Vùng Đất Vô Hình

Chương 29


Theo bản năng, Nguyễn Tiến vung kiếm ra, chém ngược về phía sau. Nhưng bàn tay kia phản ứng còn nhanh hơn, lập tức túm lấy cổ tay gã,. Nguyễn Tiến lập tức bị vật xuống đất. Mùi mồ hôi, mùi lá mục liền lập tức xông lên mũi khiến gã nghẹt thở. Gã vung chân lên đạp kẻ đang đè mình ra, rồi vung kiếm định kết liễu y.
“Sư đệ, là tôi đây.” Nghe được tiếng đại sư huynh, Nguyễn Tiến mừng quá vội chạy lại đỡ y dậy. Gã phủi bùn đất dính trên quần áo Phùng Huy Hoàng rồi hỏi: “Sao đại sư huynh lại đến đây? Những người khác đâu?” Khuôn mặt Phùng Huy Hoàng bỗng hiện lên vẻ sợ hãi. “Chết cả rồi. Hai người trong nhóm của đệ đâu?” Nguyễn Tiến tóm tắt việc hai người kia mất tích cho đại sư huynh nghe rồi hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?” Đại sư huynh nói : “Chúng ta rơi vào bẫy rồi. Tôi đoán những ai vào rừng đều rất khó chạy thoát được. Giờ chỉ còn cách kiếm chỗ nấp chờ đến sáng. Lúc ấy sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Nguyễn Tiến hỏi: “Nhưng chúng ta nấp vào đâu bây giờ?”

Đại sư huynh nói : “Phải kiếm một cái hố, sau đó ta và đệ vùi mình xuống đó. Âm khí từ dưới đất tỏa ra sẽ che giấu tung tích của chúng ta.” Nguyễn Tiến mừng rỡ đáp: “Hồi nãy đệ đi vệ sinh thấy có một cái hố khá rộng. Để đệ dẫn đường.” Đi được một đoạn, Phùng Huy Hoàng hỏi Nguyễn Tiến: “Đệ có nghe thấy gì không?”
Nguyễn Tiến trả lời: “Chỉ là tiếng cú rúc thôi mà.”
“Nghe kỹ lại đi.” Phùng Huy Hoàng nhắc. Nguyễn Tiến áp tai vào đất hỏi lại sư huynh: “Tiếng bước chân…?” Nhưng Phùng Huy Hoàng đã bịt miệng gã rồi kéo gã vào nấp sau một gốc cây. Sau vài hơi thở, hai người nhìn thấy một người thanh niên trẻ chạy ào qua. Y vấp phải một cục đá, ngã sõng soài vào một vũng bùn lầy. Rồi đột nhiên hai huynh đệ phái Bạch Thành thấy một cơn gió lạnh thổi ào qua. Người thanh niên gào lên : “Không, không tha cho tôi, tha cho tôi.”
Bọn họ thấy từ trong đêm tối, một bóng người dần hiện hình. Y mặc một bộ quần áo đỏ, trước ngực có gắn một đóa hoa màu tím. Y tiến đến gần người thanh niên đang bò lổm ngổm trên đất, bông hoa trước ngực bỗng hiện lên trên tay. Vừa đi y vừa ngắt một cánh hoa: “Chết, không chết, chết, không chết…” Mỗi lần một cánh hoa lìa cuống, y lại đọc một từ: “chết” hoặc ‘không chết’, cứ thế cho đến khi đóa hoa trên tay y chỉ còn một cánh. Y chậm rãi sờ vào cánh hoa cuối cùng, người thanh niên gào lên : “Không, tôi không muốn chết, có ai cứu tôi với” Người mặc áo đỏ giật cánh hoa cuối ra, vứt nó lên không trung, miệng thốt lên một tiếng lạnh lùng: “Chết.” Người thanh niên bỗng kêu lên thảm thiết. Thân hình gã nhũn ra, lớp da bắt đầu nhăn nheo và biến hình. Rồi gã bắt đầu thối rữa, mùi hôi tỏa ra xung quanh nồng nặc. Ngược lại cành hoa tím trên tay người áo đỏ lại mọc ra một bông mới, đẹp rực rỡ. Rồi người đó biến mất.
Lúc này Phùng Huy Hoàng mới bỏ tay ra khỏi miệng Nguyễn Tiến. Hai người không dám thở mạnh, nhìn nhau trong giây lát rồi chạy vội vã đến nơi có cái hố mà Nguyễn Tiến đã nói. Con đường lầy lội không thể ngăn được bước chân bọn họ.
“Sắp tới chưa?” Phùng Huy Hoàng hỏi Nguyễn Tiến.

“Gần tới rồi đó sư huynh. Khoảng một trăm bước nữa thôi.” Đột nhiên, lại có một cơn gió lạnh thoảng qua. Phùng Huy Hoàng cảm thấy có một cái gì đó đang tiến lại rất gần mình. Gã rút bùa chú ra để vào lòng bàn tay. Cái thứ đó càng lúc càng nhanh. Trong lòng Phùng Huy Hoàng trào dâng một nỗi bất an. Gã căng hết các giác quan ra để cảm nhận. Đã gần lắm, ba thước, hai thuốc, một thước, nửa thước. Phùng Huy Hoàng quay người, dẫn pháp lực vào trong bùa chú, dùng tay đánh vào vật phía sau.
Khi chạm vào nó, Phùng Huy Hoàng thấy một cơn ớn lạnh xông thẳng lên não. Gã cảm thấy vật đó đang kêu gào vì đau đớn. Gã vung kiếm lên đâm xuyên qua người nó. Vật đó càng kêu to hơn, tiếng gào thét tạo thành những âm thanh kỳ dị khiến Phùng Huy Hoàng choáng váng. Nó vươn hai tay ra bóp cổ Phùng Huy Hoàng, rồi vươn cái lưỡi dài như con rắn ra liếm mặt gã. Phùng Huy Hoàng cảm giác được cái thứ ma quỷ này đang thèm khát linh hồn của hắn.
Phùng Huy Hoàng chửi thề: “Ta thà chết chứ không đem linh hồn cho lũ khốn chúng mày.” Thế rồi gã bắt đầu sử dụng cấm thuật “Dẫn Huyết”. Bên ngoài cơ thể gã, một loại khí màu đỏ tràn ra từ chỗ chân lông. Người gã nóng ấm như đứng dưới ánh mặt trời buổi trưa. Khuôn mặt của gã xanh xao nhợt nhạt vì mất máu. Gã đưa tay đánh con quỷ. Mặc dù thân thể nó không phải là vật chất, nhưng mỗi cú đánh của Phùng Huy Hoàng đều khiến con quỷ tru lên.
Rồi Phùng Huy Hoàng ôm chặt lấy con quỷ, xiết nó trong vòng tay của mình. Thân hình con quỷ bắt đầu mờ dần, rồi biến mất. Phùng Huy Hoàng ngồi dựa vào gốc cây, thở hồng hộc. Bởi vì sử dụng cấm thuật, từ nay cho đến một tháng tiếp theo, gã không thể đánh nhau. Gã đã trở nên vô dụng. Nghỉ ngơi một lát, Phùng Huy Hoàng quyết định đi tiếp. Gã muốn tìm ra cái hố. Có thể sư đệ hoặc cũng có thể là một con ma đang chờ gã ở đó, ai biết được. Nhưng dù sao ở đó cũng an toàn hơn nơi này. Mùi máu huyết của gã nhất định sẽ khiến bọn ma quỷ thèm thuồng. Chúng sẽ như bầy cá mập đổ xô đến và xâu xé gã thành từng mảnh.

********************
Nguyễn Tiến chạy rất nhanh. Xuyên qua đám cây mọc um tùm, gã lập tức thấy được cái hố. Gã quay người lại nói với đại sư huynh: “Đến nơi rồi” Nhưng rồi gã há hốc miệng, đại sư huynh biến đâu mất. Phía sau lưng gã là một bóng tối sâu hun hút. Gã không dám quay lại tìm người, cũng không dám bước tiếp. Nhớ lời đại sư huynh, gã nhảy xuống hố dùng lá mục phủ kín trên đầu. Người gã ngứa râm ran. Có kiến hay bọ gì chui vào lưng gã. Nguyễn Tiến vẫn cắn răng nằm im bất động. Nỗi sợ của gã lớn hơn mọi thứ, giúp gã vượt qua cảm giác đau đớn và ngứa ngáy sau lưng. Rồi gã thấy có con gì ngọ nguậy trên đầu mình. Con vật đó bò từ trán gã, qua mắt, qua miệng. Trong bóng tối, gã mới nhìn ra đó là một con rết bự, dài hơn một gang tay. Người nó căng tròn, đám chân nó ngọ nguậy trên mặt, trên môi khiến gã buồn nôn. Rồi con rết bò vào trong cổ áo gã. Lúc nó chui xuống ngực, Nguyễn Tiến thầm nghĩ chẳng lẽ nó muốn làm tổ trong đấy.
Nguyễn Tiến vẫn bất động. Rồi con rết chui xuống quần gã. Lần này gã không chịu nổi nữa. Nguyễn Tiến bật dậy như một con lò xo. Gã cởi giày, phủi con rết ra khỏi quần. Xong xuôi gã thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên gã thấy trước mặt mình có hai bàn chân lấm tấm bùn. Đôi chân đó vừa trắng vừa đẹp, lại hơi mờ mờ ảo ảo. Gã tưởng mình hoa mắt, vội đưa tay gạt hết lá và bụi còn dính trên mặt. Đó là một đôi chân phụ nữ. Nguyễn Tiến ngẩng đầu lên. Một bóng ma màu xám, với đôi mắt bị ai móc mất đứng trước mặt gã từ bao giờ. Máu đen từ trong mắt chảy ra trông thật khủng khiếp.

Bình Luận (0)
Comment