Vừa Vặn Gặp Được Anh

Chương 4

Trên đường rời khỏi trường học, Tây Mạch Mạch liếc nhìn người mặt vẫn luôn bình tĩnh ở bên cạnh, bĩu bĩu môi, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Trình Trình, chúng ta rời đi đột ngột thế này thật sự ổn chứ?”

“Có đột ngột đâu, chị để lại lời nhắn cho anh ấy rồi.”

Khóe môi Tây Mạch Mạch giật giật nói: “Trình Trình, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà, chị không thể thỏa mãn em một chút, để em ngắm nhìn bông hoa cao lãnh ở cự ly gần được à?”

“…” Không phải vừa nãy em đã ngắm rồi sao?

Thấy Tây Mạch Mạch tràn đầy vẻ tiếc nuối thất vọng, Trình An mím môi suy nghĩ, nói: “Mạch Mạch, chị biết em rất thất vọng, nhưng dù sao chúng ta cũng không thân quen với người ta, cho nên nếu không phải trong trường hợp cực kỳ cần thiết thì chị không muốn nhận quá nhiều ân tình từ người khác. Đặc biệt chị còn là giáo viên chủ nhiệm của cháu ngoại anh ấy, tầng quan hệ này cũng khá khó xử và nhạy cảm.”

Trước nay ngoài học sinh ra, cô chưa từng có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào khác với phụ huynh học sinh, đối với Trình An mà nói, lúc trước làm phiền anh vài lần là cô đã vượt quá bổn phận của mình khi là một giáo viên rồi.

Nghe cô giải thích như vậy, Tây Mạch Mạch phút chốc liền chuyển sang vẻ mặt “thì ra là thế”, sự tiếc nuối buồn phiền vừa rồi cũng bị cuốn bay đi hết. 

“Thì ra là vậy, Trình Trình chị cũng chẳng nói sớm, em còn tưởng…”

Còn chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời cô ấy, Trình An thấy màn hình hiển thị một dãy số lạ của vùng này, cô chần chừ một hồi, vẫn ấn nghe: “Alo, xin chào.”

“Thật xin lỗi.” Giọng anh trầm trầm, xuyên qua tiếng ồn nhỏ xíu trong ống nghe truyền đến rõ ràng, khiến tai Trình An bỗng chốc tê dại.

Giọng cô run run: “Anh… anh Thương?”

“Là tôi.” Thương Tắc tựa như khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần: “Xin lỗi đã để các cô đợi lâu.”

“Không sao… Công việc của anh quan trọng hơn.” Trình An đáp, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà suy đoán, anh ấy gọi cuộc điện thoại này chỉ để xin lỗi mình thôi sao?

Cô nói xong thì đầu bên kia lại im bặt. Thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng của anh truyền tới: “Lời nhắn trên tờ giấy, tôi coi là thật rồi.”

Anh đột ngột chuyển chủ đề khiến Trình An phản ứng không kịp, vài giây sau cô mới nhớ ra mình đã viết gì trên tờ giấy, cô nói… Lần sau đổi thành cô mời, nhưng cô.. lúc ấy cũng chỉ viết một câu khách sáo vậy thôi. 

Ngay khi cô đang không biết phải tiếp lời thế nào, người ở đầu bên kia đã lên tiếng: “Tôi còn có việc, thế đã nhé?”

Trình An vô thức đáp lại: “Vâng.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trình An vẫn còn mờ mịt, Tây Mạch Mạch chờ ở bên cạnh vui vẻ sán lại hỏi cô: “Điện thoại của giáo sư Thương à?”

“Ừ.”

Ánh mắt của Tây Mạch Mạch bỗng thêm vài phần ám muội, cô ấy nheo mắt, hóng hớt: “Thầy ấy nói gì vậy?”

Trình An rụt cổ lại, chợt có chút chột dạ: “Không nói gì cả…”

Tây Mạch Mạch chọc chọc gò má ửng hồng của cô, ngờ vực nói: “Không nói gì vậy sao chị lại đỏ mặt?”

“Có lẽ là… nóng.”

Tây Mạch Mạch: “…” Đang ngày lạnh giá, lừa ai đấy. 

Cuối cùng dưới sự nghiêm khắc bức cung của Tây Mạch Mạch, Trình An vẫn khai ra hết, đến cuối Tây Mạch Mạch còn bình luận một câu: “Được đấy Trình Trình, chiêu lạt mềm buộc chặt này chị dùng thành thạo ghê nha.”

“… Chị không có ý đó.” 

Tây Mạch Mạch vỗ vai cô, vẻ mặt ‘em hiểu mà’, nói: “Trình Trình à, không sao hết, nể tình bạn cách mạng nhiều năm giữa chúng ta, em sẽ ở phía sau ủng hộ chị!”

Trình An: “…”

Đêm đông ở thành phố A lạnh buốt mà dài đằng đẵng, cái lạnh giá thấu xương trong bầu không khí mịt mù khiến người ta chỉ muốn trốn trong ổ chăn, chẳng buồn động đậy. Trình An ngồi trên giường, cuốn chăn kín mít, trên tay cầm một chiếc laptop, đang viết truyện.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lần nộp bản thảo trước, biên tập Kẹo Hạnh Phúc của cô gánh lấy áp lực cực lớn chạy đến thúc giục. Gần đây Trình An hơi bận, không có thời gian viết truyện tiếp, cô vô cùng áy náy vì việc này nên đã thức đêm chạy bản thảo.

Viết xong chữ cuối cùng, đánh dấu chấm câu, cô cầm cốc nước ở bên cạnh lên, mặt ngoài của cốc ấm nóng áp vào lòng bàn tay, luồng ấm áp chạy dọc theo đầu ngón tay truyền vào tim. Tay còn lại của cô giữ chuột kéo thanh cuộn, quay ngược lên đọc lại chương mình vừa viết, sau khi xác nhận không có vấn đề gì liền gửi bản thảo vào hộp thư của Kẹo Hạnh Phúc.

Cô viết y nguyên lại cảnh tiếp xúc với anh dưới hình thức văn tự, gõ từng câu từng chữ trên bàn phím, mỗi một chi tiết đều được phóng đại vô tận trong đầu cô. Thân hình cao ráo đẹp đẽ ấy, còn có đôi mắt sáng rực hơi nheo lại cứ lởn vởn trong tâm trí cô.

Cô chợt khựng lại, trong lòng dường như đã có một sự thay đổi nhỏ, cô thử đè nén xuống, nhưng nó vẫn không ngừng dậy sóng.

Chiều thứ hai các khối lớp tổ chức họp tại phòng họp theo thường lệ, tổng kết tình hình dạy học tuần vừa rồi và triển khai các hoạt động dạy học sắp tới. Nhà trường quyết định tổ chức ngày hội mở cửa cho phụ huynh vào tuần sau, mời phụ huynh đến tham quan, quan sát biểu hiện trong lớp của học sinh, coi như một hoạt động không có khoảng cách giữa phụ huynh và lớp học ở trường.

Sau khi cuộc họp kết thúc, khối trưởng giữ Trình An và Tô Tinh lại, nói với họ vài ngày nữa sẽ có lãnh đạo thành phố xuống kiểm tra, yêu cầu họ chuẩn bị một tiết dự giờ. 

“Là thế này, sau khi tôi và chủ nhiệm bàn bạc với nhau đã quyết định để cô Tô tiến hành tiết dự giờ lần này, về lớp dự giờ thì tôi cho rằng, nhìn tổng thể lớp 4(4) tính tích cực sẽ cao hơn lớp 4(3), vậy nên lấy lớp 4(4). Cô Trình, cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp 4(4), việc này cần cô vất vả phối hợp chút rồi.”

Trình An gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Bước ra khỏi phòng họp, Trình An đang định quay về lớp học thì Tô Tinh ở phía sau đột nhiên gọi cô lại: “Cô Trình, kể ra cô đến trường này lâu như vậy rồi, trừ khoảng thời gian mới tới được lên vài tiết dự giờ ra, sau đó chẳng thấy lên nữa nhỉ?”

Trình An im lặng, đầu mày khẽ cau lại, không hiểu mục đích lời nói của cô ta.

Tô Tinh bỗng cười một tiếng: “Nói ra cô đừng thấy lạ, dù sao thì chúng ta cũng vào trường này cùng đợt. Chẳng biết chủ nhiệm và khối trưởng nghĩ gì nữa, mỗi lần bên trên có lãnh đạo xuống kiểm tra là đều để tôi chuẩn bị tiết dự giờ, kiểu việc hình thức hóa này một hai lần còn đỡ, nhiều lần rồi cũng rất mệt. Cho nên cô Trình à, lần này cô phải phối hợp với tôi thật tốt nha.”

Nghe cô ta nói nhiều như vậy, cho dù kẻ ngốc cũng biết cô ta nói những lời này là để khoe khoang, vẻ mặt Trình An bình thản, chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói vài chữ: “Tôi sẽ phối hợp.” 

Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, đi qua người cô, nói: “Thế là tốt nhất.”

Về đến lớp học, lớp trưởng Đào Đào đang sắp xếp bài tập hôm nay ở trên bảng, thấy cô quay lại, cô bé chào cô rồi về chỗ ngồi của mình. Trình An thông báo về ngày hội mở cửa cho phụ huynh vào tuần sau, dặn học sinh nhớ bài tập của từng môn, sau đó cho học sinh tan học.

Ở cổng trường đã có rất nhiều phụ huynh đợi đón con tan học, Trình An cũng lần lượt tiễn các học sinh về, có một số học sinh cố định được bố mẹ đưa đón, một vài học sinh lại sống ở gần trường, phụ huynh không đến đón phải tự về, sau khi dặn dò những học sinh này trên đường chú ý an toàn xong, Trình An quay về đếm số học sinh còn lại. Đúng lúc này, đột nhiên có người nắm lấy tay cô.

Trình An cúi đầu nhìn, liền thấy Kỷ Nhất Nguyên nhỏ gầy đang ngước mặt lên, đáng thương nhìn cô nói: “Cô Trình ơi, hôm nay cậu em không đến.”

Sau khi tiễn hết học sinh ra về, Trình An quay lại văn phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đưa Kỷ Nhất Nguyên rời khỏi trường.

Trên đường đi, Trình An hỏi cậu bé bên cạnh: “Kỷ Nhất Nguyên, nhà em ở đâu?”

Nghe vậy, Kỷ Nhất Nguyên đọc một địa chỉ cho cô: “Cậu nói đi tàu điện ngầm về nhà sẽ nhanh hơn chút ạ.”

Hôm nay Thương Tắc có việc không thể đến đón cậu bé, bảo cậu sau khi tan học thì tự về, nhưng sáng nay cậu ra ngoài vội quá, quên mang theo thẻ giao thông công cộng, tiền lẻ trong túi cũng không đủ. Vốn dĩ Trình An cho cậu mượn ít tiền để cậu tự về là được, nhưng nghĩ đến trời đã dần tối, một mình cậu bé tự về không an toàn nên cô chủ động đảm đương nhiệm vụ đưa cậu về nhà. Ở trong trường chậm trễ mất một lúc, lại thêm Trình An chân không thuận tiện, tốc độ đi sẽ chậm hơn người thường nhiều nên lúc họ lên tàu điện ngầm đã là gần năm rưỡi, đúng giờ tan làm cao điểm nên toa tàu chật kín người. Trình An kéo Kỷ Nhất Nguyên đứng vào bên kia cánh cửa, cố gắng bảo vệ cậu hết mức, tránh để cậu bị dòng người không ngừng chen lấn xô đẩy vào.

May mà họ chỉ ngồi vài trạm là xuống, vừa ra khỏi toa tàu chật hẹp, Trình An lập tức cảm thấy không khí xung quanh trong lành hơn rất nhiều, cô cúi đầu hỏi Kỷ Nhất Nguyên: “Có biết đi thế nào không?”

Kỷ Nhất Nguyên gật đầu, nắm tay Trình An dẫn cô đi về nhà.

Lúc họ bước ra khỏi ga tàu điện ngầm thì trời đã tối hẳn, đèn đường lần lượt được bật sáng, ánh đèn sáng trưng, chiếu ra cái bóng mờ mờ ảo ảo dưới chân họ.

“Cô Trình, hôm nay cảm ơn cô ạ.” Kỷ Nhất Nguyên đột nhiên nói với cô.

Trình An “ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn cậu bé, cười nói: “Không có chi.”

“Cô Trình, cô là người tốt với em nhất ngoài cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội và cậu của em.”

Trình An nghe cậu ngây thơ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình như vậy, không khỏi cong môi cười: “Vậy sao, cô rất vinh hạnh.”

Thuận theo chủ đề này, họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, suốt chặng đường Kỷ Nhất Nguyên kể cho cô nghe rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như cha mẹ cậu vì bị điều đi nơi khác công tác đột xuất nên phải gửi cậu bé ở nhà cậu mình, còn có đủ thứ không quen lúc mới ở với cậu, còn có chuyện mình bị cậu sai đi làm việc bi thảm như thế nào nữa. “Cô Trình, cô biết không? Cậu của em rất ưa sạch sẽ, ít nhất ba ngày phải lau dọn nhà một lần, kiểu kỹ càng tỉ mỉ toàn diện ấy.” Kỷ Nhất Nguyên còn giơ ba ngón tay lên với cô, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.

Trình An lắng nghe, hơi thu lại ý cười trên môi, đưa ra đánh giá khách quan: “Ưa sạch sẽ là chuyện tốt.”

Nghe thấy câu này, Kỷ Nhất Nguyên đau khổ “ôi” một tiếng: “Ngay cả cô cũng nói vậy.”

Trình An cười không nói gì.

Hai người cứ mải nói chuyện, bất giác đã đến cổng một tiểu khu cao cấp lúc nào không hay, sau khi báo với bảo vệ, Kỷ Nhất Nguyên dẫn cô đi về phía trước, qua một bãi đỗ xe dưới tầng hầm, rồi đi thang máy từ tầng hầm lên.

“Có điều cậu em vẫn có những điểm rất tốt, ví dụ như cậu sẽ giúp em kiểm tra bài tập về nhà, buổi tối ngủ cậu còn đặc biệt ghé qua xem em có đá chăn hay không,… Quan trọng nhất là, cậu em nấu ăn cực kỳ ngon!!” Trong lúc đợi thang máy, có lẽ nghĩ tới vừa rồi mình chê cậu nhiều quá, Kỷ Nhất Nguyên nhớ đến người ngày thường lạnh lùng khí chất kia bỗng có chút chột dạ, vội vàng bổ sung. 

Nghe cậu nói vậy, Trình An đại khái có thể đoán được anh là một người rất biết quan tâm và chăm lo cho gia đình, cô không khỏi liên tưởng đến người vợ sau này anh sẽ lấy, được một người đàn ông ưu tú như thế hết lòng yêu thương che chở, chắc chắn là cực kỳ hạnh phúc. 

Nghĩ vậy, suy nghĩ trong lòng cũng không kìm được mà bật ra khỏi miệng: “Người sau này gả cho cậu của em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Lời vừa dứt thì nghe thấy cửa bên cạnh “cạch” một tiếng bị người ta mở ra, Trình An nhìn sang, liền thấy Thương Tắc mặc một chiếc áo khoác dài màu đen từ bên ngoài đi vào.

Cô thoáng giật mình.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thương Tắc, ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Trình An chính là – lời vừa rồi mình nói bị anh ấy nghe thấy rồi!

Lúc Thương Tắc bước vào tự nhiên cũng đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt anh hơi dừng lại khi bắt gặp vẻ mặt có phần ngượng ngùng của Trình An, đôi mắt trong suốt đen láy khẽ lóe lên, anh gật đầu với cô, nói: “Những lời vừa rồi, tôi rất lấy làm vinh hạnh.”

Quả nhiên đã nghe thấy.

Trình An xấu hổ nhìn anh, bỗng có chút lúng túng. Cô đang định nói gì đó thì Kỷ Nhất Nguyên đứng cạnh đợi thang máy đã ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cậu.”

“Sáng nay ra ngoài cháu quên mang theo thẻ giao thông, cô Trình lo cháu về nhà một mình không an toàn nên đã đưa cháu về.” Kỷ Nhất Nguyên giải thích với anh xong, mắt lại hướng về thứ tay anh đang xách, cậu lập tức vui vẻ chạy tới đưa tay ra nhận lấy, hỏi: “Cậu, cậu lại mua gì vậy? Đồ ăn cho tối nay ạ?”

“Ừ.” Thương Tắc nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt nhìn sang Trình An. 

Thấy anh đang nhìn mình, hai má Trình An không hiểu sao lại nóng bừng lên, nhận ra mình đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể thoát thân được rồi, cô bèn đắn đo một hồi, rồi mở miệng nói: “Anh Thương, anh về rồi thì tôi đi trước đây.”

“Hôm nay làm phiền cô rồi, đã đến rồi thì lên ăn bữa cơm rồi hãng về.”

Thương Tắc vừa nói xong thì thang máy ‘ting’ một tiếng xuống đến tầng hầm, sau đó cửa thang máy mở ra.

Kỷ Nhất Nguyên ôm túi đồ ăn bước vào trước, Thương Tắc cũng theo sau, cánh tay thon dài của anh giữ cửa thang máy, mắt nhìn sang Trình An vẫn đang đứng đó, tựa hồ nhận ra sự lo lắng của cô, bên môi anh thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, giọng nói rõ ràng: “Không cần lo, lát nữa ăn xong tôi đưa cô về.”

“Hả…” Trình An kinh ngạc không nói nên lời, cô không có ý đó, chỉ là cảm thấy thế này không tốt cho lắm. 

“Cô Trình, cô mau vào đi ạ, món ăn cậu em nấu ngon lắm luôn! Hôm nay cô vừa hay có cơ hội được thử rồi.” Kỷ Nhất Nguyên ngẩng mặt cười, cũng ‘xui’ cô.

Nhưng… Trình An ngẩng đầu nhìn Thương Tắc, thấy đối phương đang kiên nhẫn đợi mình, nếu như lại từ chối sẽ tỏ ra cô quá ra vẻ. Cô thầm suy tính, vừa định tiến lên thì nghe thấy thang máy vang lên tiếng nhắc nhở “tít tít tít…”, cô sợ tới mức bước chân hoảng loạn mà đi vào thang máy.

Đợi cô vào rồi, Thương Tắc mới buông cánh tay giữ cửa thang máy xuống, ấn tầng “25”.

“Thật xin lỗi…” Trình An hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Thương Tắc đút một tay vào túi áo khoác, động tác có phần tùy ý và lười biếng, anh hơi ngẩng đầu lên nhìn số tầng đang tăng dần, giọng nói trầm thấp, dường như ẩn chứa ý cười: “Không cần phải xin lỗi.”

Kỷ Nhất Nguyên kéo kéo tay Trình An, cô ngồi xổm xuống, nghi ngờ nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Kỷ Nhất Nguyên ghé sát vào tai cô như muốn chia sẻ bí mật với cô vậy, cố ý nhỏ giọng nói: “Cô Trình, hôm nay cậu em mua sườn với cá trích, có vẻ như muốn nấu món sườn kho và canh cá trích. Em nói cô nghe, hai món này là món sở trường của cậu em đó, tối nay cô có lộc ăn rồi!”

Nghe vậy, Trình An không khỏi nở nụ cười, nói: “Thế thì cô phải cảm ơn cậu em hôm nay đã mời khách mới được.”

Giọng nói của cô mang theo âm điệu mềm mại uyển chuyển chỉ có ở người con gái Giang Nam, lúc này lại xen lẫn chút ý cười, nghe xong chỉ cảm thấy nhẹ nhàng êm tai, tinh tế mềm mại tựa như cành liễu xanh biếc lướt qua dòng suối trong veo của xuân tháng ba, khiến lòng người rung động.

Sau khi lên đến tầng, Thương Tắc đi tới trước cửa căn hộ, lấy chìa khóa ra mở cửa, đến huyền quan, anh lấy một đôi dép nữ trong tủ giày ra đặt bên chân Trình An.

“Cảm ơn.” Trình An nhẹ giọng cảm ơn.

“Có tiện không?” Thương Tắc nhỏ giọng hỏi cô.

Ánh đèn ở huyền quan có màu cam ấm áp, chiếu vào đáy mắt anh, một đôi mắt trong suốt như ngọc khẽ sáng lên. Trình An ngẩng đầu nhìn anh, lập tức hiểu anh đang ám chỉ điều gì, ý của anh là chân cô có tiện thay dép không. 

Trình An mỉm cười: “Không sao.”

Thương Tắc khẽ gật đầu, cầm lấy đồ trong tay Kỷ Nhất Nguyên, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu nhóc, nói: “Cháu phụ trách tiếp đãi khách.” Nói xong anh xách túi đồ đi vào bếp.

Kỷ Nhất Nguyên ngoảnh đầu lại đưa Trình An đã thay dép xong vào phòng khách.

Trình An đi theo sau Kỷ Nhất Nguyên, cô quan sát căn hộ rộng rãi sáng sủa trước mặt, đồ đạc gọn gàng trang nhã, màu sắc gam lạnh sạch sẽ, rất giống cảm giác anh mang lại cho người khác.

“Cô Trình, ngồi đây đi ạ.” Kỷ Nhất Nguyên vỗ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cô ngồi xuống.

Thương Tắc ra khỏi bếp, vắt áo khoác mới cởi trên tay, anh đi vào phòng ngủ chính, không lâu sau, lúc bước ra đã thay thành một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng. Anh vừa xắn tay áo lên, vừa bước tới nói: “Chỗ tôi có nước, trà và nước trái cây, cô muốn uống gì?”

“Tôi uống nước lọc là được rồi.” Trình An nói.

Thương Tắc liếc nhìn Kỷ Nhất Nguyên ngồi trên ghế sofa vẫn luôn cúi gằm mặt, nhấc chân bước tới vén chiếc cặp sách cậu nhóc đặt trên chân để che lên, quả nhiên thấy cậu đang lén lút cầm máy chơi game chơi, Kỷ Nhất Nguyên bị giật mình, lập tức giấu máy chơi game ra sau lưng.

“Đưa đây.” Thương Tắc ngửa tay ra, giọng hơi lạnh lùng. Kỷ Nhất Nguyên bĩu môi, giao máy chơi game ra một cách không tình nguyện. 

Thương Tắc đưa ngón trỏ ra gõ vào đầu cậu: “Đi rót nước cho cô giáo, sau đó vào phòng làm bài tập.”

“Dạ.” Kỷ Nhất Nguyên đáp một tiếng, ngoan ngoãn cầm một cái cốc trong tủ phòng khách đi vào bếp rót nước.

Thương Tắc đưa máy chơi game vừa tịch thu được cho Trình An: “Giữ hộ tôi, đợi thằng nhóc làm xong bài tập rồi thì đưa cho nó.”

Trình An sững sờ.

Kỷ Nhất Nguyên rót nước xong từ trong bếp đi ra vừa hay nhìn thấy một màn này, cậu nhân lúc Thương Tắc vào bếp nấu ăn, hai mắt phát sáng nhìn Trình An – Cô Trình chắc chắn dễ nói chuyện hơn cậu mình!

Trình An không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình quá mức của cậu nhóc, dứt khoát giấu máy chơi game ra sau lưng, nói: “Cậu em nói đợi em làm xong bài tập mới được đưa cho em.”

Kỷ Nhất Nguyên méo mồm, ai oán nhìn cô: “Cô Trình, từ khi nào cô lại nghe lời cậu em đến vậy.”

Cậu vô tình nói những lời này, nhưng Trình An lại nghe ra ý tứ khác, hai má cô nóng lên, chuyển chủ đề: “Hôm nay cô giao bài viết đoạn văn ngắn 300 chữ, em đã viết xong chưa?”

“Ôi! Em quên mất là có bài tập này!”

Trình An: “…”

Kỷ Nhất Nguyên kéo cặp sách đi vào phòng mình, một lúc sau lại thò đầu ra, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Cô Trình, yêu cầu của bài tập hôm nay em không nghe rõ, cô có thể nói lại một lần nữa không ạ?”

Trình An: “…”

Vì thể loại bài viết văn hôm nay giao trước đây chưa từng tiếp xúc qua nên Trình An đã phụ đạo thêm cho Kỷ Nhất Nguyên một lượt để cậu hoàn thành bài văn ngắn 300 từ một cách thuận lợi, cô còn tiện thể giúp cậu kiểm tra các bài tập khác của hôm nay. 

Vừa ra khỏi phòng ngủ liền ngửi thấy mùi thơm từ bếp bay qua, Trình An vừa ngửi mùi thơm của đồ ăn vừa đi tới, đúng lúc Thương Tắc đang múc một món ra khỏi nồi, cô bước đến muốn bưng đồ ăn hộ, nhưng lại bị anh ngăn: “Cẩn thận nóng, để tôi.”

Thương Tắc bưng món ăn lên, càng gần mùi thơm càng rõ, Trình An bật thốt một câu tự đáy lòng: “Thơm quá.” Nói xong, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Hơi nóng lượn lờ, đôi mắt tựa ngọc đen của anh như bị khói nhuộm màu, hiện ra càng trong suốt sáng rõ hơn.

Nhìn đến trong lòng Trình An chợt động.

Ăn xong, Trình An phụ giúp thu dọn bát đũa để vào bồn, Thương Tắc bảo cô đặt đấy đợi lát nữa anh rửa, sau đó lấy tách trà ở trên tủ, đi qua một bên pha trà.

Lúc Trình An từ trong bếp đi ra Kỷ Nhất Nguyên đang ngồi trên sofa xoa xoa bụng để tiêu thức ăn, thấy cô qua cậu mới đứng dậy nhường chỗ, Trình An mỉm cười bước tới.

Kỷ Nhất Nguyên nhìn cô kéo chân trái không dùng sức được chậm rãi bước tới, do dự một hồi, mở miệng nói: “Cô Trình, chân cô như thế này… là bẩm sinh ạ?”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Trình An thoáng cứng lại, lúc sau mới lắc đầu nói: “Không phải.” 

Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên khẽ thay đổi, phút chốc hoảng hốt, vốn là do không nhịn được tò mò hỏi, giờ lại không biết nên kết thúc như thế nào.

“Bởi vì tai nạn xe.” Trình An đột nhiên nói, mặt cô vẫn ôn hoà như cũ, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Tai nạn xe ư?” Kỷ Nhất Nguyên trợn tròn mắt không thể tin nổi, cái từ chỉ xuất hiện trên tin tức hay phim truyền hình này thực sự đã doạ sợ cậu nhóc, đối với cậu tai nạn xe là một chuyện đáng sợ biết bao. 

“Kỷ Nhất Nguyên, điện thoại.”

Thương Tắc từ trong bếp đi ra, tay trái cầm một tách trà tinh xảo, tay phải đưa điện thoại cho người đang ngồi trên ghế sofa. 

Kỷ Nhất Nguyên nhận lấy điện thoại, nhìn tên người gọi đến, vẻ mặt cậu lập tức trở nên vui vẻ, vội vàng đưa điện thoại lên tai, cong cong khoé miệng ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ.” Tiếp đó, cậu cầm điện thoại đi qua một bên trò chuyện với người ở đầu bên kia. 

Thương Tắc đưa tách trà trong tay đến trước mặt Trình An, giọng nói trầm thấp uyển chuyển: “Trà Kỳ Môn, uống thử xem.”

“Cảm ơn.” Trình An vội vàng đưa tay ra nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào ngón tay đối phương, cô khẽ giật mình, hai tay cầm chặt lấy tách trà, chiếc tách hơi nóng như muốn đốt cháy cô vậy.

Thương Tắc quay lại bếp cầm tách trà của mình ra, sau đó ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Trình An, nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, đôi môi mỏng được nước trà trong veo thấm vào phủ một tầng nước mỏng, trông đẹp vô cùng.

Trình An chỉ liếc một cái rồi không nhìn nữa, cúi đầu nhìn lá trà lềnh bềnh trong tách, hai má ửng hồng.

Đợi Kỷ Nhất Nguyên gọi điện thoại xong, Thương Tắc mới đặt tách trà xuống, đi vào phòng ngủ lấy áo khoác choàng lên người, lại thuận tay cầm chìa khóa xe ở bên cạnh, nói với Trình An: “Không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về.”

“Ồ… Được.” Cô hồi thần lại, đáp.

Lúc thay giày ở huyền quan, Kỷ Nhất Nguyên cũng chạy đến chào tạm biệt cô: “Cô Trình, lần sau lại tới chơi nhà nhé ạ.”

Trình An cười nhẹ vỗ vỗ đầu cậu nói: “Được, em nhớ ngoan, buổi tối đi ngủ sớm nhé.”

“Dạ, cô cũng vậy ạ.”

Đêm đông ở thành phố A lạnh lẽo thê lương, trên đường chẳng có mấy người đi bộ, xe cộ chạy trên đường cũng rất ít. Trong xe trầm mặc tĩnh lặng, Trình An phát hiện chủ đề có thể nói giữa họ ít đến đáng thương, lúc họ ở một mình, ngoài nói về Kỷ Nhất Nguyên ra, hầu hết thời gian đều là im lặng. Lái xe một mạch đến cổng tiểu khu nhà Trình An, Trình An cảm ơn anh rồi xuống xe, lúc mở cửa xe cô thoáng dừng lại, tựa như nghĩ tới điều gì đó, cô đột nhiên quay người nói với anh: “Anh Thương, tuần sau trường học có ngày hội mở cửa cho phụ huynh, anh có thời gian đến tham gia không?”

Sau khi cô nói xong, trong xe rơi vào sự im lặng khó tả, Trình An đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, đang nghĩ có cần tìm cho mình một bậc thang đi xuống hay không thì nghe thấy anh nói… 

“Tên tôi, Thương Tắc.”

“Hả?” Trình An không hiểu nên nhìn anh.

Thương Tắc quay đầu sang nhìn cô, khóe môi cong lên cực nhẹ gần như không thể nhận ra, giọng nói ôn hoà: “Gọi thẳng tên tôi là được.”

“Về ngày hội mở cửa cho phụ huynh, nếu như có thời gian tôi sẽ đi.” 

Hai má Trình An nóng bừng, trong gió đông buốt giá vẫn tiếp tục nóng lên, rõ ràng đối phương chỉ nói vài câu, cô lại như bị mê hoặc, đầu óc mù mờ. Cô cứ duy trì trạng thái ngẩn ngơ này đi lên lầu, lấy chìa khóa, vào nhà.

Cho đến khi điện thoại bàn trong nhà đổ chuông ầm ĩ, cô mới tỉnh táo lại, lập tức bước tới nghe điện thoại.

“Trình Trình, cả tối chị đi đâu vậy? Gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thì tắt máy, điện thoại bàn nhà chị cả tối cũng chẳng ai nghe. Nói thật cho em biết, chạy đi đâu ăn chơi rồi?” Vừa nhấc máy Trình An đã nghe thấy một loạt câu hỏi dồn dập đổ ập tới từ Tây Mạch Mạch. 

Nghe vậy, Trình An vội vàng cầm túi xách bên cạnh lên lục tung tìm, quả nhiên phát hiện điện thoại đã hết pin sập nguồn, cô có chút áy náy, tránh nặng tìm nhẹ hỏi: “Mạch Mạch, em tìm chị có việc gì à?” 

“Không phải em, là ông nội chị tìm chị có việc. Ông không tìm được chị nên gọi cho em bao nhiêu lần rồi, chị mau gọi lại cho ông cụ đi, em đoán còn không tìm được chị nữa, chắc ông lo lắng sốt ruột đến báo cảnh sát mất.” Tây Mạch Mạch nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Chuyện tối nay hôm khác sẽ thẩm vấn chị sau.”

Sau khi Tây Mạch Mạch ngắt máy, Trình An không dám chậm trễ thêm, lập tức bấm gọi vào số điện thoại dưới quê.

Vừa “tút tút” được tiếng đã có người nghe máy, còn chưa kịp đợi cô mở miệng, người ở đầu bên kia đã mang theo giọng địa phương mà gọi tên cô: “An An à?”

Giọng nói già nua khàn khàn, mang theo chút lo lắng khẩn trương.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà thân thiết, vành mắt Trình An phút chốc đỏ bừng: “Ông nội, là cháu.”

“Bé ngoan của ông, cuối cùng cháu cũng chịu nghe điện thoại rồi.” Cụ Trình thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng rõ ràng hơn vài phần. 

“Cháu xin lỗi ông nội. Điện thoại của cháu hết pin, tối nay cháu lại… đúng lúc có việc không ở nhà ạ.” Trình An giải thích.

“Không sao không sao, cháu không sao là tốt rồi, vừa nãy gọi điện cho cháu không ai nghe suýt nữa thì doạ bà cháu sợ bay mất hồn vía luôn rồi.”

Nghe giọng điệu có chút khoa trương của cụ Trình trong điện thoại, Trình An “phì” một tiếng bật cười thành tiếng, sự chua xót nơi đáy mắt cũng tiêu tan đi không ít, ngón tay cô cuốn dây điện thoại, nhẹ giọng nói: “Bà nội cũng ở đó ạ?”

“Có, ngay cạnh ông đây này, cứ càm ràm bắt ông đưa điện thoại cho bà ấy, nói chuyện với bà nội cháu vài câu nhé?” Cụ Trình nói. Trình An đáp “vâng”, đầu bên kia điện thoại liền đổi người, giọng nói hiền từ của bà Trình truyền tới qua ống nghe: “An An à.”

“Bà nội.” Trình An cười đáp.

“Gần đây vẫn ổn chứ?”

“Tốt lắm ạ, ông bà thì sao?”

Bà Trình: “Vẫn cứ vậy thôi, cháu con bé này khi nào thì có thời gian về thăm chúng ta đây?”

Trình An cười nói: “Sắp rồi ạ, trường nghỉ đông là cháu về luôn.”

“Thế à…” Giọng bà Trình có chút thất vọng: “Vậy chẳng phải ông nội cháu lại phải ngày ngày nhìn tờ lịch mà mong ngóng à.”

Lời vừa dứt, Trình An đã nghe thấy đầu bên kia truyền tới một giọng khiển trách nhỏ: “Nói linh tinh!” Hai cụ sống hơn nửa đời người rồi mà vẫn không quên lấy việc chọc nhau làm niềm vui, Trình An không nhịn được bật cười.

“An An à, nhà vừa thu hoạch ít rau củ, ngon lắm, để bà gửi cho cháu một ít nhé?”

“Không cần đâu bà nội, ông bà để đấy mà ăn, gửi qua mất bao lâu như thế, rau có tươi đến mấy cũng sẽ héo hỏng. Cháu muốn ăn gì thì có thể mua ở đây, ông bà không cần lo đâu ạ.” Trình An ngăn lại, “Còn có, bà nội, tay bà yếu, đừng suốt ngày ra vườn ra vặm, phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn.”

“Biết rồi, lần nào gọi điện cũng bị con nhóc cháu cằn nhằn một hồi. Ngược lại là cháu ấy, một mình ở đó phải chú ý hơn, đừng làm việc quá sức, có sức khỏe mới nên việc được.” 

Lại nói chuyện với bà nội thêm vài câu, thấy đã muộn, Trình An giục bà đi nghỉ sớm.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trình An nhìn ngọn đèn nhỏ màu cam rực rỡ trước mắt, phút chốc nhớ đến quãng thời gian sống cùng ông bà ở quê. Khi đó cô vẫn còn đang chìm đắm trong sự tối tăm u ám không tài nào tự thoát khỏi, nhưng hai cụ trong nhà lại không ngại mệt mỏi mà chăm sóc cô, khuyên bảo cô, ở bên cạnh cùng cô vượt qua những năm tháng khó khăn gian nan ấy.

Cho đến sau này cô thi đại học thuận lợi đỗ được vào trường Đại học Sư phạm, tới hiện tại đã ở lại thành phố này làm việc.

Nhưng một cuộc điện thoại của ông bà ngày hôm nay, lại khiến cô đột nhiên hối hận vì ban đầu đã quyết định ở lại thành phố A.

“Hôm nay bởi vì một cuộc điện thoại mà nhớ lại một số người và chuyện cũ. Lúc này mới bàng hoàng nhận ra, ký ức ấm áp hơn thực tế nhiều, một thân một mình đến thành phố lớn, sống những ngày tháng bơ vơ như bèo dạt mây trôi lâu rồi bỗng nhớ một bàn một ghế trong hồi ức vô cùng. Nhớ thương như thế, có phải tôi nên để bản thân trở về bến cảng ấm áp trong ký ức ấy rồi hay không.”

Chỉnh sửa đoạn này rồi đăng lên weibo xong, Trình An đặt máy tính bảng xuống, bò dậy khỏi ghế sofa đi xem lịch. Cô tính toán số ngày cách kỳ nghỉ, còn khoảng hai tháng nữa, bất luận thế nào cô cũng quyết định nghỉ cái là về, chuyện sau này thì để sau này tính. 

Sau khi đưa Trình An về nhà, Thương Tắc trở lại căn hộ của mình, chỉ là vừa bước vào cửa, một tràng âm thanh trò chơi đinh tai nhức óc đột nhiên lọt vào tai khiến anh cau mày.

Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy tên nhóc kia đang ngồi trên sofa cầm máy chơi game chơi vô cùng vui vẻ.

“Làm xong bài tập chưa?” Giọng Thương Tắc hơi trầm, anh bước tới.

“Xong từ lâu rồi ạ.” Kỷ Nhất Nguyên chăm chú nhìn vào màn hình trò chơi, đột nhiên kêu gào thảm thiết, nhân vật qua cửa ở trong game của cậu chết rồi. Cậu nhóc cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, than một tiếng rồi nằm vật ra sofa, dáng vẻ như chẳng còn gì luyến tiếc: “Lại chết rồi!”

Nhạc nền sống động vẫn tiếp tục vang lên, Thương Tắc nghe mà cau mày lại: “Tắt âm thanh.”

Chơi game phải có âm thanh mới sướng chứ!

Kỷ Nhất Nguyên không vui, nhưng cũng chẳng chịu nổi uy lực của người nào đó, chỉ đành giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.

“Cậu, cậu đưa cô Trình về đến nhà rồi ạ?” Trong lúc chờ trò chơi bắt đầu, Kỷ Nhất Nguyên hỏi anh.

Thương Tắc “ừm” một tiếng coi như đáp, sau đó theo thói quen cầm cuốn vở bài tập cậu nhóc để ở một bên lên kiểm tra.

Kỷ Nhất Nguyên thấy anh muốn kiểm tra bài tập của mình, vội nói: “Cậu, cậu chỉ cần ký tên cho cháu là được, mấy bài này cô Trình đều kiểm tra cho cháu rồi.”

Nghe vậy, Thương Tắc trầm mặc giây lát, rồi cầm bút ở bên cạnh lên ký tên vào vở bài tập của cậu, cuối cùng lật đến một cuốn bài tập tiếng Anh, ánh mắt anh vô tình lướt qua bài hôm nay cậu nhóc làm, chợt phát hiện ra một lỗi sai.

Trình An tắm xong đi ra, đang định sấy tóc thì đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo có tin nhắn.

Cô lấy khăn tắm lau qua tóc rồi cầm điện thoại lên kiểm tra.

Là tin nhắn từ Thương Tắc: “Có tiện kết bạn wechat không?”

Một câu nói ngắn gọn khiến Trình An sững sờ, đây là… tiết tấu gì vậy?

Cô còn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào, tin nhắn thứ hai của anh đã được gửi đến – “Có một vấn đề cần thảo luận.”

Ồ, hóa ra là có vấn đề cần hỏi cô.

Trình An chỉnh sửa tin nhắn trả lời: “Đương nhiên tiện, wechat ID chính là số điện thoại của tôi.”

Wechat của cô cũng đã kết bạn với rất nhiều phụ huynh học sinh, là giáo viên chủ nhiệm, phụ huynh sẽ thường hỏi cô về biểu hiện ở trường và bài tập về nhà của con mình, cô nghĩ Thương Tắc cũng là một trong số ấy.

Sau khi gửi tin nhắn đi, rất nhanh cô đã nhận được lời mời kết bạn wechat.

Là lời mời kết bạn từ một tài khoản tên “SZ”. Trình An nhìn hai chữ cái đơn giản ấy, không hiểu sao nhịp tim bỗng tăng nhanh, cô chần chừ giây lát rồi mới nhấn đồng ý.

Sau khi xác nhận xong, Trình An đổi biệt danh cho anh, đang phân vân không biết có nên chào hỏi không thì đối phương đã gửi một bức ảnh tới, ngón tay cô gõ nhẹ, bấm mở.

Là một bài tập tiếng Anh.

Đang yên đang lành gửi cho cô cái này làm gì?

Trình An khó hiểu, không lâu sau anh lại gửi một tin nhắn tới: “Mặc dù sheep là danh từ đếm được, nhưng dạng số ít và số nhiều của nó giống nhau.”

“?” Không hiểu, Trình An gửi một dấu chấm hỏi đi.

Lần này anh gửi một tin nhắn thoại đến. Trình An bấm mở rồi đặt điện thoại bên tai, mấy giây sau, giọng nói trầm thấp thanh lạnh của anh truyền vào tai cô một cách rõ ràng: “Bài tập tiếng Anh của Kỷ Nhất Nguyên có một câu sai rồi, cô không nhìn ra.”

Trình An: “…” Đặc biệt kết bạn wechat với cô chỉ để nói cái này?!

Tin nhắn thoại vẫn chưa hết, đối phương ngừng vài giây, lại nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Tin nhắn thoại kết thúc, Trình An ngây ngốc hồi lâu mới đưa tay lên, sờ sờ vành tai nóng bỏng của mình…

Vào ngày hội mở cửa cho phụ huynh, Trình An để học sinh điều chỉnh lại vị trí bàn ghế, dành một khoảng trống ở phía sau lớp học, sau đó bảo lớp trưởng cho vài bạn nam đến phòng hoạt động chuyển ít ghế đặt vào chỗ trống, như vậy sẽ tiện cho phụ huynh đến nghe hơn.

Giờ đọc buổi sáng vừa bắt đầu, phụ huynh đã lần lượt kéo đến, đứng bên ngoài lớp học khẽ chào con mình. Học sinh bên dưới bắt đầu nhao nhao, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, thì thầm vài câu với người bên cạnh.

Chào hỏi các phụ huynh đến nghe giảng xong, Trình An liền sắp xếp chỗ ngồi cho họ. Không lâu sau dãy phía sau lớp học đã ngồi kín phụ huynh, hết chỗ rồi, một số phụ huynh đến muộn chỉ có thể đứng ngoài cửa nghe.

Trình An điểm danh qua, phát hiện vẫn còn một số phụ huynh chưa đến. Mặc dù ngày hội mở cửa lần này nhà trường không yêu cầu tất cả phụ huynh đều phải có mặt, nhưng cô vẫn nhắn tin cho tất cả phụ huynh, kiến nghị họ bớt chút thời gian tới dự, dù gì cũng là chuyện liên quan đến con cái, vẫn nên xem trọng chút thì tốt hơn. 

Lướt tìm trong đám đông một vòng, nhưng không hề thấy bóng dáng của Thương Tắc, cô vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa thêm vài lần.

Anh vẫn chưa đến…

Trình An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, còn năm phút nữa là giờ đọc buổi sáng kết thúc rồi, chị Lâm dạy tiếng Anh cầm theo đồ dùng dạy học đến phòng học trước, thấy hàng phụ huynh ngồi kín ở phía sau lớp, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc.

“Làm lớn vậy…” Chị Lâm hơi kinh ngạc, nói nhỏ với Trình An đang đứng ở cửa: “Làm chị tự nhiên có chút áp lực.”

Trình An nghe vậy cười nói: “Không sao đâu chị Lâm, cứ lên lớp như mọi khi là được, đừng căng thẳng.”

Chị Lâm nhìn giờ, nói đùa với cô: “Được, vậy chị đi đánh trận đầu trước đây.”

Sau giờ đọc buổi sáng, thấy Trình An rời khỏi phòng học, Kỷ Nhất Nguyên tranh thủ giờ giải lao lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thương Tắc: “Cậu, hôm nay cậu có đến không?”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại chẳng còn động tĩnh gì nữa, đợi mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, Kỷ Nhất Nguyên vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.

Trên thực tế, hôm nay Thương Tắc rất bận.

Buổi sáng đến trường thì được biết số liệu thí nghiệm của hai nhóm sinh viên làm bị sai, cần phải nhập lại số liệu, thêm tiết lý thuyết hôm nay theo lịch sắp xếp ban đầu đã có tới bốn tiết, bận đến mức cơm trưa anh cũng chẳng có thời gian để ăn, càng đừng nói tới việc xem điện thoại.

Ban đầu anh định đi tham dự ngày hội mở cửa, nhưng đúng lúc trong khoa có giảng viên nữ hôm nay bắt đầu nghỉ thai sản, chủ nhiệm sắp xếp cho anh đứng lớp thay, không có cách nào từ chối, anh cũng chỉ đành nhận làm.

Môn anh phụ trách dạy thay là một môn tự chọn có tên “Nhập môn sinh học”, học vào tiết bảy tám buổi chiều. Học buổi chiều vốn đã chẳng còn tinh thần và động lực gì, càng đừng nói đến hai tiết cuối, lại thêm đây vốn là một chương trình học thuần lý thuyết khô khan nhàm chán nên chẳng có gì ngạc nhiên khi chỉ có lác đác vài sinh viên lên lớp.

Lúc Thương Tắc cầm sách vững vàng bước vào phòng học, hơn chục người vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ phút chốc bừng tỉnh gần nửa, trợn to hai mắt nhìn người đẹp đẽ nổi bật trên bục giảng, mặt lộ vẻ sửng sốt. 

Tây Mạch Mạch đang nằm bò trên bàn ngủ ngon lành thì bị bạn cùng bàn đập tỉnh, sau đó nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc bị nén xuống… 

“Mau nhìn kìa! Vậy mà lại là giáo sư Thương! Mắt tôi không bị hoa đấy chứ.”

Tây Mạch Mạch vừa tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi hỗn loạn, nghe thấy câu này không khỏi khẽ giễu cợt: “Mấy người các cậu còn chưa tỉnh ngủ đúng không, lại có thể nhìn bà Lý độc ác ra giáo sư Thương.”

Giọng cô ấy không to, nhưng trong phòng học im phăng phắc vẫn cực kỳ rõ ràng, trong tích tắc, mười mấy cặp mắt “xoẹt xoẹt xoẹt” nhìn về phía cô ấy, nhưng đương sự vẫn không hề hay biết gì, còn vươn vai một cái. 

Cái vươn vai của Tây Mạch Mạch vừa được nửa thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng chầm chậm vang lên từ bục giảng: “Từ hôm nay cô Lý bắt đầu nghỉ thai sản, cho nên môn học này sẽ do tôi dạy.”

Cả người Tây Mạch Mạch cứng đờ lại, quay đầu nhìn lên bục giảng một cách máy móc, khi nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng xa cách kia, trong lòng cô ấy không khỏi run lên.

Trình An đã từng nghe Tây Mạch Mạch phàn nàn về môn học tự chọn do cô ấy lỡ chọn sai kia không chỉ một lần, số học phần các môn học bắt buộc tính đến học kỳ này cô ấy đều chưa học đủ, cho nên bất đắc dĩ phải chọn một môn tự chọn trong mục môn học bắt buộc.

Ban đầu nhìn trúng môn “Thưởng thức và đánh giá phim điện ảnh”, nhưng sau đó do mạng mẽo chán quá nên không chọn được. Không chỉ vậy, hầu hết các chương trình học tương đối thoải mái thú vị đều đã bị chọn hết, dưới sự tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng trong số tất cả các chương trình học ít được chú ý, cô ấy đã chọn môn “Nhập môn sinh học” trông có vẻ dễ thở này.

Vốn dĩ cũng chỉ là mấy học phần thôi, nhưng không ngờ giáo viên dạy môn này lại nghiêm khắc đến vậy, không được đi muộn, không được ngủ, không được nghịch điện thoại, này cũng thôi đi, còn mỗi một tiết đều bố trí bài tập về nhà cho các cô, nói là nộp thiếu ba lần trở lên, điểm cuối kỳ trực tiếp cho 0.

Mỗi lần học xong, Tây Mạch Mạch đều sẽ phàn nàn với Trình An một thôi một hồi về giáo viên môn đó của họ.

Vậy nên lúc nhận được tin nhắn wechat từ Tây Mạch Mạch, phản ứng đầu tiên của cô chính là tiết tự chọn hôm nay lại xảy ra chuyện gì khiến Tây Mạch Mạch tức đến nhảy dựng lên rồi. Kết quả tin nhắn wechat được gửi tới lại là – “Aaaa! Trình Trình, từ hôm nay trở đi bà Lý độc ác nghỉ đẻ, giáo viên giảng dạy sẽ được đổi thành giáo sư Thương, aaaa! Kích động quá!”

Cuối câu còn đính kèm vài tấm ảnh chụp lén lúc không ai để ý. Khoảng cách xa, điểm ảnh không cao, ảnh chụp hơi mờ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Trình An nhận ra bóng dáng cao ráo ôn hoà ấy.

Hôm nay anh không đến, hóa ra là đi dạy thay cho người ta.

Trình An đang nhìn ảnh đến xuất thần thì Tây Mạch Mạch lại gửi một tin nhắn tới: “Quả nhiên muốn học giỏi thì giáo viên phải có nhan sắc cao, hôm nay em vậy mà lại cảm thấy những sinh vật đơn bào gì đó kia đáng yêu dễ sợ!!”

Trình An: “…”

Tây Mạch Mạch: “Còn có nhá! Giọng giáo sư hay hay hay quá trời luôn! Tai của em đến bây giờ vẫn còn tê tê.”

Đầu ngón tay của Trình An thoáng khựng lại trên bàn phím, vừa định trả lời thì tiếng thông báo tin nhắn mới vang lên.

Là tin nhắn thoại của Thương Tắc. 

Cô thoáng giật mình, vội ấn mở ra xem, là một tin nhắn thoại chín giây. Cô nhìn chấm đỏ bên cạnh tin nhắn thoại, trái tim chợt khẽ run lên, sau đó đưa tay ấn mở, giọng nói của anh liền truyền tới qua ống nghe: “Xin lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất nên không đến hẹn được.”

Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp hơi khàn, nhàn nhạt, có chút giày vò người khác, cuối cùng còn có thể nghe thấy anh ho một tiếng cực nhỏ.

Lỗ tai Trình An đột nhiên đỏ ửng, nhất là khi nghe thấy hai chữ “đến hẹn” cuối cùng của anh, vốn dĩ chẳng có gì, nhưng khi anh nói vậy lại vô cớ bị thêm vài phần ám muội không tả được.

Tựa như “đến hẹn” mà anh nói, là chỉ giao hẹn giữa anh và cô vậy…

Trình An vỗ vỗ cái đầu đang suy nghĩ linh tinh của mình, che đi vành tai nóng rực, cân nhắc rồi trả lời hai chữ: “Không sao.” Vừa gửi xong thì nghĩ nghĩ, lại thêm một câu. “Hôm nay cũng có rất nhiều phụ huynh không tới.”

“Hôm nay tan làm đúng giờ à?” Anh không tiếp tục chủ đề trước nữa mà đổi chủ đề khác hỏi.

Trình An không hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Vâng.”

Sau khi gửi đi, vài giây sau đã nhận được tin nhắn của anh: “Lát nữa tôi đi đón Kỷ Nhất Nguyên tan học, tiện đưa cô về luôn.”

Trình An vốn muốn trả lời “Không cần làm phiền đâu”, nhưng chữ còn chưa kịp gõ, anh đã gửi một tin nhắn thoại đến.

Thương Tắc: “Tôi nhớ là cô vẫn còn nợ tôi một bữa ăn.”

Trình An hơi sững sờ.

Anh dừng lại giây lát, sau đó giọng nói mang theo ý cười nhẹ lại vang lên: “Chọn ngày không bằng gặp ngày.”

Trình An: “…”!!
Bình Luận (0)
Comment