Vừa Yêu Vừa Thương

Chương 11

Y Lâm ngây ngẩn một lúc, miệng khẽ nhếch lên:

- Anh cũng có mắt đấy nhỉ, lại có thể nhìn ra nó hợp với tôi

- Tôi chưa bao giờ mù

Trịnh Thăng đi trước, cũng không có biểu hiện gì, chỉ là trước khi bước nào trong xe, Y Lâm khựng lại, có chút phản kháng.

Trịnh Thăng ngạc nhiên:

- Sao?

- Thời tiết rất đẹp, tôi vốn dĩ muốn di dạo, ngồi trong xe quá bí bách đi.

Y Lâm mỉm cười, cô khẽ nhìn lên bầu trời, thật không may, phía bắc chính là một màu đen. Mặt cô cũng đen lại không ít.

- Được, trời hôm nay.... đúng là đẹp thật!

Trịnh Thăng ngập ngừng nhấn mạnh từ đẹp, anh cũng không bước vào xe nữa, mà hiên ngang bước đi trước.

- Tôi.....

Y Lâm chạy theo anh, chặn ngay trước mặt anh.

- Làm sao? - Trịnh Thăng đưa bản mặt lắng nghe chăm chú ra nhìn.

- Tôi... Vốn dĩ rất thích mưa, bởi vì rất mát mẻ.

Y Lâm đứng chặn trước mặt anh, lắp bắp nói, cô cũng không hiểu hành động của mình, tại sao cô phải đi giải thích kiểu này chứ, thời tiết này cũng đâu đến nỗi tệ.

- Được rồi, tôi cũng thích mưa.

Trịnh Thăng cho tay vào túi áo đi vòng qua một bên tiến thẳng lên phía trước.

The F.

The F là một quán cà phê lấy tông màu đen, mọi thứ ở trong quán đều là màu đen, quán rất rộng và thoải mái, nằm ngay trên mặt đường lớn nên rất bắt mắt và đông người ra vào, món ngon nhất ở đây chính là trà Lài và Trà Đen.

Y Lâm chọn ngay chỗ ngồi ngay cửa ra vào, ngay tại đó có tấm kính lớn trong suốt, có thể ngắm đường phố tấp nập bên ngoài, hơn nữa nơi này còn ngay chỗ máy lạnh phả ra, thực sự rất mát mẻ.

Trịnh Thăng cầm menu lên, chẳng biết chọn cái gì vì anh chưa bao giờ đi mấy quán ven đường như thế này.

- Cô uống cái gì?

Trịnh Thăng đưa menu cho Y Lâm, cô cũng nhận lấy nhưng không nhìn, đặt nó xuống bàn, cô khẽ nhìn anh hỏi:

- Ở đây ngon và nổi tiếng nhất là Trà Đen và Trà Lài, anh muốn cái nào?

Trịnh Thăng ngạc nhiên nhìn cô, anh chưa bao giờ uống trà, cũng không thích uống trà. Nhưng nghe cô giới thiệu, cũng thấy hấp dẫn.

- Cô uống cái nào?

Anh đột nhiên hỏi lại cô khiến cô có chút khó chịu:

- Tối đang hỏi anh mà!

Y Lâm tự nhiên gắt lên với Trịnh Thăng khiến anh cảm thấy hôm nay anh thực sự bị điên mới làm những chuyện vô bổ gây ức chế như thế này.

- Tuỳ cô!

Một câu thôi mà làm Y Lâm tụt hứng, cô khẽ chau mày lại vẫy tay gọi bồi bàn:

- Một Lài một Đen.

Sau khi bồi bàn bước đi, Y Lâm giật mình chợt nhớ ra chuyện quan trọng cần hỏi, cô ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, thẳng lưng thẳng mặt đối diện với Trịnh Thăng.

- Này, sao hôm nay lại hẹn tôi ra đây!

Trịnh Thăng ngồi đối diện cô, hai chân gác chéo lên nhau, anh đưa tay nới lỏng cà vạt ra, dùng anh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh khẽ nói:

- Cô không phải đang rất tò mò về Mộc Trân hay sao? Tận dụng thời gian mà hỏi về cô ấy đi.

- Ừ nhỉ.

Y Lâm khẽ dựa người vào ghế, đầu ngửa ra, cô khẽ nhìn lên trần nhà đầy hoa văn độc đáo của quán nước, thấy nó hệt như tâm trạng của cô bây giờ vậy. Cô nên bắt đầu từ đâu đây, có quá nhiều thứ để hỏi đi. Cuối cùng vẫn là cùng anh nhìn ra ngoài cửa kính, miệng cô bắt đầu mấp máy:

- Mộc Trân hiện giờ có sống tốt?

- Rất tốt!

Giọng Y Lâm nhẹ nhàng hỏi thì giọng Trịnh Thăng lại lãnh đạm rõ ràng trả lời.

- Mộc Trân, hiện giờ đang ở đâu?

- Không thể tiết lộ

- Tại sao?

- Bởi Mộc Trân không muốn cô tới tìm.

- Hả?

Y Lâm ngạc nhiên quay ra nhìn Trịnh Thăng, chỉ thấy anh vẫn dán mắt ra bên ngoài, không hề phản ứng gì. Lúc này Y Lâm mới thấy hai ly trà đã để trên bàn từ lúc nào.

- Này, có trà rồi, ngồi thẳng mà nói chuyện nào!

Y Lâm khẽ đưa tay khều nhẹ Trịnh Thăng, tức thì anh ngồi thẳng lại, tay khẽ cầm ly trà có một lớp bọt sữa ở bên trên, anh khẽ nhếch lông mày lên.

- Bọt sữa thôi, rất béo đó, anh yên tâm, sẽ không bị đau bụng đâu.

Y Lâm hút một hơi trà lài, cảm nhận được mùi hoa Lài ngập tràn xung quanh, cùng với kem sữa béo ngậy, thực sự là trên cả tuyệt vời. Trịnh Thăng cũng cầm ly trà Đen lên uống một ngụm, xem ra cũng không tệ.

Đắm chìm với hương thơm của trà, là ánh mắt hai người khẽ đối diện với nhau không chút ái ngại, hơn nữa còn tưởng rằng đôi nam nữ ngồi uống trà ngắm nhau rất vui vẻ.

- Mộc Trân có nhớ tôi chứ?

Y Lâm đột nhiên hỏi, thật sự cô dất nhớ Mộc Trân đi. Cũng mong rằng Mộc Trân cũng nhớ cô.

- Không biết, nhưng không thấy nhắc.

Trịnh Thăng nhìn cô trả lời, thấy ánh mắt cô biểu lộ ra tia thất vọng, anh cũng không cảm thấy có lỗi.

- À, thế mối quan hệ thân mật của anh và Mộc Trân là gì?

- Không phải mối quan hệ như cô nghĩ.

Y Lâm nhất thời cứng họng vì câu trả lời của anh, không phải chứ, anh nói thế là sao, có là thần thánh hay sao mà biết luôn cả suy nghĩ của cô vậy.

" Ào.... ào "

Chợt cơn mưa ùa tới, rất nhanh, rất mạnh mẽ, đủ để ngta thấy giật mình. Y Lâm khẽ đưa tay ra cửa kính, chạm vào những hạt mưa va đập lên nó, khẽ mỉm cười, cảm giác mát lạnh ùa vào tay thế này, bên tai còn có tiếng mưa nghe thật êm tai.

Trịnh Thăng ngồi nhìn cô, cứ nhìn mãi như vậy, cũng không thấy chán một chút nào, anh cảm thấy lòng mình lúc này sao nhẹ nhàng đến thế, và vì sao lại sinh ra cảm giác bình yên thế?

Mưa càng ngày càng to, át luôn đi nỗi lòng, nỗi lo lắng của cô về ngày hôm nay, cô nhận ra rằng, có lẽ đáp án cuối cùng, phải đợi Mộc Trân trở về thôi.

Trịnh Thăng trong đầu tự nhiên nghĩ tới một cô gái nhỏ nhắn cùng kéo tay anh chạy trong mưa, cả hai cùng đều rất vui vẻ, khi đó anh còn rất nhỏ, còn là một đứa trẻ.

" Bốp "

Trịnh Thăng tỉnh dậy từ cái tát vào trán của Y Lâm. Anh khẽ nhận ra rằng cô đã đứng trước mặt anh từ bao giờ.

- Này, mưa lớn quá, tôi phải về rồi, anh gọi tài xế đến đón đi nhé!

Chưa kịp phản ứng gì, anh đã bị cô bỏ lại nơi xa lạ, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô cầm cây dù trong suốt, đi ra khỏi quán.

Có lẽ, hình ảnh đẹp nhất ngày hôm nay, chính là ngay lúc này.

Trịnh Thăng móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho tài xế.

Trời mưa to, vẫn cứ rất to, Y Lâm ngồi trong xe với anh trai, khẽ gõ gõ vài nhịp lên cửa sổ, cô đang có rất nhiều suy nghĩ. Trịnh Bình Phong ngồi bên cạnh, mắt nhắm hờ không quan tâm.

Điện thoại chợt rung lên, Trịnh Bình Phong chau mày nhìn vào màn hình, không ngờ là Trịnh Thăng gọi tới:

- Alo, có chuyện gì?

- Không có, Chỉ nhớ cậu!

- Đừng giả vờ!

- Thật, hôm nay còn gặp một người con gái, phát hiện ra trà thực sự cũng dễ uống.

- Vợ tương lai chăng?

- Có thể.....

Tới đây, phản ứng của Trịnh Bình Phong mới có chút thay đổi, anh khẽ nhìn qua Y Lâm một cái. Sau lại nhanh chóng tiếp tục nói:

- Vậy tốt rồi, chỉ mong cậu là thật lòng.

- Ừ....

Trịnh Thăng vui vẻ cúp máy, anh biết là Y Lâm ngồi bên cạnh Trịnh Bình Phong, cuộc điện thoại này chính là nói Trịnh Bình Phong một tiếng, nhưng không ngờ thì ra Trịnh Bình Phong đã sớm biết rồi.

Trịnh Bình Phong nhét điện thoại vào túi áo khoác, lại quay qua nhìn Y Lâm, không nhị được nữa liền hỏi:

- Y Lâm, em có bạn trai chưa

Y Lâm đang ngẩn ngơ ngắm trời mưa, nghe thấy tiếng hỏi nhưng không quay đầu lại, chỉ mơ hồ lắc đầu.

- Vậy có vừa ý ai chưa?

*Lắc đầu*

Trịnh Bình Phong thấy cô ngẩn ngơ như vậy, cũng không hỏi nữa, nút thắt trong lòng anh, chưa bao giờ là buông lỏng cả, thậm chí nay còn siết chặt hơn.

***

Mùa Đông đến gần, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, gió ngày càng càng nhiều hơn, buốt hơn. Cảnh vật cũng là trở nên hiu quạnh, khô khan hơn.

Y Lâm ngồi ở sofa, mắt dán vào TV, đây là lần đầu tiên cô ngồi coi TV chăm chú như vậy. Bởi bên trong là bóng dáng vô cùng quen thuộc, không ai khác chính là Trịnh Bình Phong.

Anh trai lên hình thực sự rất toả sáng, khí phách vẫn cứ ầm ầm ra đấy. Ông bà Trịnh ngồi bên khẽ mỉm cười, con trai quả là lhoong bao giờ làm ông bà xấu mặt. Khẽ liếc qua Y Lâm, bà Trịnh hỏi:

- Con đi làm tốt chứ, anh có khắt khe quá không?

Y Lâm vẫn dán mắt vài màn hình, tận hưởng cảm giác tự hào khi người nhà được người ta ngưỡng mộ đang ở trên TV.

- Dạ, tốt, cũng không quá nghiêm khắc với con.

Bà Trịnh thở ra một hơi khi nghe Y Lâm thoải mái trả lời, bà luôn lo rằng mối quan hệ giữa hai đứa con sẽ không tốt lắm vì ít tiếp xúc, nhưng hôm nay mối lo cũng bị Y lâm gỡ ra hết rồi.

" Kết thúc bản tin sáng ngày hôm nay. Sau đây là những tin vắn cho bản tin thời sự trưa nay"

Tiếng biên tập viên đều đều phát ra, Y Lâm khẽ bĩu môi định tắt TV đi, nhưng không ngờ nhìn thấy Trịnh Thăng xuất hiện với bản tin vắn. Công ty anh hình như mới thắng một hạng mục và làm một công ty cỡ trung phá sản, có vẻ đây là một phi vụ lớn.

Y Lâm chợt rùng mình khi nghĩ tới mối quan hệ giữa Trịnh Thăng và Trịnh Bình Phong, nếu định nghĩa " Đối tác thân thiết" không được hiểu theo nghĩa đen thì chẳng phải chính là đối đầu nhau hay sao?

- Y Lâm, chuẩn bị đi làm đi con.

Bà Trịnh đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, không quên gọi con gái.

- Vâng

Y Lâm vội vàng tắt TV, lúc đứng dậy có

nhìn qua đồng hồ, thấy vẫn còn khá sớm, cô quyết định đi dạo một vòng.

Khoác vội một chiếc áo ấm, cô mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài đường trời quang đãng, gió lạnh ùa về khiến mọi người ai ai cũng mặc áo ấm, di chuyển rất nhanh. Nhưng với thời tiết như thế này, Y Lâm chỉ muốn đi thật chậm, để cảm nhận cái lạnh ngấm dần vài cơ thể.

Y Lâm còn nhớ, Mộc Trân rất là ghét đi dạo vào buổi sáng vì lạnh, cho nên mỗi lần đi với Y Lâm đều cằn nhằn suốt. Chỉ tiếc là khi đó đi dạo với nhau rất ít, để bây giờ chẳng còn nhiều thứ để mà hồi tưởng lại nữa.

- Hôm nay lại hứng thú đi dạo cơ đấy.

Bỗng giọng nói quen thuộc vang bên tai làm Y Lâm giật mình, nhận ra là ai rồi thì lại mỉm cười mà đáp:

- Thời tiết khô ráo thế này, đi dạo một vòng cũng tốt mà!

Trần Hạo mỉm cười tay lồng vài tay Y Lâm kéo đi, cậu nói lớn:

- Cô bạn nhỏ của tôi, mấy tháng nay tâm tình không tốt nên không muốn gặp tôi, giờ tình cờ gặp lại thì ra là thay đổi rồi.

Y Lâm nghe thấy Trần Hạo hét lên thì cũng hét lại:

- Cậu bạn của tôi, mấy tháng nay đều cố tình tránh mặt tôi, nay tình cờ gặp tránh không nổi nữa liền kêu tôi thay đổi.

Trần Hạo cười lớn, Y Lâm cũng cười theo, cả hai thực sự đã rất vui vẻ đi dạo cùng nhau. Y Lâm thực sự rất vui, vì cậu bạn thân từ cấp ba, mấy tháng nay đi du lịch, cuối cùng cũng đã về với cô, khoảng trống của Mộc Trân, đã được lấp đi một phần.

Lúc Trần Hạo đưa Y Lâm về tận nhà, cậu khẽ búng vào trán của cô một cái rõ đau, kèm theo đó là dặn dò.

- Này, mỗi sáng nhớ đi dạo đấy, mùa đông đi dạo là tuyệt nhất đấy.

- Ok, mai nhớ qua rủ.

Y Lâm nói xong định quay người đi vào, nhưng chợt nhớ ra gì đó, liền nhìn Trần Hạo.

- Sao?

Trần Hạo biết cô có thắc mắc, cậu hỏi trước, trong lòng có chút bực, chỗ bạn bè bao nhiêu năm, mỗi lần hỏi cậu cái gì là cứ nhìn mãi, kiểu không dám hỏi, cho nên lần nào cậu cũng phải hỏi trước.

- À, cậu về từ bao giờ thế? còn bao giờ cậu đi nữa?

Trần Hạo chẳng nói chẳng rằng liền ôm chầm lấy Y Lâm, cậu sụt sùi:

- Huhu cuối cùng người cũng đã quan tâm tới tôi rồi, người ơi. Tôi về đây quản công ty của bố mẹ, chắc ở đây luôn người ạ, mà nếu có đi, nhất định sẽ cùng đi với người, được chưa?

Y Lâm cũng cứ để cậu ôm, nghe cậu nói mà cười khúc khích trong lòng cậu, cô khẽ gật gật đầu:

- Người duyệt!

~~~~
Bình Luận (0)
Comment