sinh quá lâu nên bị Chi Chi phát hiện, sợ rằng bà sẽ làm khó người yêu bé nhỏ của mình nên mới ra tìm.
Đường Chỉ bỏ việc trong tay, chủ động đi ra ngoài, quả nhiên gặp được Nam Chi, ngoài miệng thì Chi Chi nói đồ ăn sắp nguội, gọi bà về ăn trước, nhưng thật ra là sợ bà làm khó người yêu của mình nên mới đi vào bếp.
Đường Chỉ trở về phòng khách, trên bàn cơm, lão Nam hỏi bà: “Đi đâu thế, sao lâu thế mới trở về vậy?”
Bà kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Không có gì, đi dạo quanh sân thôi.”
Bà nói thật, bà thật sự đi dạo quanh sân: “Trong sân thay đổi rất nhiều.”
Từ khi bà và bà nội Chi Chi cãi nhau, bà cũng chưa từng về quê nữa, thoáng một chốc đã trôi qua rất nhiều năm rồi.
“Người còn chưa đến đủ, chúng ta ra sân dạo một chút đi.” Nhà họ có một quy tắc chính là phải đợi người nấu ăn cũng ngồi vào bàn thì mới được động đũa.
Vậy nên vừa rồi họ chỉ uống trà tráng miệng, chưa ai động vào món ăn, chủ yếu là trò chuyện.
Dường như con gái bà biết bạn trai mình vụng về trong giao tiếp, nên để cô để anh trong bếp, còn bản thân thì ở lại tiếp chuyện với mọi người, thế cũng rất tốt.
Hai bên đều không có nhắc lại chuyện trong điện thoại trước đó.
Nam Sơn tạm thời đứng dậy: “Vẫn nên vào bếp nhìn thử đi, xem thử chúng ta có cần giúp đỡ gì không.”
Ông vẫn cảm thấy hai đứa trẻ con chưa chắc đã làm được món gì cầu kỳ, nhìn bàn ăn, hầu hết các món đều là hấp, không cần kỹ thuật quá phức tạp, nhưng tiếp theo vẫn cần có vài món chính cho đủ bữa.
“Không cần đâu.” Đường Chỉ nhắc: “Có Chi Chi ở đó mà, cứ để bọn trẻ nói chuyện với nhau đi.”
Cuối cùng, hai người chỉ đi dạo quanh sân một vòng. Trước khi rời đi, họ còn ghé qua gian bếp lớn bên kia lấy thêm vài chiếc bát đĩa, úp lên các món ăn để giữ ấm, đợi những người trong bếp xong việc rồi cùng ăn.
*
Trong gian bếp hiện đại bên phải, nơi thông với phòng kính đầy nắng, Nam Chi vừa gặm một miếng thịt chiên giòn, vừa hỏi Tống Thanh: “Mẹ em đã nói gì với anh thế?”
Vừa nói, cô lại tiện tay nhét thêm một miếng vào miệng Tống Thanh. Tống Thanh là người thật thà, nên sẽ không tự ý ăn vụng, phải để cô đút cho mới chịu ăn.
Vì ba mẹ cô bị kẹt xe suốt đêm trên đường cao tốc, kế hoạch ban đầu bị dời lại đến hôm nay, mà hai người họ cũng rất vất vả, từ năm giờ sáng đã dậy nấu ăn, bận rộn đến giờ chắc chắn đói lắm rồi, nên ăn lót dạ trước một chút.
“Có làm khó làm dễ anh không?”
Tống Thanh lắc đầu.
“Thế sao anh lại ở đây rầu rĩ không vui thế?”
Tống Thanh vẫn lắc đầu.
Nam Chi hỏi mãi mới biết, anh luyện tập đi chân giả lâu như thế chính vì muốn biểu hiện thật tốt trước mặt ba mẹ cô, kết quả phút cuối cùng lại bị rách da, đeo không được. Lúc nãy nấu cơm mẹ cô ở bên cạnh nhìn thấy, làm anh tay chân luống cuống, cũng không làm tốt, cảm thấy mình biểu hiện rất tệ nên có chút không yên tâm.
Nam Chi nhìn sang, hôn anh một cái: “Yên tâm đi, trước mặt ba mẹ em, em khen anh rất nhiều, thấy vẻ mặt của họ chắc là rất vừa lòng với anh đấy.”
Trước đó những ấn tượng của ba mẹ về Tống Thanh chỉ biết từ trong miệng của người khác, nào là tàn tật, không có tiền đóng viện phí, được cô đưa về nhà.
Ăn mặc ở đi lại đều dựa vào cô, phần này là do chính anh kể lại, nói cho Phương Quan Kỳ nghe, bảy tám phần là ba mẹ cô cũng sẽ biết, lại thêm chính miệng anh nói mình là kẻ vô công rồi nghề các kiểu, ai mà có ấn tượng tốt cho được chứ.
Nghe mỗi thứ một chút, nên chẳng có ưu điểm nào.
Người khác chỉ biết vài ba chuyện, thật sự thế nào cũng chẳng biết, anh biết chứ, nhưng vẫn tự bôi đen bản thân.
Nói đến chuyện này, Nam Chi không thể không thừa nhận rằng Tống Thanh đúng là có một bộ kỹ năng đặc biệt trong việc hạ thấp bản thân. Người ta thì chỉ mong dát vàng lên mình, còn anh thì luôn tự nói mình tệ đi, mà vẫn nghĩ đó là thành thật.
Tóm lại, ai nghe những điều anh kể cũng không thể yên tâm mà giao con gái cho anh được.
Nhưng nếu để cô nói thì lại là một câu chuyện khác, mỗi tháng kiếm vài chục vạn, may mắn thì tất cả các khoản thu gom lại có thể lên cả triệu, kiếm được bao nhiêu đều giao hết cho cô, công ty đứng tên cô, lợi nhuận cũng trực tiếp chuyển vào tài khoản của cô.
Sau đó, cô lại đưa một vạn tiền tiêu vặt cho anh, anh cầm số tiền ấy làm vốn, xoay thành mấy vạn rồi trả lại cô.
Mà hầu như anh đều chẳng tiêu gì cho mình.
Cũng giống như khi kể cho người khác nghe, lần này khi để ba mẹ cô biết, họ cũng tặc lưỡi thán phục.
Dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn đã ngầm cộng thêm điểm cho anh, biết kiếm tiền, biết nấu ăn, lại siêng năng chịu khó, ngoại trừ vụ vụng về trong giao tiếp thì đâu đâu cũng là ưu điểm.
Hơn nữa, ở thành phố nơi cô làm việc, hai người đã mua chung một căn nhà hai tầng ở quê anh. Nếu chia tay, hoặc là cô phải chia cho anh nửa căn nhà, hoặc là bồi thường anh cả triệu tệ.
Cô tiếc tiền nên cũng không tính chia tay.
Những cái khác cũng có dây dưa với nhau, dù sao cũng không chia được.
Thật ra lần này ba mẹ về, cô cảm giác ba mẹ cô không bài xích Tống Thanh như cô nghĩ, không biết có phải do cuộc điện thoại kia, hay thái độ kiên quyết của cô, hai người họ không lay chuyển được cô nên chọn chấp nhận.
Lại được cô kê ra một đống ưu điểm, nên chắc chắn càng hài lòng hơn.
Nam Chi nói vài câu trấn an Tống Thanh, bảo anh đừng lo lắng. Tống Thanh ngoài mặt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút nặng nề.
Anh không giỏi giao tiếp, nhất là với người thân, ba mẹ của Nam Chi, anh sợ lại gặp tình huống lúng túng nếu phải đối diện một mình. Nên từ đó trở đi liền bám sát theo cô, cô đi đâu, anh theo đó.
Thế nhưng bữa ăn vẫn chưa chuẩn bị xong, ba mẹ cô cũng đã theo vào bếp giúp một tay, người lấy đũa, người đưa bát, dọn dẹp một chút rồi cùng nhau vào nhà ăn cơm.
Cậu bé trên đường về đã ngủ mất, tạm thời đặt trên sô pha, đắp một chiếc chăn mỏng, có lẽ vì di chuyển lâu, lại mệt và buồn ngủ, nên dù có tiếng động nhỏ cũng không tỉnh, không cần để ý đến, bữa sáng chỉ có bốn người dùng.
Vì thức ăn nấu sớm, một số món đã nguội, Tống Thanh định vào bếp hâm nóng lại, nhưng ba mẹ Nam Chi không đồng ý. Cuối cùng, họ mang bếp nhỏ trong phòng kính ra, hâm nóng đồ ăn ngay trên lửa rồi mới dùng bữa.
Xem như là quây quanh lò sưởi ăn cơm, bầu không khí khá hài hòa. Ba mẹ cô cố gắng tìm chủ đề trò chuyện, Nam Chi cũng vậy, còn Tống Thanh, chỉ thỉnh thoảng “Vâng” một tiếng, hoặc “Ừm” một cái là xong.
Nam Chi không cho anh nói nhiều, cô bảo rằng ngoài chuyện tự hạ thấp bản thân ra, miệng anh chẳng nói ra được câu nào hay ho.
Nói thêm một câu là sẽ bị cô nhéo vào đùi ở chỗ người khác không nhìn thấy, Tống Thanh chỉ có thể nghe theo cô nói.
Hai người họ ăn xong từ sớm, cố ý kết thúc bữa ăn trước ba mẹ cô một chút để rời bàn, đi chuẩn bị chỗ ngủ cho họ.
Ban đầu định để ba mẹ cô ở tầng hai, mọi thứ trên đó đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng vì chị gái Nam Chi không về, nên chỉ có ba mẹ và em trai cô, mà em trai còn nhỏ. Ba người họ định ngủ chung một phòng, ở ngay phòng khách phía bên trái cho tiện, khỏi phải đi lên đi xuống, trẻ con cứ đi qua hành lang cầu thang nhiều cũng không an toàn.
Vừa hay mấy ngày nay trời đẹp, chăn đệm phơi được nhiều, ngày nào cũng vỗ đập cho bông xốp lên, bộ chăn ga gối đệm cũng đã được đem đi phơi nắng, Nam Chi kéo Tống Thanh đến phòng giặt để thu dọn chăn gối.
*
Trong phòng khách, Đường Chỉ nhìn thấy, chọc vào người lão Nam, bảo ông xem.
Trong phòng kính đón nắng, một người đứng, một người ngồi trên xe lăn, người đang đứng đi đâu, người đi xe lăn theo sau đến đó, xe lăn linh hoạt đi đến những nơi mà Nam Chi chạy đến.
Nam Chi ôm chăn xuống khỏi dây phơi, chẳng buồn cầm đàng hoàng, cứ trực tiếp ném cho người ngồi trên xe lăn. Tống Thanh bị chăn trùm kín đầu nhưng vẫn tiếp tục lặng lẽ đi theo cô.
Nam Chi đi đến chỗ chiếc chăn tiếp theo, chiếc xe lăn cũng dừng lại đúng lúc, ngay bên cạnh cô. Nam Chi tiếp tục ôm chăn xuống, rồi ném cho người trên xe lăn, rồi tiếp tục cúi xuống thu dọn tiếp.
Tổng cộng có ba cái chăn, đè nặng đến mức người trên xe lăn không thể ngồi thẳng người được, nhưng vẫn lặng lẽ theo sau Nam Chi, giữ một khoảng cách không xa không gần, chỉ là tốc độ chậm hơn trước một chút. Anh bị chăn phủ kín đến mức chỉ có thể nhìn thấy đường qua những khe hở.
Một người đi, một người ngồi xe lăn cứ thế tiến vào phòng khách bên trái, chẳng bao lâu sau, cả hai lại đi ra, vẫn Nam Chi trước, anh đi sau như cũ, có vẻ như bộ chăn ga gối đệm không đủ dùng nên Nam Chi lên tầng lấy, còn Tống Thanh thì chờ ở chân cầu thang.
Đại khái cũng khoảng hai, ba phút sau, trên lầu bắt đầu vang lên tiếng bước chân, rồi sau đó, rầm một tiếng, tiếp theo là tiếng “Kêu đau” của Nam Chi, không biết cô bị ngã hay đã xảy ra chuyện gì rồi.
Gần như có thể thấy rất rõ ràng người vừa nãy đang yên tĩnh chờ đợi khi nãy bỗng nhiên trở nên luống cuống. Chiếc xe lăn xoay xung quanh chân cầu thang, rồi anh lại lao vào phòng kính, cố ý ngước lên tầng hai nhìn thử, nhưng chắc là không thấy được gì nên tiếp tục đánh xe vòng lại chân cầu thang, như nhớ đến gì đó, thay đổi tuyến đường đi sang phòng bên phải, nhưng chưa kịp đi đã bị bà gọi lại: “Để bác lên xem thử.”
Bà và lão Nam vốn đang ở gần nên nghe thấy tiếng động thì lập tức bước ra, trông thấy Tống Thanh một mình chuyển động xe lăn vài vòng.
Không biết anh đang lo lắng hay do tốc độ của xe lăn, mà tốc độ của xe lăn còn nhanh hơn cả chân người.
Tống Thanh sững người một chút rồi lại gật đầu, đang lúc Đường Chỉ chuẩn bị lên lầu thì giọng của Nam Chi từ trên lầu vọng xuống: “Con không sao đâu, chỉ bị ngã thôi ạ.”
Có thể nghe ra được cô té cũng khá nghiêm trọng, giọng cô yếu hẳn đi, nhưng có lẽ sợ mọi người lo lắng nhưng chưa được bao lâu đã thấy cô khập khiễng xuất hiện ở đầu cầu thang, tay bám vào lan can, mặt đau đến mức nhăn lại.
Đường Chỉ tiến lên nhận lấy bộ chăn ga đã bị vấy bẩn trong tay cô, rồi đỡ cô xuống, vốn định đưa cô về phòng nghỉ ngơi và bôi thuốc, nhưng cô lại phất tay: “Không cần đâu ạ, để Tống Thanh đưa con về là được rồi, phòng con có tủ thuốc, anh ấy biết cách làm.”