Vào tháng mười hai, nghiên cứu của Tô Tri có bước đột phá lớn.
Sau khi thử nghiệm trên trăm loại gen lạ cho mẫu thí nghiệm 0409, cuối cùng anh cũng đạt được kết quả mà mình hằng mong mỏi: lai tạo ra một giống cây mới vừa giữ được sản lượng cao của chất ức chế đậm đặc, lại vừa có sức sống không quá yếu ớt.
Sau khi đặc tính của giống này ổn định, một phần cây được dùng để tiếp tục cải tiến, một phần khác được đưa đến khu nghiên cứu bí mật, dùng cho việc nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế Enigma loại mới.
—— Theo lẽ thường thì trình tự như vậy là hoàn toàn không đúng quy định, sản phẩm chưa qua giai đoạn thử nghiệm về nguyên tắc không thể dùng cho một thí nghiệm khác, nhưng việc nghiên cứu thuốc ức chế Enigma vốn dĩ đã không mấy bình thường, không chịu nhiều ràng buộc về phép tắc như vậy. Lý do chính là Enigma tương đối khó bị ảnh hưởng, cho dù có xảy ra sự cố thí nghiệm, hậu quả vẫn nằm trong phạm vi rủi ro có thể chấp nhận được.
Trước chuyện này, thái độ của Tô Tri là, anh rất nghiêm chỉnh nói với Tạ Nghi: “Nếu nghiên cứu chế tạo thành công, anh không cần đồng ý với tiến sĩ tham gia đợt thử nghiệm đầu tiên đâu, đợi các Enigma khác thử nghiệm qua không có vấn đề gì rồi hãy làm.”
Dù rất ít khi, nhưng Tô Tri thỉnh thoảng cũng có chút tính toán nhỏ nhặt.
Anh dặn dò Tạ Nghi: “Anh đừng nói cho tiến sĩ là em nói nhé.”
Hắn đáp: “Được.”
Sau đó, trên phần mềm nhắn tin, hắn tìm riêng tiến sĩ để báo trước rằng hắn sẽ không tham gia đợt thử nghiệm đầu tiên lần này.
Lý do là: [Vợ không cho đi.]
Tiến sĩ: ???
Kết quả nghiên cứu chế tạo còn chưa có nữa là, ông cũng chưa hẹn Tạ Nghi thử nghiệm, đột nhiên nói vậy là ý gì?
Ai hỏi hắn?
Ngày nào thần kinh cũng không bình thường.
Còn nữa, sao lại gọi là vợ rồi, cưới nhau rồi à? Chưa đâu vào đâu cả mà đã bắt đầu gọi.
Người được gọi có biết không?
Tiến sĩ cảm thấy Enigma từ khi yêu vào trở nên vô cùng khó hiểu, vốn đã không bình thường lắm rồi, giờ lại càng làm người ta bực mình, câu nào câu nấy đều khiến người ta muốn trợn trắng mắt, hoàn toàn có thể gửi bài cho mấy trang chuyên bóc phốt mấy kẻ lụy tình.
Nếu không nhìn lầm thì cái bộ dạng này của Tạ Nghi, hẳn là dạng nôn nóng muốn cưới lắm rồi.
Nhưng mà, theo cảm giác của ông, Tô Tri không giống kiểu người còn trẻ tuổi đã muốn kết hôn, Tạ Nghi muốn có danh phận, e là không dễ dàng như vậy.
Nghiên cứu đến giai đoạn này, Tô Tri cũng trút được tảng đá lớn trong lòng.
Còn bản thân anh, sau khi liên tục tăng ca một tháng, thì bị Tạ Nghi ép xin nghỉ một tuần, ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Tri lên tiếng phản đối: “Thật ra cũng không mệt lắm.”
Trước đây anh tăng ca còn nặng hơn thế này nhiều, lúc mệt nhất còn ở lì trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày dựa vào cà phê để sống qua ngày.
Tay Tạ Nghi véo một vòng quanh eo anh, từ ngực nắn xuống mông, rồi lại bế anh lên cân nhắc, nói: “Gầy hơn tháng trước một cân rồi.”
Tô Tri không hài lòng nói: “Anh nuôi heo đấy à, sao còn phải đánh giá tỷ lệ thịt nữa?”
Anh vốn là tạng người ăn không mập, biết làm sao giờ?
“Với lại, tháng trước em béo lên hai cân, sao anh không nói?”
—— Đó là vì tháng trước nữa sụt mất một cân rưỡi, mới vừa bồi bổ lại được.
Tạ Nghi thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng lời này khó mà nói ra, tranh cãi mãi sẽ không dứt, lỡ như làm người ta giận thì khó mà dỗ được.
Tạ Nghi không tranh cãi với anh, gọi anh: “Bé cưng.”
Vừa gọi vừa lại nắn eo anh.
Tô Tri bị hắn nắn eo đến nhột, vặn vẹo trong lòng Tạ Nghi, trông có vẻ không vui lắm, miệng hơi hé ra, còn định làu bàu gì đó, bị Tạ Nghi nhân cơ hội hôn một cái, mới ngoan ngoãn lại, không dám kiếm chuyện tranh cãi với Tạ Nghi nữa.
Náo loạn một hồi, Tô Tri thở không ra hơi, rúc vào người Tạ Nghi, buồn bực hỏi hắn: “Anh không cần đi làm sao?”
Mỗi lần anh xin nghỉ, Tạ Nghi cũng nghỉ theo, chỉ thỉnh thoảng họp trực tuyến vài cuộc ở nhà, thời gian làm việc rất linh động.
Dù là sếp, nhưng như vậy có phải là quá tùy hứng không?
Tạ Nghi nói: “Không đi, có chuyện quan trọng trợ lý sẽ báo cáo.”
Tô Tri không hiểu: “Trợ lý giỏi vậy sao?”
Nhà Tô Tri cũng mở công ty, tuy ba mẹ anh chỉ là thế hệ giàu có thứ hai sống nhờ cổ tức, nhưng một vài hiểu biết cơ bản vẫn có, ít nhất anh biết quản lý công ty không đơn giản như vậy.
Tạ Nghi còn không chỉ có một công ty, mà là vài công ty, Tô Tri có lần nghiên cứu báo cáo trong phòng sách của Tạ Nghi, kết quả quá rắc rối không hiểu nổi, xem đến đầu óc quay cuồng.
Tạ Nghi: “Giỏi, năng lực cậu ấy không tệ.”
Tô Tri hỏi: “Là kiểu giám đốc điều hành chuyên nghiệp sao?”
“Không hẳn.” Tạ Nghi giải thích một chút, chuyện này nói ra cũng khá phức tạp: “Là cấp dưới chỗ làm cũ, bên phòng tình báo, sau khi tôi chuyển về thủ đô, cậu ấy cũng theo về, hồi ở thành phố Z cũng là cộng sự với cậu ấy.”
Phòng tình báo! Mắt Tô Tri hơi sáng lên.
Nghe cứ như đóng phim điện ảnh vậy.
Tô Tri không nhịn được có chút tò mò: “Vậy cậu ấy có được coi là đặc vụ không?”
Tạ Nghi cụp mắt nhìn anh: “Ừm, em rất hứng thú với cậu ấy à?”
Tô Tri: “Em… Ờ! Không có, anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó.”
Như muốn ăn thịt người vậy, kỳ cục quá.
Không phải lại ghen đấy chứ? Chỉ vì tiện miệng hỏi một câu về người khác thôi mà?
Tô Tri cảnh giác nhìn chằm chằm hắn vài giây, rồi làm như không có chuyện gì nói: “Em chỉ hơi tò mò một chút thôi, trước đây chưa từng tiếp xúc với những chuyện này. Mà nói ra những chuyện như vậy có được không? Thật sự sẽ không phạm quy định chứ?”
Cách Tô Tri đánh trống lảng không được khôn khéo cho lắm, Tạ Nghi không vạch trần anh, nắm cổ tay anh v.uốt v.e một lát, rồi thuận theo trả lời: “Được, không nghiêm ngặt đến vậy đâu, em là người nhà của tôi, có quyền được biết rất nhiều chuyện, chỉ cần không nói ra ngoài, thì không phạm quy định.”
“Ồ, vậy à.” Tô Tri lộ vẻ yên tâm.
Tô Tri không hiểu được ẩn ý xấu xa trong hai chữ “người nhà” trong lời nói này:
Bạn đời của Enigma có quyền được biết, nhưng điều kiện tiên quyết là phải hoàn tất thủ tục kết hôn theo luật pháp.
Anh vẫn còn đang ngây ngô tán gẫu, tò mò hỏi: “Nếu em nói ra ngoài thì sao?”
Tạ Nghi bình tĩnh nói: “Bắt lại.”
Tô Tri hoảng sợ, vì vẻ mặt Tạ Nghi lúc nói những lời này trông rất nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh trĩu nặng nhìn chằm chằm anh, khiến anh sợ đến mức bàn tay đang đặt trên ngực Tạ Nghi cũng rụt về, mắt tròn xoe, do dự hỏi: “Thật không?”
Thật sự sẽ bắt anh sao? Vậy có phải ngồi tù không?
“Ừ.” Tạ Nghi nói: “Bắt lại nhốt ở nhà, không cho đi làm.”
“…”
Lại dọa anh, cố tình bắt nạt người ta.
Tô Tri phát hiện Tạ Nghi người này, dưới vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng thật ra rất thích trêu chọc người khác, đặc biệt thích bắt nạt anh.
Anh trả đũa bằng cách cắn một miếng vào ngực Enigma, rồi lại dùng đầu húc mạnh hai cái: “Vậy anh kể cho em nghe đi, em muốn nghe.”
…
Bên kia, Triển Vân Trì đang hùng hục tăng ca thay cho ông chủ trốn việc bỗng hắt xì một cái thật mạnh.
Kỳ lạ, giữa ban ngày ban mặt, ai nói xấu sau lưng mình vậy?
Lúc Tạ Nghi được triệu hồi về thủ đô, cũng kéo cậu theo làm trợ lý.
Thật ra đối với chuyện này, ban đầu Triển Vân Trì rất do dự, vì cậu còn rất trẻ, ở lại trong hệ thống tình báo có rất nhiều cơ hội thăng tiến, chuyển ngành sớm như vậy thật sự có chút đáng tiếc.
Nhưng vấn đề là, Tạ Nghi đã đưa ra cho cậu một mức lương năm mà cậu không thể từ chối.
Vì thế cậu nghĩ đi nghĩ lại, mình liều mạng thăng tiến là vì cái gì? Chẳng phải cũng là để kiếm tiền sao? Như vậy một bước tới nơi rồi còn lý do gì để từ chối.
Hoàn toàn không có lý do để từ chối.
Thế là, sau khi giúp Tạ Nghi ở lại thành phố Z giải quyết xong chuyện của Cố tổng, trở lại thủ đô, cậu từ một nhân viên đặc biệt của phòng tình báo, chuyển sang làm trợ lý chủ tịch một cách trơn tru.
Sao lại không phải là một kiểu lên bờ.
Việc thích ứng cũng khá tốt, cậu vốn giỏi các công việc thuộc lĩnh vực kinh tế, gọi là đúng chuyên môn.
Tạ Nghi cũng nhìn trúng điểm này, mới bỏ ra giá cao để chiêu mộ cậu.
Chỉ có một điều, Triển Vân Trì trước sau vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Sau khi cậu trở lại thủ đô, mơ hồ nghe nói lý do Tạ Nghi được triệu hồi về thủ đô là định kết hôn, cho nên mới dứt khoát rời khỏi tuyến đầu như vậy.
???
Kết hôn? Kết hôn gì?
Sao cậu thấy thế giới này khó hiểu quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lúc cậu không biết vậy?
Triển Vân Trì quả thực không hiểu nổi.
Lúc họ làm nhiệm vụ ở thành phố Z, Tạ Nghi vẫn hoàn toàn độc thân, không lẽ nào trong một tháng cậu ở lại thành phố Z, Tạ Nghi về thủ đô đã nhanh chóng hoàn thành việc xem mắt kết hôn?
—— Cũng không đúng, Tạ Nghi lúc còn ở thành phố Z đã xin làm thủ tục rồi, là quyết định từ rất sớm.
Nhưng lúc hai người làm cộng sự, vị cấp trên Enigma kia của cậu rõ ràng là độc thân, hành vi cũng không có bất kỳ dấu vết yêu đương nào, toàn bộ quá trình ngoài nhiệm vụ ra không bận rộn chuyện gì khác, người từng tiếp xúc chỉ có một nghiên cứu viên Beta, cùng với một vài nhân viên ở thành phố Z.
Dĩ nhiên, lén lút liên lạc cũng có khả năng, nhưng chuyện gì đã xảy ra thì sẽ có dấu vết, Triển Vân Trì là dân tình báo chuyên nghiệp, nếu thật sự có thì không thể nào không nhận ra manh mối.
… Chờ đã.
Cũng không phải là không nhận ra.
Trong đầu cậu bỗng hiện lên một vài hình ảnh khác thường.
Nghiên cứu viên Beta kia không có manh mối nào tiếp theo, Enigma tìm mọi cách tiếp cận, hai người tiếp xúc quá thường xuyên, cây hoa trà sơn cấp S vốn nên bị bỏ đi, thậm chí là cành hoa dành dành tàn úa xuất hiện sau đó.
“…”
Quả thật, chuyện gì đã xảy ra, đều sẽ để lại dấu vết.
Không có bất kỳ chi tiết nào lại xuất hiện vô duyên vô cớ.
Enigma và Beta trở thành bạn đời là việc chưa từng có tiền lệ, nhưng cậu có linh cảm mãnh liệt rằng, vị bề ngoài bình tĩnh lãnh đạm, thực tế lại vô cùng độc tài tàn bạo kia, không phải là người sẽ để ý đến những quy tắc ngầm đó.
Kỳ nghỉ lần này của Tô Tri cuối cùng kéo dài một tuần, bởi vì kỳ mẫn cảm của Tạ Nghi đột ngột ập đến không kịp đề phòng.
Kỳ mẫn cảm thứ hai, anh không khóa Tạ Nghi trên đầu giường nữa, còng tay cũng chỉ đeo hai ngày đầu —— qua kinh nghiệm lần trước, anh phát hiện thứ này đối với Enigma cũng chẳng khác gì đồ trang trí, anh còn chưa nhìn rõ làm sao, Tạ Nghi đã mở ra được, có lẽ chỉ có tác dụng trói buộc về mặt tinh thần —— đồ chặn cắn đeo đến hai ngày cuối cùng cũng tháo xuống.
Nhưng Tô Tri nghiêm cấm hắn tùy tiện cắn cổ.
Vết thương do đánh dấu lưu lại rất lâu, Tô Tri không muốn cổ bị cắn trồn toàn dấu vết, cắn một hai cái đóng dấu thỏa mãn chút ít d.ục v.ọng chiếm hữu của Enigma là được rồi, anh còn muốn ra ngoài gặp người ta nữa.
Anh không phải Omega, cắn nhiều cũng không có tác dụng gì.
Chất dẫn dụ của Enigma tuy không gây phản ứng liên kết với cơ thể anh, nhưng trước khi chất dẫn dụ ngoại lai được đào thải ra khỏi cơ thể, thật ra sẽ có một cảm giác khác thường rất nhỏ, khó mà diễn tả.
Ngày cuối cùng của kỳ mẫn lần này của Tạ Nghi, Tô Tri nhận được tin nhắn của thầy hướng dẫn, báo cho anh biết thuốc thử chiết xuất từ nguyên liệu cây lai tạo loại mới đã thành công vượt qua giới hạn đậm đặc gấp 6 lần, sắp triển khai đợt thử nghiệm đầu tiên.
Nhanh hơn nhiều so với dự kiến, theo lý thuyết chu kỳ nghiên cứu phát minh không thể nhanh như vậy, lúc này mới chưa đầy một tháng, nhưng sau khi đổi nguyên liệu mới, toàn bộ quy trình thuận lợi đến không ngờ, cứ như gian lận vậy.
Mục Tình đánh giá về việc này là: Làm nghiên cứu đôi khi cũng là một loại chuyện tâm linh khó giải thích.
Lúc Tô Tri nhận được tin nhắn, đang bị Enigma hôn hít mắt cá chân một cách nhão nhoét, sắp bị hôn thành một đống kẹo bông gòn tan chảy, anh mơ màng vớ lấy điện thoại xem tin nhắn xong, lập tức tỉnh táo, không biết từ đâu sinh ra một luồng sức mạnh, đạp vào mặt Tạ Nghi, phát ra một tiếng “Bốp” khá vang.
Tạ Nghi bị anh đạp thì khựng lại, đôi mắt đen nhánh trĩu nặng nhìn Tô Tri, trong đó xẹt qua một cảm xúc khó tả, không thể nói là không vui hay là gì, lại nhìn nhìn bàn chân Tô Tri đang đạp hắn, một lát sau đưa tay sờ sờ má mình.
“A,” Tô Tri ngẩn người, định rụt chân về, hơi hoảng hốt nói: “Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Kết quả giãy mấy cái cũng không rút ra được.
Tạ Nghi nắm lấy mắt cá chân anh không buông, đốt ngón tay như đang suy nghĩ gì đó v.uốt v.e trên đó hai cái, đầu lưỡi trong miệng đẩy đẩy vào bên má bị đạp trúng, qua vài giây mới lên tiếng: “…Không sao.”
Giọng rất khàn.
Tô Tri không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, chân cũng hơi tê tê, như bị thứ gì đó li.ếm qua vậy.
Nhưng không quan trọng, hiện tại chuyện quan trọng là một chuyện khác, Tô Tri xua đi dự cảm nguy hiểm không tên, giơ điện thoại lên trước mặt Tạ Nghi: “Anh xem cái này!”
Còn không quên đạp thêm hai cái vào vai Tạ Nghi, thúc giục: “Tư thế này không tiện, eo muốn gãy rồi, Tạ Nghi, mau thả em ra.”
Tạ Nghi im lặng vài giây, cuối cùng cũng buông tay khỏi cổ chân mảnh khảnh của Tô Tri.
Không phải giữ không được, Tô Tri có giãy giụa cũng chỉ có chút sức lực đó, chỉ là quá nhỏ bé quá yếu ớt, như một con vật nhỏ cầm trong tay cũng sợ nó bị thương vậy.
Tạ Nghi phối hợp cúi người ghé sát lại xem, Tô Tri hào hứng giải thích: “Anh xem! Thành công rồi! Đợi lô thứ hai… không, lô thứ ba thử nghiệm thì anh tham gia nhé.”
“Đợi sau khi ổn định, sau này dùng thuốc ức chế tác dụng phụ sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa.”
Tô Tri nói rồi không nhịn được cười, mắt cong thành vầng trăng khuyết nhỏ, như ánh trăng rơi xuống, đậu trong lòng người yêu, trở nên có thể ôm lấy, lòng bàn tay Tạ Nghi v.uốt v.e khóe mắt anh.
“Ừm, cảm ơn cưng.” Tạ Nghi nhìn anh, không nhịn được hôn lên khóe mắt anh một cái, giọng nói trầm thấp, hơi thở phả vào miệng mũi Tô Tri, khàn khàn nói: “Cưng ơi, Tri Tri, sao mà giỏi thế?”
“Cũng không giỏi lắm đâu,” Tô Tri nghiêm túc nói: “Nghiên cứu của em ở trong đó chỉ đóng một vai trò rất nhỏ thôi.”
Tạ Nghi nghe anh lẩm bẩm nói xong, rồi nói: “Ừm, cưng à, tôi yêu em.”
Tô Tri lập tức im bặt.
Gương mặt cũng đỏ bừng lên —— dù vốn dĩ đã rất đỏ. Trong mắt chợt trào ra chút hơi nước, hàng mi dài thẳng tắp run run rẩy rẩy, tầm mắt nhìn xuống, né tránh không dám nhìn về phía Tạ Nghi.
Sao lúc này lại nói những lời đó?
Tỏ tình có thể tùy thời tùy chỗ xảy ra được sao? Tạ Nghi, con người này sao không biết xấu hổ gì hết vậy.
Đôi môi mỏng của Enigma hôn vài cái lên mặt Tô Tri.
Tô Tri nghẹn một lát, hết ngượng ngùng rồi, lại không nhịn được nói chuyện với hắn, nhưng lần này nhỏ giọng hơn nhiều, mắt anh sáng lên, như đang cất giấu bảo vật gì đó, rì rầm, không thể chờ đợi được nữa mà chia sẻ với Tạ Nghi: “Anh có biết lần này gen lạ lai tạo thành công là gen nào không?”
“Gen nào?” Tạ Nghi chống hai tay, đè ở bên đầu anh, sức nặng cơ thể làm nệm lún sâu xuống, phối hợp hỏi.
Tô Tri lập tức nói: “Là cái cây mang mã hiệu X đó, chính là cây hoa hồng đột biến kia.”
Tạ Nghi thật ra đã sớm biết, chuyện ở khu căn cứ đó đối với hắn không phải là bí mật, nhưng những điều đó cũng không quan trọng.
Đối với hắn, giá trị của việc Tô Tri sẵn lòng nói cho hắn một chuyện, còn quan trọng hơn nhiều so với ý nghĩa của bản thân chuyện đó.
Hắn nhìn vào mắt Tô Tri, khẽ nói: “Vậy sao? Thật là trùng hợp.”
Tô Tri cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Lúc anh nhìn thấy cây hoa hồng đó, đã có linh cảm mãnh liệt, có lẽ cuối cùng thành công sẽ là nó, cuối cùng thật sự đã thành hiện thực.
Tô Tri cảm thấy phấn khích vì sự trùng hợp nho nhỏ này.
Anh còn nhớ Tạ Nghi sau này nói với anh, lúc ở trung tâm vùng cấm Z nhìn thấy cây hoa hồng này, liền nhớ đến anh.
Tô Tri không phải là người đặc biệt hiểu được những lời đường mật, cũng không có quá nhiều tế bào lãng mạn, sự chậm hiểu của anh đôi khi khiến anh bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp.
Nhưng vào khoảnh khắc này, anh bỗng cảm thấy vô cùng may mắn, tất cả những sự trùng hợp, thời gian và những cuộc gặp gỡ, thậm chí cả những ký ức đã phai màu theo thời gian trước đó, đều trở nên rực rỡ muôn màu, được phủ lên một lớp màu sắc sống động, khiến Tô Tri nghĩ đến là cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Tô Tri tuyên bố: “Tóm lại, em rất vui.”
Vui đến mức anh không nhịn được ôm lấy cổ Tạ Nghi, hôn chụt một cái lên má hắn, phát ra tiếng “chụt” nhẹ nhàng.
—— Dĩ nhiên, lúc hôn cố ý tránh đi bên má vừa rồi anh không cẩn thận dùng chân đá trúng.
Tạ Nghi nắm lấy gáy anh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng v.uốt v.e, trong đôi mắt đen ánh lên vài thứ mà Tô Tri không nhìn rõ.
Một lát sau, hắn trìu mến cắn nhẹ lên chóp mũi anh, lúc Tô Tri hơi đau, hơi thở hắn phả vào khóe môi anh: “Tôi cũng rất vui.”
Thật ra cho dù nghiên cứu phát minh ra thuốc ức chế Enigma tự nhiên, cũng chỉ là giảm bớt tác dụng phụ sau khi sử dụng thuốc ức chế, từ đó giảm bớt các biến chứng do tác dụng phụ của thuốc ức chế gây ra.
Nhưng đối với việc chất dẫn dụ của Enigma bị tràn ra, đặc biệt là đối với trường hợp Tạ Nghi kết hợp với Beta, vẫn không có sự thay đổi căn bản nào, thuốc ức chế tốt hơn chỉ cải thiện kết quả cuối cùng chứ không giải quyết được nguyên nhân gốc rễ, Enigma vẫn phải chịu đựng nỗi lo âu và đau đớn kéo dài do không thể dung hợp chất dẫn dụ với bạn đời.
Nhưng những điều này đối với Tạ Nghi cũng không quan trọng.
Việc bạn đời vì hắn mà hao tổn tâm tư cho những điều hắn không thể ngăn cản, vì một chút tiến triển mà vui ra mặt, bản thân điều đó đã là liều thuốc gây nghiện nồng nàn nhất.
…
Trong nhà rất nhanh lại bị tiếng nước ướt át tràn ngập.
Giọng anh đã lạc đi, bởi vì Tạ Nghi không biết là cố ý hay vô tình, bỗng nhiên cọ tới một vị trí không nên chạm tới.
Khoang sinh sản của Beta rất nhỏ hẹp, không dễ chạm tới như vậy, có lẽ là vì mấy ngày nay gần như không xuống giường, Tô Tri đã hoàn toàn chín muồi, biến thành một chú chim nhỏ bằng bánh tan chảy, cuối cùng cũng có chút mềm ra.
Không biết có phải ảo giác của anh không, Tạ Nghi hình như bắt đầu chen vào khoang sinh sản của anh, Tô Tri mơ màng run lên một chút, trong cổ họng phát ra một tiếng r.ên r.ỉ khàn khàn.
Khoang sinh sản của Beta đã thoái hóa, chỗ đó hẹp muốn chết, kích cỡ Alpha bình thường chưa chắc đã vào được, huống chi là Enigma.
Chưa kể, Tạ Nghi còn có khả năng… thắt nút ở bên trong.
Nghĩ đến đây, Tô Tri tự tận đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, bỗng nhiên tỉnh táo lại, giãy giụa kịch liệt, như con chim sẻ giãy chết.
Sức anh không lớn, nhưng mắt thường có thể thấy rõ sự hoảng loạn, Enigma lập tức đè lấy cổ tay anh, phòng ngừa anh tự làm mình bị thương.
“Sao vậy?”
Tạ Nghi rút ra, một tay ôm anh vào lòng, lòng bàn tay nóng rực v.uốt v.e trên sống lưng người trong lòng, như để trấn an.
Tô Tri hoảng loạn đánh mấy cái lên người hắn, đánh đến kêu bạch bạch, qua vài phút mới bình tĩnh lại.
Anh ngước mắt nhìn Tạ Nghi, kinh hoảng nói: “Anh, anh vừa rồi là không cẩn thận, hay là cố ý. Anh có biết không, vừa rồi cọ đến chỗ nào, anh…”
Tạ Nghi áp trán vào trán anh, nói: “Ngoan, đau không?”
“…”
Tô Tri lúc này mới hiểu, Tạ Nghi cố ý, hắn muốn đi vào.
Anh bỗng cảm thấy rất tủi thân, nhưng lại không có lý do gì để trách Tạ Nghi, Enigma muốn thắt nút trong khoang sinh sản là chuyện vô cùng bình thường, chỉ có thể trách giới tính hai người không hợp nhau, chuyện rất bình thường đối với Tạ Nghi, đến lượt Tô Tri lại trở nên vô cùng đáng sợ.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Nhận thấy cảm xúc sa sút của anh, Enigma ôm lấy anh khẽ giọng xin lỗi rất nhiều lần, nói: “Cưng à, không sao đâu. Em sờ thử xem, ở bên ngoài, bây giờ không chạm vào nữa.”
Enigma nắm tay anh, để anh xác nhận thứ đó đang ở bên ngoài.
Tô Tri bị nắm tay s.ờ so.ạng hai cái mới phản ứng lại, đột nhiên hất tay ra, cái này có gì đáng sờ chứ? Tạ Nghi lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh, sao lại xấu xa như vậy?
Tô Tri tức giận, không thèm nhìn hắn, trốn tránh rúc đầu vào vai Enigma, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi, cơ thể run lên nhè nhẹ, co rúm thành một cục dựa vào ngực Enigma, được người ta ôm trọn vào lòng dỗ dành, trông đáng thương vô cùng.
Thật đáng thương, sợ đến mức không chịu nổi, còn theo bản năng trốn vào lòng kẻ săn mồi của mình làm nũng xin tha, lại không biết như vậy chỉ càng khơi dậy d.ục v.ọng xấu xa nơi đáy lòng kẻ săn mồi, bị bắt nạt càng thêm thậm tệ.
Tạ Nghi vừa v.uốt v.e sống lưng anh trấn an, vừa không chút cảm xúc mà nghĩ.
Trong đầu Tô Tri hơi hỗn loạn.
Anh dĩ nhiên có thể từ chối Tạ Nghi, đó là quyền của anh, Tô Tri biết rất rõ.
Thế nhưng, điều khiến anh sợ hãi là, Tô Tri phát hiện khi đối mặt với vấn đề này, phản ứng đầu tiên của anh lại không phải là quá mức kiên quyết muốn từ chối.
Đây rõ ràng là một chuyện không hợp lý, anh chỉ là một Beta, không nên đáp ứng yêu cầu vô lý này của Enigma.
Nhưng cũng là một chuyện đã sớm đoán trước sẽ xảy ra.
Tạ Nghi chưa bao giờ là một sự tồn tại lương thiện, nhận thức này, thật ra Tô Tri có lẽ ngay từ đầu đã mơ hồ ý thức được.
Nếu có thể nuốt trọn được, Tạ Nghi sẽ không rộng lượng mà buông tay.
Một lát sau, Tô Tri ngẩng đầu nhìn Tạ Nghi, mắt đã hơi đỏ hoe, giọng run run nói: “…Em muốn uống thuốc, cho em uống thuốc đi, Tạ Nghi.”
“Không uống.” Tạ Nghi hôn lên mắt anh: “Thứ đó không an toàn, không tốt cho sức khỏe. Tôi sẽ từ từ thôi, chúng ta thử xem, không được thì không vào nữa, được không em?”
“…”
Lời nói của Enigma trên giường chẳng khác gì lời của ma quỷ, đợi đến khi Tô Tri bị đóng đinh xuyên qua mới ý thức được điều này.
Cái gì mà từ từ thôi, cái gì mà không được thì không vào nữa, tất cả đều là giả, lừa người, lừa anh mắc câu rồi mới lộ bộ mặt thật. Tạ Nghi sao có thể xấu xa như vậy?
Vài phút đầu tiên, anh thậm chí có ý nghĩ hận Tạ Nghi, hận Tạ Nghi không cho anh uống thuốc, nếu uống thuốc rồi có phải sẽ không có cảm giác sắp chết này không? Toàn thân như sắp bị xé toạc ra. Tô Tri chưa bao giờ biết một bộ phận đã thoái hóa lại có nhiều dây thần kinh cảm giác dày đặc, nhạy cảm đến mức thành cực hình như vậy.
Tất cả mọi thứ đều mất kiểm soát, Tô Tri hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát cơ thể, cúi đầu nhìn thấy thứ trong suốt không kiểm soát được chảy ra, cảm thấy Tạ Nghi đã làm hỏng anh rồi.
Tô Tri thầm oán hận trong lòng, nhưng ý thức đã bắt đầu mơ hồ, bất giác thì thầm ra tiếng.
“Không sao, không hỏng đâu, đây là phản ứng bình thường.”
Đồ dối trá.
“Tôi không cử động nữa, hít sâu vào, đừng nín thở.”
Kẻ xấu.
“Yêu tôi không? Cưng à, Tri Tri, hửm?”
…Yêu.
…
Dường như đã qua một khoảng thời gian rất dài, ý thức hoàn toàn chìm đắm trong một mớ màu sắc sặc sỡ, đợi đến khi Tô Tri cuối cùng cũng khôi phục được một chút khả năng suy nghĩ, thì đã không còn ở trên giường nữa, mà đổi thành chiếc ghế cạnh giường, anh bị Tạ Nghi bế lên, cả người mềm nhũn ngồi trong lòng Enigma, nửa người trên còn có thể chống đỡ được là hoàn toàn nhờ vào cánh tay mạnh mẽ đang giữ chặt eo anh.
Đầu lưỡi không biết từ lúc nào đã thè ra khỏi miệng, Enigma đút hai ngón tay vào miệng anh, giữ hàm lại, phòng ngừa anh bị ngạt thở, Tô Tri hoàn hồn, theo bản năng dùng lưỡi li.ếm li.ếm, Tạ Nghi véo nhẹ lưỡi mềm của anh ấn xuống, rút ngón tay ra khỏi miệng anh, kéo theo vài sợi chỉ mỏng.
Tô Tri ho một tiếng, từ tấm kính bên cạnh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình, rất thảm hại, gương mặt đỏ bừng, tóc đen tán loạn trên trán, hẳn là đã khóc, cả khuôn mặt ướt đẫm, không phân biệt được là nước mắt hay nước miếng.
Tô Tri từ tấm kính nhìn thấy, trên lưng Tạ Nghi cũng có vài vết hằn, anh cố sức nghiêng đầu nhìn kỹ, phát hiện là vài vết máu sâu hoắm. Là do anh cào ra lúc không còn tỉnh táo.
Tô Tri không chịu nổi, sợ đau cũng sợ sướng, nhưng khi trên giường anh cơ bản không có chút hung hăng nào, khó chịu đến cùng cực cũng chỉ là cắn hai miếng vào vai Enigma, ngoan muốn chết, đây là lần đầu tiên cào lưng Tạ Nghi thành ra như vậy.
Lần này thật sự là Tạ Nghi quá đáng.
Không thể nói là khó chịu hay gì, Tô Tri không nhịn được khẽ động đậy một chút, kết quả bị Tạ Nghi lập tức bóp eo nhấc lên một cái, như để trừng phạt.
Tô Tri giọng nức nở nói: “Đừng, Tạ Nghi, đừng cử động nữa, em xin anh—”
Enigma vỗ vỗ lưng anh, không cử động.
Nhưng tay không hề rảnh rỗi, chốc chốc lại x.oa n.ắn gáy mảnh khảnh của anh, chốc chốc lại cầm tay Tô Tri, để anh sờ bụng nhỏ nhô lên của mình, hỏi anh có thể hình dung ra hình dạng cụ thể không. Tức đến nỗi Tô Tri lại cắn vài miếng vào cổ tay hắn, mắng hắn: “Biến th.ái.”
“Ừ.”
Tạ Nghi vậy mà mặt dày thừa nhận, Tô Tri càng tức giận hơn.
Từ góc độ này, Tô Tri nhìn thấy hai chậu hoa đặt trên ban công được Tạ Nghi mang về từ thành phố Z, cây hoa trà sơn cấp S đã qua mùa hoa, chỉ còn lại những chiếc lá xanh biếc, cành hoa dành dành tàn úa thì lại mọc sum suê, nhưng phải đợi đến mùa hoa năm sau mới nở.
Xa hơn một chút ngoài cửa sổ, là khu vườn lộ thiên được quy hoạch trồng trọt vào cuối thu.
Vì thời điểm di dời không tốt, sau khi trồng vào chậu đã là mùa đông, rất nhiều cây còn vì lý do mùa vụ mà rụng lá, tuyết đông chưa tan hết, trông như một vườn cỏ dại, rất thưa thớt.
Nhưng Tô Tri biết đợi đến mùa xuân năm sau, sẽ là một khung cảnh khác.
Góc đông nam sân biệt thự, Tô Tri trồng một vạt hoa cẩm tú cầu, đến lúc đó nối liền thành một mảng sẽ rất đẹp.
Tô Tri thầm thề trong lòng đợi đến đầu xuân năm sau khi sửa sang cành hoa, sẽ không cho Tạ Nghi mời bất kỳ ai đến giúp, để một mình hắn làm việc, cả một vườn hoa, không làm mấy ngày mấy đêm không xong, anh muốn làm cho Tạ Nghi mệt chết!
Để trả thù việc Tạ Nghi hôm nay bắt nạt anh như vậy.
Tô Tri đang thầm nguyền rủa Tạ Nghi trong lòng, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên tai:
“Cưới tôi nhé?”
Tô Tri còn đang mắng thầm hắn trong lòng, nghe vậy lập tức từ chối: “Không muốn!”
Enigma véo gáy anh, không nói gì.
Một lát sau, Tô Tri lại nói: “Cũng không phải hoàn toàn không được, em, em chưa nghĩ đến chuyện này, em không rõ lắm. Cưới xin thế nào ạ?”
Trước khi cưới có phải đính hôn trước không? Đính hôn có những điều gì cần chú ý, kết hôn cần phải cân nhắc những gì? Sắp xếp thế nào, những điều này Tô Tri hoàn toàn không có chút khái niệm nào, nghĩ đến là thấy như có sách trời bay qua đầu.
“Ừm,” Tạ Nghi nói: “Em đồng ý là được rồi, chuyện khác cứ giao cho tôi, được không?”
Tạ Nghi nắm eo anh, thời gian thắt nút của Enigma rất lâu, hắn còn phải phân chia ý chí để chống lại sự thôi thúc muốn cử động trong khoang nhỏ bé kia, thật sự phảinhịn rất vất vả, trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
“Được rồi.” Tô Tri đành phải đồng ý với hắn.
Không tìm thấy lý do để từ chối.
Vừa dứt lời, tay Tô Tri bị người ta nắm lấy, một vật lạnh lẽo, cứng rắn được lồng vào đốt ngón tay anh.
Tô Tri cúi đầu nhìn, là một chiếc nhẫn, kiểu dáng không quá phô trương, nhẫn bạc nạm kim cương vụn, chế tác rất tinh xảo, một chiếc nhẫn nam đơn giản mà kinh điển, đeo trên ngón tay trắng nõn của Tô Tri như vầng trăng tỏa sáng, kích cỡ vừa vặn.
Cái này đặt làm khi nào vậy? Xuất hiện thật bí ẩn, giống như chiếc khuyên ngực trước kia vậy.
Tạ Nghi này sao lại có nhiều hành động nhỏ nhặt thế nhỉ?
Enigma khẽ nói: “Không biết em có thích kiểu này không, cứ dùng tạm, mấy ngày nữa lại đi làm một đôi mới.”
Tô Tri chậm rãi nhìn chằm chằm một lát, nói: “Cũng được, khá đẹp.”
Enigma tiếp tục nói: “Giúp tôi đeo lên.”
Tạ Nghi đưa chiếc nhẫn còn lại vào tay Tô Tri, cả người Tô Tri đều run rẩy, giơ tay cũng khó khăn, kẽ ngón tay toàn mồ hôi, nắm lấy chiếc nhẫn nhỏ bé, mất vài phút mới đeo lên cho hắn được.
Tô Tri tỉnh táo được một lát, thần trí lại nhanh chóng trở nên mơ hồ, Tạ Nghi dỗ anh uống hai ống dung dịch bổ sung năng lượng, phòng ngừa lát nữa anh bị mất nước, sau đó bế anh trở lại giường.
Tô Tri trong quá trình đó phát ra những tiếng thút thít khe khẽ như tiếng hét.
Tạ Nghi đặt anh lên giường, bàn tay đeo nhẫn đan mười ngón vào những ngón tay thon dài trắng nõn của Tô Tri, trên những đốt ngón tay mảnh khảnh đó còn có dấu răng do hắn cắn, ấn xuống gối đầu, rồi hôn sâu xuống.
Trước kia, thế giới của hắn như một vùng cấm, hoang vắng, lạnh lẽo, trống rỗng.
Giới tính đặc biệt khiến hắn phải chịu đựng sự chia rẽ và đau khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng, nhưng Tạ Nghi biết đó không phải là yếu tố chính quyết định tính cách méo mó của hắn, từ khi sinh ra, trong máu hắn đã có những thứ khác thường chảy xuôi.
Hắn thật ra nên cảm ơn giới tính này, đã cho người yêu mềm lòng có cớ để bào chữa cho hắn, nói rằng đều là vì hắn là Enigma, mới không thể kiểm soát được bản thân, không biết đến đạo lý làm người.
Nhưng Tô Tri không biết, cho dù Tạ Nghi là một Alpha bình thường, thậm chí là Beta, cũng sẽ làm ra những chuyện tương tự.
Con thú hoang bẩm sinh méo mó, sự kiểm soát khắt khe không cứu được hắn, thuốc ức chế không cứu được hắn, thậm chí cả tình yêu bản thân nó cũng không cứu được hắn.
Mà khi Tô Tri xuất hiện trong cuộc đời hắn vào ngày đó.
Đã trở thành đóa hoa hồng duy nhất và cuối cùng trên mảnh đất hoang vu này.*
—— Hoàn chính văn ——