Vua Tôi Tối Thượng

Chương 49

CHƯƠNG 49: BẠN CŨ

“Tiêu Phong! Nơi này nào có chỗ cho cậu nói chuyện?! Tôi đang nói chuyện với con gái tôi, liên quan gì đến cậu? Cút sang một bên cho tôi, làm người ta mất hứng!”

Từ Phân lập tức nghiêm giọng trách mắng, còn đẩy anh ra.

Nhưng mà, mặc bà ta đẩy thế nào, Tiêu Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không chút di chuyển, ánh mắt anh lạnh lẽo, nói: “Có phải bà đã quên lời của Thiếu úy Phương ban nãy không?”

Nghe thấy lời này, cơ thể Từ Phân run rẩy, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Thiếu úy Phương đưa theo hơn mười binh lính cầm súng ban nãy, cơ thể run lẩy bẩy, sợ hãi lui về phía sau vài bước.

Khương Bân Bân thấy vậy, đỡ lấy mẹ, chỉ vào Tiêu Phong nghiêm giọng quở trách: “Mày là cái thá gì chứ, cũng dám lấy Thiếu úy Phương ra dọa tao và mẹ tao à? Mày cũng chỉ là một binh lính xuất ngũ mà thôi, Thiếu úy Phương có thể chăm sóc mày một hai lần, chẳng lẽ còn chăm sóc mày mãi về sau chắc? Đây là nhà họ Khương, mày muốn sống ở đây thì cúi đầu xuống cho tao!”

“Không sai! Cúi đầu!” Từ Phân hùa theo nói, trong lòng bị nghẹn một cục tức.

Ánh mắt Tiêu Phong lạnh lẽo, cười lớn một tiếng, đang chuẩn bị ra tay, Khương Uyển Đồng đứng bên cạnh kéo anh lại, ánh mắt yếu ớt, lắc lắc đầu, sau đó nhìn Từ Phân và Khương Bân Bân nói: “Mẹ, Khương Bân Bân, hai người trở về trước đi, chuyện này, con sẽ sắp xếp tốt.”

Nghe thấy Khương Uyển Đồng đã đồng ý, Từ Phân mới hừ một tiếng, nói: “Hừ! Khương Uyển Đồng, tốt nhất là con sắp xếp nhanh lên! Bây giờ sự nghiệp của em con đang thăng tiến, tương lai nói không chừng có thể trở thành tổng giám đốc của công ty! Đến lúc đó, hai đứa đều phải xin Bân Bân giúp hai đứa đấy!”

Khương Bân Bân cũng kiêu ngạo chỉnh đốn bộ vest của mình, rồi dẫn theo Từ Phân huênh hoang rời đi.

Giống như là việc Khương Uyển Đồng giúp bọn họ là điều đương nhiên vậy.

Tiêu Phong bất lực thở dài nói: “Khương Bân Bân kia, không học vấn không bản lĩnh, em thật sự muốn để cậu ta tham gia vào hạng mục này sao?”

Khương Uyển Đồng cũng rất do dự, nói: “… Dù sao nó cũng là em trai em.”

Tiêu Phong không nói gì, quay người đi ra với Giai Giai.

Ngày hôm sau, Khương Uyển Đồng ở nhà chuẩn bị các loại tài liệu, bận tối mắt tối mũi, Tiêu Phong lại bế Giai Giai ra ngoài chuẩn bị mua ít đồ gia dụng.

Dù sao, căn phòng này chỉ mới có ít đồ gia dụng đơn giản, vẫn còn phải bố trí rất nhiều thứ khác.

Đến cửa trung tâm gia dụng gần nhà, Tiêu Phong mua rất nhiều đồ, rồi để nhân viên gửi hàng đến thẳng nhà họ Khương.

Lúc Tiêu Phong đang chuẩn bị rời khỏi trung tâm gia dụng, một giọng nói không hài hòa vang đến từ phía sau.

“Ấy ấy ấy? Tôi còn tưởng rằng tôi nhìn nhầm cơ, đây không phải Tiêu Phong sao? Trời ạ, tôi còn tưởng rằng năm năm trước cậu đã chết rồi cơ, không ngờ, cậu lại trở về Tô Hàng rồi à?”

Giọng nói này, có sự cợt nhả và khinh thường, còn có chút tự kiêu và đắc ý.

Tiêu Phong dừng bước, quay đầu lại thì nhìn thấy một người có gương mặt đẹp trai, mặc một bộ vest màu xanh, phía sau còn có bốn tên vệ sĩ đeo kính râm đi theo.

“Hahaha, đúng là cậu thật này! Tôi còn tưởng rằng tôi nhận nhầm người cơ? Ấy, đây là con gái cậu à? Nhìn thế nào cũng giống đứa con hoang do Khương Uyển Đồng nhà họ Khương sinh. À, đúng rồi, mấy ngày này tôi đã nghe thấy tin đồn rồi, cậu ở rể nhà họ Khương à?”

Người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt đẹp trai kia, sắc mặt đầy vẻ khiêu khích khinh thường, còn muốn đưa tay ra xoa nắn gương mặt nhỏ bé của Giai Giai, nhưng đã bị Giai Giai tránh đi.

Tiêu Phong nhíu mày, anh biết người đàn ông trước mặt này.

Có thể nói, trước kia, bọn họ là bạn tốt như hình với bóng.

Cậu ấm của nhà họ Triệu ở Tô Hàng, nhà họ Triệu là một trong ba gia đình kinh doanh đồ nội thất lớn nhất Tô Hàng, thực lực hùng hậu, tài sản lên đến hơn ba mươi tỉ!

Trước kia, Triệu Chính Minh và Tiêu Phong là bạn bè nối khố, nhưng mà, từ sau khi nhà họ Tiêu xảy ra chuyện, nhà họ Triệu đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu.

Sở dĩ trước kia Triệu Chính Minh chơi với Tiêu Phong, đó là do muốn nịnh bợ, lấy lòng nên mới cúi đầu.

Bây giờ thì khác rồi, Triệu Chính Minh là cậu ấm của nhà họ Triệu, mà Tiêu Phong trước mắt này đã trở thành một con chó không nơi nương tựa rồi!

Vì vậy, sự căm hận giấu trong lòng Triệu Chính Minh từ lâu lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.

“Cậu có chuyện gì sao?” Tiêu Phong lạnh lùng hỏi.

Hai tay Triệu Chính Minh đút trong túi quần, sắc mặt khiêu khích, nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy, vật đổi sao dời mà thôi. Không ngờ, cậu ấm Tiêu trước kia, giờ lại trở thành con chó không nơi nương tựa, còn vào nhà họ Khương ở rể, đúng thật là đáng thương mà. Sao nào, cậu đi mua đồ à? Sao cậu không nói với tôi, cả tầng này đều là sản nghiệp nhà tôi, chỉ cần cậu quỳ xuống sủa vài tiếng, dập đầu vài cái, hôm nay cậu muốn mua gì, tôi đều tặng cho cậu, sao nào? Màn giao dịch này hời chứ?”

Triệu Chính Minh nhếch miệng, những kí ức đầy sỉ nhục trước kia vẫn còn hiện rõ trong đầu anh ta, trước kia, lúc anh ta gặp họa muốn nhờ Tiêu Phong giúp đỡ, Tiêu Phong lại bảo anh ta dập đầu ba cái!

Hôm nay, anh ta phải trả thù!

Tiêu Phong nhíu mày, nói: “Triệu Chính Minh, không ngờ là, bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi, cậu vẫn không thay đổi, vẫn khiến người ta ghê tởm đến vậy.”

Nói xong, Tiêu Phong quay người định rời đi, không thèm nói chuyện với anh ta.

Từ lúc bắt đầu, anh đã biết mục đích Triệu Chính Minh tiếp cận mình rồi, năm đó bảo anh ta dập đầu, cũng chỉ là một sự kiểm tra!

Nghe thấy lời này, Triệu Chính Minh nổi giận, gào lên: “Muốn đi? Ai cho cậu đi rồi?”

Vừa dứt lời, bốn tên vệ sĩ phía sau anh ta tiến lên, bao vây Tiêu Phong lại.

Tiêu Phong nhíu mày, quay người nhìn Triệu Chính Minh, lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì?”

Triệu Chính Minh cười lớn vài tiếng, đi đến trước mặt Tiêu Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, nói: “Rất đơn giản, trả thù đó! Chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, cậu có thể rời đi. Nếu không, hôm nay cậu không ra ngoài được đâu.”

Nói xong, Triệu Chính Minh còn đắc ý cười: “Sao nào? Có phải cảm thấy rất nhục nhã không? Đây chính là hiện thực đó, tôi của bây giờ, hoàn toàn có thể giẫm cậu dưới chân! Bởi vì, tôi là cậu ấm của nhà họ Triệu, còn cậu, cũng chỉ là một con chó mất nhà, một con kiến mà ai cũng có thể bóp chết được mà thôi!”

“Ồ? Cậu cảm thấy tôi rất bản thân rất ghê gớm? Nhà họ Triệu rất ghê gớm?” Tiêu Phong lạnh lùng cười, nói.

Triệu Chính Minh nghe vậy, sắc mặt trầm trọng, nói: “Tiêu Phong! Mày hống hách cái gì? Bây giờ mày cũng chỉ là một phế vật! Mày có gì để so với tao? Cho dù bây giờ tao có đánh gãy tay chân mày, cũng không ai dám nói gì! Tao khuyên mày, tốt nhất là quỳ ngay xuống cho tao! Nếu không, tao không dám đảm bảo sẽ không ra tay với con gái mày đâu!”

Nghe vậy, Tiêu Phong nhíu mày, sắc mặt giận dữ!

Anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Hơn nữa, còn lấy sự an toàn của con gái anh để uy hiếp anh!

“Triệu Chính Minh, cho cậu hai lựa chọn, một là, quỳ xuống xin lỗi tôi vì hành vi ban nãy; hai là, chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt rằng nhà họ Triệu sẽ bị tiêu diệt đi.” Tiêu Phong nhàn nhạt nói.

“Hahaha!”

Triệu Chính Minh nở nụ cười dữ tợn, nói: “Mày nói cái gì? Chỉ dựa vào mày lúc này? Tiêu Phong, mày đang trêu tao à? Mày có gì lấy ra để so với tao?”

“Còn ngây ra đó làm gì? Đánh cho tao! Đánh đến khi nó quỳ xuống thì thôi!” Triệu Chính Minh giận dữ.

Lập tức, bốn tên vệ sĩ kia vung nắm đấm về phía Tiêu Phong!

Tiêu Phong nhíu mày, cơ thể cuồn cuộn sát khí, bế Giai Giai đang sợ hãi trong lòng, lập tức ra tay!

Bình bịch!

Lập tức, cơ thể bốn tên vệ sĩ bay ra ngoài!

Triệu Chính Minh nhìn thấy màn này, mí mắt nhướng lên, lập tức lấy điện thoại ra, giận dữ nói: “Mẹ nó đưa người đến đây, lên hết cho ông! Lập tức!

Lập tức, tất cả những lối ra vào của các cửa hàng ở tầng một của trung tâm gia dụng có hàng trăm tên đánh thuê cầm côn với đao tràn vào!

Đám người này, một phần là những người bán hàng ở đây, một phần là đám đánh thuê cho Triệu Chính Minh nuôi, sắc mặt ai nấy cũng đều hung dữ!

Giây phút này, cả lối đi trước sau của tầng này đều bị chặn kín không một kẽ hở, các cửa an ninh ở các lối ra cũng ầm ầm đóng lại!

Còn Tiêu Phong, cũng bị bao vây ở trong cùng!

Bình Luận (0)
Comment