Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 67

“...”

Lời này như tiếng sấm nổ bên tai Tang Trĩ.

Tay chân như khựng lại, cái thìa cầm trên tay cũng không được chắc, miếng thạch cứ thể rơi xuống sàn.

Tang Trĩ cúi xuống nhặt lên, rút mấy tờ giấy ra lau rồi vo lại. Tầm mắt cô chuyển đến ngón tay vẫn đang đặt trên nút áo của anh, dừng lại mấy giây, ngại ngùng hỏi lại: “Tự anh không có tay à?”

Đoàn Gia Hứa khẽ cười, rất lưu manh nói: “Người bạn nhỏ à, em có biết cái gì gọi là tình thú không?”

“...” Tang Trĩ làm như không nghe thấy, tay cầm điều khiển điều hòa, hạ thấp nhiệt độ xuống, “Em cho xuống 23 độ nhé!”

“Lạnh đấy.”

Tang Trĩ im lặng quan sát, thấy anh trông không có vẻ đùa như ban nãy, lại chỉnh nhiệt độ về như cũ. Cô tiếp tục cúi đầu xé túi giấy, nhưng không hiểu chỗ mở được dính keo cường lực hay gì mà mở mãi không được.

Kéo mãi chỗ mở mới rách ra một lỗ nhỏ.

Đoàn Gia Hứa đưa tay ra lấy túi giấy, xé đầu còn lại rồi đưa trả lại cô.

Tang Trĩ nhận lấy, dùng thìa nhựa đảo đảo đồ ăn bên trong. Cô cứ cảm thấy thế này không đúng lắm, tự hỏi bây giờ mình mà đột nhiên đi vào phòng có đột ngột quá không.

Cô nam quả nữ chung một phòng.

Tivi không mở, hai người đều không ai nói gì, trong phòng không có bất kì âm thanh nào khác. Cô có thể cảm nhận được, ánh mắt Đoàn Gia Hứa không hề che giấu nhìn cô chăm chú.

Ánh sáng trong phòng khách hơi mờ, đèn lớn không bật, chỉ có chiếc đàn bàn đặt cạnh ghế salon đang sáng. Những tia sáng vàng yếu ớt càng làm không khí nhuốm một màu kiều diễm lạ lỳ, lại thêm mấy phần mập mờ.

Ánh đèn cứ như có nhiệt độ, Tang Trĩ không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng.

Nhưng Đoàn Gia Hứa vẫn một mực im lặng, Tang Trĩ cũng dần buông lỏng. Cô ăn xong thạch, đứng dậy vứt vỏ vào thùng rác: “Vậy em về —“

Chưa chờ cô nói hết cậu, Đoàn Gia Hứa đột nhiên có động tĩnh. Anh ngồi dậy, đưa tay níu lấy cánh tay cô, kéo vào trong ngực mình.

Lực không quá lớn nhưng Tang Trĩ không hề phòng bị nên ngay lập tức mất trọng tâm ngã xuống. Hô hấp của cô như muốn ngừng lại, vô thức thuận theo dựa vào người anh.

Quần áo mùa hè mỏng manh, cả hai đều chri đang mặc áo ngắn tay quần đùi.

Tang Trĩ có thể cảm nhận được rất rõ ràng làn da săn chắc của anh dưới lớp áo, nhiệt độ cơ thể anh còn cao hơn cô, còn có khí tức mát lạnh quen thuộc kề cạnh trong gang tấc.

Toàn thân cô cứng đờ, không dám động bừa, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì...”

Lòng bàn tay Đoàn Gia Hứa cọ vào cổ tay cô, đặt tay cô lên áo mình. Đôi mắt khép hờ, mờ mờ ảo ả, giọng nói thật trầm: “Ăn xong rồi?”

“...”

“Thật khéo.”

Đối diện với đôi mắt đầy mê hoặc kia, đầu óc Tang Trĩ trống rỗng, tựa như bị thôi miên. Dừng lại mấy giây, ngón tay của cô giật giật, vô thức làm theo, chậm rãi mở cúc trên cùng giúp anh.

Cổ áo cứ như vậy bị mở ra.

Lộ ra xương quai xanh lõm sâu xuống, cực kì gợi cảm.

Ánh mắt cô dịch lên, thấy hầu kết của anh thoáng nhấp nhô tạo thành một đường cong thật đẹp.

Ngay lúc này, Tang Trĩ lấy lại tinh thần. Động tay chân, gương mặt như bị đốt cháy, nói đứt quãng: “Được... được rồi. Em về phòng đây.”

Đoàn Gia Hứa giữ lấy tay cô: “Qua loa như vậy mà được à?”

Tang Trĩ khẩn trương không nói thành lời, cảm thấy quá nhanh nhưng lại không biết từ chối thế nào. Chỉ có thể nhìn anh, ánh mắt càng thêm bối rối.

Thấy được sự bất an của cô, Đoàn Gia Hứa ngửa đầu hôn lên cằm cô: “Đừng sợ.”

“...”

“Không làm gì em đâu, sao có thể để Chỉ Chỉ nhà chúng ta chịu thiệt cơ chứ.” Đoàn Gia Hứa nói rất chậm, một tay tự cởi cúc tiếp theo, “Nhưng em, có muốn kiểm hàng trước không?”

Tang Trĩ cảm thấy tim mình đang nảy lên tới cổ rồi.

Một lúc lâu sau động tác của Đoàn Gia Hứa mới dừng lại, chỉ mới tháo nửa nút. Đầu ngón tay anh trượt lên trên, dừng ở chỗ xương quai xanh, từng cử động đều mang nét quyến rũ, cặp mắt đào hoa khẽ chớp. Rõ ràng là hồ ly tinh đội lốt người.

Cả thế giới như ngưng đọng lại.

Không biết qua bao lâu, Tang Trĩ nghe thấy anh nói.

“Có muốn hôn không?”

Tang Trĩ trở vào phòng tắm để đánh răng. Cô lấy kem đánh răng, có thể thoáng nghe thấy tiếng Đoàn Gia Hứa đang trải giường ở bên ngoài. Cô lề mề mãi, đánh răng xong cũng không chịu ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, tiếng Đoàn Gia Hứa vọng từ ngoài vào: “Đi ngủ sớm đi nhé!”

Tang Trĩ kêu bừa một tiếng.

Đoàn Gia Hứa: “Thiếu gì thì cứ nói với anh.”

Tang Trĩ lại đáp ứng.

Ngay sau đó là tiếng đóng cửa.

Tang Trĩ thở hắt ra, lúc này mới ra khỏi phòng tắm. Cô đi đến trước cửa, tự đấu tranh tư tưởng một hồi, do dự chốc lát rồi thật cẩn thận nhẹ nhàng chốt cửa.

Lò xo phát thành tiếng tạch rất rõ ràng.

Cô cũng cứng đờ lại.

Một giây sau, giọng nói lười biếng của Đoàn Gia Hứa truyền tới: “Đề phòng anh tới vậy cơ à?”

“...” Cách một cảnh cửa, Tang Trĩ dứt khoát coi như không nghe thấy, tắt đèn, trở về giường.

Trên tủ đầu giường còn để đèn bàn, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Giường đơn rộng mét rưỡi, ga giường màu hồng, bên cạnh còn còn một con gấu bông rất to. Nội thất trong phòng đều được sắp xếp từ trước, một cái bàn nhỏ và mấy đồ trang trí rất đáng yêu.

Tang Trĩ nhìn một vòng, thấy một khung ảnh để trên tủ đầu giường.

Là tấm ảnh mới chụp gần đây của cô và Đoàn Gia Hứa.

Tang Trĩ nằm úp sấp trên giường, quấn một vòng chăn rồi chôn cả khuôn mặt vào lớp chăn mềm mại. Cô có thể ngửi thấy được hương thơm rất dễ chịu, còn mang theo mùi vị của nắng.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tang Trĩ lại cảm thấy ngượng ngùng, bỏ chăn xuống, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào cả. Cô nhìn chằm chằm trần nhà, rồi quay sang trút giận vào con gấu bông để phát tiết cảm xúc.

Muốn hét lên một tiếng nhưng lại sợ phòng cách vách nghe thấy.

Phòng cách âm không tốt lắm, Tang Trĩ có thể nghe thấy tiếng Đoàn Gia Hứa đi lại bên ngoài. Cô cố ép cho bản thân bình tĩnh lại, cầm điện thoại di động lên, đọc truyện tranh.

Nhưng lại không thể nào tập trung được.

Có phải rất mất mặt không?

Tang Trĩ không hề có kinh nghiệm trong loại chuyện này, cũng chưa từng được nghe mọi người xung quanh nói tới.

Vậy mà cô lại bị sắc dụ!

Quan trọng nhất là.

Cô! Lại! Không! Cưỡng! Lại! Được!

Quá mất mặt.

Không dám gặp ai nữa!

Tang Trĩ nhắm tịt mắt lại, ném di động sang một bên rồi lại chui vào chăn. Cô sờ môi mình, trong không gian nhỏ hẹp dưới lớp chăn, nhịp thở và tiếng tim đập càng trở nên rõ ràng.

Trong đầu lại hiện lên cảnh ban nãy cô hôn hầu kết của Đoàn Gia Hứa.

Tay anh sau lưng cô khẽ vuốt ve, rồi lại buông ra.

Sau cùng, anh thở dốc, nói: “Bàn tay này anh không quản nổi, hay em trói lại đi?”

Cứ thế lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.

Lúc Tang Trĩ ngủ được trời đã về khuya. Sang ngày hôm sau, mơ mờ màng màng mở màn hình điện thoại, phát hiện đã hơn mười giờ sáng, Tang Trĩ bật ngay dậy khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài phòng khách.

Nhưng lại không trông thấy Đoàn Gia Hứa đâu cả.

Tang Trĩ nghi hoặc mở Wechat.

Khoảng 7h sáng nay, Đoàn Gia Hứa gửi tin nhắn cho cô: [Anh ra ngoài có chút chuyện.]

Đoàn Gia Hứa: [Anh để sẵn cháo trong lò vi ba rồi, em cứ hâm lại là có thể ăn được.]

Đoàn Gia Hứa: [Khi nào dậy nhớ báo cho anh.]

Tang Trĩ nhắn lại: [Em dậy rồi. Anh đi đâu thế?]

Sau đó, Tang Trĩ vào phòng bếp bật lò, chờ cháo hâm xong rồi bưng ra. Cô lấy một cái bát nhỏ, san cháo ra xong mới ngồi xuống bàn ăn.

Lúc nhìn lại điện thoại, đã thấy tin nhắn trả lời của Đoàn Gia Hứa: [Anh đang về rồi đây.]

Đoàn Gia Hứa: [Có muốn ăn gì không anh mua cho em.]

Tang Trĩ nghĩ ngợi một lúc: [Gà rán ạ.]

Đoàn Gia Hứa: [Được.]

Tang Trĩ còn chưa ăn hết bát cháo thì Đoàn Gia Hứa đã về tới. Anh thay giày, để túi đồ ăn xuống trước mặt cô, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay em dậy muộn thế?”

“Cuối tuần mà, tranh thủ ngủ thêm một chút.” Tang Trĩ lấy bừa một lý do, nuốt xong miếng cháo, lại hỏi: “Hôm nay anh đi đâu mà ra ngoài sớm thế?”

Đoàn Gia Hứa ngồi xuống đối diện cô, thành thật đáp: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh đi tảo mộ.”

“...” Động tác của Tang Trĩ dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, lúng ta lúng túng a một tiếng.

Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Phản ứng này là sao?”

Tang Trĩ buông thìa xuống, nhỏ giọng nói: “Sao anh không nói cho em biết, để em đi cùng anh.”

Dường như Đoàn Gia Hứa không quá để tâm chuyện này, cười nhạt nói: “Đến nơi như thế dễ ảnh hưởng đến tâm tình lắm, sợ em lại không vui. Vả lại chẳng mấy được cuối tuần, muốn để em ngủ thêm một lát.”

“...” Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, “Ừm.”

Đoàn Gia Hứa mở cái túi ra, lật lớp giấy, Khóe môi anh cong lên, nhắc nhở: “Đừng ăn nhiều quá, lát còn ăn trưa đấy.”

Tang Trĩ tiếp tục ăn cháo, gật đầu đáp ứng.

Đoàn Gia Hứa nhìn lên mặt cô mấy lượt, hỏi: “Hôm qua thức khuya à? Mắt em nổi quầng thâm rồi.”

Tang Trĩ gật đầu, nói bừa: “Em xem phim.”

Đoàn Gia Hứa: “Hay là đi ngủ thêm một lát đi.”

“Không cần đâu.” Tang Trĩ uống nốt bát cháo, rồi đột nhiên ngước lên nhìn anh, “Đoàn Gia Hứa.”

“Hửm?”

“Đúng vậy,” Tang Trĩ mấp mai môi, dừng lại hồi lâu. Không hiểu sao cô thấy hơi thất bại, mãi sau mới thấp giọng nói: “Anh không vui em có thể ở bên cạnh anh.”

“...”

Hai người mặt đối mặt mấy giây.

Tang Trĩ thu tầm mắt lại, đứng lên, tự nói: “Em đi rửa bát.”

Đúng lúc này, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nói: “Tới đây.”

Nghe vậy, Tang Trĩ nhìn anh. Cô cũng không hỏi nguyên nhân gì, ngoan ngoãn đi vòng qua bàn ăn đến trước mặt anh.

Lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Một lát sau, chỉ thấy nụ cười trên môi Đoàn Gia Hứa thu lại, bỗng chốc như hoàn toàn mất đi sức sống. Anh tựa đầu trước bụng cô, hai tay quang lên ôm lấy cô, không nói một lời nào.

Tang Trĩ thoáng sững lại, rồi đưa tay lên vuốt ve mái tóc anh. Nghĩ ngợi một hồi, cô cố gắng nói chậm lại, tay chân luống cuống dỗ dành: “Anh muốn khóc cũng không sao đâu.”

“...”

“Em sẽ coi như anh là đứa trẻ thôi,” Tang Trĩ cường điệu, “Cũng không chê anh là quỷ khóc nhè đâu.”

Đoàn Gia Hứa khẽ cười.

Tang Trĩ cũng không biết an ủi người khác thế nào, buồn bực gãi đầu: “Em nói thật mà.”

“Ừm.” Dường như tâm tình Đoàn Gia Hứa đã khá hơn, thấp giọng nói, “Vậy em ôm đứa trẻ của em nhiều chút.”

Cứ như vậy, cả buổi chiều Tang Trĩ đều ở bên cạnh Đoàn Gia Hứa. Cô không chủ động chuyện nhà anh, cũng sợ lỡ lời nói điều gì, chỉ có thể im lặng ngồi kế bên anh.

Anh đi đâu cô sẽ theo đó, tựa như đột nhiên mọc thêm một chiếc đuôi nhỏ.

Vốn tâm trạng của Đoàn Gia Hứa rất tệ, nhưng thấy cô như thế không hiểu sao moi muộn phiền đều tan biến. Chẳng mấy chốc đã trở về trạng thái bình thường, coi như không có chuyện gì trêu đùa cô.

Tang Trĩ thầm nhớ kĩ ngày này.

Cô tự hứa, ngày này mỗi năm sẽ không ngủ nướng nữa.

Cả ngày này hai người ở miết trong phòng nên cũng quên luôn chuyện gọi thợ sửa điều hòa phòng ký túc. Cô về ký túc xá lấy thêm một bộ quần áo rồi trở lại phòng Đoàn Gia Hứa ở lại thêm một đêm.

Ngay cả việc ở lại đêm thứ hai, Tang Trĩ vậy mà lại cảm thấy rất vui vẻ.

Từ chỗ này rất tiện đi làm, không giống như khi ở trường, từ ký túc xá đến cổng trường còn một đoạn rõ xa. Vả lại bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình cô, đôi khi cũng thấy hơi cô đơn thật.

Trưa hôm sau, Đoàn Gia Hứa giúp Tang Trĩ liên hệ với thợ sửa. Đăng ký xong, ba người cùng bước vào, người thợ bắc thang leo lên xem xét.

Đoàn Gia Hứa đứng cạnh Tang Trĩ, nhìn ba chiếc giường trống trong phòng.

“Hay là cứ ở tạm chỗ anh đi.”

Tang Trĩ đang dọn bàn nghe thấy thế, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đoàn Gia Hứa: “Khai giảng lại về đây.”

Cô không nói gì, tiếp tục dọn dẹp.

Đoàn Gia Hứa cũng không muốn ép buộc, đứng tựa vào bàn, nghịch đồ trang trí để bàn.

Không bao lâu, điều hòa đã sửa xong, thợ sửa bảo Tang Trĩ bật lên thử một lúc. Chờ khi thợ đi khỏi, Đoàn Gia Hứa nhìn giờ, đề nghị: “Bây giờ cứ ra ngoài ăn bữa cơm đã, xong anh đưa em về, nhé?”

Tang Trĩ trầm mặc, rồi mời chần chừ nói: “Anh ra ngoài chờ một lúc được không?”

“Hửm?”

“Em muốn lấy thêm mấy bộ quần áo...” Tang Trĩ lí nhí nói, “Nửa tháng chỉ có hai bộ, không đủ thay.”

Cứ như vậy, Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa bước vào giai đoạn “sống chung”.

Nhưng mà so ra thì từ này cũng không đúng lắm, cô cảm thấy gọi là người thuê chung nhà thì đúng hơn. Vì đại đa sô thời gian cô đều ở trong phòng, khi nào cần lấy đồ ăn mới ra ngoài.

Nhưng cô không dám kể chuyện này cho người nhà biết.

Lúc video call với mẹ Lê Bình, Tang Trĩ phải đi ra ngoài, giả bộ vừa tan tầm, lặp đi lặp lại mấy lần. Khi nào mà lười ra ngoài, cô sẽ nói bừa là tới nhà bạn.

Thời gian nghỉ hè trôi hết mất từ lúc nào.

Kỳ thực tập của Tang Trĩ kéo dài nửa tháng.

Ngày kết thúc, Tang Trĩ muốn tặng quà cho những người tiền bối đã chiếu cô đến mình. Nhớ tới thái độ gần đây của Thi Hiểu Vũ đối với cô đã cải thiện ít nhiều, Tang Trĩ cũng không so đo chuyện trước đây mà tặng.

Nhận được quà, Thi Hiểu Vũ nhìn cô rồi mất tự nhiên nói: “Cảm ơn.”

Tang Trĩ gật đầu, không chờ cô quay về chỗ ngồi, Thi Hiểu Vũ lại mở miệng, ngữ khí chần chừ: “Tang Trĩ, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không? Quan hệ của cô và Khương Dĩnh?”

Tang Trĩ thẳng thừng: “Tôi không có bất kỳ quan hệ nào với cô ấy hết.”

Thi Hiểu Vũ thở hắt ra, áy náy nói: “Đúng là trước đó tôi có nghe cô ấy nói chuyện nên mới có thành kiến với cô, thật sự rất xin lỗi. Nhưng gần đây nhất gặp cô ấy tôi lại thấy không đúng lắm, cô ấy cũng không nói thật với tôi nên mới muốn hỏi cô.”

Tang Trĩ cân nhắc lời nói, chậm rãi trả lời: “Vì một vài nguyên nhân, cô ấy làm phiền bạn trai tôi còn cảm thấy bạn trai tôi luôn mắc nợ cô ấy, phải anh ấy phải đền bù, phải phục tùng cô ta. Chắc là cô cũng từng thấy rồi.”

“...Ừm.”

“Loại chuyện này nếu như còn lặp lại, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Vậy nên nếu cô muốn tốt cho cô ấy,” Tang Trĩ cũng không ác ý, nói, “có thể để cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Tang Trĩ thu thập xong đồ dùng, trước hôm khai giảng, chuyển từ nhà Đoàn Gia Hứa về Ký túc xá.

Hôm sau, hai người khác mới từ nhà lên, Ninh Vi là người cuối cùng. Tang Trĩ lại bắt đầu vòng lặp lớp học – quán cơm – ký túc xá.

Từ cuộc thi trước đó, quan hệ của Tang Trĩ với giáo viên hướng dẫn khá tốt. Theo đề nghị của thầy, cô đăng ký tham gia cuộc thi cấp thành phố.

Giải thưởng của cuộc thi lần này cao hơn ở trường rất nhiều, hôm trao giải còn có sự tham gia của rất nhiều doanh nghiệp lớn trong ngành. Khác với cuộc thi lần trước, lần này là cuộc thi các nhân chứ không phải thi đồng đội.

Sang năm hai, Tang Trĩ rút lui khỏi Hội sinh viên.

Cuộc thi lần này Tang Trĩ tham gia là thiết kế, ngoại trừ những lúc lên lớp cô đều ở trong ký túc xá để vẽ. Thỉnh thoảng không có tiết hoặc cuối tuần, Tang Trĩ sẽ mang theo máy tính đến nhà Đoàn Gia Hứa tá túc một đêm.

Bất tri bất giác đã tới kỳ nghỉ Quốc khánh.

Đoàn Gia Hứa giúp cô đặt vé máy bay tối 30. Lần này tính ra được nghỉ hẳn một tuần liền, anh cũng không có việc gì làm nên theo cô về Nam Vu luôn.

Lúc hai người đáp xuống sân bay Nam Vu mới là rạng sáng.

Vừa xuống máy bay, Tang Trĩ đã cầm điện thoại giúp anh tìm khách sạn: “Tìm gần nhà em nhé? Em vốn định để anh ở nhà anh trai em luôn cơ mà đột nhiên nhớ ra là anh trai em còn ở chung với mội chị gái khác, dù em cũng chẳng hiểu sao anh ấy lại muốn thuê ngoài... còn anh Tiền Phi đã kết hôn rồi, anh chỉ có thể ngủ ngoài khách sạn thôi.

Đoàn Gia Hứa vâng dạ nghe theo.

Hai người đều mang không nhiều hành lý, nên không cần tới cửa vận chuyển chờ lấy đồ, cứ theo bảng chỉ dẫn đi ra ngoài.

Ngoài dự đoán của Tang Trĩ, đến đón bọn họ không phải Tang Diên mà là Tiền Phi.

Tang Trĩ chớp chớp mắt, không nghĩ tới mình đang nắm tay Đoàn Gia Hứa. Cô đột nhiên rút tay lại, ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh Tiền Phi.”

Thấy một màn này rất rõ ràng, Tiền Phi hơi trầm mặc rồi mới chào lại cô. Sau đó mới nhìn sang Đoàn Gia Hứa đứng phía sau, im lặng giơ ngón tay cái.

Đoàn Gia Hứa lại dắt tay Tang Trĩ, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Có gì từ từ nói.”

Tiền Phi không chịu được nữa, cả giận mắng: “Cầm thú!”

Tang Trĩ: “...”

Đoàn Gia Hứa quay sang nhìn Tang Trĩ, như là cáo trạng: “Cậu ta mắng anh cầm thú kìa!”

“...” Tang Trĩ do dự nói: “Đâu có nghiêm trọng như vậy.”

Tang Trĩ vẫn tức giận lần trước bị Đoàn Gia Hứa âm hiểm giá họa, anh chỉ vào Tang Trĩ, phun ra hai chữ: “Hoa nhài,”

Rồi quay sang chỉ vào Đoàn Gia Hứa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cắm bãi phân trâu.”

“...”
Bình Luận (0)
Comment