Vua Tôi Tối Thượng

Chương 28

CHƯƠNG 28: YÊN TÂM ĐI, CÓ ANH Ở ĐÂY.

“Vâng, chủ soái có dặn dò gì?” Hàn Lợi Dân vội vàng hỏi.

Đến bây giờ trong lòng của ông già vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Khí thế của Tiêu Phong quá mạnh, cho dù là ngồi ở đâu Hàn Lợi Dân đều cảm thấy mình thở không nổi.

“Những dự án hợp tác còn sót lại của nhà họ Kim, chọn một vài cái để Khương Uyển Đồng tiếp nhận, nhớ kỹ là chỉ có thể để Khương Uyển Đồng tiếp nhận, những người khác thì không được.” Tiêu Phong lạnh lùng nói.

“Vâng… thuộc hạ đã hiểu rồi.” Hàn Lợi Dân nhanh chóng đáp lời, mặc dù là trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng mà ông ta cũng không dám hỏi, cứ làm theo là được.

“Không có chuyện gì khác, trước tiên ông lui xuống đi.” Tiêu Phong thản nhiên nói.

Hàn Lợi Dân lại do dự nói: “Thưa chủ soái, thuộc hạ có một yêu cầu quá đáng, ba ngày sau Tô Hàng có một hội giao lưu doanh nhân nổi tiếng là do thuộc hạ tổ chức, mục đích là để chúc mừng những xí nghiệp và thế gia có thể có được dự án còn sót lại của nhà họ Kim, ở đây có mấy phần tài liệu đặc biệt, thuộc hạ mời chủ soái và phu nhân cùng nhau đến.”

Tiêu Phong nhìn thoáng qua, nói: “Trước tiên cứ đặt ở đó đi, có thời gian tôi sẽ đến.”

“Vâng.” Hàn Lợi Dân cúi đầu chào, sau đó rời khỏi biệt thự Lãng Nguyệt.

Thẳng cho đến khi rời khỏi biệt thự Lãng Nguyệt, cảm giác khó chịu ở trên người của Hàn Lợi Dân mới biến mất, sau lưng của ông ta đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Ở bên đây, trong biệt thự nhà họ Khương.

Khương Kiều Diễm tức giận đập nát không ít thứ, nói với Khương Văn Kỳ: “Ba, chẳng lẽ là chúng ta cứ ngồi đó chờ chết hả? Nếu như Khương Uyển Đồng trở lại nhà họ Khương, làm gì còn cơ hội của con nữa.”

Khương Văn Kỳ lại nhàn nhã nhấp một ngụm trà, cười nói: “Kiều Diễm, con đừng có nóng giận, ba đã cho người đi điều tra rồi, Tiêu Phong chỉ là một tên lính vừa mới xuất ngũ, thế lực gì cũng không có. Năm năm trước nhà họ Tiêu đã bị tiêu diệt, cậu ta cũng chỉ là một con chó mà thôi, có thể làm dấy lên bọt nước gì chứ? Những dự án còn sót lại của nhà họ Kim, bọn họ không thể nào có được đâu.”

“Thật hả?” Khương Kiều Diễm nghe nói như vậy, giữa lông mày mang theo một ý cười lạnh lẽo, nói: “Hừ, con biết mà, Khương Uyển Đồng là một con tiện nhân, cả đời này cũng đừng nghĩ tới trở lại nhà họ Khương.”

“Nhưng mà ba ơi, Tiêu Phong, cái tên đó thật là ngông cuồng quá đi, đánh con, còn dám đánh cậu Ngô nữa, cậu Ngô đã nói anh ấy sẽ không tùy tiện bỏ qua cho Tiêu Phong đâu.”

Khương Kiều Diễm nói tiếp.

Khương Văn Kỳ gật đầu nói: “Chuyện này không phải là đúng lúc đó à, chúng ta cứ ngồi đó xem hổ đấu nhau là được rồi. Con đó, quan tâm đến cậu Ngô nhiều hơn đi, tạo mối quan hệ với cậu ta, nhà họ Ngô của cậu ta là một trong những ứng cử viên được mặc định cho hội giao lưu dự án lần này, nếu như con có thể có được một vài dự án còn sót lại của nhà họ Kim, đương nhiên ông nội sẽ lựa chọn con rồi, sau này nhà chúng ta ở trong mắt của ông cụ lại sẽ là sự tồn tại quan trọng.”

“Ba, cái này còn cần ba phải nói nữa à, con biết mình phải nên làm như thế nào mà.” Khương Kiều Diễm nói: “Ngày mai con với cậu Ngô sẽ đến đó chào hỏi thiếu tá Hàn Lợi Dân, đến lúc đó chờ đến lúc con nhận được thư mời hợp tác, Khương Uyển Đồng sẽ hoàn toàn cút khỏi nhà họ Khương.”

Khương Văn Kỳ cũng cười cười, trong phòng khách đều quanh quẩn tiếng cười gian trá của hai ba con bọn họ.

Mà cùng lúc đó một nhà ba người Khương Kỷ trong một căn nhà khoảng chừng hai trăm mét vuông trong góc khuất ở phía bắc của biệt thự nhà họ Khương.

Khương Bân Bân kêu đau không ngừng, đang làm nũng với mẹ của mình, nói: “Mẹ ơi, mẹ nhìn đi, tay của con đều bị cái tên phế vật Tiêu Phong đó đánh rồi, đau chết đi mất.”

Từ Phân cũng đau lòng muốn chết đi được… ôi ôi, Thần của mẹ, con đừng lo mà, mẹ sẽ làm chủ cho con.”

Nói xong, Từ Phân liền quát tháo Khương Kỷ đang đi qua đi lại trong phòng khách: “Đủ rồi đó, làm đầu của tôi choáng váng rồi, ông nhìn một chút đi, đây chính là chuyện tốt do con chó mà đứa con gái nhà ông mang về làm ra đó, chuyện này ông không cho hai mẹ con chúng tôi một lời giải thích, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”

Khương Kỷ cũng rất bất đắc dĩ, ở bên ngoài là Từ Phân cho mình mặt mũi, ở trong nhà ông ta bị vợ quản rất nghiêm ngặt, rất sợ.

Nếu không thì lúc trước mình cũng sẽ không ly hôn với mẹ của Khương Uyển Đồng mà cưới Từ Phân.

“Vợ ơi, Uyển Đồng đều đã bị đuổi ra nhà họ Khương rồi, em còn muốn làm sao bây giờ?” Khương Kỷ buông tay: “Em cũng đã nhìn ra cái tên Tiêu Phong đó là một người đàn ông vạm vỡ.”

“Ha ha, ai biết được có phải là trong lòng của ông đang băn khoăn con nhỏ chết tiệt đó không? Tôi nói cho ông biết, Khương Uyển Đồng tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Khương nửa bước, cái nhà này không có vị trí của nó, còn nữa, ngày mai đi chào hỏi Hàn Lợi Dân, ông chuẩn bị như thế nào rồi? Không phải là ông nói ông có một vài người bạn đó à, hiện tại tình huống như thế nào rồi? Thần nhà chúng ta có thể đến đó không vậy?” Từ Phân hỏi.

“Không tốt cho lắm, Hàn Lợi Dân cũng không phải là một người có thể tùy tiện gặp mặt, địa vị của anh ở nhà họ Khương rất thấp, ba cũng không xem trọng nhà chúng ta, mấy người bạn của anh vẫn còn chưa có cơ hội gặp được thiếu tá Hàn, chuyện này chỉ sợ là không được rồi.” Khương Kỷ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói.

“Cái gì chứ? Khương Kỷ ơi là Khương Kỷ, ông quả thật chính là một tên phế vật mà, ông còn hèn hơn cái tên Tiêu Phong đó nữa, tại sao lúc đầu tôi lại gả cho một người như ông vậy chứ, nếu như ngay cả chuyện này mà cũng không làm được, Thần nhà chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Hiện tại ở trong mắt của ông cụ đều là con nhỏ Khương Kiều Diễm chết tiệt ấy, một chút cũng không có Thần của chúng ta, sau này hai mắt của ông cụ nhắm lại, không phải là nhà của chúng ta sẽ bị Khương Văn Kỳ đuổi khỏi nhà họ Khương hả?” Từ Phân chỉ thẳng vào mặt của Khương Kỷ, dở giọng trách mắng rất là khó nghe.

Khương Kỷ cũng không có cách nào, khác giống như là một người gặp cảnh khốn cùng đứng ở đằng đó, nói: “… để anh suy nghĩ biện pháp.”

Mà bên phía Tiêu Phong, rạng sáng ngày hôm sau Tiêu Phong đã nói với Khương Uyển Đồng: “Uyển Đồng, anh liên lạc với mấy người bạn hồi lúc trước, ngày hôm nay chúng ta có thể đến đó chào hỏi thiếu tá Hàn Lợi Dân bàn bạc chuyện tiếp nhận dự án.”

“Hả? Hàn… Hàn Lợi Dân, anh nói là Hàn Lợi Dân đang điều khiển ba trăm nghìn quân của Tô Hàng hả?” Khương Uyển Đồng kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn.

“Đúng rồi, em dậy nhanh đi, để anh đưa em đi.” Tiêu Phong không cho Khương Uyển Đồng có thời gian tiêu hóa, trực tiếp nắm lấy tay của Khương Uyển Đồng đi rửa mặt một phen, mặc một bộ váy màu đen liền đi đến tập đoàn Lợi Dân, một doanh nghiệp nổi tiếng hiện tại của Hàn Lợi Dân.

Đây là tập đoàn vừa mới được thành lập vào ba ngày trước, vì để bàn bạc dự án nhà họ Kim.

Giờ phút này ở trước lầu của tòa cao ốc có rất nhiều chiếc xe sang trọng đang dừng ở đó, ở cửa có những người đại diện của công ty và một vài xí nghiệp to nhỏ ở Tô Hàng, tất cả đều mang theo mấy hộp quà to nhỏ.

Bọn họ đều đến đây để chào hỏi Hàn Lợi Dân, cứ ầm ỉ ở trước cửa không ngừng.

Lúc Tiêu Phong lái xe đưa Khương Uyển Đồng đến đây, vừa mới bước xuống xe, Khương Uyển Đồng liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

“Tiêu Phong, có nhiều người quá đi, có được không vậy anh? Hơn nữa bọn họ đều mang theo quà kìa, chúng ta đi tay không đến đây như thế này, không tốt cho lắm?” Bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Khương Uyển Đồng nắm chặt lấy bàn tay to của Tiêu Phong, vẻ lo lắng và khẩn trương hiện lên trong mắt.

Bây giờ cô mới biết được hóa ra người nắm giữ những dự án còn sót lại của nhà họ Kim là Hàn Lợi Dân.

Đây chính là nhân vật đứng đầu ở Tô Hàng, căn bản không phải là người mà người bình thường có thể gặp được.

“Yên tâm đi, bạn của anh làm việc trong tập đoàn Lợi Dân, đã chào hỏi trước rồi, một lát nữa em cứ đi vào trong là được thôi.” Tiêu Phong nhéo bàn tay nhỏ của Khương Uyển Đồng, động viên cô.

Trong mắt của Khương Uyển Đồng lóe ra ánh sáng sợ hãi, thở dài một hơi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vì Giai Giai, vì anh, em sẽ không quan tâm.”

Nhưng mà đúng vào lúc này, ở bên cạnh có hai chiếc xe sang trọng dừng lại, trên xe là Khương Kiều Diễm và Ngô Khoan Nghiệp mang theo hộp quà tinh tế bước xuống xe.

Chiếc xe ở đằng sau là một nhà ba người Khương Kỷ.

“Ôi ôi, đây không phải là em gái của tôi đó à, không ngờ tới là cô cũng dám đến đây đó?” Khương Kiều Diễm vừa mới bước xuống xe liền âm dương quái khí cười nhạo nói.

Bình Luận (0)
Comment