Vùng Đất Vô Hình

Chương 20


Lúc Minh Khánh rời khỏi nhà họ Hoàng, Hoàng Lỗi có nhét vào tay hắn một xấp ngân phiếu công đức dày, còn bảo hắn sau này rảnh thì lại nhà ăn cơm. Minh Khánh cười cảm ơn ông. Đi được một đoạn dài, Minh Khánh mới nhớ ra Thúy tỷ và Lam Giang vẫn lẽo đẽo theo hắn. Hắn hỏi có chuyện gì vậy. Thúy tỷ mới lộ ra ý định lần tới muốn đi xem hắn bắt ma tiếp. Minh Khánh hơi ngạc nhiên. Dân gian có câu “một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”. Con người bản tính yếu đuối, bị rắn cắn một lần thì cả đời bị ám ảnh, gió thổi cây rung, thậm chí là sợi dây thừng cũng tưởng rắn. Cho nên sau khi bị quỷ suýt nữa treo cổ ở nhà Hoàng Vi, hắn tưởng Thúy tỷ và Lam Giang sẽ tránh xa hắn, ít nhất cũng không nói chuyện ma quỷ nữa.
Minh Khánh cũng không từ chối Thúy tỷ, chỉ nói tùy duyên, nếu lần sau có dịp hắn sẽ lại dẫn nàng đi. Thúy tỷ nghe vậy hưng phấn lắm, hỏi chỗ hắn trọ rồi vui vẻ kéo Lam Giang về nhà. Nàng không biết lúc này trong lòng Minh Khánh đang rất lo lắng. Câu chuyện về thợ săn quỷ hắn kể ở nhà họ Hoàng là một đoạn mà Minh Khánh chép nguyên lời sư phụ từng nói. Hắn không dám kể đoạn dưới cho bọn họ nghe.

-“Bởi vì nghề thợ săn quỷ quá nguy hiểm, những người tài năng trong phái Ngự Quỷ bắt đầu phát tiển một hướng đi khác đỡ rủi ro hơn, đó là thợ nuôi quỷ. Bọn họ bắt quỷ và nuôi chúng giống như người ta nuôi gà hàng ngày. Bọn họ khống chế quỷ bằng các giao ước, các lời thề cổ xưa.Bọn họ dùng đám quỷ nuôi để săn bắt quỷ bên ngoài. Nếu có nhiều thức ăn cho quỷ, một thầy nuôi quỷ thậm chí có thể nuôi đến hàng trăm con. Điều đáng sợ hơn là nếu như thợ săn không dám cho con quỷ của mình ăn linh hồn người sống, thì thợ nuôi quỷ lại không bị hạn chế về việc đó.Thứ duy nhất có thể ngăn cản bọn họ chính là lương tri và đạo đức của con người, một thứ quá xa xỉ với những kẻ tu đạo. Vì thế thợ nuôi quỷ bị tất cả mọi người căm ghét, thù hằn. Mỗi khi thợ nuôi quỷ bị phát hiện, người tu đạo sẽ đuổi giết bọn họ cho đến chết.”
-“Nhưng đã sáu trăm năm từ khi thợ nuôi quỷ trở thành một nghề bị cấm, vẫn có những người quyết tâm đánh bạc về nghề này. Lý do duy nhất đó là sức hấp dẫn của nó này quá lớn. Người thợ chăn nuôi quỷ cho đến khi chúng đạt đến yêu cầu rồi siêu độ và chiếm đoạt sức mạnh của chúng. Sau đó bọn họ lại bắt những con quỷ khác bù vào, rồi lại nuôi, lại siêu độ. Vòng tuần hoàn đó cứ lặp lại khiến thợ nuôi quỷ có được sự trường sinh và một sức mạnh khủng khiếp. Ngoài ra, đám quỷ trong tay bọn họ cũng là một lực lượng chiến đấu không thể khinh thường. Một thợ nuôi quỷ bắt đầu học nghề với mười con quỷ, ít nhất có thể đánh ngang với ba người có cùng tu vi.”
“Tuy đều bắt nguồn từ phái Ngự Quỷ, nhưng thợ săn quỷ và thợ nuôi quỷ lại là những kẻ không đội trời chung. Đơn giản là nếu thợ săn thèm muốn được ăn đám quỷ trong tay thợ nuôi, thì ngược lại thợ nuôi cũng luôn mơ ước thu lấy con quỷ trong người thợ săn làm thủ hạ. Bởi thế thợ săn quỷ thường xuất hiện ở nơi có thợ nuôi quỷ và ngược lại.”
Lần này Minh Khánh vô tình phát hiện ra một thợ săn quỷ, hắn lo sẽ có thợ nuôi quỷ cũng ẩn nấp trong vùng. Việc ứng kiếp càng lúc càng khó khăn và phức tạp. Ai cũng biết thấy trừ tà là thiên địch của thợ nuôi quỷ. Thế nên thợ nuôi quỷ rất thích giết chết những thầy trừ tà còn non trẻ, yếu kém trước khi bọn họ trưởng thành.
Trở về phòng trọ, Minh Khánh xếp bằng đọc Tịnh Tâm Chú. Kỳ lạ thay, càng đọc hắn càng cảm thấy nóng ruột và bất an. Hắn biết ‘kiếp’ bắt đầu ảnh hưởng đến cảm xúc, phá hoại sự yên tĩnh trong tâm hồn hắn. Minh Khánh bước xuống giường, ra đến bên cửa sổ. Phía dưới con đường, nhà nhà hẳn là đã thắp đèn lên. Đám âm hồn đã bắt đầu ngo ngoe thức dậy, chỉ chờ mọi người về nhà là bắt đầu ra hút ấm khí. Minh Khánh tự hỏi chẳng biết trong số chúng có con nào là của thợ nuôi quỷ không.

Minh Khánh đóng cửa sổ lại, leo lên giường. Hắn lục trong gùi, lấy ra chiếc hộp gỗ to nhất. Bên trong là một thanh kiếm kỳ dị. Minh Khánh cắn ngón tay, nhỏ mấy giọt máu lên thân kiếm. Mặc dù không nhìn thấy, hắn cũng biết máu sẽ bị thanh kiếm hấp thu sạch. Bởi vì nó là Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm, một thanh kiếm chuyên hút máu đồng tử, từ ông già một trăm đến trẻ mới sinh. Tận sâu trong linh hồn, Minh Khánh cảm thấy Ma Kiếm đang mời gọi hắn cầm nó lên, thỏa mãn những dục vọng của nó, bù lại nó sẽ ban cho Minh Khánh tốc độ, sức mạnh, và cả quyền năng để có thể tiêu diệt thợ nuôi quỷ.
Minh Khánh đóng nắp hộp lại. Thanh kiếm này mặc dù đã được sư phụ trấn áp, sức mạnh đã giảm đi đáng kể nhưng vẫn rất nguy hiểm cho người sử dụng. Minh Khánh chỉ có thể dùng vào thời khắc tính mạng của hắn ngàn cân treo sợi tóc. Ngoài thanh kiếm, Minh Khánh còn có một đòn sát thủ khác nữa là Trấn Tà Chân Ngôn, một loại tuyệt học của Phật môn mà chỉ những người có trên năm mươi năm công đức mới sử sụng được.
Tuyệt học của Phật môn cũng là một thứ tương đương đáng sợ. Nó có khả năng ảnh hưởng rất mạnh đến yêu ma quỷ quái, đặc biệt là những đối tượng nằm trong vùng ảnh hưởng của nó. Tức là nếu có một trăm con quỷ ở trong tầm phát huy của Trấn Tà Chân Ngôn, chúng đều bị trấn áp sạch sẽ. Vậy tại sao người tu đạo rất ít khi sử dụng tuyệt học của Phật môn? Lý do là lượng công đức mất đi mỗi lần dùng quá nhiều.
So với việc tiêu hao công đức, tiêu hao loại bùa chú và tà vật khiến người tu đạo dễ dàng chấp nhận hơn. Bùa chú thì không nói rồi, chỉ cần giấy, chu sa, cùng với pháp lực trong người, vẽ bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tà vật tuy thường bị hao tổn mỗi khi đem ra chiến đấu nhưng cũng không khó kiếm. Xem Minh Khánh từ khi xuống núi có thể tìm thêm được năm sáu cái tà vật thì biết.

Kiểm tra xong, Minh Khánh rửa mặt sạch sẽ rồi đi ngủ. Đêm đó, Minh Khánh mơ thấy đủ thứ kỳ quái khiến hắn liên tục thức giấc. Thế là hắn mang luôn cả tâm trạng bất an mệt mỏi sang ngày hôm sau. May cho Minh Khánh là Minh Dũng đã trở về. Thấy thư Minh Khánh để lại, sư huynh liền đi qua gặp hắn. Giọng nói khàn khàn mệt mỏi của sư huynh khiến Minh Khánh biết gã vừa đi bắt ma ở đâu về. Hai người nói chuyện suốt buổi chiều. Minh Khánh kể cho sư huynh nghe về những việc đã làm từ lúc chia tay nhau ở huyện Nha Nghi, từ chuyện ứng kiếp đến thợ săn quỷ nữa. Nghe xong sư huynh bảo hắn không cần lo lắng. Phủ lộ Bình An nằm cách xa kinh thành, đất rộng người đông, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, rất thích hợp cho các môn phái tu đạo phát triển. Bởi thế ở phủ lộ Bình An, có rất nhiều môn phái tu đạo, ngay cả nghề trừ tà cũng có hai cái. Thợ nuôi quỷ rất ít khi chọn nơi này để phát triển. Còn ứng kiếp, sư huynh nhắc nhở hắn phải thật sự cẩn thận, mỗi khi đi đâu thì vũ khí, các loại bùa hộ thân phải mang đầy đủ.
Cơm tối xong sư huynh rủ Minh Khánh đi uống trà. Đó là một quán trà nhỏ nằm ở góc phố. Buổi tối, nơi này vẫn có khách nhân ra vào tấp nập. Trà được bán ở đây là một loại trà sen, thơm ngọt, dễ ngủ. Minh Dũng có vẻ quen với ông chủ, chọn được một cái bàn thoáng mát nhất bên ngoài cửa. Trong lúc chờ trà, Minh Dũng bắt đầu kể cho sư đệ nghe chuyện gã bắt ma, đặc biệt là chuyến đi trong tuần vừa rồi. Câu chuyện bắt đầu từ một cái giếng.

Bình Luận (0)
Comment