Vùng Cấm Hoa Hồng - Thiên Phi

Chương 47

Tựa như chân lý muôn đời rằng không có bức tường nào giấu kín được gió, Tạ Nghi hiểu rõ, tình trạng cơ thể hắn, những toan tính nhỏ nhặt sau lưng, không thể nào che mắt Tô Tri mãi mãi. 

Người yêu hắn vốn là một người thông minh, có lẽ ban đầu còn chút ngây ngô, nhưng theo thời gian, khi Tô Tri càng hiểu sâu sắc về enigma, anh nhất định sẽ nhận ra, vấn đề pheromone của hắn nghiêm trọng hơn alpha rất nhiều. 

Đó là lẽ tất yếu.

Bởi lẽ, Tô Tri là một nhà nghiên cứu khoa học, lại vừa khéo là chuyên gia trong lĩnh vực thuốc ức chế. Nhận thức của anh về những vấn đề này vừa chuyên nghiệp, vừa chính xác, anh sở hữu khả năng phán đoán sắc bén, không dễ dàng bị Tạ Nghi vài ba câu lấp li.ếm cho qua. 

Hơn nữa, Tô Tri chưa bao giờ là một đối tượng dễ dàng bị người khác nhào nặn theo ý muốn. Tạ Nghi từ đầu đã thấu hiểu điều đó, hắn chưa từng tự phụ cho rằng có thể mãi mãi giấu giếm được anh. Dẫu trong thâm tâm, hắn khát khao giữ Tô Tri mãi mãi trong vòng tay, trong tổ ấm hắn dày công xây dựng, như một chú chim nhỏ vô tư lự.

Tạ Nghi chỉ đành lùi một bước, cố gắng kiểm soát thời điểm và hoàn cảnh Tô Tri biết được sự thật. Hắn tự hỏi, Tô Tri đã biết đến mức nào? Chỉ là việc hắn dùng quá liều thuốc ức chế, hay đã hay biết về sự rối loạn pheromone, hoặc thậm chí là bí mật của viện điều dưỡng? 

Mỗi mức độ hiểu biết sẽ đòi hỏi một cách đối phó khác nhau. Làm thế nào để Tô Tri chấp nhận mọi chuyện một cách êm đẹp nhất, giảm thiểu tối đa những ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ của họ, hạ rủi ro xuống mức thấp nhất?

Giống như một cỗ máy tính toán tỉ mỉ, ngay từ khi quyết định ở bên Tô Tri, từ khoảnh khắc sớm hơn khi nhận ra Tô Tri có hảo cảm với mình, thậm chí chỉ là khi nhìn thấy tấm ảnh thẻ lạnh lùng của nhà nghiên cứu beta trên tài liệu, hắn đã từ bản năng mà bắt đầu tính toán quỹ đạo tương lai. 

Mỗi một phút, mỗi một giây, những tính toán và kế hoạch không ngừng được điều chỉnh theo diễn biến thực tế, nhắm đến việc vạch ra một con đường có thể giảm thiểu nguy cơ Tô Tri rời bỏ hắn. Đối với Tạ Nghi, đó là một bản năng khắc sâu vào tận xương tủy.

Việc bị giáo sư của Tô Tri phát hiện trong dự án bí mật ở căn cứ quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng ngay khi nhận ra sự mất kiểm soát này, hắn gần như không chút do dự, trong vài giây ngắn ngủi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết: lợi dụng tiến sĩ để thuyết phục Tô Tri. Toàn bộ phản ứng diễn ra lạnh lùng và nhanh chóng. 

Tạ Nghi chính là một tồn tại mà ngay cả d.ục v.ọng yêu đương cũng được xây dựng trên những tính toán và lợi ích. Thế giới của hắn không cho phép sự mất kiểm soát, không cho phép trật bánh. Hắn sẽ vĩnh viễn điều chỉnh quỹ đạo, đảm bảo mọi thứ luôn nằm trong tầm tay. 

Enigma kiểm soát tất cả, bao gồm cả chính bản thân hắn. Từng tầng từng lớp d.ục v.ọng kiểm soát bệ.nh h.oạn, khiến hắn nắm giữ mọi thứ như một bạo chúa, cũng đồng thời tự giam cầm hắn trong một chiếc lồng giam vặn vẹo.

Nhưng tất cả đã bị một giọt nước mắt phá vỡ. Khi nhìn thấy nước mắt của Tô Tri, Tạ Nghi thậm chí mất vài giây mới kịp nhận ra: Tô Tri vì hắn mà đau lòng đến mức rơi nước mắt.

Nước mắt của Tô Tri vốn không phải là chuyện hiếm hoi. Dù bề ngoài anh xa cách lạnh lùng, nhưng thực chất lại là một người có thể chất rất nhạy cảm, cơ thể dễ dàng phản ứng. 

Bình thường không cần phải trêu chọc nhiều, chỉ cần một nụ hôn quá đà, sâu hơn một chút, hàng mi anh cũng sẽ ướt át. Nếu quá đáng hơn, dưới tác động kép của kh.oái c.ảm và xấu hổ, rất có thể nước mắt sẽ trực tiếp trào ra từ đôi mắt xinh đẹp kia. 

Tạ Nghi thường rất thích khoảnh khắc Tô Tri bị hắn ép đến ướt khóe mắt. d.ục v.ọng kiểm soát ban ngày không thể nói ra, ban đêm lên men thành một thứ h.am mu.ốn vặn vẹo muốn phá hoại. Tô Tri càng ngoan ngoãn, càng nhượng bộ, hắn càng muốn ác liệt đè ép, bắt nạt, ép đôi mắt bình tĩnh kia rơi lệ, cùng hắn mất kiểm soát, sụp đổ, để xoa dịu sự bất mãn trong lòng.

Nhưng đó đều là những lúc ở trên giường, còn cảm xúc bình thường của Tô Tri rất ổn định. Dưới vẻ ngoài yếu đuối, Tô Tri lại sở hữu một tính cách kiên cường đáng ngạc nhiên. Bình thường đừng nói rơi lệ, ngay cả những cảm xúc tiêu cực anh cũng rất ít khi thể hiện ra. Cho dù công việc không thuận lợi, phiền não đến đâu, anh cũng chỉ buồn bực dụi đầu vào ngực Tạ Nghi một lát, rồi tự mình dỗ dành mình ổn thôi.

Lần đầu tiên, hắn thấy Tô Tri không phải vì kh.oái c.ảm không thể chịu đựng mà rơi lệ. Một con dao cùn đâm vào tim Tạ Nghi, bên trong không chút thương tiếc xoắn một vòng, khuấy động lên một thứ bùn nhão làm bằng thịt xương. Hắn đã dự tính rất nhiều, duy chỉ không dự tính được trọng lượng của một giọt nước mắt lại nặng đến vậy.

Giọt nước mắt trong suốt kia chỉ đơn giản rơi xuống tay hắn, nhỏ bé như một hạt trân châu, chỉ để lại một vệt nước mỏng manh trên da, chớp mắt đã lan ra. Thể tích của nó thậm chí không đủ để chảy xuống khe ngón tay cái, nhưng lại như một thứ có tính ăn mòn cực mạnh, trong khoảnh khắc thấm vào da thịt, một vị cay đắng theo đó thấm vào phổi vào gan, rồi thẳng tắp rơi vào tim. Tạ Nghi khó chịu nhắm mắt lại, khàn giọng thốt lên: “……Đừng khóc.”

Tạ Nghi vốn nên dò hỏi Tô Tri đã biết đến mức nào, để đưa ra phản ứng thích hợp, giảm thiểu rủi ro cho mối quan hệ của họ xuống mức thấp nhất. 

Cho dù Tô Tri đã biết hắn đi viện điều dưỡng, Tạ Nghi vẫn có thể bình tĩnh giải thích rằng đó là phương pháp giải quyết vấn đề pheromone an toàn và hiệu quả nhất hiện nay, hắn đã thực hành và chứng minh tính khả thi bằng hành động thực tế. Cái giá phải trả chẳng qua chỉ là một mức độ đau đớn và gánh nặng tâm lý nhất định, Tạ Nghi từ đầu đến cuối không cảm thấy đó là điều không thể chịu đựng được, hắn không thấy những chuyện này có gì khác biệt về bản chất so với tất cả những gì hắn đã trải qua trước đây.

Trên đời này chẳng có chuyện gì không cần trả giá, đúng không? Hắn, với tư cách là một enigma kiên trì muốn ở bên một beta, luôn phải trả một cái giá nào đó cho sự lựa chọn này. Phương pháp hắn thử nghiệm đã là cái giá và rủi ro nhỏ nhất. 

Tô Tri bình tĩnh lại hẳn sẽ nhận ra điều đó. Tạ Nghi đã chuẩn bị sẵn những lời an ủi người yêu mềm lòng.

Nhưng tất cả những con đường đã được dự đoán đều bị phá vỡ. Ánh mắt và suy nghĩ của Tạ Nghi chỉ còn lại giọt nước mắt chảy ra từ vầng trăng mất tiêu cự kia, quên đi tất cả những điều nên và không nên. 

Thế giới của Tạ Nghi vốn vận hành theo hiệu suất và lợi ích, tất cả đột nhiên sụp đổ, giáng xuống một quy tắc mới bao trùm tất cả. Không thể ngụy trang nữa, Tô Tri đã dùng một giọt nước mắt làm tan chảy lớp vỏ ngoài của hắn.

Trong con ngươi enigma lộ ra sự u ám, mất kiểm soát, đau khổ thật sự, thậm chí là một tia mê luyến bản năng đối với giọt nước mắt kia. 

“Đừng khóc, bảo cưng, đều là lỗi của tôi,” enigma khẽ nói, đôi mắt kiên định nhìn anh. Hắn không còn tính toán lợi ích và thiệt hại nữa, hắn nhận hết mọi lỗi lầm. Các đốt ngón tay hắn giữ cằm Tô Tri run rẩy một chút, kéo theo khuôn mặt anh trượt xuống. Mái tóc đen nhánh từ sau tai beta rơi xuống, chạm vào các đốt ngón tay hắn, mềm mại và lạnh lẽo lướt qua, như ánh trăng tan chảy.

Ánh mắt mất tiêu cự của Tô Tri vẫn chưa ngưng tụ lại, anh vẫn còn mơ màng trong dư âm của giọt nước mắt kia. Hàng mi rủ xuống che khuất đôi mắt nhạt màu, mang một vẻ đẹp mông lung, khiến người ta xót xa. Tạ Nghi ghé sát lại, hôn lên vệt nước mắt ẩm ướt trên má Tô Tri, giọng khàn khàn, bất lực lặp lại: “Đừng khóc nữa, bé cưng Tri Tri, là lỗi của anh.”

Tô Tri không nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giãy dụa một chút. Động tác rất khẽ, theo lý mà nói không thể thoát khỏi sự giam cầm của enigma, nhưng Tạ Nghi khựng lại, vẫn thuận theo lực giãy dụa của Tô Tri buông tay, mặc cho chiếc cằm nhỏ nhắn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Rồi——anh quay đầu vùi vào vai hắn.

“……”

Enigma dừng lại một lát, không biết là u ám vì thái độ từ chối nghe hắn xin lỗi của Tô Tri, hay là thở phào nhẹ nhõm. Cho dù là tức giận hay đau lòng, phản ứng theo bản năng của Tô Tri vẫn là trốn vào lòng hắn. 

Thật mềm lòng, một đánh giá như vậy không khỏi trỗi dậy trong lòng Tạ Nghi. 

Ngay cả khi giận dữ, anh cũng nhẹ nhàng như vậy. Beta lớn lên trong sự giáo dưỡng tốt, ngay cả việc nổi nóng cũng không giỏi, lời trách móc nghiêm khắc nhất nghĩ ra cho người yêu chỉ là một câu “ghét”, biểu hiện giận dỗi nghiêm trọng nhất cũng chỉ là quay đầu đi, không muốn trò chuyện.

Từ góc độ của một cuộc đấu trí, Tô Tri có thể nói là không có chút kỹ năng đàm phán nào. Anh còn chưa lên bàn cờ đã lộ vẻ yếu thế, để người khác nhìn thấu quân bài, thật sự quá non nớt. 

Về lý thuyết, Tạ Nghi có vô số cách để khiến Tô Tri thua ván cờ này.

Nhưng giờ phút này, hắn không còn tâm trí để nhớ đến những toan tính đó, chỉ còn lại sự day dứt khôn nguôi trước giọt nước mắt kia. 

Hắn thà rằng Tô Tri trút giận lên hắn bằng những lời lẽ gay gắt, bằng những cú đánh mạnh tay, dốc hết mọi bất mãn lên người hắn, còn hơn là sự im lặng đến đáng sợ này, những giọt nước mắt âm thầm rơi, sự ủy khuất lặng lẽ đến nao lòng. 

Sự tĩnh lặng ấy khiến hắn lo sợ, như thể những u uất, bi thương kia sẽ vĩnh viễn lắng đọng trong tâm hồn Tô Tri, trở thành một phần không thể tách rời, không thể nào xoa dịu, ý nghĩ ấy gieo vào lồng ngực Tạ Nghi một nỗi bất an, sợ hãi khó tả.

Mặt trăng đã bị hắn làm vẩn đục rồi, Tạ Nghi nghĩ.

Đây vốn là điều mà Tạ Nghi từng khát khao, hắn đã từng mong muốn Tô Tri nhuộm màu sắc của hắn, dù là vui hay buồn đều phải liên quan đến hắn, hắn không thích Tô Tri chia sẻ ánh mắt và sự chú ý cho bất kỳ ai, muốn dùng những cảm xúc mãnh liệt kia để chứng minh, hắn có ý nghĩa với Tô Tri. 

Nhưng khi Tô Tri thực sự đau khổ vì hắn, rơi lệ vì hắn, cùng với sự thỏa mãn là một nỗi đau đớn khôn cùng, gặm nhấm trái tim. 

Con dao cùn cắm sâu trong tim vẫn không ngừng xoáy, mỗi một vòng xoáy, lớp vỏ ngoài được xây dựng từ những quy tắc và lý trí của con người trên người enigma lại nứt ra một vết, từng mảng rơi xuống, gió lạnh lẽo luồn qua những lỗ hổng vỡ vụn, máu chảy cạn kiệt, nỗi đau tê dại đến tận cùng.

Tạ Nghi đã trải qua vô số khoảnh khắc hiểm nghèo, hắn không sợ đau đớn, nhưng những lần đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng trong nhiệm vụ, những lần bị hút cạn pheromone liên tục mười bốn lần trong một tuần ở viện điều dưỡng, đều không thể sánh bằng một phần vạn nỗi đau mà giọt nước mắt này mang lại. 

Con thú dữ coi chính mình như một công cụ, đến tận lúc này mới biết sợ hãi.

Tạ Nghi ôm lấy bờ vai gầy guộc của Tô Tri, dáng người beta không hề nhỏ bé, nhưng trong vòng tay hắn lại trông nhỏ nhắn lạ thường, bàn tay kia dò dẫm chạm vào má anh, thấy Tô Tri không hề kháng cự, lòng bàn tay chậm rãi bao phủ lấy khuôn mặt anh. 

Khuôn mặt Tô Tri nhỏ nhắn, bàn tay thon dài rộng lớn của Tạ Nghi vừa bao phủ lên đã che gần hết, hơi nóng rực từ lòng bàn tay hắn truyền đến, làm bốc hơi những vệt nước mắt trên gò má trắng trẻo, như thể chúng chưa từng tồn tại. 

Tạ Nghi cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh, từ góc độ của hắn lại thấy hai xoáy tóc nhỏ tượng trưng cho sự bướng bỉnh trên đầu Tô Tri, không rõ ràng, nhưng thực sự tồn tại.

Hắn thua rồi, Tạ Nghi nghĩ. Cho dù Tô Tri không hề đối đầu với hắn, từ đầu đến cuối chỉ có Tạ Nghi tự mình trói buộc mình trong cái kén. 

“Là lỗi của tôi,” Tạ Nghi hôn lên đỉ.nh đầu anh đứt quãng, giọng khàn khàn, dốc hết ruột gan: “Em muốn biết gì, không cần hỏi người khác, tôi đều nói cho em biết, tôi mở quyền hạn y tế khẩn cấp cho em, tự em xem có được không?”

Tô Tri vẫn không trả lời hắn, cũng không giãy dụa, mặc cho Tạ Nghi giữ chặt khuôn mặt anh, mặc cho những nụ hôn đứt quãng rơi xuống đỉnh đầu, mặc cho Tạ Nghi cứ ôm anh như vậy, như một con búp bê ngoan ngoãn, không từ chối những hành động lấy lòng này, nhưng cũng không ngước mắt nhìn Tạ Nghi.

Thực ra Tô Tri không hề đau lòng, anh không tiếp tục rơi lệ, dù sao anh cũng không phải là người có cảm xúc mãnh liệt, một giọt nước mắt đã là đủ để mất kiểm soát. 

Chỉ là sau khi cảm xúc mãnh liệt đạt đến đỉnh điểm trong khoảnh khắc, anh rơi vào một sự trống rỗng chậm rãi. Nói đơn giản là anh đã hoàn toàn choáng váng. 

Những lời xin lỗi và dỗ dành của Tạ Nghi trượt qua màng nhĩ anh, được đại não tiếp nhận, nhưng không còn sức lực để phân tích. Giống như một phản ứng kíc.h th.ích, những người bình thường có cảm xúc ổn định, khi sụp đổ thường cần nhiều thời gian hơn để bình tĩnh lại.

“Đừng khóc.”

“Bảo tôi làm gì cũng được, đừng buồn nữa, cục cưng.”

Tạ Nghi ôm anh dỗ dành không biết bao lâu, hàng mi Tô Tri khẽ run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng kia, nghe thấy tiếng Tạ Nghi khẽ dỗ dành mình. 

Kỳ lạ, Tô Tri khó hiểu nghĩ, anh rõ ràng không khóc nữa, chỉ rơi một giọt nước mắt, tại sao Tạ Nghi cứ bảo anh đừng khóc? Nói như thể chuyện rất nghiêm trọng vậy. 

Không biết có phải ảo giác của anh không, anh cảm thấy giọng Tạ Nghi hình như hơi run rẩy. Rất không rõ ràng, khi Tô Tri cố ý lắng nghe, lại cảm thấy không phải.

“……”

Tô Tri chớp mắt, sau đó mới cảm thấy ngại ngùng. Cảm xúc của anh vốn rất bình lặng, đôi khi không vui, nhưng không đến mức sụp đổ mà rơi lệ, tự mình buồn bã một chút rồi sẽ qua. 

Lần trước anh khóc trước mặt người khác vì vấn đề cảm xúc, còn phải truy ngược về thời niên thiếu, đó là khi còn sống thường xuyên với cha mẹ. Vậy mà vừa rồi anh lại khóc trước mặt Tạ Nghi, đây là điều Tô Tri hoàn toàn không ngờ tới, anh không khỏi cảm thấy có hơi mất mặt.

Anh vốn rất tức giận, nhưng bị người ta ôm dỗ dành nhỏ nhẹ nửa ngày, đã nguôi ngoai đi nhiều, dù sao thì Tô Tri ít nhiều cũng là người mềm lòng. 

Nhưng, cơn giận tích tụ cả tuần, chắc chắn không thể vì vài câu mềm mỏng của Tạ Nghi mà bỏ qua, Tô Tri nguôi giận thì nguôi giận, nhưng cũng hiểu rõ chuyện này rất nghiêm trọng, không phải chỉ cần vài câu nói là có thể dễ dàng cho qua. 

Tạ Nghi gắng gượng chống lại cơn bạo loạn pheromone, lại còn giấu giếm anh đi viện điều dưỡng làm những liệu pháp cực đoan, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể mình, tùy hứng hành động, thậm chí để che giấu anh còn bịa ra những nhiệm vụ giả dối, đây đều là những sự thật rõ ràng, khi Tạ Nghi làm những chuyện này đâu có ai ép buộc, tất cả đều là do chính hắn tự làm.

Nhìn vào một người đã làm gì, quan trọng hơn những gì người ta nói. Nghĩ như vậy, cơn giận vừa nguôi ngoai của Tô Tri lại trào dâng. 

Anh khẽ cử động đầu, muốn thoát khỏi vòng tay Tạ Nghi, nhưng Tạ Nghi giữ chặt khuôn mặt anh, các đốt ngón tay siết chặt đến mức Tô Tri căn bản không thể thoát ra, đành mím môi, khẽ nói: “Buông em ra.” Giọng nói vùi trong vòng tay cứng rắn của enigma, nghe có vẻ hơi khó chịu.

Tạ Nghi im lặng vài giây, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dường như không tình nguyện, nhưng sau vài giây cứng đờ, hắn vẫn thả lỏng lực đạo, rút tay khỏi má Tô Tri.

Tô Tri bị hắn che mặt đến ẩm ướt, nóng hầm hập, vừa được buông ra thì lại vội vàng dùng tay áo lau má mấy lần.

“Tri Tri.”

Tạ Nghi cúi đầu nhìn động tác lau má như thể kháng cự của anh, khẽ gọi. 

Tô Tri ngước đầu, sau một hồi lâu ánh mắt mới chịu dừng lại trên người Tạ Nghi. Tâm trạng anh rất phức tạp, vốn đang tức giận, lại bị lời nhận lỗi ngay lập tức của Tạ Nghi làm dịu đi đôi chút, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, một mớ bòng bong rối rắm chất đống trong đầu, anh không chắc nên đối xử với Tạ Nghi bằng thái độ nào, vẻ mặt có chút trống rỗng. 

Đôi mắt anh sau khi bị nước mắt rửa qua trông nhạt màu hơn bình thường, vẫn còn hơi sương mù, ướt át nhìn Tạ Nghi. Ánh mắt ấy không có vẻ giận dữ mãnh liệt, cũng không giống như đã tha thứ cho hắn.

Khi Tô Tri không làm nũng, trông anh có vẻ lạnh lùng xa cách, không cần phải cố tình lạnh mặt, chỉ riêng vẻ thờ ơ bẩm sinh kia đã khiến người ta vô cớ chần chừ không dám tiến tới, anh mang một khí chất đặc biệt, cứ như tách biệt khỏi thế gian. 

Nhưng Tạ Nghi là người như thế nào? 

Ngay cả khi ban đầu hắn và Tô Tri không quen biết, hắn cũng có thể dày công tính kế để tiếp cận anh, mặt không đổi sắc vạch ra một loạt trùng hợp, Tô Tri càng lạnh nhạt, càng khơi lên sự điên cuồng của hắn. 

Ngay cả khi Tô Tri tát hắn vài cái, hắn cũng có thể coi như phần thưởng mà xáp tới, đừng nói chỉ là một vẻ mặt thậm chí còn không tính là lạnh lùng, hắn vốn giỏi nắm bắt cơ hội, hơn nữa đã đủ hiểu tính cách ngoài lạnh trong nóng của Tô Tri, chỉ cần thoáng thấy sự dao động dưới lớp vỏ lạnh lùng kia, hắn sẽ không chần chừ mà lập tức cắn chặt lấy.

Tạ Nghi buông tay đang ôm vai Tô Tri ra, đứng dậy khỏi sô pha, cúi người quỳ một chân xuống, “khuỵch” một tiếng, không chút do dự quỳ trước mặt Tô Tri. 

Tô Tri bị hành động của hắn làm cho giật mình. 

Tạ Nghi ngước đầu nhìn anh. 

Đây là một tư thế hạ mình rất thấp, bày ra dáng vẻ chủ động yếu thế, giống như mãnh thú để lấy lòng bạn tình, cố ý cúi người giảm bớt tính công kích, chỉ là vóc dáng enigma vốn cao lớn, dù đã quỳ xuống thấp hơn một đoạn, vẫn chỉ thấp hơn Tô Tri nửa cái đầu, thêm vào đó bờ vai rộng lớn khác thường khi nhìn từ trên xuống, chiếc áo ngủ mỏng manh không che hết những đường nét cơ bắp cuồn cuộn, ẩn chứa sự nguy hiểm. 

Huống chi đôi mắt kia vẫn âm trầm nhìn chằm chằm Tô Tri, dù đang cầu xin sự tha thứ của anh, nhưng trong đó thứ cảm xúc âm u kia lại giống như muốn nuốt chửng anh hơn. 

Tô Tri bị ánh mắt đen kịt của hắn dọa sợ, cơ thể theo bản năng rụt về sau một chút, lại bị Tạ Nghi giữ chặt cổ tay.

Ngón tay cái Tạ Nghi khẽ khàng v.uốt v.e mặt trong cổ tay Tô Tri, siết nhẹ bàn tay anh, giọng khàn đặc, trầm thấp vang lên: “Xin lỗi em, cưng à.”

Hắn không cầu xin sự tha thứ, chỉ khẽ nói, như một lời van nài: “Đừng ghét tôi.”

Bàn tay hắn nắm lấy tay Tô Tri, áp lên gò má mình, cọ nhẹ như một chú mèo tìm kiếm hơi ấm, yết hầu khẽ nhấp nhô, thanh âm nghẹn ngào đến đáng thương: “Xin em…”

“……”

Tô Tri chợt nghẹn lời, cảm xúc rối bời.

Anh cảm thấy Tạ Nghi cứ như đang giở trò trẻ con, khẽ nhíu mày: “Anh… anh đừng như vậy.”

Ngay cả khi Tô Tri chưa kịp mở lời trách cứ, anh đã cảm nhận được sự mỏng manh lạ kì đến khó hiểu ở Tạ Nghi.

Rõ ràng là một thân hình cao lớn, vạm vỡ, dù cúi người quỳ xuống trước mặt anh với tư thế hạ mình như vậy, vẫn mang đến một cảm giác áp bức vô hình, vóc dáng và sức lực hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nhưng lại ẩn chứa một nỗi sợ hãi mơ hồ, sợ bị anh vứt bỏ.

Trái tim Tô Tri bất chợt mềm nhũn, một chút chua xót len lỏi, cơn giận vừa mới dâng lên trong lòng cũng lặng lẽ hạ xuống.

Nếu có một thanh hiển thị cảm xúc bên cạnh anh lúc này, có lẽ sẽ thấy dưới vẻ mặt bình thản kia, giá trị cơn giận đang dao động lên xuống một cách rất nhanh chóng.

Rõ ràng là Tạ Nghi đã làm sai, đây chẳng phải là đang giở trò trẻ con sao?

Tô Tri khó xử nghĩ ngợi.

Tạ Nghi vùi mặt vào lòng bàn tay anh, đôi môi mỏng và sống mũi thẳng tắp khẽ lướt qua da thịt ấm áp, mang theo chút ngứa ngáy, hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay Tô Tri, khiến nơi ấy dần nóng lên, hắn khẽ thì thầm: “Xin lỗi em…”

“……”

Tạ Nghi trông thật sự rất… đau lòng?

Câu nói “ghét anh” kia lại có sức sát thương lớn đến vậy ư?

Tô Tri không chắc chắn nghĩ như vậy.

Một khoảng im lặng bao trùm, cuối cùng Tô Tri vẫn gượng gạo mở lời giải thích: “Không ghét anh, em chỉ… chỉ lỡ lời thôi.”

Tạ Nghi khẽ “ừ” một tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế vùi mặt vào lòng bàn tay anh, ngước đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn anh. Khoảng cách giữa lông mày và mắt của enigma rất gần, khi ngước nhìn như vậy càng làm cho đôi mắt sâu thẳm hơn, mang đến một cảm giác xâm lược mạnh mẽ, khó cưỡng.

Ánh mắt ấy khiến Tô Tri không khỏi căng thẳng, anh không hiểu Tạ Nghi có ý gì, anh đã giải thích rồi mà, lẽ nào Tạ Nghi vẫn còn đau lòng vì câu nói đó sao? Như vậy chẳng phải là quá yếu đuối sao?

Một lát sau, khuôn mặt tuấn tú của enigma đột nhiên tiến sát lại gần, đôi môi mỏng phóng đại ngay trước mắt Tô Tri.

Một nụ hôn sắp sửa chạm đến, Tô Tri theo bản năng khép mắt lại, giống như những lần họ trao nhau nụ hôn trước đây, anh yên lặng chờ đợi.

Nhưng rất nhanh, anh nhận ra có điều gì đó không đúng, vội vàng mở mắt ra, ngay khoảnh khắc môi Tạ Nghi sắp chạm đến, anh đưa tay chắn ở giữa, hồi hộp che đi đôi môi đang tiến đến, ngăn không cho hắn hôn.

“Không được hôn,” Tô Tri nhớ lại tình huống hiện tại, nhấn mạnh: “Em vẫn còn giận, hơn nữa, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc.”

Tô Tri nhận ra Tạ Nghi quả thật rất biết được nước lấn tới.

Chỉ cần nhận thấy thái độ anh dịu đi một chút, Tạ Nghi dường như không thể chờ đợi thêm giây phút nào để chạm vào anh, hết nắm tay lại cọ má, rồi lại muốn hôn, dính lấy anh đến lạ thường, ví von một cách không mấy tế nhị, Tô Tri cảm thấy hắn chẳng khác nào một chú chó lớn đang cố gắng dùng những tiếp xúc cơ thể để xác nhận cảm giác an toàn.

Một mặt, Tô Tri ngại ngùng, mặt khác, anh cũng không muốn vô nguyên tắc mà dung túng Tạ Nghi, anh đã nhận ra Tạ Nghi không phải là một người tính tình hiền lành, kết quả của việc một mực nhượng bộ rất có thể là bị người ta bị chiếm đoạt không còn nổi một manh giáp.

Vì vậy, anh quyết định bày ra một thái độ nghiêm túc hơn để từ chối Tạ Nghi.

Quá trình từ chối có hơi khó khăn, Tạ Nghi cao lớn, đầu cũng khá nặng, anh đẩy mấy lần, còn bị hắn hôn trộm vào lòng bàn tay mấy cái, mới đẩy được đầu Tạ Nghi ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Sau lòng bàn tay anh, đôi mắt đen láy kia vẫn không chớp mắt nhìn anh chăm chú, khiến tim Tô Tri đập nhanh hơn, một hồi lâu sau mới dần bình tĩnh lại.

Tô Tri khẽ kéo tay Tạ Nghi, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh: “Anh ngồi dậy đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Tạ Nghi cứ quỳ nửa người trước mặt anh như vậy, luôn khiến Tô Tri có một ảo giác kỳ lạ, như thể một enigma cao ngạo đang làm nũng với anh, khung cảnh này thật sự quá không nghiêm túc.

Tô Tri bảo Tạ Nghi ngoan ngoãn ngồi thẳng, giữ khoảng cách mười mấy centimet nghiêm chỉnh, trước khi mọi chuyện được giải quyết, không được phép hôn, cũng không được phép ôm.

Ngay cả tay cũng không được chạm, Tạ Nghi vừa định nắm lấy tay anh, đã bị Tô Tri nhẹ nhàng rụt lại.

Màu mắt của Enigma gần như trở nên u ám hơn đôi chút mà không thể nhận thấy bằng mắt thường, răng hàm nghiến chặt, quai hàm căng lên thành một đường cong cứng rắn.

Tô Tri nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Lần trước anh nói với em đi quân đội làm nhiệm vụ, thực ra là anh đã đến viện điều dưỡng, đúng không?”

Tạ Nghi khẽ đáp, giọng đầy hối lỗi: “Đúng vậy, là tôi đã lừa em, đó là lỗi của tôi.”

“……”

Tô Tri nghẹn lời, cảm xúc mắc nghẹn ở cổ họng.

Trong phần lớn thời gian tính tình anh sẽ ôn hòa, không thích xung đột với người khác, thiếu kinh nghiệm cãi vã hay đàm phán, cũng không giỏi chất vấn người khác. 

Nếu Tạ Nghi đối đầu với anh, có lẽ anh còn có thể trong cơn giận mà cãi lại, nhưng Tạ Nghi lại thừa nhận lỗi lầm một cách dứt khoát như vậy, khiến cơn giận của Tô Tri không thể bùng phát, mắc kẹt ở giữa, hỏi một câu rồi lại không biết nên tiếp tục thế nào, tự mình làm khó mình trước.

Anh do dự vài giây, rồi nhìn Tạ Nghi, khẽ đẩy tập tài liệu về phía hắn: “Những chuyện khác, tự anh khai ra hết đi.”

Yết hầu Tạ Nghi khẽ động, một tiếng “được” khẽ khàng vang lên.

Thực ra, chẳng còn gì nhiều để giấu giếm, Tô Tri đã đoán ra được bảy tám phần sự thật, những điều còn lại chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt, Tạ Nghi rất dứt khoát, đến nước này rồi sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như che giấu nữa, hắn trực tiếp chia sẻ quyền hạn y tế khẩn cấp cho Tô Tri.

Một loạt dài hồ sơ bệnh án và dữ liệu liên quan, không thể chối cãi mà ghi lại những chuyện đã xảy ra, chi tiết đến từng liều thuốc, rõ ràng như ban ngày.

Hôm đó ở căn cứ, Tô Tri chỉ mượn quyền hạn của tiến sĩ mà liếc qua vài dòng quan trọng gần đây, bây giờ xem kỹ, trên đó dày đặc hàng ngàn hàng vạn dữ liệu, lật mãi lật mãi cũng lật không hết.

Lời khai của Tạ Nghi xem như khá chi tiết, chỉ là lược bỏ rất nhiều cảm xúc cá nhân, giống như đang kể một câu chuyện xa lạ. Tô Tri yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi hắn về một vài ghi chép cụ thể.

Sau khi “khai báo thành khẩn”, Tạ Nghi lại thăm dò tiến gần Tô Tri, trước tiên nắm lấy tay anh, ngón tay Tô Tri khẽ co lại, không từ chối, enigma lại được đà đưa tay muốn ôm anh, lần này Tô Tri nhẹ nhàng tránh đi, khẽ nói: “Không được.”

Tô Tri thẳng lưng, liếc nhìn hắn, rất có nguyên tắc quy định mà nói: “Chỉ được nắm tay.”

“Ừm,” Enigma khẽ đáp, siết chặt tay anh, những ngón tay thô ráp luồn vào kẽ ngón tay Tô Tri, đan chặt mười ngón, rồi lại bắt đầu mặt không biểu cảm mà nghiến răng hàm.

Dù Tạ Nghi kể lại mọi chuyện một cách khô khan, không chút cảm xúc, nhưng những ghi chép dày đặc, những dữ liệu vượt quá giới hạn sức khỏe trên diện rộng, ngay cả người không hiểu biết về y học cũng có thể nhận ra đó không phải là một quá trình dễ chịu, huống chi Tô Tri hoàn toàn hiểu rõ.

Lòng Tô Tri chợt trĩu nặng, một cảm giác khó chịu len lỏi.

Anh nghiêng đầu nhìn Tạ Nghi, khẽ hỏi: “Tạ Nghi, anh tự mình… không cảm thấy đau sao?”

Tạ Nghi không trả lời câu hỏi ấy, chỉ khẽ nói, giọng đầy hối lỗi: “Xin lỗi em, sau này sẽ không giấu em nữa.”

Tô Tri khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng giấu không nổi nữa rồi.”

Anh cố gắng lộ ra một ánh mắt sắc bén, đầy uy hiếp, muốn Tạ Nghi cảm nhận được áp lực: “Em sẽ không trả lại quyền hạn y tế khẩn cấp cho anh đâu.”

Tạ Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh một lát, yết hầu khẽ động, vài giây sau mới khẽ đáp: “Ừm.”

Tô Tri thấy hắn thành thật, khẽ hừ một tiếng, rồi lại cúi đầu xem hồ sơ, một bàn tay vẫn bị Tạ Nghi nắm chặt.

Tạ Nghi cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Tô Tri, cơ thể hơi nghiêng về phía anh, cánh tay đặt bên người mấy lần nổi gân xanh, như thể không nhịn được muốn đưa tay ôm Tô Tri vào lòng, nhưng nghĩ đến câu “không được” kia, cuối cùng lại phải cố gắng kiềm chế.

Không được. Không được phép.

Tô Tri vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn.

Phải nhẫn nại.

“Đúng rồi,” một lát sau, Tô Tri đột nhiên ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt nhạt màu dưới ánh đèn, sáng hơn bình thường một chút, trong đáy mắt anh ánh lên một vẻ tinh nghịch, như đang có một chủ ý nào đó, anh nhìn Tạ Nghi hai lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Anh nói bảo anh làm gì cũng được, là thật sao?”

Chiều ngày hôm sau, khi đến biệt thự trên đỉnh núi nơi Tạ Nghi ở, tiến sĩ không khỏi nghi ngờ liệu kiếp trước mình có nợ enigma một mạng hay không, mà kiếp này lại phải vì tình yêu của hắn mà liều mạng đến vậy?

Thật quá kỳ lạ.

“Nghiêm cấm xâm nhập lãnh địa riêng của enigma trong thời kỳ cảm xúc bất ổn, hành động này tiềm ẩn rủi ro an toàn nghiêm trọng. – Điều 3, Khoản 6 Quy định An toàn Y tế Enigma.”

Trước khi bước vào biệt thự, tiến sĩ thận trọng nói: “Để tránh bất trắc, trước khi đến tôi đã mua một gói bảo hiểm nhân thọ, cùng với phí khám riêng của tôi. Hai hóa đơn này đã gửi vào email của cậu rồi, phiền cậu thanh toán.”

Tạ Nghi thờ ơ đáp: “Ừ.”

Hắn dừng lại một chút, bổ sung: “Để lát nữa, điện thoại không ở chỗ tôi.”

Tiến sĩ: “Bớt cái mùi kia đi. Khó ngửi chết được.”

Ông đã đặc biệt mang theo miếng dán ngăn chặn pheromone, vậy mà vẫn ngửi thấy cái mùi pheromone enigma nồng nặc khó chịu kia. Vì từng bị đả thương thương bởi enigma, tiến sĩ có phản ứng kích ứng với pheromone của họ, đôi mắt xám đeo kính áp tròng nhân tạo không tự chủ co lại, rất khó chịu.

Tiến sĩ nhăn mày khó chịu, nếu không phải đã hứa với Tô Tri, ông thật sự không muốn đến đây.

Tạ Nghi lạnh lùng nhìn ông, không nói gì.

“Tch.”

Vốn đã là một kẻ cứng đầu, ở trong ổ càng khó đối phó hơn, cái tính khí chết tiệt này.

Tiến sĩ lười bình luận, nói vài câu, thấy Tạ Nghi có vẻ ổn định cảm xúc, xác nhận: “Vậy tôi vào nhé?”

Tạ Nghi nghiêng người nhường đường cho ông.

Tiến sĩ liếc nhìn hắn, không nói thêm gì, bước vào biệt thự.

Quen biết Tạ Nghi lâu như vậy, tiến sĩ chưa từng đến nơi ở của hắn. Tạ Nghi vốn cũng không thường xuyên ở đây, là lần này từ thành phố Z về thủ đô mới chuyển đến, trước đây đều ở viện điều dưỡng.

Ông quan sát căn biệt thự mà Tạ Nghi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua, đặc biệt chặn ngang khu nghỉ dưỡng đang xây trên núi. 

Căn biệt thự được trang trí theo phong cách trầm lắng, kín đáo, thoạt nhìn không phô trương, chỉ người trong nghề mới nhận ra vật liệu và nội thất đều là hàng đặt riêng của các thương hiệu cao cấp, riêng bộ sofa đã trị giá hàng triệu. Tạ Nghi hiếm khi để tâm đến những chuyện này, một người bình thường sống tùy tiện đến mức gần như lạnh nhạt, lại xây dựng tổ ấm cho bạn đời xa hoa đến vậy. Nhưng đây vẫn chưa là gì, giá trị hơn cả kiến trúc và trang trí chính là vị trí đắc địa phía sau, cả khu danh lam thắng cảnh chỉ xây duy nhất một căn biệt thự xa xỉ này.

Tiến sĩ nhìn quanh một lượt, thu hồi ánh mắt, hỏi: “Sao cậu ra mở cửa, Tô Tri đâu?”

Tạ Nghi nói: “Em ấy đang vệ sinh cá nhân.”

Hôm qua hai người nói rõ mọi chuyện đã là nửa đêm, cảm xúc của Tô Tri dao động, cộng thêm cả ngày làm việc liên tục, từ sáng đến tối mệt mỏi quá độ, thế nên anh đã xin nghỉ phép bên viện nghiên cứu, hôm nay ngủ đến trưa mới tỉnh.

Vừa nãy Tạ Nghi đã nấu cơm cho anh, Tô Tri mơ mơ màng màng ăn xong thì đi tắm, chỉ có Tạ Nghi ra mở cửa.

Tiến sĩ: “Sao cậu không hỏi tôi đến đây làm gì? Đoán được rồi sao? Bình tĩnh thật đấy, lâu như vậy rồi mà không thèm hỏi lấy một câu.”

Tối qua Tô Tri đã nhắn tin cho ông, mời ông đến một chuyến, ông biết chắc chắn hai người đã nói rõ mọi chuyện.

Theo tính chiếm hữu cố hữu của enigma, ít nhiều hắn cũng nên đến dò hỏi tình hình lúc đó, nhưng ông hoàn toàn không nhận được bất kỳ câu hỏi nào từ Tạ Nghi, thậm chí lời mời kiểm tra sức khỏe hôm qua, Tạ Nghi cũng không trả lời. Thật kỳ lạ.

“Không hỏi được,” Tạ Nghi bình thản nói, “Điện thoại không ở chỗ tôi.”

“Cái gì?”

Tiến sĩ nhất thời không hiểu ý hắn.

Tạ Nghi cứ nhắc đi nhắc lại điện thoại làm gì? Vừa nãy cũng nói điện thoại không ở chỗ hắn.

Ông theo bản năng hỏi: “Sao cậu lại không cầm điện thoại?”

Vừa nói, ông đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt xám lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là, bị tịch thu điện thoại rồi sao?”

Tạ Nghi lạnh lùng gật đầu, lại “ừ” một tiếng, nói: “Hôm qua đã bị tịch thu rồi, muốn dùng phải viết báo cáo.”

“……?”

Giải thích chi tiết như vậy làm gì?

Ai hỏi đâu?

Tiến sĩ cạn lời nhìn hắn mấy giây, khóe miệng giật giật, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quái: Chẳng lẽ tên nhóc này đang khoe khoang sao? Khoe chuyện bị vợ quản lý ấy à.

Tiến sĩ bị suy đoán này của mình dọa cho rùng mình, ông cảm thấy tinh thần của Tạ Nghi hiện tại có vẻ không bình thường lắm.

Tuy trông rất bình tĩnh, nhưng dưới vẻ ngoài ấy ẩn hiện một luồng khí u ám, bực bội.

Ngay cả pheromone cũng mang một mùi d.ục v.ọng bất mãn, khô khốc.

Sự khác biệt giữa enigma tình duyên trắc trở và người vợ hờn dỗi là gì?

Tiến sĩ không khỏi ác ý suy đoán trong lòng: Chẳng lẽ bị phát hiện hành động lén lút, sau đó bị đuổi ra khỏi phòng ngủ rồi?

Cái oán khí này cũng quá sâu nặng, âm u cứ như một con ma.

Hai người chưa kịp nói chuyện được mấy câu, Tô Tri đã từ trên lầu đi xuống.

Anh nhìn thấy tiến sĩ, bước nhanh xuống cầu thang chào hỏi, nở một nụ cười nhạt: “Chào tiến sĩ, xin lỗi vì đã làm phiền bác một chuyến.”

Tiến sĩ cười ha ha, lộ ra một nụ cười có thể gọi là từ ái: “Không sao, đây là việc tôi nên làm, tôi là bác sĩ riêng của Tạ Nghi, vấn đề sức khỏe của cậu ta vốn là trách nhiệm của tôi.”

Thái độ rất ôn hòa, rộng lượng, hoàn toàn không thấy vẻ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại khi gửi hóa đơn cho Tạ Nghi lúc nãy.

Tạ Nghi thờ ơ, hoàn toàn không để ý ông nói gì, từ khi bóng dáng Tô Tri xuất hiện ở đầu cầu thang, ánh mắt hắn đã dán chặt lên người Tô Tri, không còn phân nửa cho tiến sĩ.

Tô Tri đứng bên cạnh hắn, khi anh nói chuyện với tiến sĩ, Tạ Nghi cúi đầu chỉnh lại vạt áo sơ mi bị nhét vào cạp quần anh, kéo ra vuốt phẳng. Chắc là vừa nãy mặc quần áo vội vàng, không để ý bị nhét vào một chút.

Tô Tri có hơi ngại ngùng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy tay Tạ Nghi ra, ý bảo hắn đừng làm những hành động thân mật hơi quá như vậy trước mặt tiến sĩ.

Kết quả Tạ Nghi không những không biết ý mà buông ra, ngược lại còn thuận thế nắm lấy tay anh, Tô Tri giật mình khẽ giật ngón tay muốn rút ra, nhưng không thoát được, lại không dám trước mặt người khác mà giằng co với Tạ Nghi mất thể diện, đành mặc kệ hắn nắm tay mình.

Tiến sĩ nhìn thấy toàn bộ quá trình từ gần: “……”

Khóe mắt tiến sĩ giật giật, thầm nghĩ Tạ Nghi đây là cái đức hạnh gì vậy? Đến mức này sao?

Ông đã lớn tuổi rồi, Tạ Nghi cần gì phải thể hiện cái tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy trước mặt ông?

Enigma nổi điên quả thật là công kích không thèm phân biệt.

Mấy người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, bắt đầu nói chuyện chính.

Tiến sĩ đưa mấy tập tài liệu cho Tô Tri, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Hai cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Muốn đưa ra quyết định này.”

Tô Tri gật đầu, nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

Tạ Nghi thì ra vẻ gì cũng được, trạng thái của hắn có hơi kỳ lạ, từ khi Tô Tri xuất hiện, mọi sự chú ý đều dồn hết vào Tô Tri, giống như một con chó lớn chỉ ngửi thấy mùi, bị cấm ăn đã lâu, cứ nhìn chằm chằm vào khúc xương, vẻ bình tĩnh che giấu sự bồn chồn u ám, nghe vậy chỉ hờ hững “ừ” một tiếng.

“……”

Sao hai người này đều không coi đây là chuyện gì vậy?

Chuyến đi này của tiến sĩ là để xúc tác Tạ Nghi bước vào kỳ mẫn cảm.

Đây là một trong những phương án mà tiến sĩ vắt óc nghĩ ra khi Tô Tri hỏi ông lần cuối ở căn cứ về việc liệu có biện pháp giảm nhẹ vấn đề pheromone của Tạ Nghi một cách ít cực đoan hơn không.

Xúc tác Tạ Nghi bước vào kỳ mẫn cảm, tự nhiên giải phóng lượng pheromone enigma dư thừa, làm chậm quá trình bạo loạn pheromone.

Kỳ mẫn cảm, một giai đoạn cố định xuất hiện ở alpha, khi pheromone và cảm xúc không ổn định. Alpha sẽ giải phóng những áp lực và lo lắng tích tụ đến một mức độ nhất định trong kỳ mẫn cảm để đảm bảo sự cân bằng pheromone của cơ thể.

Enigma cũng có kỳ mẫn cảm, nhưng so với alpha, đó là một khái niệm rất đặc biệt, không có quy luật cố định, không thể cưỡng lại như alpha, sự khác biệt giữa các cá thể khá lớn.

Có những enigma dễ dàng bước vào kỳ mẫn cảm bất cứ lúc nào, có những người gần như không có. Giống như Tạ Nghi chưa bao giờ bước vào kỳ mẫn cảm, dù về mặt chỉ số có những thời điểm có thể gọi là kỳ mẫn cảm, nhưng hắn dựa vào ý chí mạnh mẽ luôn không để bản thân mất kiểm soát, trông không khác gì ngày thường.

Kỳ mẫn cảm như vậy hiển nhiên không có tác dụng giải phóng áp lực và pheromone.

Lý trí của Tạ Nghi quá vững chắc, tiến sĩ đề nghị phải tiêm cho hắn những loại thuốc tương tự như thuốc nói thật, mới có khả năng khiến ý chí của Tạ Nghi lung lay, khuất phục trước sự kiểm soát của hormone bản năng, bước vào kỳ mẫn cảm thực sự với sự giải phóng áp lực lớn.

Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, Tạ Nghi đã trải qua huấn luyện chống thuốc chuyên nghiệp, phòng tuyến tâm lý rất vững chắc, những loại thuốc tác động lên thần kinh này có khả năng không có tác dụng với hắn, thậm chí rất có thể gây ra tác dụng ngược.

Chỉ khi Tạ Nghi hoàn toàn tự nguyện buông bỏ phòng bị, thuốc mới có khả năng phát huy tác dụng thuận lợi.

Tiến sĩ đưa ra phương án này lúc đó hoàn toàn là để an ủi Tô Tri, tính khả thi quá thấp.

Tối qua nửa đêm nhận được tin nhắn của Tô Tri, thấy anh nói mời hôm nay đến nói chuyện chi tiết về việc này, tiến sĩ suýt chút nữa tưởng mình đang mơ.

Một mặt, ông nghi ngờ liệu Tạ Nghi có thực sự phối hợp với thuốc hay không.

Cho dù Tạ Nghi chủ quan muốn, nhưng mô thức tiềm thức của một người không dễ dàng phá vỡ như vậy.

Tạ Nghi sống đến bây giờ, sự phòng bị kiên cố hình thành với thế giới bên ngoài, chiếc mặt nạ nhân cách hoàn hảo mà hắn có thể biểu diễn hoàn hảo dưới sự giám sát không một con ruồi có thể lọt vào từ năm mười hai tuổi, một lớp da người hoàn hảo, kiên cố, hắn có thực sự dám lộ ra bộ mặt thật trước người bạn đời hắn lừa gạt được hay không? Tiến sĩ rất nghi ngờ điều này.

Mặt khác, ông lại kinh ngạc trước sự gan dạ của Tô Tri.

Tô Tri có thực sự biết một enigma trong kỳ mẫn cảm có nghĩa là gì không? Tiến sĩ rõ ràng nhớ rằng ông đã đưa cho Tô Tri tài liệu về vấn đề này, Tô Tri là một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, hẳn phải rất rõ những rủi ro trong đó.

Nếu enigma không được thỏa mãn trong kỳ mẫn cảm, rất dễ dàng trở nên rối loạn pheromone thậm chí bạo loạn, đến lúc đó không phải vài mũi tiêm là có thể giải quyết được.

Vốn dĩ Tạ Nghi là người có khả năng kiềm chế phi thường; ngay cả khi các chỉ số cơ thể đã chạm ngưỡng bùng phát pheromone, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo và chủ động đến viện điều dưỡng. Đó là một enigma sở hữu ý chí mạnh mẽ nhất mà tiến sĩ từng chứng kiến.

Nhưng Tạ Nghi chưa từng trải qua tình huống bạo loạn pheromone bắt nguồn từ kỳ mẫn cảm, nên không ai dám chắc liệu hắn có thể giữ vững lý trí vốn có khi hai giai đoạn này chồng lên nhau hay không.

Việc tiến sĩ đồng ý đến nhà enigma, tự ông đã xem đó là một hành động vô cùng mạo hiểm, đáng để Tạ Nghi mang ơn suốt đời; nào ngờ lại còn có người gan dạ hơn cả ông.

Tô Tri hoàn toàn không biết những hoạt động tâm lý phức tạp kinh hãi của tiến sĩ, anh vẫn đang mải mê nghiêm túc nghiên cứu mấy tập tài liệu kia, lật xem một hồi, rất thận trọng ngước đầu hỏi: “Hôm kia anh ấy vừa tiêm thuốc ức chế, có xung đột với dược tính của loại thuốc này không?”

“……”

Tiến sĩ quả thực không nói nên lời.

Ông nhìn chàng beta trước mặt, một người nhỏ nhắn đáng yêu, mềm mại yếu đuối, kết quả lại là một kẻ chỉ lớn gan chứ không lớn người, vừa mở miệng ra đã dọa chết người.

Bình Luận (0)
Comment