Sông băng liên miên, khe hở tung hoành, một tượng băng đứng ở trên băng nguyên, bên trong có một người đang ngồi, khuôn mặt hắn tang thương, giữa mi tâm in một hoa văn màu đen hình dạng hỏa diễm, giờ phút này hàn băng trên người hắn đang đang tan rã, hàn khí bốc lên, mặt ngoài tràn đầy giọt nước.
Ý thức Khương Trường Sinh ở trên không trung nhìn chằm chằm hắn, nhìn xem hắn không ngừng triệt tiêu lạnh lẻo của Vạn Cổ Hàn Triều.
Sau nửa canh giờ.
Người này triệt để tiêu trừ hàn băng trên người, thân áo bào xanh theo gió lạnh phiêu động, đầu đầy tóc khô lay động như lửa.
Hắn từ từ mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, song đồng hắn hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Thật là lực lượng cực hàn bá đạo, xem ra Thần Võ giới ra tay rồi...
Nam tử áo bào xanh tự lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén, hắn chậm rãi đứng dậy, bay lên trên bầu trời, sau đó giang hai cánh tay.
Hắn vậy mà bắt đầu hấp thu hàn khí giữa thiên địa.
Khương Trường Sinh xem đến nơi này, không khỏi bội phục hắn, người này tất nhiên là nhân vật số một số hai trong Cựu Cổ giáo, không ngờ lại có thể hấp thu lực lượng của Vạn Cổ Hàn Triều.
Bất quá hắn cũng không xác định Cựu Cổ giáo chỉ có ngần ấy lực lượng hay không, có lẽ bọn hắn còn có một nơi thần bí cùng loại với Thần Võ giới.
Xem trong chốc lát, Khương Trường Sinh nhảy ra Cựu Cổ đại thiên địa, du lịch Hư Không Vô Tận.
Những thiên địa trước đó bắt được đó đều bị đông kết, Hư Không Vô Tận vì vậy mà mất đi thần bí, trước kia đều là một màu đen kịt, bây giờ từng cái hiển lộ nguyên hình, nếu như Thần Võ giới thừa này tới, những thiên địa này đều không thể tránh thoát một kiếp.
Rất lâu.
Khương Trường Sinh thu hồi ý thức, Hư Không Vô Tận bao la vô biên, ngay cả hắn đều không rõ ràng biên giới ở phương nào, vẫn còn rất xa, Vạn Cổ Hàn Triều cũng không có hoàn toàn đông kết Hư Không Vô Tận, chẳng qua là đông kết phạm vi rất lớn, Côn Luân giới, Cựu Cổ giáo, Linh Pháp đại thiên địa mấy cái đều ở trong đó.
Cũng may trước khi Vạn Cổ Hàn Triều đến thì Khương Trường Sinh đã chuyển Côn Luân giới đến phía sau Cựu Cổ giáo, Linh Pháp đại thiên địa và mười phương thiên địa khác, có thể xem trước một chút Thần Võ giới có xử lý những thiên địa này.
- không ngờ ta đánh giá thấp bọn hắn.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn phát hiện một vài cường giả cái thế ẩn giấu trong trời đất, đều có thủ đoạn triệt tiêu lực lượng của luồng khí lạnh, chỉ là không có nhanh như hắn và vị nam tử áo bào xanh kia của Cựu Cổ giáo.
Những cường giả này trước đó không tồn tại rõ ràng là gần đây mới trở về, có lẽ bọn hắn sớm đạt được tin tức.
Có những cường giả này ở phía trước cản trở, áp lực của Khương Trường Sinh ngược lại nhỏ.
Cùng lúc đó, toàn bộ Côn Luân giới bắt đầu chống lạnh, Thiên Đình cũng bắt đầu công việc lu bù.
Bên thời gian thật dài sau này, tốc độ giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh tăng trưởng giảm bớt, phàm linh nhân gian trách tội hàn lên trên đầu lão thiên gia, đối với chúng sinh mà nói, lão thiên gia chính là Đạo Tổ hoặc Thiên Đế.
Cái này cũng không có cách, Thiên Đình không thể giải thích cho chúng sinh rằng đây là Vạn Cổ Hàn Triều, cho dù giải thích được hiểu rõ, chúng sinh vẫn như cũ sẽ quở trách Thiên Đình đắc tội cường địch không nên trêu chọc.
Đối mặt kiếp nạn mang tới từng cơn đau, chỉ có thể dùng thời gian đi bù đắp.
Thần Du đại thiên địa cũng rất náo nhiệt, theo Viêm tộc, Thường tộc phổ cập khoa học, các tín đồ biết được Vạn Cổ Hàn Triều tồn tại, kính sợ Đạo Tổ mạnh mẽ.
Dựa theo người Huyền Hoàng Đại Thiên Địa nói, Vạn Cổ Hàn Triều có thể đông kết không gian thời gian, giống tín đồ Viêm tộc, đã không thể động đậy, chỉ có thể ý thức đợi ở bên trong Thần Du đại thiên địa, biết được Côn Luân giới mặc dù bị đông lại, nhưng chúng sinh vẫn như cũ có thể hoạt động, chẳng qua là phàm linh chịu ảnh hưởng, người Viêm tộc rất đỗi giật mình, sau này trải qua hiểu, biết được Đạo Tổ dùng một món pháp bảo bảo hộ Côn Luân giới, chuyện này để các tín đồ hưng phấn.
Pháp bảo oai, có thể mạnh mẽ đến tận đây.
Rất nhiều sinh linh cảnh giới cao thâm đều sẽ bay tới trên trời, một lần xem thử hình dáng của Thiên Địa bảo giám.
Không biết là ai lưu truyền tin tức, Thiên Địa bảo giám lại được truyền ra ở bên trong Thần Du đại thiên địa, nghe đâu Đạo Tổ muốn chọn ra Địa Tiên chi chủ để chấp chưởng Thiên Địa bảo giám.
Tin tức này vừa ra, ngay cả Lữ Thần Châu đều không thể bảo trì bình tĩnh.
Thiên tư tu tiên của Lữ Thần Châu không tệ, lại thêm công lực võ đạo bản thân cao thâm, hắn có thể chuyển hóa Võ Nguyên thành linh lực, làm khó hắn chẳng qua là lý giải cảnh giới về Đạo Pháp, Thiên Đình đã nhấc lên phong trào luyện khí, nhưng hắn một mực không có đạt được pháp bảo vừa lòng đẹp ý, mãi đến khi nhìn thấy Thiên Địa bảo giám.
Hắn quá muốn pháp bảo như thế.
Ý tưởng giống hắn còn có Diệp Chiến, vì đạt được Thiên Địa bảo giám, Diệp Chiến du lịch thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, mong muốn tích lũy công đức.
Nói tóm lại, Vạn Cổ Hàn Triều mặc dù ảnh hưởng đến phàm linh Côn Luân giới, nhưng cũng mang đến kích thích cho Tu Tiên giới, tập tục tu hành phóng đại, nhất là con đường luyện khí, lập tức lấn át Kiếm Tu chi đạo....
Kinh Thành, trong ngự hoa viên.
Khương Tú ngồi ở trong đình, nhìn tuyết bay đầy trời, suy nghĩ tung bay, rượu trong tay đã lạnh, vẫn không có uống vào.
- Phụ hoàng!
Một tiếng cười hăng hái truyền đến, chỉ thấy một nam tử mặc áo vàng bước nhanh đi vào trong tiểu đình, hắn chính là hoàng tử Khương Thiên Sinh, cùng là giống nhau Cảnh Thiên Tông ngày xưa như đúc, chẳng qua trên trán của hắn xuất hiện thêm một thụ nhãn, con ngươi trong con mắt nhỏ hiện lên màu lam, lộng lẫy như là bảo thạch.
Khương Tú bị đánh gãy suy nghĩ không khỏi nhìn về phía hắn, hỏi:
- Chuyện gì?
Khương Thiên Sinh ngồi bên cạnh hắn, cười nói:
- Nhi thần muốn đi ra ngoài xông xáo, thuận tiện tìm kiếm vật liệu luyện khí, Thiên Cảnh tuy mạnh, nhưng còn không thể vơ vét thiên tài địa bảo theo toàn bộ Côn Luân giới, ngược lại nhi thần đợi ở bên cạnh ngài cũng không giúp được cái gì.
Chương 906: Sát kiếp nhân quả, bắt đầu tiêu diệt toàn bộ (2)Nghe vậy, Khương Tú nhíu mày, có chút chần chờ.
Mặc dù Khương Thiên Sinh cũng không phải Thái Tử, nhưng là hài tử hắn thương yêu nhất, trật tự thiên hạ mặc dù đã được định, vẫn như trước có nơi không an toàn, tư chất tu tiên của Khương Thiên Sinh có ý nghĩa chiến lược đối với Thiên Cảnh.
- Phụ hoàng, đừng lo lắng, thực lực của nhi thần cũng không yếu, huống hồ tổ tông từng nói, đi thiên hạ, mới có thể cảm ngộ đạo pháp tự nhiên.
Khương Thiên Sinh cười nói, hắn biết phụ hoàng đang lo lắng cái gì, thế là dừng một chút, tiếp tục nói:
- Trước đó vài ngày, Bạch Kỳ tiền bối trên trời tặng cho ta không ít pháp khí, đan dược, bùa chú, lại bằng vào thực lực của ta, rất khó bỏ mình.
Khương Tú nghe xong, cho rằng gia gia hết sức quan tâm Khương Thiên Sinh, nếu như mình ép ở lại, gia gia như thế nào đối đãi hắn?
- Được thôi, cần người đi cùng?
- Không cần, độc hành thiên hạ, chẳng phải sung sướng?
Thấy hắn cố làm ra vẻ tiêu sái, Khương Tú buồn cười, tiểu tử này luôn tự tin như vậy.
Hai cha con trò chuyện trong chốc lát, Khương Thiên Sinh rời khỏi, hắn chuẩn bị hôm nay liền đi.
Khương Tú cảm khái nói:
- Tính tình này thật sự là một khắc cũng đợi không được.
Lúc này, một Bạch Y vệ bước nhanh đi tới, trình lên một phong thư, Khương Tú mở ra xem xét, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.
- Thật sự càn rỡ, hoàn toàn không để trẫm vào mắt...
Trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh lại bế quan hơn mười năm, hắn từ từ mở mắt, tay phải nâng lên, từ sau khi lần trước nghe đạo, hắn cảm ngộ về lực lượng nhân quả càng sâu, lại thêm trong khoảng thời gian này tu luyện, hắn đã có thể sơ bộ nắm giữ lực lượng nhân quả của mình.
Lực lượng nhân quả, không chỉ nhìn trộm gặp gỡ, thôi diễn tương lai, còn có thể dùng nhân quả bản thân đánh tan nhân quả của người khác, một khi không có chỗ có nhân quả, thiên địa không dung, quy tắc gạt bỏ.
Khương Trường Sinh nhìn về phía bên cạnh, nhân quả trên người Mộ Linh Lạc hết sức khổng lồ, rắc rối phức tạp, bất quá nhân quả nàng tạm thời không có chôn xuống kiếp số.
Hắn vừa nhìn về phía Bạch Kỳ, không khỏi nhíu mày.
Cái tên này.
Nhân quả của Bạch Kỳ không ngờ lại vượt xa Mộ Linh Lạc, tên này tiếp xúc nhân quả thật sự quá nhiều, phúc duyên nhiều, sát kiếp cũng nhiều.
Gần đây, Bạch Kỳ sẽ sẽ nghênh đón một trận sát kiếp, liên quan nhân quả không ngờ lại đến từ Thiên Cảnh.
Khương Trường Sinh hứng thú, theo hắn tiếp tục thôi diễn về nhân quả, kiểm nghiệm lực lượng diễn toán nhân quả của mình.
Bạch Kỳ cùng Long Cung, Thiên Cảnh đều có nhân quả, bởi vì Thiên Cảnh giáp giới Vô Tận Hải Dương, thế lực hai bên khó tránh khỏi có va chạm, đây là ngăn chặn không được, một hoàng tử Thiên Cảnh và long tử của Long Vương trong Long Cung xảy ra mâu thuẫn, đây cũng là lý do dẫn đến sát kiếp của Bạch Kỳ.
Theo mâu thuẫn càng sâu, thế lực hai bên chống chọi, xuống đài không được, thế là đưa tới đại họa, Bạch Kỳ làm chỗ dựa của Long Cung, không thể không hạ giới đi làm thuyết khách, muốn hóa giải họa này, kết quả hai bên đàm phán không thành, Thiên Cảnh cùng Long Cung đại chiến, ảnh hưởng đến Bạch Kỳ, đây cũng là sát kiếp của Bạch Kỳ.
Sát kiếp, cũng không phải tử kiếp, có thể hóa giải, dù sao giữa thiên địa tồn tại định số quá khó lường, biến số lớn nhất của Bạch Kỳ chính là Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh tiếp tục thôi diễn sát kiếp phía sau của Bạch Kỳ.
Yêu tộc chi kiếp, Ma tộc chi kiếp, Thiên Đình nội đấu.
Khá lắm!
Tương lai của tên này rất đặc sắc.
Càng tính toán, Khương Trường Sinh tính tới nhân quả càng mơ hồ.
Tính trong chốc lát, Khương Trường Sinh dừng lại, sau đó thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn, nhìn về phía ngoài Côn Luân giới.
Nhân quả trên người Bạch Kỳ trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới, trong Côn Luân giới, Bạch Kỳ cho dù chết, hắn cũng có biện pháp phục sinh.
Lần này sở dĩ tỉnh lại, là bởi vì hắn cảm nhận được khí tức chiến đấu, khoảng cách Côn Luân giới rất xa.
Hắn suy đoán Thần Võ giới đang hành động.
Đưa mắt nhìn lại, ánh mắt Khương Trường Sinh rất mau đi đến Cựu Cổ đại thiên địa, quả nhiên, Thần Võ giới nghĩ thừa dịp Vạn Cổ Hàn Triều diệt trừ đối lập, một tôn Khai Quang Thánh Võ dẫn đầu năm vị Thông Diễn Sáng Tạo Võ, mười ba vị Nguyên Đạo Võ Tôn vây công vị nam tử áo bào xanh kia.
Hai bên tại bên trong Cựu Cổ đại thiên địa đang bộc phát chiến đấu, không kiêng nể gì cả, khiến cho Cựu Cổ đại thiên địa không ngừng sụp đổ, không ít sinh linh bị băng phong trực tiếp biến thành tro bụi.
Nam tử áo bào xanh mấy lần nghĩ muốn di chiến trường, nhưng thất bại.
Khai Quang Thánh Võ kia nắm giữ năng lực điên đảo càn khôn, mỗi khi nam tử áo bào xanh nhảy ra Cựu Cổ đại thiên địa, liền bị hắn chuyển trở về, nam tử áo bào xanh mặc dù không cách nào đào thoát, nhưng hắn nắm giữ cổ thuật vô cùng cường đại, độc đấu chúng địch, không rơi vào thế hạ phong, thậm chí để vị Khai Quang Thánh Võ kia chịu không ít khổ.Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2
Khương Trường Sinh đang quan sát cách cổ thuật chiến đấu, cổ thuật mượn nhờ chính là lực lượng phù văn, cái gọi là phù văn, cũng là quy tắc lực lượng ngưng tụ phát động.
Bản chất ba ngàn Đại Đạo là vậy, chẳng qua là mượn nhờ, phương thức thi triển lực lượng khác biệt, thân thể nam tử áo bào xanh rất yếu, hắn không thể không thi triển đủ loại cổ thuật, để cho địch nhân không thể nhích lại gần mình.
Lực lượng cổ thuật của hắn có khả năng tan rã võ nguyên của võ giả, đây cũng là nguyên nhân Thần Võ giới một phương đánh lâu không xong.
Khương Trường Sinh thừa cơ diễn toán một thoáng.
Giá trị hương hỏa của nam tử áo bào xanh tại 1,5 thiên đạo hương hỏa giá trị, vị Khai Quang Thánh Võ kia thì là 1,4 thiên đạo giá trị hương hỏa, đều là Khai Quang Thánh Võ Tam Cực cảnh, chênh lệch không lớn.
Đúng lúc này.
Khương Trường Sinh bỗng nhiên nhìn thấy nam tử áo bào xanh gầm thét một tiếng, lại giang hai cánh tay, lồng ngực ngưng tụ ra một hắc động, hấp thu tất cả trong thiên địa, đại địa phá toái, biển mây tràn vào trong hắc động, khí thế đáng sợ để các cường giả Thần Võ giới lui lại.
Không đến mười hơi thời gian, toàn bộ Cựu Cổ đại thiên địa bị nam tử áo bào xanh hấp thu, khí tức của hắn trở nên cao thâm mạt trắc, trên mặt hiện ra phù văn màu đen, âm u đáng sợ.
Chương 907: Sẽ cùng Đạo Tổ phân cao thấp (1)Sau khi hấp thu Cựu Cổ đại thiên địa, khí tức nam tử áo bào xanh đi đến mức độ cực kỳ đáng sợ, mặc dù cách nhau rất xa, Khương Trường Sinh ở Tử Tiêu cung phía xa cũng có thể cảm nhận được, mặc dù không bằng Vạn Cổ Hàn Triều trước đó, nhưng cũng làm hắn cảm thấy kiêng kị.
Nam tử áo bào xanh dưới cái trạng thái này, nếu Khương Trường Sinh không toàn lực ứng phó, chỉ sợ rất khó tru diệt.
Các cường giả Thần Võ giới cảm thụ càng sâu, dồn dập kéo dài khoảng cách, không dám tới gần hắn.
Nam tử áo bào xanh thu hắc động trước ngực vào trong lòng bàn tay, sau đó vỗ lên cái trán, trong chốc lát, từng đạo phù văn màu đen theo cơ thể hắn toát ra, trải rộng toàn bộ hư không, dị thường dễ thấy trong hư không đóng băng.
Phù văn màu đen tựa như mạng nhện khuếch tán, lại như xiềng xích, phong tỏa toàn bộ hư không.
Khai Quang Thánh Võ kinh hãi, lúc này thi triển tuyệt học, song chưởng đánh ra một phương thiên địa, đó là núi lửa liên miên địa ngục, cấp tốc biến lớn, muốn xông ra phù văn màu đen phong tỏa, nhưng thiên địa vừa giải trừ phù văn màu đen cấp tốc phá toái, sau đó bị ép thành bột mịn.
Tay phải nam tử áo bào xanh nắm thành quyền, phù văn màu đen khắp hư không đóng băng cấp tốc co vào, theo mặt phẳng trở nên lập thể, giống như từ trên giấy nhảy ra, dùng tốc độ cực nhanh bao trùm đám người Thần Võ giới, theo phù văn màu đen co rút lại thành hắc cầu, khí tức các cường giả Thần Võ giới không còn sót lại chút gì.
Quá nhanh!
Theo nam tử áo bào xanh hấp thu đại thiên địa bắt đầu phản kích đến tru diệt kẻ địch, quá trình không đến thời gian ba hô hấp.
Phù văn màu đen thần bí cầm giữ không gian, tại giai đoạn cuối cùng, dùng thị lực Khương Trường Sinh, rõ ràng thấy những võ giả kia mong muốn thân hóa hư không, nhưng đều thất bại.
Phía trên Chí Hư Triệt Võ, võ giả rất khó bỏ mình, ít nhất rất khó bị võ đạo đánh chết, đáng tiếc, những người này đối mặt cũng không phải võ đạo.
Nam tử áo bào xanh đưa vừa thu tay lại, thu phù văn màu đen vào trong cơ thể, ngay sau đó hắn phun ra một ngụm máu, cả người bắt đầu phun máu, thân thể như bị nện thành đống cát, lay động kịch liệt, năm hơi sau mới dừng lại, khí tức cả người hắn trở nên uể oải.
Thì ra một chiêu vừa rồi có một cái giá rất lớn.
Giờ phút này, nam tử áo bào xanh vô cùng suy yếu, hắn không có dừng lại, quay người bay về phía sâu trong Hư Không Vô Tận.
Khương Trường Sinh nhìn hắn chạy trốn, trong lòng cảm khái vạn phần.
Không ngờ Cựu Cổ đại thiên địa cứ như vậy vong, mà Thần Võ giới cũng tổn thất nặng nề, những cường giả kia cần hao tốn bao nhiêu tài nguyên cùng thời gian mới bồi dưỡng ra được.
Dưới cái nhìn soi mói của Khương Trường Sinh nhìn, nam tử áo bào xanh tìm kiếm được một phương thiên địa bị băng phong, chui vào trong đó, bắt đầu dưỡng thương.
- Không thể coi thường người khác, ngoại trừ Thần Võ giới, Hư Không Vô Tận cũng tàng long ngọa hổ.
Khương Trường Sinh nghĩ thầm, cổ thuật của nam tử áo bào xanh khiến cho hắn mở rộng ánh mắt.
Như vậy xem ra, Thần Võ giới mong muốn tiêu diệt toàn bộ Hư Không Vô Tận cũng không dễ dàng như vậy.
Khương Trường Sinh thu hồi Thiên Địa Vô Cực Nhãn, hắn đứng dậy, đi vào trước lò luyện đan, bắt đầu luyện đan.
Theo đan hương tràn ngập, Bạch Kỳ tỉnh lại, nàng tiến đến bên cạnh Khương Trường Sinh, hỏi thăm hắn cần dược liệu gì.
Khương Trường Sinh đại khái nói một lần, nàng ghi lại liền rời khỏi Tử Tiêu cung.
Hắn biết Bạch Kỳ lần này hạ giới, cần trải qua sát kiếp, hắn không có ngăn cản, muốn nhìn xem diễn toán lý giải nhân quả của mình có đã nhập môn hay không.
Một năm sau.
Thiên Đình náo nhiệt lên, các thiên binh thiên tướng đều đang thảo luận một chuyện tranh chấp ở nhân gian, Long Cung cùng Thiên Cảnh, hai phe thế lực đều có đại bối cảnh, thậm chí có thể truy tố đến Đạo Tổ, đầy đủ Thiên Đình đau đầu.
Trên Lăng Tiêu bảo điện, Long Cung Long Vương cùng thừa tướng Thiên Cảnh đều như muốn đánh nhau tại đương trường.
Nguyên nhân chuyện gây ra rất đơn giản, chẳng qua là hai dòng dõi thất bên hoàng đánh nhau vì thể diện, nhưng Long Vương cùng Khương Tú cũng không có phát hiện, mãi đến long tử và hoàng tử càng náo càng lớn, dính đến tính mệnh càng nhiều, Long Vương cùng Khương Tú biết được đã không thu được kết cục.
Bạch Kỳ từng đi làm thuyết khách, nào biết Khương Tú phát động công kích sứ giả Long Cung, bây giờ Thiên Cảnh không phải tầm thường, mà Bạch Kỳ luyện công lại không chăm chỉ, bị thương trong đại trận, này mới khiến hai bên dừng tay, dù sao nàng đến từ Tử Tiêu cung, là thị nữ của Đạo Tổ, tầng thân phận này đủ để Thiên Cảnh, Long Cung lạnh mình, chuyện cuối cùng nháo đến Thiên Đình, hai bên đều hi vọng Thiên Đình chủ trì công đạo.
Thiên Cảnh một phương cảm thấy ban đầu là bởi vì long tử Long Cung chủ động trêu chọc hoàng tử Thiên Cảnh, Long Cung thì cảm thấy ngay từ đầu chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có thương vong, nhưng hoàng tử Thiên Cảnh khí lượng nhỏ, đại khai sát giới, chuyện phát sinh, số lượng sinh linh Long Cung thương vong nhiều gấp Thiên Cảnh mấy lần.
Hai phía đều có sai, Thiên Đình không dễ bình phán.
Thiên Đế Khương Tử Ngọc cũng bởi vậy thấy được Thiên Cảnh uy hiếp, Thiên Cảnh ỷ là Đạo Tổ lưu lại căn cơ, làm việc bá đạo, trong mắt dung không được hạt cát, đã có không ít thế lực ăn phải lỗ vốn, chỉ có thể ẩn nhẫn, nhưng lần này là Long Cung, bản thân Long Cung là thế lực Tử Tiêu cung khâm điểm, bọn hắn có niềm tin giải oan.
Từ sau mấy trăm năm trước tước bỏ thuộc địa, Thiên Đế cùng Thiên Cảnh Thiên Tử quan hệ trở nên tế nhị, hai cha con từ đó không có lại tiếp xúc qua, Thiên Đế luôn cảm thấy Thiên Cảnh kìm nén một cỗ năng lực.
Trong Tử Tiêu cung, mặt mũi Bạch Kỳ tràn đầy tái nhợt đi vào trước mặt Khương Trường Sinh tố khổ, nàng bị khí vận đại trận của Thiên Cảnh đánh trọng thương, mặc dù không có chết, nhưng khí huyết thiệt lớn, phải cần an dưỡng một khoảng thời gian.
Nàng chẳng qua là tố khổ thương thế của mình, cũng không có phàn nàn Thiên Cảnh.
- Còn không phải bởi vì ngươi không nỗ lực luyện công, ỷ vào thân phận, liền cho rằng có thể tiêu dao thiên địa, chúng sinh kính ngươi?
Chương 908: Sẽ cùng Đạo Tổ phân cao thấp (2)Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm đan lô, hững hờ nói.
Việc này không vào mắt hắn, hắn thậm chí không có hứng thú, vị hoàng tử kia chẳng qua là một trong hậu nhân của hắn, quan hệ không thân cận, Long Cung càng là thế lực của bộ hạ hắn, chấp chưởng trật tự hải dương.
Hắn nuôi Thiên Đình, chính là vì xử lý chút việc vặt này.
- Ai, ngài nói đúng bất quá nhân gian thật sự khác đi rất nhiều, hiện ra không ít Tu Tiên giả lợi hại, ngay cả trận pháp cũng có khác biệt lớn.
Bạch Kỳ thở dài nói, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Số lượng sinh linh nhân gian vượt xa Thiên Đình, mà Thiên Cảnh lại có thể tụ tập nhân tài thiên hạ, không giống Thiên Đình, cánh cửa cực cao, trên con đường cùng một chỗ tu hành Tiên đạo, Thiên Cảnh mặc dù không bằng Thiên Đình, nhưng đây chẳng qua là cảnh giới cao mà thôi, luận số lượng Tu Tiên giả, tuyệt không phải Thiên Đình có thể so sánh.
Mộ Linh Lạc đi tới, cười nói:
- Không phải bọn hắn lợi hại, là ngươi quá yếu, Hoàng Thiên, Hắc Thiên hai tiểu gia hỏa kia đều sắp vượt qua ngươi.
Bạch Kỳ cực kỳ thống khổ, vô lực phản bác.
Khương Trường Sinh mặc dù có thể suy tính đến kiếp nạn Bạch Kỳ tiếp theo trải qua, nhưng hắn không muốn nhắc nhở, thậm chí có loại tâm thái xem kịch vui.
Mộ Linh Lạc ngồi tại một bên khác Khương Trường Sinh, nói đến hoang mang của mình trong tu tiên, Khương Trường Sinh tự nhiên không có từ chối trợ giúp nàng, dù sao cũng là nữ nhân của mình, nhất định phải thiên vị.
- Trong lúc rảnh rỗi, không bằng truyền cho ngươi Ngũ Hành độn thuật, Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, ngươi có nguyện học?
Khương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Mộ Linh Lạc, cười hỏi..
Mộ Linh mang Lạc nghe xong, ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu.
Trong Thần Du đại thiên địa, Khương Trường Sinh lưu lại rất nhiều cơ sở pháp thuật cùng công pháp, nhưng thần thông cao thâm thì không có, hắn hi vọng để chúng sinh tự mình đi mở mang, không nhận ảnh hưởng của hắn, mà Tiên đạo mới vào sơ kỳ, cũng không thích hợp tu luyện Thần Thông, chậm trễ góp nhặt tu vi.
Mộ Linh Lạc khác biệt, mỗi lần luyện đan, Khương Trường Sinh đều sẽ đưa nàng một chút đan dược, nàng đã là tu vi Hợp Đạo cảnh, trong Thiên Đình chỉ có mấy người có thể miễn cưỡng đuổi kịp nàng, bất quá nàng rất điệu thấp, tạm thời không người biết được cảnh giới của nàng.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Đạo, Đại Thừa, Tán Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên.
Tiên đạo mở ra đã có hơn hai trăm năm, Mộ Linh Lạc có thể đi đến Hợp Đạo cảnh, tuyệt đối là tốc độ cực nhanh, cảnh giới đại bộ phận Tu Tiên giả Thiên Đình vẫn còn Nguyên Anh cảnh, Nguyên Anh cảnh ở nhân gian đã thu được địa vị cực cao.
Thế nhân đã thay đổi quan niệm, bắt đầu chỉ để ý cảnh giới tu tiên, mặc dù Nguyên Anh cảnh không phải đối thủ của Võ Đế, nhưng nhóm Võ Đế cũng không dám ức hiếp Nguyên Anh cảnh, hiện tại là Nguyên Anh cảnh, độ cao ở tương lai khó có thể tưởng tượng.
Thời gian thoáng qua, năm năm trôi qua.
Chuyện Thiên Đình gõ Long Cung, Thiên Cảnh các truyền ra, được rất nhiều người thảo luận bên trong Thần Du đại thiên địa.
Thiên Cảnh cũng không phải là thế lực độc nhất vô nhị nhân gian, Thiên Đình là giảng đạo nghĩa đúng sai, Đạo Tổ cũng không có che chở dòng dõi.
Chuyện này cũng làm cho rất nhiều người có dã tâm sinh ra càng nhiều ý nghĩ.
Khương Trường Sinh tự nhiên có thể nghe được các tín đồ nghĩ cái gì, một chút tín đồ có ý nghĩ hết sức âm u, thậm chí muốn mượn cơ hội lật đổ Thiên Cảnh, tự sáng tạo đại thống dưới nhân gian.
Đối với những ý nghĩ này, Khương Trường Sinh cũng không có can thiệp, dù sao chẳng qua là ý nghĩ, có làm hay không là một chuyện khác, thời điểm làm, hắn sẽ xem kịch vui, chờ đến khi Thiên Đình đều không giải quyết được, hắn ra tay.
Một ngày này, Khương Trường Sinh đang chuẩn bị luyện công, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, mắt hắn híp lại, nhìn về phía thiên ngoại.
Chỉ thấy trong hư không vô tận băng phong có một thân ảnh đang lao nhanh.
Người này chính là Loạn Võ Tôn trước đó tập kích Bình An.
Loạn Võ Tôn cũng là Khai Quang Thánh Võ, giá trị hương hỏa trước mắt là 0,5 thiên đạo giá trị.
Hắn tựa hồ đang tìm cái gì, khoảng cách đến Côn Luân giới càng ngày càng gần.
Trong hư không băng phong.
Loạn Võ Tôn nhanh chóng tiến lên, ánh mắt quét ngang bốn phương tám hướng, trong miệng lẩm bẩm:
- Đến cùng ở đâu?
Hắn cách Huyền Hoàng Đại Thiên Địa càng ngày càng xa, nếu là trước khi có Vạn Cổ Hàn Triều, hắn cũng không dám tùy tiện đến đây, bởi vì Hư Không Vô Tận rất dễ dàng để cho người ta mê thất, còn giấu giếm vô số nguy hiểm.
Theo Vạn Cổ Hàn Triều bao phủ Hư Không Vô Tận, Thần Võ giới thả ra số lượng lớn cường giả, thời không đông kết, đối với Thần Võ giới mà nói là một trận cơ duyên, bọn hắn có khả năng làm rất nhiều chuyện.
Loạn Võ Tôn đi chuyến này cũng không phải là chấp hành nhiệm vụ của Thần Võ giới, mà là tìm dị số.
Đương nhiên, hắn tìm không phải Đạo Tổ, mà là dị số khác, không phải võ đạo lực lượng giống như Cựu Cổ giáo.
Ven đường, hắn gặp Linh Pháp đại thiên địa, sau khi hắn điều tra, cực kỳ thất vọng về Linh Pháp, sau khi đồ sát một nửa sinh linh Linh Pháp đại thiên địa liền rời khỏi, những sinh linh kia bị đông cứng, chết cũng không có chút nào ý thức, không có thống khổ.
Làm chuyện ác bực này, Loạn Võ Tôn không có chút gánh nặng trong lòng, thật tình không biết hắn trong mắt Khương Trường Sinh là nghiệp lực quấn thân, hắn đã thành con mồi.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Sau khi đi ngang qua một phương phương thiên địa, Loạn Võ Tôn bỗng nhiên bị một mảnh đại thiên địa hấp dẫn, mảnh đại thiên địa kia tựa như Kim Cầu bị đông cứng, phía dưới tầng ánh sáng màu vàng hơi mờ là một đại lục.
- Đó là cái gì.
Loạn Võ Tôn sáng mắt lên, hắn lần đầu thấy đại thiên địa dạng này.
Hắn lúc này bay qua, khi hắn đi vào rìa Côn Luân giới, nhìn thấy trong có một đầu Thiên Hà, phía trên thiên hà lại có rất nhiều sinh linh đang hoạt động.
- Làm sao có thể!
Loạn Võ Tôn trừng to mắt, hô hấp dồn dập.
Tuyệt đối là dị số.
Dị số co thể chống cự Vạn Cổ Hàn Triều, lực lượng mạnh bao nhiêu?
Sau khi đoạt được lực lượng này, có lẽ có thể sẽ phân cao thấp cùng Đạo Tổ.
Chương 909: Kim Đan Đại Đạo, thiếu niên Trúc Cơ (1)Loạn Võ Tôn cố nén kích động trong lòng, tiếp tục quan sát tình huống Côn Luân giới, hắn không vội ra tay, muốn nhìn xem tình huống cụ thể của phiến thiên địa này.
Có thể chống cự Vạn Cổ Hàn Triều, tất nhiên có lực lượng đặc thù bảo hộ, bất quá Loạn Võ Tôn cảm giác trong cũng không có phát hiện khí tức uy hiếp được của hắn, hắn không có chủ quan, cảm giác không đến, cũng không có nghĩa không có, có lẽ cường giả giới này nắm giữ lấy trận pháp đặc thù, ẩn nấp khí tức của mình.
Trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh nhìn Loạn Võ Tôn lén lén lút lút, khóe miệng khẽ nhếch.
Thần niệm của hắn điều tra qua hư không gần đó ngoại trừ Loạn Võ Tôn, lại không có người thứ hai, nói cách khác Loạn Võ Tôn đơn độc đến đây.
- Lần trước để ngươi chạy trốn, lần này không thể nào lại để cho ngươi trốn.
Trong lòng Khương Trường Sinh tự nói, hắn bỗng nhiên nhìn thấy nhân quả trên người Loạn Võ Tôn có một tia là tương liên cùng Côn Luân giới, cái này khiến hắn hơi kinh ngạc, hắn tính theo tơ nhân quả này, nhân quả một chỗ khác chính là bị Thất Minh Vương Kim Cô Chú hàng phục.
Thất Minh Vương cùng Loạn Võ Tôn nhận biết?
Thất Minh Vương tiến vào Côn Luân giới đã có một quãng thời gian, mặc dù cúi đầu, nhưng một mực không có tiến vào Thần Du đại thiên địa, dù sao vạn cổ thiên kiêu không cũng giống như Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương cho dù phục, cũng rất khó tín ngưỡng Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh tính toán một thoáng, nhân quả giữa Thất Minh Vương và Loạn Võ Tôn không tính sâu, cũng không có thù hận, cũng nói, hai người không phải địch không phải bạn, chẳng qua nhận biết.
Hắn lập tức có ý nghĩ, lúc này chuyển Thất Minh Vương khỏi cung điện của Lữ Thần Châu đến bên ngoài Côn Luân giới.
Thất Minh Vương rõ ràng cảm nhận được một cỗ lực lượng bao trùm mình, hắn vô ý thức mở mắt, phát hiện mình đang ở trong hư không bị băng phong.
Hắn nhíu mày, không rõ xảy ra chuyện gì, hắn đưa mắt nhìn lại, ánh mắt rất nhanh khóa chặt một đạo thân ảnh, đối phương cũng nhìn thấy hắn.
- Như thế nào là hắn?
Thất Minh Vương cùng Loạn Võ Tôn đồng thời suy nghĩ.
Loạn Võ Tôn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, vô ý thức quay đầu nhìn lại, bốn mắt hắn đi theo trợn to, trong con mắt phản chiếu ra một vệt sáng.
Oanh một tiếng!
Loạn Võ Tôn bị một vệt sáng bao phủ, chùm sáng kia xé nát tầng băng trong hư không, tan biến tại phần cuối hư không, vạch ra một đường vết rách phía trên Côn Luân giới, giống như một phân thành hai hư không đóng băng.
Thất Minh Vương thấy thế thân thể cứng đờ, lúc chùm sáng vừa rồi kia lướt qua trước mặt hắn, hắn lại không kịp phản ứng, thậm chí có thể nói, hắn bị chấn nhiếp đến không dám nhúc nhích.
- Làm sao có thể, vừa rồi là cái gì?
Thất Minh Vương đổ mồ hôi lạnh, lúc này, hắn cảm giác kim cô trên đầu hơi xiết chặt, hắn đi theo suy nghĩ cái gì, nhìn lại phương hướng chùm sáng kéo tới, nhìn thấy một đạo thân ảnh.
Chính là Đạo Tổ.
Đạo Tổ ngồi trên thần tọa, bị thất thải hào quang che giấu hình dáng, mặc dù cách nhau rất xa, hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách thâm bất khả trắc.
Hắn thở dài một hơi, thì ra là Đạo Tổ, không sao.
Mà vừa rồi Loạn Võ Tôn là thật?
Thất Minh Vương trước kia gặp qua Loạn Võ Tôn, khi đó, địa vị hai bên chênh lệch cực lớn, Loạn Võ Tôn là tồn tại siêu nhiên mà Minh tộc đều muốn kính trọng, thực lực thâm bất khả trắc.
- Nếu như vừa rồi không phải là huyễn tượng, Loạn Võ Tôn thật bị Đạo Tổ giết chết.
Thất Minh Vương không dám tưởng tượng, hắn biết Loạn Võ Tôn chính là Vạn Cổ Cự Đầu, tồn tại áp đảo phía trên ba ngàn thiên địa.
Đúng lúc này, trước mắt hắn trời đất quay cuồng, lần nữa lúc thức tỉnh, phát hiện mình một lần nữa về tới trong thiên cung của Lữ Thần Châu.
Thất Minh Vương hít sâu một hơi, tâm tình không thể bình phục, hắn biết là lực lượng của Đạo Tổ đang thao túng hắn.
Vì sao Đạo Tổ để cho hắn thấy Loạn Võ Tôn chết?
Đi vào Thiên Đình lâu như vậy, Thất Minh Vương đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết, hắn cảm thấy đáng sợ nhất chính là Đạo Tổ không gì không biết, có thể nhìn trộm lòng người.
Chẳng lẽ Đạo Tổ tính tới hắn nhận biết Loạn Võ Tôn? Thất Minh Vương càng nghĩ càng hoảng, đứng ngồi không yên.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh về tới Tử Tiêu cung, năng lực của Loạn Võ Tôn quá quỷ dị, vì để tránh cho lần nữa lật xe, hắn trực tiếp đánh lén, xuất kỳ bất ý, thi triển thần thông là Đại Thiên Tru Đạo Chỉ.
Thần thông yen diệt hết thảy!
Cho dù lực lượng của Loạn Võ Tôn tương quan cùng quy tắc, đối mặt Đại Thiên Tru Đạo Chỉ cũng phải chết.
Hắn còn dùng hương hỏa diễn toán suy tính giá trị hương hỏa người vừa rồi mình giết chết, kết quả biểu hiện tra không ra nhân quả, nói rõ Loạn Võ Tôn triệt để chết hết.
Khương Trường Sinh lập tức thoải mái.
Nghiệp lực của Loạn Võ Tôn vượt xa Lữ Thần Châu, Thất Minh Vương hai người, hắn cũng không dám thu, mà đối phương rõ ràng đánh chủ ý đến Côn Luân giới, hắn càng không thể chịu đựng.
- Đáng tiếc, không rõ ràng hắn nắm giữ lực lượng gì.
Khương Trường Sinh hơi tiếc nuối, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, Khai Quang Thánh Võ đều có năng lực không tầm thường, thậm chí có khả năng sánh vai với thần thông, sau này có lúc sẽ gặp được lực lượng cổ quái kỳ lạ.
Một lát sau.
【 Thừa Thiên năm bảy trăm bốn mươi ba, Loạn Võ Tôn để mắt tới Côn Luân giới, muốn chiếm lấy lực lượng Côn Luân giới, ngươi kịp thời ra tay, vượt qua một trường kiếp nạn, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng, Tuyệt học tu tiên - Kim Đan Đại Đạo 】
Kim Đan Đại Đạo?
Khương Trường Sinh hứng thú, lập tức tiếp nhận truyền thừa của Kim Đan Đại Đạo.
Kim Đan Đại Đạo chính là là một loại phương pháp tu tiên, tuyệt học của đạo môn, đạo thống ẩn chứa tâm pháp, trận pháp, độn thuật, phong thuỷ các loại tuyệt học, có thể chủ tu, cũng có thể kiêm tu, con đường này dùng Kim Đan làm chủ, đem thân thể luyện chế thành Kim Đan, sau khi đại thành, vạn kiếp bất diệt, vạn kiếp bất tử.
Chương 910: Kim Đan Đại Đạo, thiếu niên Trúc Cơ (2)Mặc dù Khương Trường Sinh đã ủng có Đạo Pháp Tự Nhiên Công, nhưng trong Kim Đan Đại Đạo rất nhiều lý niệm để hắn đạt được ích lợi không nhỏ.
Hắn thậm chí có loại cảm giác, Đạo Pháp Tự Nhiên Công có lẽ là công pháp Tiên Thiên, mà Kim Đan Đại Đạo chính là phương pháp tu tiên mà nhóm cao nhân đắc đạo tổng kết ra.
Truyền thừa Kim Đan Đại Đạo, hắn giống như nghe một trận giảng đạo.
Khương Trường Sinh bắt đầu tu hành Kim Đan Đại Đạo, có Đạo Pháp Tự Nhiên Công làm cơ sở, hắn tu hành Kim Đan Đại Đạo rất dễ dàng.
Ở giữa rừng núi, một thiếu niên ngồi tĩnh tọa trên đá lớn ở bên bờ sông, áo vải hơi cổ động, khuôn mặt hắn thanh tú, tóc dài bị dây cỏ buộc ở sau ót, nhìn mặt chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
Thời tiết lạnh lẽo, mặt sông sắp kết băng, theo thiếu niên thổ nạp, phun ra hơi nóng rất rõ ràng.
Bờ sông có một đầu trâu nước đang ăn cỏ, đối diện sông có một lão giả đi tới, khiêng một gánh củi, hắn nghiêng đầu đi, cười nói:
- Thiếu niên, khí trời lạnh như vậy làm sao không ở nhà tu tiên?
Ngữ khí của hắn tràn ngập trêu chọc, thiếu niên không để ý đến, hắn lắc đầu bật cười, tiếp tục đi đường.
Thiếu niên tên Hồ Uyên, năm nay mười lăm tuổi, bởi vì khi còn bé có một vị Tu Tiên giả tới trong thôn, từ đó si mê tu tiên, đây cũng đã trở thành đề tài câu chuyện trong thôn, các thôn dân đều cảm thấy hắn hết sức ngây thơ, phàm nhân chỗ nào có thể tu tiên?
Nhưng không có người biết rõ Hồ Uyên một tháng trước đã thành công Trúc Cơ.
Rất lâu, Hồ Uyên mở mắt, trong ánh mắt veo.
- Vẫn là công pháp của Đạo Tổ thích hợp ta, công pháp do những người kia tự sáng tạo quá loạn.
Hồ Uyên tự lẩm bẩm, mặt lộ ra nụ cười.
Tu tiên đã có ba năm, không có đan dược, hắn lại thành công bước vào Trúc Cơ cảnh, tư chất như vậy tuyệt đối khoa trương, bất quá tuân theo lý niệm điệu thấp, hắn cũng không có tuyên dương trong hiện thực hoặc Thần Du đại thiên địa.
Không sai, hắn sở dĩ có thể tu tiên là bởi vì tiến nhập Thần Du đại thiên địa.
Khi còn bé nghe vị Tu Tiên giả kia giảng giải một chút truyền thuyết thần thoại của Đạo Tổ, người khác đều xem như nghe chuyện xưa, hắn lại không hiểu khắc sâu đối với Đạo Tổ cái tên này, mỗi lần suy nghĩ Đạo Tổ, tâm hắn sẽ rất khó giữ vững bình tĩnh, cuối cùng, hắn thành công đả động Đạo Tổ, tiến vào Thần Du đại thiên địa, mở ra con đường tu tiên của mình.
Hắn đứng dậy, duỗi ra cái lưng mệt mỏi, sau đó thả người nhảy lên, rơi vào trên lưng trâu nước, cưỡi trâu đi trên đường nhỏ nông thôn.
- Trời lạnh thế này cũng không biết bao lâu mới có thể đi qua, thật sự có mùa hè nóng bỏng sao?
Hồ Uyên nhìn mặt trời trên trời yên lặng suy nghĩ, trong ký ức của hắn, thiên địa vĩnh viễn là lạnh, vừa đến mùa đông, càng lạnh thấu xương, không ít lão nhân trong thôn đều chết trong đêm đông.
- Chờ ta thành thần tiên, nhất định phải làm cho Thái Dương tinh quân đến nhân gian ấm lên.
Hồ Uyên khẽ nói, lúc thiếu niên huyễn tưởng luôn tràn ngập tự tin.
Hắn đang muốn nằm ở trên lưng trâu đi ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy một người đâm đầu đi tới, người kia toàn thân áo trắng, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt.
Hồ Uyên trừng to mắt, khí chất của đối phương quá kinh diễm, hắn nhìn kỹ hướng mặt mũi của đối phương.
Thật sự rất tuấn tú.
Mặc dù thân là nam nhi, hắn cũng cảm thấy đối phương đẹp mắt.
Nhất định là Tu Tiên giả.
Hồ Uyên không có lỗ mãng, chờ đợi ba năm tại Thần Du đại thiên địa, hắn cũng biết qua Tu Tiên giới hiểm ác, trong rừng núi hoang vắng gặp được Tu Tiên giả cũng không thể phớt lờ.
Bạch y nam tử đi đến trước trâu nước dừng lại, Hồ Uyên thấy mà căng thẳng trong lòng, vô ý thức cằm một thanh phi đao bằng gỗ trong bao cỏ phía sau thắt lưng.
- Không ngờ cung sơn xuất hiện thiên tài, thiếu niên lang, một thân linh lực của ngươi từ đâu tập tới?
Bạch y nam tử cười hỏi, hắn cười đến hết sức tỏa sáng, để cho người ta như gió xuân ấm áp, nhưng Hồ Uyên lại càng căng thẳng hơn, không biết nên trả lời như thế nào.
Hồ Uyên do dự một chút, thận trọng nói:
- Khi còn bé gặp được một vị tiên nhân, hắn dạy ta, nói ngày sau sẽ hạ giới tới tìm ta.
Nếu đối phương xem thấu tu vi của hắn, hắn tự nhiên giấu diếm không được, không bằng kéo cờ lớn, dọa lùi đối phương.
Bạch y nam tử vung phất trần, quay người, nhìn về phía bầu trời, cười nói:
- Tiên nhân? Không ngờ ngươi lại có tiên duyên như thế, ta càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi, ngươi từng nghe nói qua đoạt xá?
Đoạt xá?
Hồ Uyên bị dọa thả người vọt lên, lộn ngược ra sau rơi xuống đất, kéo dài khoảng cách với bạch y nam tử.
Hắn lập tức rút ra phi đao bằng gỗ, một đao bắn về phía bạch y nam tử, mặt ngoài phi đao lóng lánh ánh sáng màu lục, tốc độ cực nhanh.
Phi đao bằng gỗ đột nhiên đứng ở trước mặt bạch y nam tử, không có đụng phải hắn, mũi đao các cái trán của hắn cách nhau chưa đến một gang tay.
Anh mắt bạch y nam tử ngưng tụ, phi đao bằng gỗ bỗng nhiên bị bắn ra, bay ngược về phía Hồ Uyên.
Hồ Uyên động dung, phản xạ có điều kiện nhảy lên, nhưng phản ứng và tốc độ của hắn quá chậm.
Ngay khi phi đao bằng gỗ sắp đánh trúng hắn, hắn vô ý thức nhắm mắt.
Thân thể Hồ Uyên căng cứng, hai chân run lên, nhưng hắn không có chờ tới thống khổ, hắn thận trọng mở ra một con mắt, phát hiện phi đao treo ở trước mặt hắn, hắn đi theo mở ra con mắt còn lại, nhìn về phía cách đó không xa, phát hiện vị bạch y nam tử kia đang sờ trâu của hắn.
Phi đao chậm rãi hạ xuống, hắn vội vàng vươn tay tiếp được, hắn lúc này mới ý thức được đối phương chẳng qua chỉ trêu đùa hắn, cũng không có thật nghĩ đoạt xá hắn.
Đối phương chơi chiêu này thật sự dọa hắn.
Sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh, giác quan của hắn thuế biến, con muỗi trong vòng trăm thước mà hắn đều có thể thấy rất rõ ràng, lực phản ứng càng vượt qua phàm nhân, nhưng ở trước mặt đối phương, hắn không có chút lực lượng chống đỡ.
- Tiểu tử, từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi, đã vào môn hạ của ta, liền ban thưởng ngươi cái tên, sau này ngươi gọi Vong Trần đi.