Vùng Đất Vô Hình

Chương 41


Lần này Minh Dũng không dám nạy nắp quan tài ra nữa. Câu chuyện của Minh Khánh gieo vào trong gã một nỗi sợ hãi mà đến gã cũng không nhận biết được. Ai mà không yêu quý mạng sống của mình. Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn lao vào chỗ nguy hiểm đâu. Minh Dũng là loại người sẵn sàng hi sinh mạng sống để sư đệ được sống, để phái Phổ Linh có thể trường tốn. Nhưng lúc này nếu gã chết, hai người bọn họ chắc gì đã có thể sống?
Thế nên Minh Dũng quyết định đứng lùi về sát bên sư đệ. Mùi máu càng lúc càng đậm đặc. Không khí bắt đầu tanh tanh khiến gã cảm thấy buồn nôn. Bá Tường đạo trưởng cau mày hỏi Minh Dũng: “Từ trước lúc đến đây bần đạo đã thấy ba người có vẻ cổ quái. Ba người không giấu chúng tôi chuyện gì đấy chứ?”Lúc này Minh Khánh cũng không ngần ngại kể lại giấc mơ hồi tối của hắn. Khuôn mặt bốn người kia xanh lét. Hà Linh kêu lên: “Chẳng lẽ chúng ta phải chết hết hay sao?” Anh Đức thì nói: “Biết đâu đó chỉ là một giấc mơ bình thường?”
Minh Long cười nhạt. “Nếu không tin cậu có thể mở quan tài ra.”
Anh Đức liền co rúm lại. Người tu đạo không phải ai cũng có lá gan lớn như thầy trừ tà. Đối với chuyện ma quỷ, bọn họ khá là e dè. Bá Tường đạo trưởng hỏi: “Các cậu dám chắc Tùng Kiệt đạo trưởng nằm trong này?”

-“Đúng vậy.” Minh Khánh gật đầu.
-“Vậy để bần đạo mở quan tài ra.” Bá Tường đạo trưởng tiếng lại, để kiếm vào khe giữa nắp và thân quan tài. Anh Đức liền nhào tới ôm lấy sư phụ. “Sư phụ, không được đâu. Thầy sẽ chết đấy.”
Bá Tường đạo trưởng quát: “Im lặng. Níu níu kéo kéo còn ra thể thống gì? Đứng sang một bên cho ta.”
Anh Đức vẫn ôm cứng lấy sư phụ. “Không được đâu. Sư phụ không nghe bọn họ nói sao? Mở ra sẽ bị kéo vào trong đấy.”
Bá Tường đạo trưởng thở dài.

“Tùng Kiệt đạo trưởng là bạn lâu năm của ta. Đêm nay vì đi với ta nên ông ấy mới gặp nạn. Ta đến sống chết của ông ấy cũng không biết thì trở về biết ăn nói thế nào. Con đứng sang một bên đi. Ta sẽ cẩn thận.” Nói rồi ông gạt tay Anh Đức ra, bắt đầu nạy quan tài. Tất cả mọi người nhìn vào bên trong. “Ọe” Hà Linh bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Tất cả mọi người đều cau mày không dám nhìn nữa. Bên trong quá kinh khủng. Có lẽ ngày xưa, hình phạt lăng trì tùng xẻo cũng không đến mức như thế này. Người không ra người, thịt nát không ra thịt nát. Máu bắt đầu rỉ ra từ kẽ hở bên dưới quan tài, nhỏ tong tong xuống đất. Bá Tường đạo trưởng lúc này quyết đoán.
“Tất cả chúng ta đi lên thôi. Nơi này quá nguy hiểm. Sáng mai tập hợp đông người hãy trở lại….”
Ông chưa nói hết lời thì Minh Khánh kêu lên: “Nó lại đến rồi.” Tất cả mọi người giật mình. Minh Long dáo dác hỏi: “Đâu, đâu, nó ở nơi nào?” Minh Khánh sợ hãi lắm, chỉ vào Anh Đức. Lúc này Anh Đức đang nhìn chăm chăm vào trong quan tài, hai chân đang từ từ bước tới. Đôi mắt của y lộ vẻ vô hồn. Bá Tường đạo trưởng vội kéo học trò lại nhưng đã muộn. Y gạt tay ông ra rồi nhảy vào trong quan tài.

Từ dưới đáy quan tài, mấy bàn tay trắng ởn thò ra níu lấy y. Thế là Anh Đức chìm xuống dưới đó. Nắp quan tài lại đóng lại. Bá Tường đạo trưởng kêu lên: “Không!!! Trả lại học trò cho ta.” Rồi cố cạy nắp quan tài ra nhưng không được. Ông vung kiếm chém loạn xạ lên đó. Chiếc quan tài vẫn đóng kín mít. Minh Dũng ôm chặt lấy ông. Đạo trưởng đã thở hồng hộc. Mắt ông ầng ậng nước, những vết nhăn trên khóe mắt co dúm lại, miệng ông than : “Đức ơi , thầy hại chết con rồi.”
Minh Khánh nói với Minh Long: “Sư huynh, để tôi thử xem có thể phá hủy chiếc quan tài này không.” Minh Long gật đầu, gã đứng sát phía sau bảo vệ cho sư đệ. Minh Khánh bắt đầu tiến tới. Hắn vung thanh ma kiếm lên, bắt đầu thầm gọi: “Cho tôi sức mạnh của ông đi!” Như nghe được lời nói của hắn, lưỡi kiếm và chuôi kiếm bắt đầu đỏ rực lên. Minh Khánh cảm nhận được từng luồng sóng cuồn cuộn chảy vào cánh tay hắn. Bắp tay bắt đầu nổi lên cuồn cuộn. Từng đừng gân xanh trên nắm tay bắt đầu hiện ra, ngoằn ngoèo như những con rắn.
Minh Khánh cảm tưởng lúc này nếu cho hắn thời gian, thì trước mặt hắn là một ngọn núi đi chăng nữa, hắn cũng có thể chém tan nát. Minh Khánh dùng hai tay nắm lấy Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm, giơ qua đỉnh đầu rồi dùng hết sức mạnh đâm vào chiếc quan tài. Đột nhiên hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ xô vào hắn giống hệt như bị một con trâu mộng thúc vào vậy. Minh Khánh văng ngược ra ngã ngửa xuống đất, toàn thân đau ê ẩm.
Minh Long vội chạy đến đỡ lấy hắn. Minh Khánh vôi xua tay: “Tất cả mọi người chạy mau. Nó nổi điên lên rồi.” Minh Dũng vội vàng kéo tay Bá Tường đạo trưởng: “Chạy mau!” Cả sáu người ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang. Mới lên được vài bậc thì Minh Khánh nghe Phạm Duy hét lên một tiếng. Không cần quay lại, hắn cũng có thể cảm nhận được ông ta bị nó kéo vào chỗ sâu thăm thẳm. Mặc dù hắn không biết nơi đó là nơi nào, nhưng Minh Khánh biết vị thầy trừ tà nổi tiếng đất Nam Lan này chết chắc rồi. Trong bóng tối, hắn cố mò mẫm chạy. Bởi vì không thấy đường nên Minh Khánh tụt lại sau những người khác.
Khoảng được một nửa số bậc thang, hắn lại cảm thấy nó lại đến, lại muốn đòi mạng người nữa. Một cơn gió lạnh thổi qua mọi người mang theo những tia nước li ti. Hà Linh kêu lên một tiếng. Trong lúc vội vàng cô vấp phải bậc thang, ngã xuống. Nó đã đến gần lắm. Minh Khánh cảm giác bàn tay của nó đã vươn đến hắn và Hà Linh sau người. “Chạy không thoát.” Minh Khánh biết chắc là thế. Hắn ngoảnh mặt, rống lên một tiếng: “Trấn.” Trấn Tà Chân Ngôn không hổ danh là tuyệt kỹ của Phật Môn. Nó bị sững lại một lúc. Minh Khánh tranh thủ tiếp tục chạy. Hai mươi bậc, hai mươi ba bậc, hai mươi lăm bậc. Hắn lẩm nhẩm đếm số bậc thang.

Nó lại đến. Có lẽ vì Trấn Tà Chân Ngôn khiến nó tức giận, lần này tốc độ của nó nhanh hơn. Bàn tay nó vươn ra nắm lấy Hà Linh lúc này đang ở cuối đoàn. Chợt Bá Tường đạo trưởng gào lên một cách giận dữ.: “Mau đền mạng cho đồ đệ của ta. Ngọc Yến Trừ Tà Bát Môn Trận” Minh Khánh bỗng thấy một mùi hoa thơm phức tỏa ra. Hắn biết Bá Tường đạo trưởng đã sử dụng đến tuyệt kỹ của phái Mộc Quyết. Đó là một môn thần thông cực kỳ lợi hại, sử dụng hành Mộc trong Ngũ Hành để tạo nên một cái trận pháp do hoa Ngọc Yến làm chủ.
Vô số những cây hoa Ngọc Yến trắng muốt mọc lên từ nền bậc thang, tạo nên một hình thù kì dị vây lấy ‘nó’. Thứ đó bị trận pháp ngăn cản trong giây lát rồi bất ngờ vươn tay ra nắm lấy Bá Tường đạo trưởng. Ông sửng sốt. Chẳng lẽ Ngọc Yến Trừ Tà Bát Môn Trận cũng không làm gì được nó. Mãi đến khi bị nó kéo xuống ông mới thấy, vườn hoa Ngọc Yến của ông từ lúc mọc lên đã bị nhuộm đỏ. Cánh hoa lúc này nửa héo nửa tươi trông cực kỳ yêu dị.
Minh Khánh đã dùng cả hai tay để bò lên. Thời gian mà Bá Tường đạo trưởng dành ọi người cực kỳ ít ỏi. Cũng không có ai quay lại kéo ông. Tất cả mọi người đều biết họ không có năng lực đó. Thứ duy nhất bọn họ có thể làm là bỏ chạy, là sống sót, để ông không hi sinh một cách vô nghĩa.
Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi…. Minh Khánh vươn mình lên. Hắn đã cảm thấy hơi thở của bầu trời đêm. Bọn hắn đã trốn thoát. Hắn bò lổm ngổm gọi: “Sư huynh, sư huynh.” Minh Dũng ừ một tiếng. Minh Long thì trước giờ vẫn nắm lấy tay hắn. Minh Khánh thở dài. Nếu hai vị sư huynh có ai bị kéo, hắn nhất định sẽ khổ sở lắm. Cơ mà ai đang nắm chân hắn nhỉ? Hà Linh chăng? Minh Khảnh hỏi: “Hà Linh cô nắm chân tôi làm gì thế?”
Hà Linh trả lời: “Anh nói gì thế? Tôi đang ở trước mặt anh cơ mà?” Giọng cô sao mà xa xăm đến thế. Minh Khánh giật mình sợ hãi. Chẳng le là …. Mùi máu bỗng chui vào trong mũi hắn, nồng đến mức khiến hắn không thở được. Từ dưới chân, một cảm giác lạnh buốt truyền lên đỉnh đầu. Minh Khánh phát hiện ra hắn đang bị kéo ngược trở lại.

Bình Luận (0)
Comment