Buổi tối, Trình An tắm xong tựa vào đầu giường cầm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Thương Tắc.
Anh đang bận, bảo cô nghỉ ngơi sớm đi.
Biết anh bận thì Trình An không làm phiền nữa, cô tắt wechat, đổi sang lướt weibo.
Mở weibo lượn một vòng, chuyện có người đào cuộc sống thực của cô mà lúc trước Kẹo Hạnh Phúc nói hiện tại xem ra đã dần lắng xuống. Dù sao thì cư dân mạng cũng chỉ dò đoán, không có bất kỳ căn cứ xác thực nào, chỉ cần cô không lên tiếng không thừa nhận thì họ cũng chẳng cách nào mò được tin gì. Lúc tình hình căng thẳng Kẹo Hạnh Phúc đã đồng ý với cô tạm thời ngừng cập nhật bộ truyện《Quân Tử Như Ngọc》này trước, đợi nhiệt độ hạ xuống thì lại đăng tiếp, sáng nay nhiệt độ hạ xuống rồi, cô ấy lại đến giục bản thảo.
《Quân Tử Như Ngọc》cùng mấy bộ truyện ngắn của cô đã qua bước th ẩm duyệt cuối cùng, giờ có thể bắt đầu đi vào quy trình rồi, nhưng nhà xuất bản bên kia cần cô viết thêm cho cuốn sách này một cái kết. Đây chính là điều Trình An khổ não, cô không biết nên kết thúc bộ truyện này như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đi trưng cầu ý kiến biên tập viên Kẹo Hạnh Phúc của mình, hy vọng cô ấy có thể đưa ra chút lời khuyên.
Thần An: “Đường Đường, em phải viết kết thế nào đây? Xin chỉ giáo.”
Gửi tin nhắn xong, lát sau đã nhận được tin nhắn trả lời của Kẹo Hạnh Phúc: “Cứ viết như trước đây thôi, mấy bộ trước chẳng phải em viết kết rất tốt sao.”
Thần An: “Lần này không giống…”
Kẹo Hạnh Phúc: “Nào nào, nói chị nghe xem, sao lại không giống?”
Trình An ngẫm nghĩ, không biết phải giải thích chuyện này với cô ấy như thế nào, cô còn chưa trả lời, Kẹo Hạnh Phúc đã lại gửi một tin nhắn tới: “Nói chị nghe xem, em và S tiên sinh phát triển đến bước nào rồi?”
Trình An ngừng lại, không biết nếu nói thật thì Kẹo Hạnh Phúc sẽ phản ứng như thế nào, cô trầm mặc giây lát, không trả lời.
Kẹo Hạnh Phúc: “Ấy, người đâu rồi?”
Thần An: “Khụ… bọn em ở bên nhau rồi.”
Kẹo Hạnh Phúc: “!!!”
Kẹo Hạnh Phúc: “Chuyện hồi nào vậy?! Sao chị lại không biết?! Sao hai người phát triển thần tốc vậy?”
Kẹo Hạnh Phúc: “Được rồi, sớm biết vậy chị đã không hỏi, tự nhiên phải ăn một bữa cơm chó. [mỉm cười][tạm biệt]”
Thần An: “…”
Thần An: “Chủ đề đi hơi xa rồi, bây giờ em với S tiên sinh như thế thì viết kết thế nào cho ổn được?”
Kẹo Hạnh Phúc: “Tự nhiên chị không muốn trả lời câu hỏi này của em cho lắm. [mỉm cười]”
Thần An: “…”
Thần An: “Vậy em không ra sách nữa, tiền thưởng của chị cũng đừng lấy.”
Kẹo Hạnh Phúc trả lời ngay tức thì: “Không được!! Khụ khụ, để chị nghĩ xem nào, với tình hình của hai người hiện tại… Ừm, Thần An, chị hỏi em một câu nghiêm túc nhé, em có bằng lòng viết lại đúng sự thật tình hình của em và S tiên sinh hiện tại thành truyện không? Em biết đấy, giờ độc giả đều hướng tới tình yêu thuần khiết đẹp đẽ, lấy sự phát triển tình cảm giữa em và S tiên sinh làm cái kết cho《Quân Tử Như Ngọc》, chị tin các độc giả hiện nay đều sẽ rất vừa ý khi đọc cái kết như này.”
Đọc xong những lời này của Kẹo Hạnh Phúc, Trình An rơi vào trầm tư, quả thật, dùng cách này làm cái kết là tốt nhất, từ khi cô bắt đầu đăng bộ truyện《Quân Tử Như Ngọc》, vẫn luôn có người “tạo CP” cho cô và S tiên sinh trên weibo, giờ hai người thật sự ở bên nhau rồi cũng phù hợp với tưởng tượng đẹp đẽ của các độc giả, chỉ là…
Trên weibo đã có người đang bới cuộc sống thực của cô và S tiên sinh, bức ảnh “Lam Lam Lam Lam Bạch” đăng kia đã là một dấu hiệu cực xấu, hơn nữa hiện tại cô cũng đã có thể xác định người này là học sinh của Thương Tắc. Thân phận của cô và S tiên sinh đã bị nghi ngờ, cô sợ nếu mình viết kết như thế sẽ dẫn đến sự việc này ngày càng ầm ĩ, bạo lộ thân phận cũng là chuyện sớm muộn, trước kia cô cũng nói rồi, không muốn vì vậy mà quấy nhiễu đến cuộc sống bình thường của mình. Nhưng cô không cách nào ngăn cản loại chuyện này xảy ra, cũng chẳng cách nào bịt miệng mọi người lại, cô cũng không muốn vì vậy mà từ bỏ công việc viết lách sáng tác mà mình yêu thích nhất.
Đang trầm tư thì trong đầu chợt loé lên, cô biết phải viết kết thế nào rồi.
Thần An: “Đường Đường, em sẽ cố gắng viết xong kết nhanh cho chị.”
Kẹo Hạnh Phúc: “OK, iu em.”
Tây Mạch Mạch đặt vé tàu cao tốc chiều ngày kia từ thành phố S đi, sau khi biết thời gian, Trình An đến ga tàu đón cô ấy từ sớm. Hai ngày trước Tây Mạch Mạch nói trong điện thoại là có thể bảo Thương Tắc đi cùng, nhưng Trình An ngại phiền anh nên vốn định đi một mình, song Thương Tắc không yên tâm, cuối cùng vẫn đi cùng cô.
Trình An ngồi trên xe gửi tin nhắn wechat cho Tây Mạch Mạch nói họ đang đi rồi. Tín hiệu trên tàu cao tốc không tốt, một lúc sau Tây Mạch Mạch mới trả lời: “Được, giáo sư Thương cũng đi cùng à?”
Trình An trả lời: “Đi cùng.”
“Hahaha! Em biết ngay là giáo sư Thương không yên tâm chị, thể nào cũng đi cùng mà.” Cuối cùng, cô ấy cảm thán: “Ôi, đúng là người đàn ông tốt có một không hai.”
Trình An đưa mắt nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh, thầm tán đồng với lời Tây Mạch Mạch nói, đồng thời cũng xúc động nghĩ không biết mình đã tu mấy đời phúc khí mới có thể gặp được người tốt như anh.
Cao điểm Tết đã qua một thời gian, lúc này ga tàu cao tốc không có nhiều người, chỉ lác đác vài hành khách xách hành lý từ trong ga đi ra, lúc đợi chuyến tàu của Tây Mạch Mạch tới ga, Thương Tắc hỏi cô: “Lần sau định bao giờ về?”
Trình An suy nghĩ, nói: “Chắc là tiết Thanh Minh hoặc Đoan Ngọ.”
Thương Tắc gật đầu: “Được, tới lúc đó anh về cùng em, đến thăm hỏi hai vị trưởng bối với tư cách là bạn trai em.”
Trình An nghe anh nói vậy, trong lòng như được rót mật, cười đáp: “Vâng.”
Trong lúc nói chuyện, chuyến tàu của Tây Mạch Mạch đã đến ga, không lâu sau, trong đám đông rời ga, Trình An nhìn thấy bóng dáng vui sướng đắc ý kia đang kéo hành lý chạy về phía họ.
Tây Mạch Mạch vừa tới đã cho Trình An một cái ôm: “Trình Trình, em nhớ chị chết đi được!”
Trình An bị cô ấy đâm lùi về sau một bước, lát sau mới đưa tay lên ôm cô ấy, cười nói: “Chị cũng nhớ em.”
Vòng tròn xã giao của cô không lớn, bạn bè cũng ít, Tây Mạch Mạch là một trong những người bạn tốt hiếm hoi của cô. Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều năm tháng, mặc dù tính cách cô ấy hơi tùy tiện cẩu thả, lanh chanh hấp tấp, nhưng luôn có thể mang đến niềm vui bất ngờ và sự vui vẻ cho cô.
“Coi như chị còn lương tâm, em cứ tưởng chị có bạn trai rồi sẽ quên em cơ.” Tây Mạch Mạch lầm bầm bên tai cô, sau đó buông cô ra, nhìn người cao lớn đang đứng ở một bên. Cô ấy đột nhiên có chút căng thẳng, như ở trường gặp phải giáo viên vậy: “Giáo sư Thương, chào… chào thầy ạ.”
Mặc dù lúc trước đã biết Thương Tắc sẽ tới cùng Trình An, nhưng giờ gặp người thật Tây Mạch Mạch vẫn có xíu kích động, một nhân vật nhỏ bé như cô ấy lại có thể làm phiền giáo sư Thương đến đón, đúng là khiến cô ấy có chút thụ sủng nhược kinh!
Trình An đứng bên cạnh nghe thấy giọng nói căng thẳng đến run rẩy của cô ấy thì bật cười, kết quả bị cánh tay để đằng sau của Tây Mạch Mạch nhéo cho một cái. Trình An che chỗ bị nhéo lại tức giận lườm cô ấy, có cần phải ra tay mạnh thế không.
Thương Tắc khẽ gật đầu với Tây Mạch Mạch, duỗi tay ra cầm lấy hành lý của cô ấy rồi đi về phía bãi đỗ xe, Tây Mạch Mạch ôm mặt đi phía sau, nói với Trình An ở bên cạnh: “Không thể tin được, không ngờ có một ngày có thể để giáo sư Thương xách hành lý giúp em.”
Trình An: “…”
Sau khi lên xe, Thương Tắc xoay vô lăng, từ từ lái xe rời khỏi bãi đỗ: “Sắp đến trưa rồi, có muốn đi ăn gì không?”
Trình An quay đầu lại định hỏi ý kiến Tây Mạch Mạch, kết quả đã thấy mắt cô ấy sáng ngời, tức tốc cầm điện thoại lên gõ chữ đưa qua cho cô xem: “Giáo sư Thương mời, em muốn ăn món đắt nhất!”
Trình An: “…”
Cuối cùng, họ quyết ăn trưa tại một nhà hàng Trung Hoa, bên trong nhà hàng trang trí đơn giản, phong cách mộc mạc, còn thoang thoảng mùi hương khiến người ta thoải mái dễ chịu.
Sau khi đồ ăn lên đủ, Tây Mạch Mạch vừa gắp đồ ăn vào bát vừa trò chuyện với Trình An: “Trình Trình, chị biết không, em nghe mẹ em nói là gần đây dì Hồng vẫn luôn tìm vợ cho con trai, thấy cô gái nào chưa kết hôn là tóm đi cho con trai bà ấy xem mắt luôn, chị bảo đây là muốn ôm cháu đến phát điên rồi à. Dì Hồng kia vừa nhìn đã biết không phải người dễ chung sống, ai làm con dâu bà ấy người ấy đen đủi, may mà em với con trai bà ấy cách nhau nhiều tuổi, nếu không chắc em cũng bị bà ấy lôi đi xem mắt rồi.” Nói đến đây, cô ấy ngừng lại, hỏi Trình An: “Đúng rồi, có phải bà ấy còn nhìn trúng cả chị không?”
Trình An lặng lẽ liếc nhìn người đang im lặng ăn ở bên cạnh, nói thật với Tây Mạch Mạch: “Ừ, chị nghe bà nội nói rồi.”
Tây Mạch Mạch vừa nói, còn vừa cực kỳ biết ý đưa mắt nhìn Thương Tắc vẫn luôn im lặng, hạ giọng nói: “Mặc dù con trai dì Hồng có tiền có thực lực, nhưng nào so được với giáo sư Thương chứ… À không, phải nói là hoàn toàn không thể so sánh.”
Khiếp nịnh bợ kìa.
Trình An gắp một miếng cá kho cho cô ấy, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm của em đi.”
Ăn xong, Trình An nghĩ đến một vấn đề: “Mạch Mạch, em cứ ở chỗ chị đi.” Đại học A chưa bắt đầu kỳ mới, sinh viên không được ở ký túc xá, trước đây cô ấy đều ở chỗ cô đến lúc vào học mới đi.
Giờ không giống ngày trước nữa rồi, Tây Mạch Mạch lặng lẽ liếc nhìn Thương Tắc, hạ giọng hỏi cô: “Liệu có bất tiện lắm không…”
“Trước đây anh từng ở ký túc giáo viên một thời gian, căn phòng ấy giờ vẫn còn trống, có thể để bạn em chuyển tới đó, anh nói một tiếng là được.” Thương Tắc đột nhiên nói.
Trình An: “Như vậy liệu có phiền quá không?”
“Không đâu.”
Trình An quay đầu nói với Tây Mạch Mạch chuyện này, cô ấy cũng đồng ý luôn, hơn nữa còn bày tỏ sự thấu hiểu: “Được mà, giờ chị với giáo sư Thương ở bên nhau rồi, thầy ấy chắc chắn sẽ thường xuyên đi tìm chị, thế này cũng tốt, em đỡ phải ở đó làm bóng đèn, ngày ngày còn bị hai người thồn cơm chó.”
Trình An: “…”
Buổi chiều, họ đưa Tây Mạch Mạch vào ký túc xá giáo chức công(1) của đại học A, Tây Mạch Mạch thấy người đi lại ở hành lang đều là giáo viên hướng dẫn và giáo sư, trái tim nhỏ bé khẽ run rẩy, lặng lẽ túm lấy tay Trình An, nói: “Trình Trình, em bỗng có chút hối hận vì đã đồng ý đến đây rồi, sống trong toà nhà này đều là giáo viên của trường, nhỡ hôm nào em ra ngoài không cẩn thận đụng phải giáo viên chuyên ngành bọn em thì phải làm sao.”
(1)Giáo chức công/教职工: Chỉ giảng viên, nhân viên, trợ lý giảng dạy và nhân viên hậu cần,…Càng nghĩ cô ấy càng sợ hãi, nói tiếp: “Còn có bầu không khí ở đây nữa, vừa nhìn là biết nơi kết tụ học thuật, đến không khí cũng mang theo mùi sách nồng nàn, người suốt ngày chỉ biết làm ổ trong nhà chơi game như em sống ở đây liệu có sơ ý cái là làm bẩn… ờ, không khí thuần khiết ở đây không?”
Trình An: “…”
Điều kiện ký túc không tệ, sạch sẽ ngăn nắp, mặc dù phòng không lớn, nhưng một người ở thì đã quá đủ. Sau đó Trình An và Thương Tắc còn có việc nên đưa Tây Mạch Mạch đến phòng xong bèn chuẩn bị rời đi.
Thấy họ phải đi, Tây Mạch Mạch vội vàng lao tới túm lấy Trình An, nháy mắt ra hiệu với cô nói: “Trình Trình, em không muốn sống một mình ở đây đâu, em hơi sợ…”
Trình An lặng lẽ rút cánh tay mình ra khỏi móng vuốt ma quỷ của Tây Mạch Mạch, vỗ vai cô, lời nói thấm thía: “Ngoan, ngoan ngoãn ở đây đi, chị sẽ đến thăm em định kỳ.”
Tây Mạch Mạch: “…”
Hai ngày trước Thương Tắc đã hẹn Lục Kế Viễn chiều nay đưa Trình An đến bệnh viện gặp anh ấy, sau khi sắp xếp xong xuôi cho Tây Mạch Mạch, Thương Tắc đưa cô đi bệnh viện.
Lúc gặp lại, ánh mắt Lục Kế Viễn nhìn hai người xen lẫn tia ẩn ý, Trình An nhớ đến chuyện xảy ra vào lần cuối cùng gặp anh ấy trước Tết, vẻ mặt mang theo vài phần hổ thẹn và lúng túng.
Dù sao lần trước cũng là cô chủ động từ bỏ điều trị, giờ lại lật lọng…
“Bác sĩ Lục, thật xin lỗi, gây thêm rắc rối cho anh rồi.” Trình An lên tiếng.
Lục Kế Viễn liếc nhìn người bên cạnh cô, Thương Tắc cũng nhìn sang, anh khẽ nheo mắt, Lục Kế Viễn lập tức cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vội vàng cười nói: “Không sao, có phải chuyện gì to tát đâu.”
Ánh mắt Lục Kế Viễn rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, trong lòng đã hiểu ra phần nào, anh ấy nói với Trình An: “Cô đợi một chút, tôi đưa cô đi làm kiểm tra.”
Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, Lục Kế Viễn nhìn phim chụp, trầm ngâm một lúc, phân tích cho cô nghe tình hình hiện tại, sau đó hỏi cô: “Tới đây cô có thời gian rảnh không?”
Còn một thời gian nữa mới bắt đầu học kỳ, Trình An gật đầu.
Lục Kế Viễn: “Được, vậy tiếp theo tôi sẽ lập lại một phương án điều trị cho cô, cần cô dư dả thời gian để đến tiếp nhận điều trị đúng giờ.”
Trình An: “Đã hiểu.”
“Điều trị là cả một quá trình dài, có thể cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi sẽ cho cô một bản đồ huyệt đạo, mỗi tối trước khi đi ngủ nhớ dành thời gian mát xa mấy huyệt quan trọng này…” Lục Kế Viễn dặn dò.
“Được, cảm ơn bác sĩ Lục.”
“Không có gì, tôi chỉ đang làm hết trách nhiệm và bổn phận của mình thôi.” Lục Kế Viễn kê đơn cho cô, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Thương Tắc một cái: “Người cô thật sự cần cảm ơn là người khác.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình An ngồi trong xe, nhìn người ngồi bên ghế lái, ngập ngừng một lúc, nói: “Thương Tắc, về chi phí điều trị…”
Thương Tắc nhìn gương chiếu hậu, xoay vô lăng lái xe lên đường chính. Nghe vậy, anh nói: “Anh ứng trước giúp em, em có thể trả từ từ.”
“Được.” Trình An vui vẻ đáp ứng, cô thở phào nhẹ nhõm, sợ anh lại nói những lời như cô không cần phải trả.
“Có điều, em cũng có thể suy nghĩ đến việc lấy người để gán nợ.” Thương Tắc tranh thủ liếc nhìn cô, bên môi thấp thoáng ý cười trêu chọc.
Trình An: “…”
Bữa tối ăn ở nhà Trình An, họ đã ăn ở bên ngoài mấy ngày liền rồi, Trình An nhớ đến trước kia anh nói không thích ăn ngoài lắm bèn xung phong nói muốn nấu cơm cho anh ăn, Thương Tắc thấy cô kiên trì cũng không ngăn cản, về đến nhà Trình An liền vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Song Trình An lại có chút sầu não khi nhìn đồ trong tủ lạnh, cô không biết anh thích ăn gì, không thích ăn gì, nhưng theo như mấy lần ăn cùng nhau trước, thì anh tựa hồ không kén ăn, cũng chẳng đặc biệt thích cái gì, chỉ biết khẩu vị của anh nghiêng thanh đạm.
Trình An suy nghĩ, lấy ít đồ ra, vì thời gian có hạn nên cô chỉ làm đơn giản vài món nộm, nấu một bát canh, cô bưng thức ăn đã xong ra bàn, Thương Tắc đang ở trong phòng khách đi vào giúp.
Trình An ngồi đối diện anh, hơi thấp thỏm nhìn anh bưng bát canh lên uống, cảm giác như sắp phải đi thi vậy. Thật ra lúc trước cũng từng nấu vài bữa cho anh rồi, nhưng tâm trạng khi ấy với bây giờ dù sao vẫn khác nhau, hiện tại cô là bạn gái, họ cũng rất có khả năng sẽ là người cùng chung sống cả đời của đối phương, vậy nên sở thích và thói quen của anh cô đều cần phải tìm hiểu.
Thương Tắc đặt bát xuống, nhìn cô, trái tim Trình An lập tức căng chặt lại.
“Ngon lắm.”
Anh nói vậy, bờ môi mỏng phủ một tầng nước mỏng nhàn nhạt, ánh đèn chiếu rọi làm căng bóng đôi môi anh.
Trình An nhẹ nhõm, nhưng sau khi bưng bát lên uống thử canh mình nấu, cô lại thấy hơi nhạt, cô lén nhìn người mặt thản nhiên ở đối diện, trong lòng dâng lên một sự thay đổi khó nhận ra.
Ăn tối xong, hai người ngồi trên sofa xem TV, Trình An ngồi cạnh anh, liếc thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin với người khác.
Nhận ra hành động của cô, Thương Tắc đưa điện qua, nói với cô: “Là Thương Dung.”
Thời gian trước Thương Dung nghỉ phép năm đưa Kỷ Nhất Nguyên ra ngoài chơi, hôm qua vừa về, về cái là vội vã hỏi Thương Tắc và Trình An phát triển thế nào rồi.
Lúc anh đưa điện thoại qua, Trình An nhìn thấy giao diện trò chuyện của anh và Thương Dung trên màn hình.
Thương Dung: “Thương Tắc, em với cô Trình phát triển thế nào rồi?”
Thương Tắc: “Đang phát triển.”
Thương Dung lập tức gửi icon “kinh ngạc” tới: “Không tệ không tệ, tốc độ này thật sự khiến chị bội phục.”
Sau đó lại hỏi: “Giờ em đang ở cùng cô Trình à?”
Thương Tắc: “Ừ.”
Thương Dung: “Wao! Giờ này còn ở với nhau, khụ khụ… không phải hai đứa ở chung rồi chứ?”
Thương Tắc: “Không có.”
Thương Dung: “Ồ ồ ồ, theo sự hiểu biết của cá nhân chị về cô Trình thì cô ấy khá lương thiện đơn thuần, vừa thật thà lại an phận, em phải đối xử thật tốt với người ta, đừng có bắt nạt người ta đấy.”
Trình An: “…” Này là đang nói cô hơi ngốc à.
Thương Tắc cầm lấy điện thoại cô đưa trả, quét mắt nhìn cuộc trò chuyện trên màn hình, đột nhiên hỏi: “Bình thường anh có bắt nạt em chưa?”
Trình An: “…” Anh nhắc đến chủ đề này, trong đầu cô tự nhiên loé lên hình ảnh hôm ấy ở nhà cô, anh ấn cô vào cửa hôn…
Hôm ấy anh “bắt nạt” cô rất quá đáng.
Gò má Trình An bỗng chốc nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng chuyển chủ đề: “Khụ… ừm, mai Thương Dung định đưa Kỷ Nhất Nguyên đến nhà anh à?”
“Ừ.” Thương Tắc nhếch môi cười, tựa như đang cười khả năng chuyển chủ đề vụng về của cô, “Mai em cũng đến đi, Kỷ Nhất Nguyên rất nhớ em.”
Trình An đồng ý, Thương Tắc nói sáng mai sẽ đến đón cô.
Sau đó không khí phút chốc trở nên yên tĩnh, Trình An sợ anh lại nhắc đến chủ đề “bắt nạt cô” vừa rồi kia bèn quay đầu, giả vờ nghiêm túc xem TV, cho đến khi tiếng cuời trầm thấp của anh vang lên bên tai: “An An.”
Hả?
Trình An quay đầu sang liền thấy bên môi anh nhếch lên một nụ cười xấu xa, anh nói: “Giờ anh lại có chút muốn bắt nạt em rồi.”
Trình An: “??”
Eo thình lình bị anh ôm lấy, Trình An khẽ kêu một tiếng, anh nhấc cả người cô lên đặt ngồi trên đùi mình, tay cô không có chỗ để chỉ đành khoác lên vai anh, cúi đầu vừa hay chạm phải đôi mắt sâu thẳm thâm trầm của anh, cô khẽ giật mình, Thương Tắc đã cụp mắt sán lại, hôn lên môi cô.
……
Trình An lặng lẽ sờ đôi môi hơi sưng đỏ của mình, đứng bên cửa tiễn anh, thấy anh nhìn qua, cô cuống quýt bỏ tay xuống.
Thương Tắc thấy hành động nhỏ này của cô, hơi buồn cười, xoa xoa đầu cô: “Đi đây.”
Thấy anh định đi, Trình An gọi anh lại: “Ấy…”
“Ơi?”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Trình An tiến lên một bước, lấy hết dũng khí kiễng chân lên hôn anh một cái, sau đó vội vàng cúi đầu xuống: “Anh… anh lái xe chú ý an toàn.”
Đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Trình An nghi hoặc ngẩng đầu, Thương Tắc đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen sáng ngời sâu hun hút mang theo sự nóng bỏng đang dần dần bốc cháy. Anh đưa tay lên vuốt v e má cô, cúi người xuống, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô, khoé môi thấp thoáng ý cười, nói: “An An à, em còn thế này nữa thì anh không đi nổi đâu.”
Trình An bị câu nói này của anh ghẹo đến đỏ mặt tim đập nhanh, đến khi người đi rồi, cô ôm gò má nóng bừng của mình, thầm mắng một câu: Vô dụng!
Sáng hôm sau Thương Tắc đến đón cô qua nhà mình, họ vừa vào nhà một lát thì Thương Dung đưa Kỷ Nhất Nguyên tới chơi.
Kỷ Nhất Nguyên vừa tới đã nhiệt tình dang rộng tay cho cậu mình một cái ôm: “Cậu, những ngày cháu không ở đây cậu có nhớ cháu không?”
Thương Tắc xách cổ áo cậu nhóc kéo ra xa một chút, mặt thản nhiên: “Những ngày cháu không ở đây tai cậu thanh tịnh hẳn.”
Kỷ Nhất Nguyên: “…” Lâu như vậy không gặp, vừa gặp lại câu đầu tiên đã chọc vào tim nhau rồi.
Có điều may mà mình còn có cô Trình, cậu nhóc quay sang tìm Trình An, chiếc đầu nhỏ ngẩng lên, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn cô: “Cô Trình, lâu rồi không gặp, năm mới vui vẻ, cô có nhớ em không ạ?”
Cũng gần một tháng rồi Trình An chưa gặp cậu nhóc này, cô cúi người, vẻ mặt dịu dàng, hàn huyên một câu: “Kỷ Nhất Nguyên, năm mới vui vẻ, bài tập nghỉ đông có làm tử tế không đó?”
Kỷ Nhất Nguyên: “…” Vừa bắt đầu đã nhắc đến bài tập, cô Trình của mình thay đổi rồi.
Thương Dung nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng, giải thích với Trình An: “Chơi cả kỳ nghỉ đông, bài tập còn đang chất đống chưa làm kia kìa, ngày nào cũng bị tôi giục đi làm.”
Trình An nghĩ đến cảnh tượng ấy cũng bật cười, mấy người đứng bên cửa hàn huyên một hồi rồi đi vào nhà.
Thương Tắc đi pha trà cho họ, Kỷ Nhất Nguyên ngồi bên cạnh Trình An, lắc lư chân, nghiêng đầu hỏi: “Cô Trình ơi, em nghe mẹ em nói là cô với cậu em ở bên nhau rồi ạ?”
Thương Dung nghe vậy, thấy Trình An nhìn sang bèn ôm trán, thằng nhóc thối này cứ thế bán đứng mình rồi.
Nói chuyện này trước mặt trẻ con Trình An hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn gật đầu. Mắt Kỷ Nhất Nguyên sáng lên: “Oa, tốt quá, vậy có phải sau này em nên đổi sang gọi mợ không ạ?”
Trình An: “…” Nhảy chủ đề kiểu này…
“Ở trường không được.” Thương Tắc từ trong bếp đi ra vừa lúc nghe thấy lời Kỷ Nhất Nguyên nói, anh lên tiếng.
Kỷ Nhất Nguyên nghe vậy thì mắt đảo tròn, ở trường không được, vậy tức là ở chỗ khác thì được gọi rồi? Cậu nhìn Trình An, rất biết nghe lời mà gọi: “Mợ.”
Trình An: “…”
Thương Dung thấy Trình An lúng túng thì giải vây giúp cô: “Cái thằng nhóc này, cậu con với cô Trình vừa mới ở bên nhau, con gọi như thế cô ấy sẽ ngại đấy.”
Thương Tắc lại thấy chẳng có gì, nghe vậy, anh đứng dậy bưng tách trà tới trước mặt Trình An, mượn cơ hội ghé vào tai cô thì thầm: “Ngại à?”
Trình An nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói gì đã thấy khoé miệng anh khẽ cong lên tựa như đang cười, anh nói: “Không có gì phải ngại cả, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, em phải học cách quen dần đi.”
Gò má Trình An nóng bừng: “…” Cô im lặng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, thầm oán sao hôm nay cứ thi nhau lôi mình ra làm trò đùa vậy.
Lúc Thương Dung và Kỷ Nhất Nguyên tới có xách theo ít đồ, họ đi du lịch Bắc Kinh, mang về rất nhiều đặc sản địa phương, hôm nay đến cũng thuận tiện cầm một ít qua, Kỷ Nhất Nguyên đặt đồ họ mang tới lên bàn cứ như dâng vật quý, giảng giải từng thứ một với Trình An và Thương Tắc.
Giới thiệu xong, Kỷ Nhất Nguyên còn phổ cập một lượt về ẩm thực nơi đó với họ: “Cậu, cô Trình, cháu nói hai người nghe, vịt quay Bắc Kinh ở đó đúng là quá ngon luôn, mùi vị tuyệt đỉnh, còn có mỳ trộn tương nữa, tuyệt đối là mỳ trộn tương ngon nhất mà cháu từng ăn! Tiếc là không thể đóng gói mang về, nếu không cháu chắc chắn đã bảo mẹ mang một ít về cho hai người thử rồi.”
Thương Tắc nghe cậu nhóc nói xong, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không đổi nói: “Chẳng trách cháu béo lên nhiều như thế.”
Kỷ Nhất Nguyên: “…”
Nghe Thương Tắc nói vậy, Kỷ Nhất Nguyên không vui rồi, cậu cầu cứu Trình An: “Cô Trình ơi, cậu bảo em béo lên rồi, cô nói thật lòng xem em béo chỗ nào!”
Trình An: “…”
Cô giơ tay lên ví, nói với cậu nhóc: “Hình như đúng là… béo lên một chút.”
Kỷ Nhất Nguyên: “…”
Thương Dung cười nói với cậu: “Đúng chưa, mẹ đã bảo con béo lên rồi con còn không tin. Con trai à, hãy chấp nhận sự thật mất lòng này đi.”
Kỷ Nhất Nguyên: “…” Ba cú đả kích liên tiếp, đau tim lắm rồi.
Cậu quyết định từ hôm nay phải bắt đầu ăn kiêng giảm cân!
Nhưng ý nghĩ này đã bị cậu nhóc vứt ra sau đầu ngay khi nhìn thấy một bàn thức ăn cậu mình chuẩn bị. Ờ, thôi mai rồi bắt đầu giảm cân sau.
Ăn xong, vì sau đó Thương Dung còn có việc nên đã đưa Kỷ Nhất Nguyên đi, họ thay giày ở huyền quan, Kỷ Nhất Nguyên thay giày xong nói với Trình An: “Cô Trình ơi, bọn em về đây, học kỳ mới gặp lại ạ.”
Trình An mỉm cười nói: “Kỳ mới gặp.”
Kỷ Nhất Nguyên nói với cô xong thì nhìn sang Thương Tắc, có chút đa sầu đa cảm nói: “Cậu à, sau này cháu không ở chỗ cậu nữa, cậu nhớ phải chăm sóc mình thật tốt, một ngày ba bữa nhớ phải ăn đúng giờ, trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm, buổi tối nghỉ ngơi sớm tí, đừng có thức khuya…”
Thương Tắc nhàn nhạt nhìn cậu nhóc: “Kỷ Nhất Nguyên.”
Kỷ Nhất Nguyên đáp một tiếng, đứng thẳng người, vẻ mặt mong đợi nhìn anh, có phải cậu muốn nói vài lời giữ mình lại không.
“Đừng diễn sâu quá.”
Bên môi Trình An thấp thoáng nụ cười.
Thương Dung không nhịn được cười ra tiếng luôn: “Phì, hahahahaha…”
Kỷ Nhất Nguyên: “…” Tạm biệt!
Sau khi tiễn họ, Thương Tắc cũng phải đến trường xử lý công việc, anh đưa Trình An tới bệnh viện rồi rời đi, trước khi đi còn dặn cô, đợi cô trị liệu kết thúc sẽ đến đón.
Bệnh nhân trước chưa đi nên giờ Lục Kế Viễn vẫn đang bận, bảo Trình An ngồi ngoài đợi một lát, đúng lúc này Tây Mạch Mạch gửi tin nhắn wechat tới cho cô.
Tây Mạch Mạch: “Má ơi, Trình Trình, chị biết em vừa trải qua chuyện gì không! Nãy lúc em xuống lầu lấy đồ ăn ship gặp đúng giáo viên chuyên ngành bọn em, thầy ấy đi về phía em, em chợt nhớ ra bài tập thầy ấy giao cho bọn em trước kỳ nghỉ đông còn chưa làm nên lấy đồ ăn xong em phi vội lên lầu, may mà em chuồn nhanh, nếu không để thầy ấy tóm được thể nào cũng bị giáo huấn một phen.”
Trình An: “…”
Cô trả lời tin nhắn wechat này, khoảng mười phút sau Tây Mạch Mạch mới nhắn lại: “Trình Trình, vừa nãy em ra ngoài vứt rác, kết quả chị đoán xem em gặp ai.”
Trình An: “Thầy giáo chuyên ngành kia của em à?”
Tây Mạch Mạch: “Chuẩn!! Trời ạ! Thầy ấy ở ngay đối diện phòng em! Vừa ra ngoài đã đụng phải, biết em còn chưa làm bài tập bèn tóm lấy em giáo huấn mười phút… Aaa, phát điên mất! Chưa bao giờ em mong đi học lại như vậy.”
Trình An cười, trong lòng thầm đồng cảm với Tây Mạch Mạch.
“Chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Lục Kế Viễn từ bên trong đi ra.
Trình An thấy người tới bèn cất điện thoại đứng lên: “Bác sĩ Lục.”
Lục Kế Viễn khẽ gật đầu với cô: “Đi theo tôi.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Những ngày tiếp theo Trình An đều ở trong bệnh viện tiếp nhận liệu pháp châm cứu, quá trình có chút đau đớn khó chịu đựng nhưng nghiến răng nghiến lợi rồi cũng qua. Mấy ngày nay phần lớn thời gian cô đều ở bệnh viện, mỗi ngày Thương Tắc đều đưa đón cô đúng giờ, chỉ là gần đây anh cũng rất nhiều việc, không thể ở bệnh viện cùng cô, Trình An thấu hiểu, bảo anh công việc quan trọng. Thời gian nháy mắt trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu vào học, lịch sắp xếp công việc giảng dạy của các cô cũng đã có, Trình An vẫn dạy hai lớp lúc trước, chỉ là không làm giáo viên chủ nhiệm nữa. Cô muốn đến trường chuẩn bị công việc sau khi vào học nên quay lại trường sớm hơn học sinh vài ngày, Trình An tính toán, cách kỳ nghỉ kết thúc cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
Đại học A vào kỳ mới muộn hơn tiểu học chút, nhưng hình như mấy ngày nay Thương Tắc đang bận kèm học sinh đi thi nên về cơ bản mỗi ngày đều phải đến trường một chuyến.
Việc điều trị của cô đã chuyển sang giai đoạn mới, cũng cân nhắc đến việc sau này cô phải đi dạy nên Lục Kế Viễn đã lập cho cô một phương án khác, không cần phải đến mỗi ngày nữa.
Ngày hôm đó, Trình An ở trong phòng tiếp tục chuẩn bị giáo án cho học kỳ mới, sau đó nhận được điện thoại của Thương Tắc.
Họ vốn hẹn nhau buổi trưa cùng ăn cơm, nhưng anh không về kịp nên bảo cô ăn trước. Trình An đang định đáp “được”, nhưng nghĩ nghĩ xong lại hỏi: “Thương Tắc, buổi trưa em nấu cơm sau đó đến trường tìm anh được không?”
“Em muốn tới à?”
Trình An “vâng” một tiếng: “Em sắp soạn xong giáo án rồi, ở nhà cũng rảnh không có gì làm, chẳng phải anh không thích ăn đồ bên ngoài sao, nên em muốn chuẩn bị xong mang qua cho anh.”
Thương Tắc khẽ cười một tiếng: “Nhanh vậy đã chuẩn bị xong tâm lý làm vợ hiền rồi à?”
Nghe ra sự trêu chọc của anh, khuôn mặt trắng nõn của Trình An nổi lên hai rạng hồng, cô lẩm bẩm: “Em nào có…”
“Buổi trưa có cần anh gọi xe đến đón em không?” Thương Tắc nói.
“Không cần đâu, em tự qua đó được.” Trình An nói.
Thương Tắc dịu dàng nói: “Được, anh đợi em.”
Cúp máy xong Trình An xem giờ, vẫn còn sớm, cô tiếp tục ngồi trước máy tính làm việc, đợi thời gian hòm hòm rồi mới vào bếp chuẩn bị bữa trưa, lúc cô cho các món ăn vào hộp cơm, kim đồng hồ treo tường ở bên ngoài đã chỉ mười một rưỡi.
Cô không dám chậm trễ giây phút nào, xách hộp cơm cầm chìa khoá rồi đi ra ngoài, xuống cổng vẫy một chiếc taxi đi đến đại học A.
Trong phòng thí nghiệm của Viện Hoá Sinh, Thương Tắc đang nghe vài sinh viên thảo luận về phương hướng chọn đề tài và kết quả cuộc thi Khoa học Công nghệ Sinh học toàn quốc, trong đó có một sinh viên thuyết trình phương án chọn đề tài của mình cho anh xem, một tay Thương Tắc chống lên bàn, hơi nghiêng người nghiêm túc lắng nghe ý tưởng của cậu ấy.
Đang thảo luận được một nửa thì ngoài cửa phòng thí nghiệm vang lên tiếng gõ cửa, tiếng thảo luận vẫn tiếp tục, có người đi ra mở cửa.
Không lâu sau người đó quay lại nói với Thương Tắc, “Thầy Thương, bên ngoài có người tìm thầy ạ.”
Tiếng thảo luận phương án bỗng chốc im bặt, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thương Tắc, anh buông tay ra khỏi bàn, đứng thẳng dậy, ra hiệu cho họ tiếp tục: “Tôi ra ngoài một lát, các em cứ tiếp tục đi.”
Bạch Lam Lam đứng ngoài cửa, đưa tay lên vuốt tóc, chỉnh lại quần áo của mình, lại moi một chiếc gương nhỏ ra nhìn ngắm lớp trang điểm mất gần một tiếng mới xong, thấy bản thân đã phơi bày ra dáng vẻ xinh đẹp hoàn mỹ nhất mới hài lòng cất gương đi. Cô ta đứng tại chỗ ngẩng đầu kiễng chân, kìm nén tâm trạng mong đợi của bản thân, nhưng trái tim không khống chế được mà đập nhanh.
Thấy Thương Tắc ra khỏi phòng thí nghiệm, trong lòng Bạch Lam Lam mừng rỡ, vội vàng tiến lên.
“Thầy Thương.” Tiếng gọi vui mừng hân hoan.
Lúc nhìn thấy người tới, bước chân Thương Tắc thoáng khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm chớp mắt trầm xuống vài phần, đầu mày khẽ cau lại: “Sao lại là em.”
“Sao vậy? Thầy Thương không vui khi thấy em ạ?” Bạch Lam Lam cong môi cười, “Thầy ơi, em nghe nói hôm nay thầy sẽ đến trường nên đặc biệt chạy tới đây, em biết năm nay thầy chuẩn bị dẫn học sinh đi tham gia cuộc thi sinh học toàn quốc, em muốn đến hỏi xem liệu em có thể tham gia không ạ?”
Còn chưa đợi Thương Tắc mở miệng, Bạch Lam Lam đã lại vội vàng nói thêm: “Em biết kiến thức chuyên ngành của mình không vững như các bạn khác, nhưng vì lần thi này, em đã đi tìm rất nhiều tài liệu, cũng đã làm thống kê phân tích nhất định, đến phương án chọn đề tài em cũng đã nghĩ ra rồi.”
Vừa nói, cô ta vừa lấy một tập tài liệu trong túi ra đưa cho Thương Tắc, thái độ thành khẩn nói: “Thầy Thương, em chỉ muốn xin thầy cho em một cơ hội, em thật lòng muốn tham gia cuộc thi lần này ạ.”
Thương Tắc cụp mắt nhìn cô ta một cái, đưa tay ra nhận lấy tập tài liệu trong tay cô ta.
Hành động này của anh khiến Bạch Lam Lam vui sướng ngẩng đầu, cao hứng nói: “Cảm ơn thầy Thương.”
Thương Tắc cầm tập tài liệu, lật xem từng trang, vẻ mặt bình tĩnh, đến khi xem hết trang cuối anh mới gập vào đưa lại cho cô ta, nhàn nhạt nói một câu: “Đề tài không tệ.”
Nghe vậy, Bạch Lam Lam vui vẻ suýt nữa nhảy cẫng lên, trong lòng như nở hoa, nụ cười trên gương mặt càng thêm rạng rỡ.
“Nhưng rất xin lỗi, tôi đã nộp danh sách dự thi rồi.”
Có nghĩa là, cô ta không có cơ hội tham gia cuộc thi nữa. Thương Tắc nói xong câu này tựa như dội một gáo nước lạnh vào cô ta, nụ cười của Bạch Lam Lam cứng đờ lại: “Không thể thêm một người nữa được sao ạ? Em đã xem thời gian thi, còn mấy ngày nữa mới hết hạn nộp danh sách dự thi mà.”
“Đây là một trong những nguyên nhân. Ngoài ra, kiến thức chuyên ngành của em không vững, cho dù có chọn đề tài tốt hơn nữa thì phương án làm ra cũng không đủ hoàn thiện, không thể đạt được tư cách dự thi.” Giọng nói của Thương Tắc vốn đã thanh lạnh, lúc nói những lời này còn lộ ra vô cùng xa cách.
Những lời này khiến trái tim Bạch Lam Lam như rơi xuống đáy, nhưng sau khi sự mất mát qua đi, cô ta lại nổi lên một tia không cam tâm: “Chỉ có thế thôi sao?” Cô ta lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, “Hay là tự đáy lòng thầy căn bản không thích em, cho nên mới không để em tham gia cuộc thi, là vì em thích thầy đúng không?”
Thương Tắc cau mày, giọng nói trầm xuống vài độ càng thêm lạnh lùng: “Đây là chuyện của em, không cho em dự thi chỉ là quyết định của tôi với tư cách một giáo viên chuyên ngành.”
“Thầy nói dối! Rõ ràng là thầy sợ em mượn cơ hội quấn lấy thầy!” Bạch Lam Lam gặp phải k1ch thích liền trở nên có chút cuồng loạn.
Thương Tắc lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Đây là nơi dạy học, nếu em không có việc gì thì mời em rời đi.”
Nói xong, Thương Tắc chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, xoay người đi thẳng.
Trình An xách hộp cơm nóng hôi hổi bước vào toà nhà của Viện Hoá Sinh, trước khi tới cô có gọi điện cho Thương Tắc nhưng đầu bên kia báo thuê bao đã tắt máy, cô nghĩ chắc anh vẫn đang trong phòng thí nghiệm nên định đến văn phòng đợi anh.
Cô biết tầng một đến tầng ba đều là phòng học và khu văn phòng, nhưng không rõ cụ thể Thương Tắc ở văn phòng nào, đang nghĩ xem có cần tìm người hỏi không thì trước mặt liền gặp một người.
“Chào bạn.” Trình An gọi cô ta lại.
Nữ sinh dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, tầng nước trong mắt vẫn chưa biến mất.
Trình An nhìn thấy gương mặt của nữ sinh thì thoáng sững sờ…
Bạch Lam Lam.
Bạch Lam Lam hiển nhiên cũng đã nhận ra cô, cô ta nhìn đánh giá Trình An một lượt, cuối cùng dừng lại ở hộp cơm trong tay cô: “Là cô.”
“Cô có việc gì sao?” Vừa nghĩ đến người trước mặt từng ngồi ăn với Thương Tắc ở nhà hàng, trong lòng Bạch Lam Lam lại khó chịu, lúc mở miệng giọng điệu có vài phần bất mãn.
Trình An nhớ tới chuyện người trước mặt từng điên cuồng bày tỏ tình cảm với Thương Tắc trên weibo, hơn nữa thời gian trước có ngươi đào bới cuộc sống thực của cô, người trước mặt này chính là đầu nguồn của cả sự việc, trái tim Trình An hẫng một nhịp, ý thức được mục đích mình tới đây có lẽ không thích hợp để nói với cô ta, cô liếc nhìn, chú ý đến hốc mắt ửng đỏ của Bạch Lam Lam, do dự một hồi, thử chuyển chủ đề: “Tôi…”
Bạch Lam Lam tiến lên một bước lại gần cô, giọng nói đột nhiên trở nên sắc bén, ngắt lời cô: “Cô đến tìm Thương Tắc đúng không?”
Trình An nghe vậy thì cau mày.
Cô không nói gì, nhưng trong mắt Bạch Lam Lam chính là ngầm thừa nhận.
“Cô đến tìm thầy ấy làm gì?” Cô ta cao giọng, quét mắt về phía hộp cơm trong tay cô, nhếch môi, khinh thường nói: “Đến đưa cơm à?”
Không đợi Trình An mở miệng, Bạch Lam Lam đã bày ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Ồ, tôi biết rồi, cô muốn dùng loại thủ đoạn này để theo đuổi Thương Tắc sao…” Dứt lời, cô ta híp mắt, hừ lạnh: “Cô là ai, Viện Hoá Sinh là nơi loại người ngoài như cô có thể tùy tiện ra vào à?”
Lông mày Trình An nhíu lại: “Tôi đã được sự đồng ý của phòng bảo vệ rồi, có thể phiền cô nhường đường không?” Nói xong, cô vòng qua Bạch Lam Lam đi lên lầu.
Bạch Lam Lam còn muốn nói gì đó, song ánh mắt chợt dừng lại, thấy Trình An khập khiễng đi lên, bước đi có chút khó khăn.
Cô ta trào phúng cười nói: “Hoá ra là một đứa què, dựa vào bộ dạng này của cô mà đòi theo đuổi Thương Tắc á, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”
Trình An nghe vậy sắc mặt không đổi, rời mắt đi phớt lờ cô ta, tiếp tục lên lầu.
Bạch Lam Lam đứng tại chỗ khẽ nheo mắt, không biết nghĩ tới cái gì, chốc lát sau liền lặng lẽ đi theo.
Lên tầng ba, Trình An tìm người hỏi được văn phòng của Thương Tắc ở phòng 306, nằm cuối hành lang, cô đi tới nhìn số phòng, giơ tay lên gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa cho cô, mở cửa là một người đàn ông trung niên, đeo kính, tóc hơi rối.
“Chào anh, xin hỏi Thương Tắc có ở đây không ạ?” Trình An cười với anh ấy, lịch sự hỏi.
Người đàn ông nâng kính: “Cậu ấy không có ở đây, xin hỏi cô là?”
“Xin chào, tôi tên Trình An, tôi là…” Cô hơi ngừng lại, nghĩ đến với tính cách thanh tâm dục quả kia của Thương Tắc, chắc vẫn chưa ai biết anh đã có bạn gái nên cô sẽ không nói vội. Trình An giơ hộp cơm trong tay lên, cười chân thành, “Tôi đến đưa cơm cho Thương Tắc.”
Bạch Lam Lam đứng ở góc rẽ vừa vặn nghe thấy đoạn hội thoại này của hai người, đáy mắt dậy sóng.
Cô ta nói cô ta là… Thần An?