Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 70


Tới gần ngày xuất ngoại còn hai tuần, hai bên bố mẹ cũng tranh nhau để bọn họ về chỗ mình ở.
Hai người không có cách nào, ở Hứa gia một tuần rồi lại tới Tần gia.
Một ngày, Tần An Nhiên đang đứng trên ban công nhà mình cho từng viên kỷ tử vào bình thủy tinh.

Đầu kỷ tử rất lớn, viên đầy đặn, màu đỏ làm nổi bật ngón tay trắng nõn của cô.
Cô chuẩn bị mang một bình ra nước ngoài, đã nhiều năm như vậy nhiều hành động cô không còn cố chấp nữa, nhưng ngâm kỷ tử hoa cúc là thói quen vẫn không đổi.
Đang làm, cảm thấy cổ hơi chua, cô ngẩng đầu lên chuyển động chút.

Bỗng dưng, thấy hành lang trước mắt giữa ánh sáng mùa hè vẫn giống như trước.

Trong thoáng chốc trở lại sáng sớm lớp mười đó, thiếu niên kia đem ăn kem giữa mùa thu đông gió lạnh đang đi ngang qua từ trước mặt.
Anh kiêu ngại lại làm người khác ghét, nhưng cũng sẽ hỏi cô có muốn ăn kem không.
Cô ghét và không thích, nhưng cũng sẽ nhắc anh ăn lạnh không tốt với dạ dày.
Bỗng nhiên, động tác trên tay cô dừng lại, đầu ngón tay đang cầm kỷ tử bóp một cái.
Hành động của anh, bây giờ đã rất dễ hiểu rồi.
Nhưng, từ nhỏ đến lớn tại sao cô lại quan tâm anh như vậy ?
Tần An Nhiên còn nhớ ngày đầu tiên cô và Hứa Giác biết nhau, cũng là ngày đầu tiên bọn họ ngồi cùng bàn nhau.
Khi đó đầu Hứa Giác không cao, nhưng tính cách lại dường như cao hơn trời.

Người anh gầy gò, mang theo cặp một cách lỏng lẻo.

Chuyện đầu tiên lúc ngồi vào chỗ ngồi là cầm một cái thước kẻ một đường thật dài ở chính giữa bàn.
" Tôi không thích gần nữ sinh, cậu không được qua vạch kẻ.

" Hứa Giác vỗ thước một cái, bá đạo mà nói.
Cô nhìn đường kẻ kia, vẻ coi như công bằng hợp lý, chẳng qua là tính cách thúi của đối phương khiến cô rất khó chịu.
" Tùy cậu.

" Cô tức giận nói một câu, quay đầu lại tiếp tục viết chữ.
Lúc học năm 2 tiểu học, bọn họ mới vừa bắt đầu học viết chữ bằng bút máy, sau mỗi tiết cô đều sẽ chăm chỉ luyện tập.
Thế nhưng ngày đó cô ra ngoài tập luyện, cô đặt bút máy trên bàn kết quả bị một học sinh nam khác trong lớp thuận tay cầm đi.

Tên học sinh nam kia vừa mập vừa trắng, nổi danh vô lý.

Cậu ta chắc chắn là cậu ta nhặt được, nếu cô không lấy lại được trong lòng sẽ rất buồn bực.
Ai ngờ, sau khi Hứa Giác biết vậy mà lại chủ động giúp cô lấy về.
Trên đường đi tìm học sinh nam kia, cô nhút nhát đi theo sau lưng Hứa Giác, trên đường đều nói lải nhải : " Nếu như cậu ta bảo làm sao để chứng minh cái bút máy kia là của tôi, cậu có thể nói chỗ nắp bút hơi tróc sơn, đó là do tôi cắn đầu bút.


Còn nữa, kẹp bút hơi cong, bởi vì có lần vô tình rơi xuống đất bị mẻ.

Còn có nữa, vặn bộ phận phía sau ra, chỗ hút mực hơi uốn.

Nhưng thứ này nhất định chỉ có chủ nhân bút máy mới biết ...!"
Cô nói với Hứa Giác rất nhiều chi tiết liên quan tới bút, nhưng anh không trả lời câu nào cả, toàn bộ quá trình chỉ để lại một cái ót cho cô, cũng không biết anh có nghe không.

Cô rất lo lắng, thời điểm đối chất với học sinh nam kia có thể anh gặp bất lợi vì không đưa ra lý do hay không.
Đang suy nghĩ, Hứa Giác đã dừng trước mặt nhỏ mập đó.

Trong tay đối phương đang công khai cầm bút máy kia viết chữ.
Hứa Giác bĩu môi, không nói hai lời, trực tiếp đưa tay dứt khoát rút bút trong tay cậu ta ra, sau đó mặt không đổi hỏi một câu : " Nắp đâu ? "
Nhỏ mập dường như bị kinh động, ngớ người, chỉ xuống hộp bút.
Hứa Giác cầm nắp bút ra, đeo vào bút, sau đó xoay người thả bút máy vào trong tay cô.
Giờ phút này cô đã ngây dại.
Cô đưa ra một loạt biện pháp làm sao để lấy lại bút máy kia.

Nhưng đối với Hứa Giác mà nói, thật ra chia thành hai bước :
Đầu tiên, đoạt lại bút máy.
Bước hai, đặt bút máy vào tay cô.
Cô bất an nhìn nhỏ mập một cái, cậu ta dường như hơi không cam lòng, nhưng lại không dám lên tiếng.
" Trở về thôi.

" Hứa Giác vừa nói vừa đi về chỗ ngồi.
" Ừm.

" Cô đáp một tiếng, cầm bút máy đi theo sau anh.
Trở về chỗ ngồi, trong lòng cô vẫn còn sợ nhìn nhỏ mập bên kia một cái, thấy cậu ta vẫn luôn nhìn về phía này.

Vẻ mặt mặc dù kiêu căng không phục, nhưng ngại Hứa Giác ngồi cạnh cô cũng không dám tới,
Cô thở phào nhẹ nhõm, có một Thái Tuế trấn giữ núi* như vậy ngồi cùng bàn vẫn có chỗ tốt.
* Ẩn dụ ám chỉ người chuyên chế độc ác.
Xem Hứa Giác cũng không phải hoàn toàn không có ưu điểm.
Vì vậy, cô quay đầu nói với Hứa Giác : " Cảm ơn cậu giúp tôi.

"

" Không có gì, cậu ta cướp của dân nữ, tôi thay trời hành đạo.

" Hứa Giác làm bộ dáng oai phong lẫm liệt cũng không biết học lời kịch theo ai.
" ...!" Vẻ mặt cô cứng lại chút, suy nghĩ một chút " Kia ...!Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi có thể bổ túc Ngữ Văn giúp cậu.

"
Ai ngờ, Hứa Giác cũng không cảm kích, ngửa đầu về sau dựa vào ghế dựa chút : " Tôi không cần bổ túc.

Tôi thông minh tuyệt đỉnh.

"
" ...!"
Có thể thấy bộ dáng một lời khó nói hết của cô, Hứa Giác lại ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc cố chứng minh mình không nói linh tinh : " Thật, đây cũng không phải là tôi khoác lác, ở quê tôi có một bà thần Mã.

Bà ấy có thể nói là rất linh nghiệm ! "
Cô không có cách nào tiếp tục đối thoại với anh, lắc đầu một cái không nói nữa.
Cô vốn cho rằng chuyện này như vậy thì coi là xong.

Không ngờ tới sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Giác vừa tới chỗ ngồi liền thả một lọ mực trên bàn.
Cô không rõ nên nhìn anh.
" Nhỏ mập đền cậu.

" Giọng Hứa Giác theo lý " Cậu ta dùng bút cậu viết chữ, là đền dùng hết chỗ mực kia.

"
" ...!"
Cô nhìn chằm chằm bình mực kia trên bàn, hồi lâu không nói gì.

Nhìn một cái cũng biết ép nhỏ mập đền, cách làm tính toán chi li từng tí này phù hợp với phong cách trước sau như một của anh.
Nhưng mà lúc sau cô vẫn trả lại hộp mực cho nhỏ mập.

Mà nhỏ mập cũng không giải thích được trở thành tay sai trung thành nhất của Hứa Giác.
Cũng từ đó về sau, bất luận ngoài miệng chê ghét Hứa Giác bao nhiêu, nhưng ở sâu trong đáy lòng cô anh đều giống như một vị anh hùng hơn người vậy.

Ở lúc quan trọng sẽ cưỡi mây tới bảo vệ cô.

Mà cô cũng phải quan tâm anh hùng cái thế của cô.
Tần An Nhiên đắm chìm trong ký ức, bỗng nhiên một cái đỏ xuất hiện trước mặt cô, kéo suy nghĩ cô trở lại.
Cô quay đầu lại nhìn, là Hứa Giác.

Anh không biết đã tới ban công từ lúc nào.
" Đây là gì ? " Cô hỏi.
" Giấy bất động sản.

Anh mua phòng kia ở thành phố Hoa Quỳnh.

"
Tần An Nhiên rất ngạc nhiên : " Tại sao ? "
" Nơi đó có hồi ức chúng ta trân quý như vậy, anh sao chịu để người khác vào ở.

" Hứa Giác cúi người hạ thấp giọng, cười đểu nói.
Tần An Nhiên liếc anh một cái, không lên tiếng.
" Hơn nữa vợ anh không chịu thua kém xin được học bổng toàn phần, đúng lúc tiết kiệm được tiền để mua phòng.

" Hứa Giác ngồi dậy, lại bổ sung " Yên tâm, đã lĩnh chứng rồi, coi là tài sản chung của vợ chồng.

"
Tần An Nhiên nghe lời này, ngẩn ra, nhìn chằm chằm gì đó đỏ rồi chớp mắt.
Đúng rồi, bọn họ cũng đã lĩnh chứng được hai tháng.
Bọn họ đã kết hôn rồi.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt cô không mấy vui vẻ : " Anh không cầu hôn em đã kéo em đi đăng ký kết hôn luôn.

"
Hứa Giác nhìn về phía cô, hơi lên cao âm cuối : " Chú trọng nghi thức như vậy ? "
" Đó là đương nhiên, hơn nữa em vốn muốn hôn lễ long trọng nhất em mới chịu gả.

Mang 8 kiệu lớn đưa em tới nhà hàng xoay phồn hoa nhất trung tâm thành phố, tiếp là 1 vạn bó pháo bông, xung quanh là ban nhạc thổi kéo đàn hát, sau đó anh đứng ở mái nhà dùng loa lớn nói anh yêu em bao nhiêu, cuối cùng đeo trứng bồ câu vào ngón áp út.

"
Hứa Giác yên lặng nghe cô nói xong, gật đầu một cái : " Được, em tiếp tục đếm kỷ tử, anh chuẩn bị một chút.

"
Tần An Nhiên hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục giả bộ mình đếm kỷ tử.
" 81, 82, 82 ...!"
Bỗng nhiên, giữa một màu đỏ xuất hiện màu trắng loang loáng.
Tần An Nhiên sửng sốt một chút, dùng ngón tay đẩy một viên kỷ tử ra bên cạnh lộ ra một chiếc nhẫn kim cương.

Viên kim bạch kim tròn tinh xảo được một vòng kim cương nhỏ bao quanh, như vì sao ôm lấy mặt trăng làm nổi bật viên sáng chói ở trung tâm, mỗi một góc đều tô lên ánh mặt trời.
Bên trong chiếc nhẫn khắc bốn chữ nhỏ : Một đời an nhiên.

Cô nhìn chằm chằm mấy chữ kia, trong chốc lát không nói gì.
Hứa Giác đưa tay lấy chiếc nhẫn kim cương kia, hai ngón tay kẹp lại, một tay khác kéo tay trái của cô.

Sau đó, anh lại chậm rãi quỳ một chân xuống.
Ánh sáng rực rỡ mùa hè soi vào sân, viên kim cương trên tay chiếu vào giữa đôi mắt đen nhánh của anh, giống như ánh tráng xua tan màn đêm bao phủ mặt biển, dâng lên làn sóng trong veo.
Vẻ cà lơ phất phơ thời niên thiếu đã hoàn toàn biến mất, vẻ nghiêm túc giữa mặt mày chưa từng có.
" Cô Tần, em đồng ý gả cho anh không ? "
Ở trên ban công nhà cô, anh ngỏ lời cầu hôn cho cô.
Nhà cũ mấy thập niên, không gian nhỏ chật hẹp, xung quanh chất đống một ít đồ lặt vặt, vết nứt rõ ràng trên bức tường gạch sứ màu trắng, trên đầu là mái nhựa.
Ở nơi đơn sơ như vậy, bởi vì anh, tất cả nghi thức cũng không quan trọng.
Sự tồn tại của anh, là nghi thức quan trọng nhất.
Tần An Nhiên hé miệng cười, mắt hạnh trong suốt, nhìn anh chăm chú.

Tạm thời không nói ra lời, khẽ gật đầu một cái.
Hứa Giác đeo nhẫn cho cô.

Ánh sáng kim cương nhuộm dần đốt ngón tay trắng nõn của cô, tôn lên ngón tay rất nhỏ và dài nhọn.
" Anh giấu nhẫn bên trong kỷ tử lúc nào vậy ? " Tần An Nhiên sờ chiếc nhẫn trong tay, vẫn hơi bất ngờ.
" Anh cũng ra hiệu ngầm em xem kỷ tử mấy lần rồi, em cũng không di chuyển gì.

" Hứa Giác đứng lên, khẽ nhéo gò má cô " Nói em trì độn em còn không nhận.

"
Tần An Nhiên không lên tiếng, suy nghĩ chút, kéo Hứa Giác vào phòng cô ngay.
Cô khom người từ từ lấy ra một cái hộp nhỏ từ tủ đầu giường, mở ra cho anh nhìn.

Bên trong là một chiếc nhẫn đàn ông, kiểu dáng đơn giản tròn, phía trên cũng không có bất kỳ trang sức gì lộ ra đường nét rõ ràng.
" Em cũng ra hiệu ngầm cho anh xếp lại tủ đầu giường giúp em bao nhiêu lần rồi, không phải anh cũng trì độn không phát hiện ? " Tần An Nhiên hờn dỗi, hòa nhau một ván.
Hứa Giác không lên tiếng đáp lại, lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn bên trong kia.

Bên trong cũng có bốn chữ nhõ : Tính toán so đo.
Tần An Nhiên nhìn anh một cái, đưa tay lấy ra chiếc nhẫn rồi lại nắm tay Hứa Giác.

Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, nghiêm túc hỏi : " Như vậy anh Hứa, anh nguyện ý trèo cao với em sao ? "
Hứa Giác không lên tiếng, khẽ cười một cái, đưa ngón tay về trước người ngay, xuyên qua chiếc nhẫn.
Sau đó dùng ngón tay móc lấy tay cô.
Mười ngón tay đan chéo, hai chiếc nhẫn cũng chồng lên nhau.
Rõ ràng là mỗi người tách ra mua một chiếc nhẫn, nhưng chúng hòa hợp không nhìn ra khác lạ, giống như là trời sinh một đời.
Giống như hai người bọn họ vậy ----
Dùng sự tính toán so đo của anh,
Che chở em một đời an nhiên..

Bình Luận (0)
Comment