Đêm đó, Tô Tri gần như thiếp đi vì kiệt sức.
Mọi suy nghĩ sau đó đều quá giới hạn, đầu óc anh trực tiếp bị đốt cháy, mơ màng ngủ luôn, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn thấy hơi ngơ ngác.
Hơn nữa, hoàn toàn không dám đối mặt với Tạ Nghi.
Chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy căng thẳng.
Nếu Tạ Nghi nói muốn gặp anh, chắc anh sẽ tìm cách trốn mất.
Dù sao mấy ngày nay… chỉ cần nhìn thấy Tạ Nghi, anh lại nhớ đến mớ suy nghĩ khiến não bộ quá tải.
May mà Tạ Nghi có vẻ bận rộn với công việc.
Ngoài việc gửi cho anh mấy bản ghi chép về sự phát triển của hoa dành dành, cùng tình trạng của chậu hoa dành dành, rõ ràng là vẫn đang tìm chủ đề để theo đuổi anh, nhưng tạm thời chưa đề cập đến chuyện gặp mặt.
Mỗi lần trả lời tin nhắn của Tạ Nghi, Tô Tri đều rất cảnh giác, cố gắng đoán xem hắn có định hẹn gặp hay không, tìm trước một cái cớ để từ chối.
Thật đau đầu.
Nhưng Tạ Nghi không hề nói gì cả.
Khiến Tô Tri lo lắng vô ích, tự hù dọa chính mình.
…
Hôm nay, Tô Tri gửi tin nhắn cho giáo sư, tiện thể báo cáo luôn về những nguy cơ tiềm ẩn mà Tạ Nghi đã nhắc đến lần trước ở cửa hàng hoa, hỏi xem cô có muốn chỉnh đốn và cải thiện không.
Giáo sư: [Được rồi, để ta sắp xếp.]
Giáo sư: [Tiểu Tri, làm sao em phát hiện ra những nguy cơ này vậy?]
Lúc xây dựng cửa hàng hoa, cô đã thuê nhà thiết kế chuyên nghiệp, mọi phương diện an toàn đều được xem xét rất kỹ lưỡng.
Những điểm mà Tô Tri chỉ ra đều khá mơ hồ, không qua đào tạo chuyên môn thì gần như không thể nhận ra được.
Anh không muốn nhắc đến sự cố sập giàn trồng hoa lần trước vì sợ cô sẽ lo lắng.
Từ khi đến thành phố Z, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, giáo sư vốn đã đủ phiền lòng vì công việc ở thủ đô, Tô Tri không muốn làm cô phải lo thêm.
Anh suy nghĩ một lát, rồi trả lời một cách lấp lửng: [Có một người bạn nhắc nhở em.]
Giáo sư lập tức bắt lấy từ quan trọng: [Bạn? Bạn nào?]
Giáo sư: [Có phải cậu Alpha đã cứu em hai lần không?]
Tô Tri: [Vâng ạ.]
Trong đầu giáo sư lập tức vang lên chuông cảnh báo: [Hai đứa tiếp xúc nhiều vậy sao?]
Tô Tri suy nghĩ một chút, khách quan đánh giá: [Chắc cũng không nhiều lắm đâu ạ.]
Thật ra mà nói, anh với Tạ Nghi không hẳn là thường xuyên gặp nhau. Tạ Nghi chủ động hẹn anh hai lần, còn anh thì chưa bao giờ chủ động hẹn hắn.
Những lần gặp mặt khác đều là tình cờ, chứ không phải cố ý qua lại.
Lần này, giáo sư cuối cùng cũng nhớ ra cần hỏi tên: [À, Alpha đó tên gì vậy? Có thể nói cho ta biết không?]
Tô Tri theo phản xạ định nói ngay.
Bởi vì quanh anh luôn xuất hiện những Alpha kỳ quái, giáo sư cũng quen thói điều tra kỹ lưỡng. Dù anh không hiểu lắm nhưng cái tên thì đâu có gì bí mật, nói thì cứ nói thôi. Giáo sư chỉ là lo cho anh mà thôi.
Nhưng đột nhiên, anh nhận ra tình huống lần này có chút khác.
Tạ Nghi không phải Alpha kỳ quái, hơn nữa công việc của hắn có phần đặc thù, quân đội hẳn là liên quan đến bảo mật.
Tô Tri cảm thấy hơi khó xử, do dự một chút rồi nói: [Cô ơi, công việc của anh ấy khá nhạy cảm, em không chắc có thể nói không. Em hỏi thử anh ấy trước được không?]
Mục Tình: “……”
Cô nhìn màn hình điện thoại, cạn lời trong chốc lát, suýt nữa bật cười.
Ai đời lại có chuyện đi điều tra người khác mà còn hỏi ý kiến họ trước?
Đây chẳng phải là tự đánh động sao?
Nhưng suy nghĩ của Tô Tri đôi khi rất cố chấp, một khi đã quyết định làm gì thì khó mà thuyết phục anh đổi ý.
Bề ngoài anh trông có vẻ dễ tính, nhưng thực ra không phải vậy.
Mục Tình đành phải nhượng bộ: [Được rồi, em cứ đi hỏi đi, nhớ lựa lời nói.]
Thôi thì cứ coi như đánh động trước cũng được, ít nhất để người ta biết Tô Tri không dễ bắt nạt.
Được giáo sư đồng ý, Tô Tri mở khung chat với Tạ Nghi.
[ Tạ Nghi, có trưởng bối biết tôi có bạn bè ở thành phố Z, muốn hỏi tên anh, có thể nói được không? ]
Tạ Nghi trả lời rất nhanh: [Có thể.]
Tô Tri xác nhận lại: [Công việc của anh không có phần nào cần bảo mật sao? Không sao thật chứ?]
Tạ Nghi: [Những gì cậu biết đều nằm trong phạm vi an toàn.]
Tạ Nghi: [Cậu có thể tự quyết định, không cần xin phép tôi.]
Tô Tri chớp chớp mắt: [Ồ.]
Thì ra là vậy, đáng tin cậy ghê.
Anh đôi khi không chắc điều gì nên nói hay không nên nói, thế nên dần dần anh ít nói hẳn đi.
Tô Tri: [Vậy tôi nói nhé.]
Tạ Nghi: [Ừ, đi đi.]
Tô Tri giống như bé chim sẻ nhỏ truyền tin, quay lại báo cáo với giáo sư.
Mục Tình: [OK.]
Cô nhìn chằm chằm vào tên và nghề nghiệp của người kia trên màn hình.
Quân đội à…
Bảo sao Tô Tri lúc nãy còn ngập ngừng, đúng là không phải nghề nghiệp thông thường.
Cái người đã cứu Tô Tri ở vùng cấm quặng thành phố Z, là quân nhân.
Mà theo cô biết, người phụ trách xử lý vùng cấm lần này cũng là một nhân vật lớn từ quân đội.
Rất có thể Tạ Nghi là cấp dưới của vị đó.
Như vậy, chuyện Tô Tri không bị truy cứu về Hồng Thạch sau vụ tai nạn ở khu khai thác mỏ cũng có thể lý giải được.
Người cứu anh chính là thế lực của vị kia, đã cứu rồi thì chắc chẳng muốn tốn công truy cứu thêm nữa, rất hợp logic.
Nhưng Mục Tình vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Quân đội, vùng cấm thành phố Z, khu mỏ, khoáng thạch Duệ Hoàn… Cô cứ có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó quan trọng.
Còn nữa, Tô Tri nói hai người không tiếp xúc nhiều.
Vậy tại sao đến cả công việc nhạy cảm của đối phương mà anh cũng biết?
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề, nhưng nhất thời không tìm được manh mối cụ thể, cảm giác thật kỳ quặc.
… Chỉ còn cách điều tra tiếp vậy.
Cô nói: [Chuyện bảo trì cửa hàng hoa, ta sẽ sắp xếp. Em mau về thủ đô đi, thời gian này tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng quá thân cận với những người kỳ lạ.]
Tô Tri: [Dạ dạ.]
Giáo sư vội đi xử lý công việc, còn Tô Tri thì tiếp tục trò chuyện với Tạ Nghi.
Tô Tri: [Ảnh động chim nhỏ thăm dò.jpg]
Tô Tri: [Dạo này anh bận lắm à?]
Tạ Nghi: [Cũng hơi bận.]
Tô Tri: [Sao vậy? Khu khai thác hình như vẫn chưa được dỡ bỏ lệnh cấm mà?]
Tạ Nghi: [Ừ, không phải vì khu khai thác. Có mấy cuộc gặp mặt cần tham gia.]
Tô Tri bừng tỉnh, hóa ra là xã giao.
Anh nghiêm túc nói: [Vậy thì đúng là bận thật!]
Nhớ lại lần trước thấy Tạ Nghi ở trang viên, hắn ăn mặc rất chỉnh tề, chắc hẳn là đang tham gia tiệc tùng giao tiếp.
Tô Tri có thể hiểu được, dù làm việc ở khu khai thác mỏ, Tạ Nghi vẫn phải tham gia mấy chuyện này.
Cũng giống như giáo sư, dù làm công việc kỹ thuật vẫn không tránh khỏi các buổi họp và giao tiếp xã hội.
Chốn công sở đúng là phức tạp thật, Tô Tri có chút cảm khái.
Anh lại chẳng giỏi mấy chuyện này.
Thật ra trong viện nghiên cứu cũng có những đồng nghiệp hay cấp trên khó đối phó, cạnh tranh tài nguyên các kiểu.
Nhưng vì trực thuộc giáo sư nên anh may mắn tránh được phần lớn.
Không biết anh có thể “mò cá”* như thế này đến bao giờ nữa.
Giáo sư từng nói, sau này khi lên chức, anh cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện đó, cũng sẽ phải trải qua những buổi xã giao như thế này.
Tô Tri: [Vất vả quá]
Tô Tri: [Chim nhỏ nép vào tường tê liệt.jpg]
Nhìn biểu tượng “đang nhập tin nhắn” xuất hiện hồi lâu, Tô Tri còn tưởng rằng Tạ Nghi bị kẹt mạng.
Một phút sau, Tạ Nghi mới trả lời: [Cũng ổn, còn một ít nữa là xong. Sau đó sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi, đợi đến lần cuối cùng vào khu vực cấm là có thể về thủ đô.]
Tô Tri: [Vậy thì tốt rồi.]
Tô Tri: [Chim nhỏ vẫn còn sợ hãi ôm bụng.jpg]
“……”
Bên kia lại hiện “đang nhập tin nhắn” suốt hai phút, trông có vẻ rất chần chừ.
Tạ Nghi: [Tối nay có thời gian không? Có thể mời cậu đi ăn không?]
Tô Tri đột nhiên thoát khỏi giao diện tin nhắn.
… Tạ Nghi sao lại bất ngờ rủ đi hẹn hò như vậy?
Anh chỉ định hỏi thăm công việc của hắn một chút thôi, kết quả lại bị bắt ngay cơ hội rủ đi chơi.
Không thể vì trước đây đã nói rằng mình đang theo đuổi người ta mà cứ thế nghiễm nhiên chấp nhận chuyện này được.
Sao lại như thế chứ!
Tô Tri chần chừ vài phút, không biết là bực hay là căng thẳng. Một lúc lâu sau, anh mới mở lại khung chat.
Tô Tri chậm rãi nhắn: [Cũng được thôi, nhưng lần này để tôi mời anh.]
Lần trước Tạ Nghi đã mời anh cà phê, Tô Tri cũng đã nhận lời sẽ mời lại.
Đã nói thì sẽ giữ lời.
Hơn nữa, sau mấy ngày, đầu óc của anh cũng đã bớt “cháy” rồi, có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Sau một khoảng thời gian trăn trở, cuối cùng Tô Tri cũng có câu trả lời cho mình… dù quá trình khá là rối rắm.
Anh nghĩ, có lẽ cũng đến lúc nói chuyện thẳng thắn với Tạ Nghi một lần.
Phòng khách ngoài trời, tầng ba biệt thự.
Bàn bạc công việc xong, hai người tán gẫu đôi câu.
Tổng giám đốc Cố hỏi: “Tạ tiên sinh đang nhắn tin với ai sao?”
Tạ Nghi tắt màn hình điện thoại: “Ừ.”
Hắn đang ngậm một điếu thuốc điện tử giữa môi, làn khói bạc nhàn nhạt phả ra, che đi đôi mắt sắc lạnh.
Vẻ ngoài vốn đã trầm tĩnh, lúc này lại càng có phần lãnh đạm, xa cách.
Dáng vẻ đầy tính áp đảo, trẻ tuổi, điển trai, dù bộ vest chỉn chu cũng không thể kìm nén được khí chất mạnh mẽ toát ra từ hắn. Dù bề ngoài có vẻ bình thản, người ta vẫn có thể nhận ra sự nguy hiểm ẩn giấu bên trong.
Tổng giám đốc Cố vốn là một Alpha cấp cao, nhưng khi đứng trước Tạ Nghi vẫn cảm thấy áp lực.
Nếu không phải biết rõ tính cách lạnh nhạt đến cực đoan của hắn, cũng như quyền lực trong tay hắn, thì giữa một thế giới đầy những Alpha quyền thế, chắc chắn Cố tổng sẽ không dám tùy tiện đưa một người như Tạ Nghi vào biệt thự của mình.
Nhìn Tạ Nghi hút thuốc, Cố tổng quan tâm hỏi: “Ngài không khỏe à?”
Tạ Nghi không hút thuốc lá, mà là một loại thuốc giúp ức chế pheromone dành cho Alpha.
Hàm lượng không cao, tác dụng tương tự thuốc an thần nhẹ, rất nhiều Alpha thường dùng trong kỳ mẫn cảm để ổn định cảm xúc khi pheromone dao động quá lớn.
Tạ Nghi bình thản đáp: “Không sao, chỉ là rảnh rỗi thôi.”
Cố tổng cười: “Đúng là với ngài, loại thuốc này chắc chỉ có tác dụng an ủi tâm lý thôi.”
Nhớ đến chuyện cũ, Cố tổng cười nhạt: “Trước đây, khi vì công việc mà phải xa vợ quá lâu, tôi cũng từng hút nhiều thứ tương tự vì lo lắng. Nhưng những thứ này chỉ giải quyết phần ngọn, chẳng có tác dụng gì thực sự cả.”
Chủ đề chung giữa hai Alpha có vẻ giúp không khí giữa họ gần gũi hơn đôi chút.
Cố tổng dò hỏi: “Vừa rồi nhắn tin là với người yêu của ngài à?”
Tạ Nghi không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ thản nhiên đáp: “Báo cáo một chút thôi.”
Thái độ của hắn hờ hững, rõ ràng không có ý định nói thêm về chuyện cá nhân.
Cố tổng biết điều không hỏi tiếp, nhưng trong lòng lại rất bất ngờ.
Gã không ngờ Tạ Nghi lại có người yêu. Hơn nữa, mối quan hệ dường như không tệ, đến mức hắn chịu nhắn tin báo cáo công việc?
Quả thật không nhìn ra.
Khi Tạ Nghi nhắn tin, sắc mặt cũng không lạnh lùng như lúc này.
Không biết người yêu của hắn là kiểu người như thế nào nhỉ?
Cố tổng đoán, có lẽ là một Omega rất dịu dàng và ngoan ngoãn.
Các Alpha cấp cao khi chọn bạn đời thường có tính chiếm hữu mạnh, thích kiểm soát. Nếu không phải là một Omega ngoan ngoãn, e là khó mà chịu đựng được.
Tạ Nghi nhìn ra xa, nơi có khu vườn rộng lớn và nhà kính trồng hoa trong biệt thự.
Đột nhiên hắn hỏi: “Phu nhân của ngài thế nào rồi?”
Nhắc đến vợ, sắc mặt Cố tổng trầm xuống: “Tốt hơn một chút, nhưng tính cách cô ấy quá yếu đuối, chuyện đó vẫn để lại ám ảnh. Chắc còn lâu mới quên được.”
Gã nghiến răng: “Tất cả là tại đám Alpha đó.”
Cố tổng nói: “Mấy kẻ gây chuyện hôm đó, tôi đã xử lý xong rồi. Chắc chắn họ sẽ không quên được bài học này.”
Gã nói bằng giọng thản nhiên, như thể chỉ là một chuyện nhỏ.
Thực tế, ngoài kẻ bị Tạ Nghi đánh trọng thương ngay tại chỗ hôm đó, những kẻ còn lại cũng không có kết cục tốt hơn là bao.
Tạ Nghi không bình luận gì. Hắn vốn không thực sự quan tâm, chỉ muốn chuyển chủ đề mà thôi.
Nhưng khi nghe Cố tổng đổ hết lỗi cho người khác, hắn chỉ thấy buồn cười.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười lạnh lẽo còn chưa kịp hình thành đã bị dập tắt, trở lại vẻ mặt thờ ơ như cũ.
Chứng kiến quá nhiều chuyện, kể cả sự đồng cảm cũng trở nên xa xỉ.
Màn đêm dần buông xuống, ánh hoàng hôn mờ ảo phủ lên bầu trời.
Tạ Nghi dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy. Khi làn khói tan đi, khuôn mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc nào. Hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện xong rồi, tôi đi trước. Chúc phu nhân ngài sớm bình phục.”
Buổi tối, Tô Tri và Tạ Nghi gặp nhau ở nhà hàng.
Địa điểm do Tạ Nghi chọn, nằm ngay trong khu thương mại gần chỗ làm của Tô Tri. Anh chỉ cần đi thang máy là đến, vô cùng tiện lợi.
“Ơ?”
Vừa nhìn thấy Tạ Nghi, Tô Tri ngạc nhiên.
Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, thậm chí còn mặc vest.
Không phải kiểu vest công sở thường ngày, mà là loại trang phục trang trọng, giống như hôm ở tiệc rượu trong biệt thự.
Tô Tri cúi đầu nhìn bộ đồ của mình: “……”
Thực ra anh cũng đã cố gắng ăn mặc chỉn chu hơn một chút, nhưng so với quy chuẩn của một buổi tiệc, vẫn kém xa.
Tạ Nghi nhận ra sự ngạc nhiên của anh, giải thích: “Vừa xong việc, có vẻ không hợp lắm. Chờ tôi mười phút, tôi đi thay bộ khác.”
Tô Tri: “À… cũng được. Nhưng không cần đâu, phiền lắm.”
Anh tò mò hỏi: “Mà sao lại là mười phút? Nhà anh gần đây lắm à? Hay định đi mua bộ mới?”
Tạ Nghi: “Ừ.”
Tô Tri: “……”
Tô Tri cảm thấy nhắc đến vấn đề này có hơi phá hoại bầu không khí, nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng không có tư cách để nói, thế nên đành nhịn xuống.
Tô Tri: “Không cần, cứ mặc như vậy là được rồi.”
Tuy phong cách của hai người có hơi khác biệt, nhưng phải công nhận rằng Tạ Nghi mặc như vậy trông vẫn rất đẹp trai.
Nhà hàng này có mức giá ở mức trung bình, so với mức chi tiêu bình quân của thành phố Z thì hơi đắt một chút, nhưng không đến mức quá xa xỉ. Không gian bên trong cũng khá bình thường, ngoài những cặp đôi ra thì còn có cả những nhóm khách gia đình, tạo nên một bầu không khí khá thoải mái.
Tô Tri còn tưởng rằng Tạ Nghi sẽ chọn một nơi mang tính riêng tư hơn, kiểu như một nhà hàng phù hợp với những buổi hẹn hò thực sự.
Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng kết quả cũng không tệ lắm.
Tạ Nghi có vẻ không quá kén ăn, Tô Tri quan sát thấy hắn ăn rất gọn gàng.
Anh nhận ra tốc độ ăn của người đàn ông này khá nhanh, nhưng vẫn giữ được phong thái rất tao nhã, như thể đã trải qua sự rèn luyện bài bản.
So với hắn, cách ăn của Tô Tri lại có phần tùy tiện hơn.
Hơn nữa, anh vô tình ăn rất nhiều.
Ban đầu, Tô Tri không định ăn quá nhiều, dù sao thì trọng tâm của buổi hẹn hò cũng không phải là bữa ăn.
Thế nhưng, đồ ăn ở đây lại hợp khẩu vị một cách bất ngờ.
Chưa kể, Tạ Nghi ngồi đối diện thỉnh thoảng lại nhẹ giọng hỏi anh có muốn thử món này món kia không, rồi đẩy nhẹ đến trước mặt. Khi Tô Tri nhận ra thì mình đã ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Tô Tri: ?
Anh đặt xuống nửa phần bánh ngọt còn lại trong tay: “Tôi no rồi.”
Ánh đèn trong nhà hàng mang sắc vàng ấm áp, chỉ chiếu sáng khu vực bàn ăn, tạo nên bầu không khí dịu dàng.
Dưới ánh sáng này, đường nét khuôn mặt của Tạ Nghi dường như cũng trở nên mềm mại hơn.
Tạ Nghi: “Ăn thêm một chút cũng được, cậu gầy quá.”
“Vẫn ổn mà.” Tô Tri lầm bầm, “Không phải là quá gầy đâu, tỷ lệ mỡ cơ thể tôi vẫn nằm trong mức khỏe mạnh. Ba tháng trước còn vừa kiểm tra sức khỏe ở cơ quan.”
Tạ Nghi nhìn thoáng qua phần bánh ngọt bị đẩy ra: “Ừ, vậy thì tốt.”
Thấy ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở đó, Tô Tri hỏi: “Anh muốn ăn món này à? Cái này tôi ăn thấy dở rồi, không thể ăn nữa đâu, để tôi gọi món mới cho anh.”
Tạ Nghi thu lại ánh nhìn, lắc đầu: “Không cần.”
Thế thì nhìn chằm chằm làm gì?
Một suy nghĩ kỳ quái lóe lên trong đầu Tô Tri – chẳng lẽ Tạ Nghi muốn ăn phần bánh mà anh đã ăn dở?
… Không thể nào.
Ngoài ra, Tô Tri còn phát hiện ra tâm trạng của Tạ Nghi có vẻ hơi lạ.
Anh hỏi: “Anh không vui à?”
Dù bình thường cảm xúc của Tạ Nghi cũng không lộ rõ, nhưng hôm nay lại trầm mặc hơn hẳn.
Hơn nữa, ánh mắt anh luôn dừng lại trên người anh, tần suất nhìn còn nhiều hơn trước. Có lẽ vì thế mà Tô Tri vô thức ăn nhiều hơn bình thường – vì ánh mắt trầm mặc ấy cứ như đang thúc giục anh vậy.
Tạ Nghi: “Cũng có một chút.”
Thực ra, pheromone của hắn có chút dao động.
Hôm đó ở cửa hàng hoa, hắn đã đưa ra một quyết định hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu – trực tiếp bày tỏ lòng mình với Tô Tri. Toàn bộ kế hoạch theo đuổi bị đảo lộn, hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo dự tính.
Đối với một người luôn thích kiểm soát tình thế như Tạ Nghi, điều này gần như chưa bao giờ xảy ra.
Nó tương đương với việc hắn từ bỏ toàn bộ quyền chủ động.
Mà đối với một Enigma có bản năng khống chế cực mạnh như hắn, đây chẳng khác gì đi ngược lại với bản năng của chính mình – vứt bỏ mọi tính toán, chỉ dựa vào tình cảm thuần túy mà chờ đợi bạn đời đưa ra phán quyết.
Chưa kể, mấy ngày qua, để tránh làm Tô Tri căng thẳng hoặc có phản ứng bài xích, hắn đã cố gắng hạn chế gặp mặt, dùng công việc để lấp đầy thời gian.
Sự kiềm chế kéo dài cộng với áp lực tâm lý đã khiến trạng thái của hắn gần giống như một Alpha bước vào kỳ mẫn cảm – cảm xúc dao động mạnh mẽ.
Lẽ ra hôm nay hắn không nên đến gặp Tô Tri, vì sẽ rất dễ mất kiểm soát thêm lần nữa.
Chỉ là, người đối diện màn hình cứ liên tục phát tín hiệu muốn được gần gũi với hắn, quá mức đáng yêu, khiến Tạ Nghi không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Để che giấu cảm xúc khác thường, hắn chỉ có thể ép mình kìm nén.
Tạ Nghi thu lại vẻ u tối trong mắt: “Có lẽ là do công việc ảnh hưởng.”
Tô Tri gật gù.
Giống như giáo sư hướng dẫn của anh, sau mỗi buổi họp sắc mặt đều rất tệ.
Cứ như thể bị ai đó hút cạn sinh khí vậy.
Tô Tri: “Sau này không phải xã giao nữa thì chắc sẽ ổn thôi.”
Tạ Nghi: “Ừ. Chỉ cần nhìn thấy cậu là tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi.”
Tô Tri: “……”
Đáng ghét, đột nhiên lại nói mấy lời thế này là sao?
Người phục vụ đến thu dọn bàn ăn, rồi đặt lên một cây nến nhỏ cùng một hộp hương trầm thoang thoảng.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa phùn rơi lác đác rồi dần ngớt.
Tô Tri chợt nhớ ra dự báo thời tiết ngày hôm qua có nói rằng, đêm nay, mùa mưa của thành phố Z sẽ chính thức kết thúc.
Anh nhìn ra cửa sổ một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tạ Nghi, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ.”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tạ Nghi chăm chú nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.
Tô Tri: “Tôi nghĩ… chắc là tôi không ghét anh. Ý tôi là, có một chút… thích anh.”
Anh cúi đầu, không dám nhìn hắn, từ tai đến cổ đều đỏ bừng: “Nếu… nếu anh thấy ổn, chúng ta… có thể thử hẹn hò một lần.”
Ban đầu, anh không định nói đến mức này. Anh chỉ định bảo rằng, sau một thời gian cân nhắc và quan sát, anh nhận ra bản thân cũng có chút thiện cảm với Tạ Nghi, dù không mãnh liệt như tình cảm của hắn.
Nếu Tạ Nghi có thể chấp nhận việc chậm rãi bồi đắp tình cảm, anh sẽ xem xét việc đón nhận sự theo đuổi này. Có điều, chắc sẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhưng hôm nay, cảm xúc của người đàn ông trước mặt có vẻ rất tệ. Dù hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, vẫn đẹp trai và toát ra khí chất mạnh mẽ như mọi khi, nhưng Tô Tri lại cảm thấy hắn có chút giống như bị cơn mưa ngoài cửa sổ làm ướt sũng.
Anh bỗng dưng có cảm giác kỳ lạ, như thể nếu cứ kéo dài thêm nữa, sẽ giống như bị tra tấn chậm rãi.
—
Lời tác giả:
Ngày đầu tiên của năm 2025, chú chim nhỏ và Tạ tổng cuối cùng cũng chính thức yêu đương!
Tiếp theo có thể chuẩn bị quay ngựa và làm bánh quy cùng chú chim nhỏ.
–
* Từ “mò cá” – 摸鱼 trong tiếng lóng Trung Quốc có nghĩa là “làm việc không chăm chỉ, lười biếng hoặc lãng phí thời gian trong công việc”. Cụm từ này xuất phát từ hình ảnh người câu cá mà không chú tâm hoặc không làm việc chăm chỉ.