Những ngày đi làm lại vẫn như mọi khi.
Vì đã được sắp xếp chu đáo từ trước, kỳ nghỉ ba tuần này của Tô Tri không gây ảnh hưởng gì lớn đến dự án, chỉ là hai người trợ lý có hơi nhiều việc hơn một chút. Chuyện này cũng không còn là vấn đề sau khi Tô Tri gửi thêm cho họ một khoản tiền kha khá.
Hai người trợ lý rất tò mò không biết Tô Tri xin nghỉ phép dài như vậy để làm gì. Tô Tri vốn là người rất nghiêm túc trong công việc, nghỉ lâu đến thế chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Câu hỏi này dường như đã có lời giải đáp khi họ vô tình liếc thấy vết cắn trên gáy Tô Tri.
Vết cắn đánh dấu điển hình của alpha.
Nghe nói bạn trai của Tô Tri là một alpha.
Trông có vẻ hơi dữ dằn.
Cả hai rất tò mò về bạn trai của Tô Tri, nhưng lại không dám hỏi. Tô Tri trông có vẻ là người không thích bàn luận chuyện riêng tư với người khác, tuy dịu dàng dễ gần, nhưng lại có một khoảng cách vô hình không thể chạm tới, người hoạt bát đến mấy cũng khó mà đùa giỡn trước mặt anh.
Như người trên cung trăng, những người và chuyện đời thường dường như đều làm vấy bẩn anh.
Thế nên họ càng tò mò hơn, rốt cuộc là alpha nào mà lại có thể hái được đóa hoa trên núi cao này, rõ ràng nghe nói trước đây Tô Tri rất ghét alpha, đúng là quá bản lĩnh.
Về vấn đề này, không cần hỏi Tô Tri, sự tò mò của họ nhanh chóng được thỏa mãn.
Tạ Nghi gần như ngày nào cũng đưa đón Tô Tri đi làm và tan sở. Sau khi không còn phải tăng ca tối tăm mặt mũi, Tô Tri đi làm và tan sở đúng giờ, nên chẳng mấy chốc người ta thường xuyên bắt gặp cảnh anh được bạn trai đưa đón.
Có kẻ nhiều chuyện chụp ảnh lại, rồi đăng lên diễn đàn của trường họ.
Vì Tô Tri khá nổi tiếng trong trường, bài đăng nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.
“Đẹp trai quá, tha thứ cho tội cướp mất ánh trăng lòng tôi của anh ấy, hu hu.”
“Nói cứ như cậu có cửa ấy.”
“Trời ơi, trên ảnh là chiếc Cullinan đời mới!! Anh nhà giàu ơi cho em xin 50 tệ xem thực lực với.”
“Alpha này làm nghề gì vậy? Có ai quen không? Ngoại hình này, điều kiện kinh tế này, sao có thể là người vô danh được chứ.”
“Không biết, có bạn nhà có quen biết đi hỏi thăm rồi, kết quả là không tra ra được, còn bị cảnh cáo nữa, thông tin của người này được giữ kín ở mức rất cao.”
“Theo tin vịt thì hình như là người trong quân đội.”
“Hả? Làm gì mà bí ẩn thế, liệu lát nữa có ai bắt chúng ta đi không? Sợ quá.”
“Nói thật nhé, gia cảnh thế này, thân thế thế này, đàn anh ở bên người ta có bị bắt nạt không nhỉ?”
“Nhà đàn anh điều kiện cũng không tệ mà, tôi nhớ anh ấy là cậu ấm con nhà giàu đấy.”
“Nói thế thì ngây thơ quá, khác biệt giữa cậu ấm bình thường với giới thượng lưu không phải là nhỏ đâu.”
Bài đăng lềnh bềnh trên trang đầu diễn đàn cả một ngày, cuối cùng cũng bị các bên có liên quan gỡ xuống muộn màng.
Nhưng những ai cần biết thì cũng đã biết rồi, kèm theo cả tấm ảnh chụp trộm trông rất thân mật kia, đã bị không ít người lén lưu lại.
Một thời gian sau, hai người trợ lý cũng tận mắt nhìn thấy bạn trai của Tô Tri.
Đến đón Tô Tri tan làm.
Đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều, một vẻ đẹp sắc sảo, dáng người cao lớn, còn hoàn hảo hơn cả người mẫu trên sàn diễn, khí chất lại rất vững vàng. Dù là người không biết gì, cũng có thể nhận ra đó là một sự hiện diện khác thường, giống như một thanh đao nằm trong vỏ, dù chưa rút ra cũng đã toát lên hơi lạnh.
Về ngoại hình và khí chất thì đúng là không thể chê vào đâu được, dù có ánh mắt khắt khe đến mấy cũng không thể nói hắn không xứng với Tô Tri.
Về điều kiện thì cũng chẳng có gì để nói.
Trong vòng nửa tháng, riêng chuyện xe sang họ nghe nói hắn đã đổi ít nhất năm chiếc, chiếc rẻ nhất cũng phải ba triệu.
Những người làm việc ở nơi nghiên cứu tại thủ đô không ai là nghèo theo đúng nghĩa đen, nhưng gia thế kiểu này vẫn vượt xa sự tưởng tượng của phần lớn mọi người.
Nếu phải nói có điểm nào khiến người ta cảm thấy không ổn, thì đó chính là khí thế tấn công của hắn thực sự quá mạnh.
Đẹp trai, mạnh mẽ, giàu có.
Lại còn không hề che giấu tính chiếm hữu.
Chỉ cần đi lướt qua thôi cũng bị hắn liếc nhìn một cách lạnh lùng, không hẳn là thù địch, có lẽ là không thèm để họ vào mắt, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người ta không khỏi thấy e dè.
Tô Tri liếc mắt thấy hai người họ đi qua, gật đầu với họ coi như chào hỏi.
Rồi anh bỗng nhớ ra điều gì đó, gọi họ lại, dặn dò một vấn đề nhỏ về thiết bị cần dùng cho ngày mai.
“Alpha” kia, lúc Tô Tri gọi họ lại, đã cúi xuống giúp Tô Tri sửa lại cổ áo bị lệch, trông như thể tự giác không làm phiền Tô Tri làm việc. Đợi Tô Tri dặn dò xong, hắn cũng vừa sửa xong cổ áo, chiếc cổ áo trắng tinh che đến dưới yết hầu của Tô Tri, vừa vặn để lộ ra một chút vết cắn sau gáy.
Tô Tri dặn dò xong việc liền để hai người trợ lý rời đi.
“Sao tan làm rồi mà em vẫn giao việc thế?”
Đi được hai bước, họ nghe thấy “alpha” kia nói với Tô Tri: “Tối nay không nấu cơm ở nhà nữa, cho tôi nghỉ một hôm, bên khu đô thị mới có một nhà hàng mới mở, nghe nói đồ ăn ngon lắm.”
Rồi lại nghe Tô Tri đáp: “Em chỉ nói mấy câu, chưa tới hai phút, anh tính toán quá rồi đấy.”
“Không muốn, hôm nay em không muốn ra ngoài, anh cứ ở nhà nấu cơm đi, không nghỉ phép gì hết.”
Cứ thế một tháng trôi qua, công việc và cuộc sống đều rất suôn sẻ, không xảy ra thêm rắc rối nào.
Một hôm, Mục Tình rủ Tô Tri cùng đi tiễn người.
Thì ra vụ án của cô Lục và ông Cố đã đến hồi kết, các thủ tục cần thiết gần như đã hoàn tất, chỉ còn chờ kết quả cuối cùng. Tuy chưa có phán quyết chính thức, nhưng kết quả sau cùng sẽ không có gì thay đổi.
Tình trạng của cô Lục đã khá hơn nhiều, mấy hôm trước cô xuất viện ở bệnh viện thủ đô, quyết định rời khỏi thủ đô, trở về thành phố Z.
Ông Cố đã ký giấy đồng ý ở sở cảnh sát, trang viên ở thành phố Z đã được chuyển sang tên cô Lục. Đợi đến khi vụ án xét xử xong, ông Cố sẽ bị ra lệnh cấm tiếp xúc, không được lại gần trang viên nơi hai người từng chung sống nữa.
Tinh thần của cô Lục trông đã tốt hơn nhiều, trong mắt lại ánh lên nụ cười dịu dàng ngày nào, chỉ là sâu thẳm vẫn còn chút trống rỗng. Vết thương lòng do một cuộc hôn nhân tồi tệ để lại, không biết phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn nguôi ngoai.
Nếu nói có điều gì đáng mừng, có lẽ là may mà cô không phải Omega, không cần phải trải qua một cuộc phẫu thuật xóa bỏ dấu ấn nữa.
Ba người họ đi ăn cơm trước. Vì đều là người quen nên không khí trên bàn ăn rất thoải mái, chủ yếu là Mục Tình và cô Lục nói chuyện, Tô Tri thì im lặng ăn cơm, ai hỏi thì anh trả lời, không ai hỏi thì anh cứ ngồi đó như một món đồ trang trí.
Nói đến dự định sau này của cô Lục, Mục Tình hỏi cô có định tiếp tục việc học ở trường đại học không, làm một chút công việc liên quan đến cây cối. Nếu muốn làm, Mục Tình có thể giới thiệu cho cô vài nơi, người chưa có kinh nghiệm làm việc như cô Lục cũng có thể bắt đầu lại.
Cô Lục không nói được hay không, chỉ nói: “Tôi nghỉ ngơi một thời gian đã, rồi tính sau, cũng không vội được, hồi đó cưới xin cũng là vội vàng quá, không nghĩ nhiều đã đồng ý rồi, tôi phải suy nghĩ kỹ lại đã.”
Mục Tình nhún vai: “Sao cũng được, tùy cô thôi, cần gì thì cứ gọi tôi nhé.”
Cô thấy cô Lục có hơi cẩn trọng quá, chuyện công việc mà cũng cần phải đắn đo sao? Cứ đắn đo trước sau. Nhưng nghĩ lại thì chắc là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bóng ma quá khứ có lẽ vẫn cần một thời gian nữa mới vượt qua được.
Ăn cơm xong, hai người đưa cô Lục ra sân bay.
Lúc chia tay, cô Lục gọi Tô Tri lại.
Cô Lục nhìn Tô Tri, cười dịu dàng: “Tiểu Tri sau này nếu còn đến thành phố Z thì có thể đến tìm tôi chơi.”
Cô nói: “Giáo sư của cậu nói cậu yêu đương ở thành phố Z đấy, chắc là có nhiều kỷ niệm lắm nhỉ, có thể cân nhắc quay lại chốn xưa thăm thú nhé.”
“Ồ, vâng ạ.” Tô Tri hơi đỏ mặt, anh không quen với kiểu trêu chọc này lắm, nhưng vẫn nghiêm túc đồng ý: “Nếu có dịp đến, em sẽ ghé thăm cô.”
“Được, tôi đợi nhé.”
Hai người nhìn theo cô Lục vào cửa lên máy bay.
Bóng lưng cô gầy guộc, chỉ nhìn từ phía sau cũng có thể thấy được tính cách yếu đuối, quen dựa dẫm vào người khác, tựa như một cành hoa leo bám víu vào không khí, nhưng lại không hoàn toàn gục ngã, vẫn xiêu vẹo tiến về phía trước, rồi biến mất giữa dòng người.
Dù thế nào đi nữa, chuyện quá khứ đã qua, con đường tương lai chỉ có bản thân mình mới có thể quyết định.
Sau khi tiễn cô Lục, Mục Tình phải đến khu thí nghiệm để tiếp tục công việc của dự án. Tô Tri hôm nay được nghỉ, nhưng cũng phải đến khu thí nghiệm một chuyến, vì Tạ Nghi hôm nay sẽ đến đó tham gia thử nghiệm. Anh đã hứa tối nay sẽ hẹn hò với hắn, nghĩ đi nghĩ lại quyết định lát nữa gặp nhau ở khu thí nghiệm luôn cho tiện, lại còn tiết kiệm được chút thời gian.
Mục Tình hừ một tiếng, tỏ vẻ chê bai: “Hai người gọi đây là hẹn hò bằng tiền công quỹ đấy.”
Tô Tri nói nhỏ: “Đâu có đâu ạ, em đến làm việc mà.”
Mục Tình: “Chịu không nổi hai người.”
Yêu đương gì mà dính nhau như sam, cái thứ này có gì thú vị đến thế chứ? Theo cô thì thà làm việc còn vui hơn.
Tô Tri đến khu thí nghiệm, dĩ nhiên không thể đứng nhìn không, anh giúp Mục Tình một tay một lúc, rồi giữa ánh mắt chê bai của Mục Tình, bị dặn dò mang một tập tài liệu số liệu đến khu thí nghiệm cho tiến sĩ Loren, bảo anh đưa xong thì về nhà đi.
Tiến sĩ Loren đang ở bên ngoài, thí nghiệm đã bắt đầu rồi. Ông liếc thấy anh, không đợi Tô Tri chào hỏi đã vẫy tay gọi anh lại: “Sao cậu lại đến đây? Tạ Nghi có biết không?”
“Dạ không ạ,” Tô Tri đưa tập tài liệu cho ông: “Cháu mới cùng cô giáo đến đây. Đây là báo cáo cô giáo nhờ cháu đưa qua.”
Tiến sĩ Loren nhận lấy báo cáo: “Được, lát nữa tôi xem.”
Ông hỏi Tô Tri: “Cậu có đợi cậu ta ra không? Lát nữa thí nghiệm là xong rồi.”
Tô Tri ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng ạ.”
Tiến sĩ Loren nhìn anh, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười: “Đã đến rồi thì giao cho cậu một việc.”
Thời gian quan sát kết thúc, dây trói trên người Enigma tự động nới lỏng, nhưng có một vài cái phức tạp hơn thì phải tự tay tháo ra. Tạ Nghi đưa tay tháo vòng cổ.
Cửa phòng cách ly “xì” một tiếng rồi mở ra, có người bước vào, bước chân nhẹ nhàng.
Không phải tiếng bước chân của tiến sĩ.
Enigma khựng lại một chút, không ngẩng đầu.
Người mới đến đưa tay ra, đặt lên cổ hắn, giúp hắn tiếp tục tháo chiếc vòng cổ phức tạp. Những ngón tay thon trắng nổi bật trên nền dây da màu đen, trông càng thêm thanh tú trắng nõn. Anh giúp hắn tháo ra khá thành thạo, trong lúc đó đầu ngón tay khẽ lướt qua bên cổ hắn, cảm giác như chạm vào ngọc mềm, con ngươi Enigma sâu hơn một chút.
“Sao em lại qua đây?”
Đợi đến khi vòng cổ được tháo hoàn toàn, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Beta mặc áo thí nghiệm trắng tinh, hỏi: “Không ở nhà đợi tôi đến đón em à.”
“Tiện đường ạ.” Tô Tri khẽ nhắc hắn, gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra rất nghiêm túc: “Đang làm việc đó, đừng nói chuyện.”
“Ừm.” Tạ Nghi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, để mặc Tô Tri sau khi tháo vòng cổ xong lại giúp hắn nới lỏng những sợi dây trói ở các bộ phận khác.
Sau đó, Tô Tri đứng bên cạnh chiếc ghế trói, hỏi một vài câu hỏi thường lệ sau thí nghiệm, kiểu như có khó chịu không, có đau không, rồi ghi lại câu trả lời của Enigma vào sổ tay thí nghiệm.
Bên ngoài phòng cách ly, tiến sĩ cùng mấy nhà nghiên cứu khác đang nhìn cảnh này.
“Thấy chưa?” Tiến sĩ nhắc nhở mấy nhà nghiên cứu đi theo bên cạnh, cười khà khà giải thích: “Đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của Enigma, không đợi Enigma hoàn toàn yên tĩnh đã vào phòng thí nghiệm, tự ý tiếp xúc thân thể với đối phương, lúc hỏi chuyện khoảng cách chưa đến năm mươi xăng-ti-mét, đây chính là kiểu làm sai quy trình hoàn toàn điển hình, không có mạng thứ hai thì đừng có học theo.”
Mấy nhà nghiên cứu nhìn nhau, không hiểu tại sao lại đột ngột sắp xếp một buổi trình diễn thực tế như vậy, còn cậu nghiên cứu viên nhỏ bé bên trong kia nữa, sao lại bị lừa đi làm mẫu cho cái này? Họ không sợ nguy hiểm sao?
Tiến sĩ lẩm bẩm: “Tôi phải ghi cái này vào sách giáo khoa mới được.”
Chuẩn bị để chế nhạo Tạ Nghi cả đời.
…
Thí nghiệm kết thúc, Tạ Nghi dẫn Tô Tri rời khỏi khu thí nghiệm.
“Vừa rồi sao thế? Tiến sĩ bắt nạt em à?”
Tô Tri không phải kiểu người hay làm bừa trong công việc, một loạt hành động vừa rồi trong phòng cách ly rõ ràng là không đúng quy trình, Tô Tri sẽ không phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy. Là cố ý.
Tô Tri khẽ giải thích: “Không có đâu anh, chỉ là ông ấy nhờ em làm mẫu mấy thao tác sai quy trình thôi, tiện tay.”
Đúng như dự đoán.
Hắn nói: “Lần sau đừng nghe lời ông ta nữa.”
Lão già đó một bụng toàn ý xấu, chỉ bắt nạt Tô Tri hiền lành thôi, chứ không sao dám tự mình làm mẫu?
Tô Tri: “Anh giận à?”
Hắn khựng lại một chút, nắm lấy tay anh: “Không có, ra ngoài trước đã.”
Tô Tri ngoan ngoãn đi theo hắn.
Ra khỏi khu thí nghiệm, Tạ Nghi dẫn Tô Tri xuống bãi đậu xe ngầm, lên xe rồi nhưng không vội khởi động.
Hắn nghiêng đầu lại gần Tô Tri, để lộ một bên cổ.
“Vừa rồi hình như cọ vào tuyến thể, hơi khó chịu một chút.”
“Hả?” Tô Tri ghé sát lại nhìn, tuyến thể của Enigma cũng rất mỏng manh. Anh nhìn đi nhìn lại chỗ tuyến thể mấy lượt, lo lắng nói: “Có cần đến bệnh viện không anh?”
“Không sao, chỉ hơi khó chịu thôi, em xoa giúp tôi một chút.”
Tô Tri đưa tay ra nhẹ nhàng x.oa n.ắn trên cổ hắn. Tuyến thể của Enigma không rõ ràng, nhìn bằng mắt thường gần như không có gì khác biệt, chỉ khi ấn vào mới cảm nhận được bên dưới có một thứ gì đó khác với mô cơ, mềm mềm dai dai, cảm giác khi ấn xuống rất đặc biệt.
Theo lý thuyết, Tô Tri biết đối với những giới tính có tuyến thể phát triển, việc chạm vào tuyến thể cũng chẳng khác gì việc cởi qu.ần sờ vào chỗ k.ín, rất là bậy bạ. Nhưng là một Beta, anh thực sự không có cảm nhận thực tế nào về điều đó, nên khi Tạ Nghi nói khó chịu, anh liền theo phản xạ mà xoa lên.
“Em ấn có mạnh quá không?” Tô Tri lo lắng hỏi.
Enigma không trả lời ngay, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn anh không chớp, yết hầu từ từ trượt lên xuống, một lúc sau mới nói: “Không mạnh.”
Giọng nói trầm trầm.
Một chút mùi hương dẫn dụ thoang thoảng lan ra trong xe, chiếc khuy măng sét của Tô Tri lóe lên một cái.
Từ sau khi hai người cùng nhau trải qua kỳ mẫn cảm, Tô Tri luôn mang theo bên mình một chiếc máy dò mùi hương Enigma loại nhỏ, hình dạng như khuy măng sét cài trên tay áo, có thể phát hiện bất cứ lúc nào Tạ Nghi có tỏa ra mùi hương hay không.
Mùi hương dẫn dụ nồng độ thấp không đủ để gây áp lực về mặt cơ thể cho Beta, cũng không bị Beta cảm nhận được. Nhưng sau khi máy dò phát tín hiệu, Tô Tri lại như cảm nhận được mùi hương, người nóng lên một chút.
Rồi anh đột nhiên nhận ra hành động hiện tại có ý nghĩa gì.
–Cái này thì khác gì nói của quý của mình đau rồi nhờ người ta xoa cho chứ? Tô Tri đầu óc quay cuồng nghĩ.
Còn nói tiến sĩ bắt nạt anh, nhưng chính Tạ Nghi mới là người thích bắt nạt Tô Tri nhất.
Vì Tô Tri hơi chậm hiểu, thường không phát hiện ra ngay từ đầu, phải bị lừa một lúc lâu mới nhận ra có gì đó không ổn.
“…”
“Được chưa anh?” Tô Tri khẽ hỏi, anh rút tay ra, muốn dừng cái trò chơi nhỏ có vẻ không thích hợp để diễn ra vào ban ngày này lại.
Nhưng lại bị Enigma giữ chặt, ép dí lên tuyến thể, không chịu buông ra.
Tô Tri hơi hoảng sợ, mắt mở to nhìn Tạ Nghi: “Anh đừng kích động, kỳ mẫn không phải mới qua được một tháng sao? Nhanh vậy mà lại bắt đầu nữa à?”
“Ừm, không đâu.” Tạ Nghi trông vẫn khá bình tĩnh, nhưng giọng đã khàn đi rồi.
“Cục cưng, muốn hôn em.”
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn anh, hình ảnh ấy phản chiếu trong con ngươi màu hổ phách nhạt của Tô Tri, tựa như một mặt hồ sâu thẳm rơi vào viên ngọc quý.
Tô Tri không biết làm sao với hắn, nói khó nói dễ mãi mới rút được tay ra khỏi tuyến thể của Enigma, cái giá phải trả là bị hắn ôm lên đùi hôn hít dính nhớp hơn mười phút, ngay cả trên ngực cũng bị sờ vào véo hai cái, trong cổ họng phát ra những tiếng rên khe khẽ không rõ ràng.
Mãi nửa tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen mới từ từ lăn bánh ra khỏi gara.