Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 57

Lời thoại vừa dứt, khuôn mặt người phụ nữ cứng đờ, rất nhanh cũng chú ý đến Tang Trĩ đứng bên cạnh. Trong nháy mắt cô nàng liền ý thức được đây là một người đàn ông đã có chủ, lúng túng ho khan: “Thật sự xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Cô nàng không ở lại đó nữa mà mau chóng rời đi.

Còn lại hai người đứng yên tại chỗ.

Đoàn Gia Hứa rũ mi mắt, thoáng cúi người nhìn thẳng vào cô, với tay lấy túi đựng laptop trên tay cô. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với biểu cảm cực kỳ không vui của cô, khóe mắt anh cong cong, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt: “Tức giận?”

Tang Trĩ cũng nhìn lại anh, mặt không biểu cảm nói: “Em tức gì chứ?”

Đoàn Gia Hứa nhịn cười: “Vậy sao em vừa tới lại không nói chuyện gì?”

Tang Trĩ vẫn còn đang rất khó chịu, theo lý thì không muốn để ý đến anh, vòng qua người anh đi về phía trước, giọng điệu cứng rắn: “Người khác tìm đến anh xin tài khoản wechat chứ có phải tìm em đâu, em có chuyện gì mà nói.”

“Chẳng phải là anh đã không cho rồi sao?” Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng đi theo cô, không đứng đắn nhận sai, “Tha cho anh đi mà.”

Tang Trĩ nhịn không được quay đầu lại: “Em đã nói gì sao?”

Đoàn Gia Hứa cẩn thận suy nghĩ thật kỹ, trêu đùa cô: “Ừm, em nói là em đang ghen.”

“…” Tang Trĩ dùng sức mím môi, vô cùng có tự trọng phản bác: “Anh mới ghen.”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Thật sự không ghen?”

Tang Trĩ không nói thêm câu nào nữa.

“Là anh hiểu lầm rồi sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Sao anh nhìn lại thấy giống vậy nhỉ.”

Tang Trĩ vẫn như cũ không rên một chữ.

Đoàn Gia Hứa: “Thật sự không có?”

“…” Thấy anh mãi không dứt, Tang Trĩ cũng tự cảm thấy biểu hiện của mình quá rõ ràng, nhẫn nhịn mấy giây, rất dứt khoát vò đã mẻ nên không sợ rơi nói: “Ăn dấm đấy, thì sao?”

Đoàn Gia Hứa sững sờ vài giây, ngay sau đó liền cười thành tiếng. Anh cười thật lâu, cả buổi mới mở miệng, trong giọng nói còn vang tiếng cười vụn vặt: “Không sao cả mà.”

Tang Trĩ tức giận nói: “Anh không thể…”

Đoàn Gia Hứa: “Hửm?”

Cô lạnh giọng nói hết câu: “Anh không thể cứ an phận mà chờ em được sao.”

Tang Trĩ yên lặng nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Lông mi vừa dài vừa rậm, màu mắt nhạt nhẽo, nhìn cứ như đang nhuộm ánh sáng, mỗi khi đối mắt với người khác, tựa như đa tình lại rất mê hoặc. Trên khuôn mặt luôn mang ý cười hờ hững, thoạt nhìn vô cùng trêu chọc người xem.

Cô trực tiếp định tội anh: “Em vừa thấy anh phóng điện với cô gái kia.”

Một câu kết luận cực kỳ kinh người.

“…” Đoàn Gia Hứa mém chút nữa là bị sặc, “Gì cơ?”

“Vốn là vậy mà.” Tang Trĩ mặt không đổi sắc, nghiêm túc vu cáo anh, “Nếu không phải vì anh không an phận đứng yên một chỗ, thì mắc gì người ta lại vô duyên vô cớ đến xin wechat của anh chứ.”

“Bạn nhỏ này, em thế này là đang biến ‘nạn nhân có tội’ đấy à?”

Tang Trĩ: “Chuyện này vốn có giống nhau đâu.”

Đoàn Gia Hứa: “Anh phóng điện như thế nào, em hình dung một chút cho anh xem thử nào?”

Tang Trĩ khựng lại, nhất thời cũng không biết nên hình dung ra sao cho đúng. Cô gục đầu xuống, suy nghĩ thật cẩn thận, nửa ngày lúng ta lúng túng mới phun ra được một cái tội danh: “Anh nhìn qua cô ấy.”

“…”

Khí thế của Tang Trĩ trong nháy mắt tăng lên không ít, nghiêm túc chỉ trích: “Đúng vậy, anh nhìn cô ấy.”

Đoàn Gia Hứa bị tức đến phì cười: “Thế này thành phóng điện?”

Tang Trĩ nói thầm: “Cũng không phải, cái này kết hợp với cảnh tượng ban nãy rồi phân tích ra.” Sau đó, cô quét mắt nhìn anh, vẻ mặt cổ quái, “Nay anh còn đặc biệt chăm chút ăn mặc mới ra ngoài nữa chứ.”

Đoàn Gia Hứa cụp mắt nhìn áo ngắn tay và quần thể thao dài mặc trên người mình, trong nháy mắt rốt cuộc đã nhận ra bây giờ bản thân có làm gì thì cũng thành sai. Nghe mấy lời ngụy biện này, anh nghiêng đầu cười khẽ, nhéo nhéo má cô: “Lòng dạ hẹp hòi.”

Tang Trĩ nhíu mày: “Anh mới lòng dạ hẹp hòi ý.”

Vừa lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Tang Trĩ lấy một cây dù che nắng ra, đặc biệt cố ý thốt lên một câu: “Hôm nay cực kỳ nắng.”

Nhìn anh vài giây, ngây thơ chêm thêm câu nữa: “Em sẽ không che cho anh đâu.”

Đoàn Gia Hứa: “Thật sự không cho anh che?”

Tang Trĩ trầm mặc hai giây, thả lỏng khóe miệng: “Vậy nếu anh muốn che, em vẫn có thể cho anh che.”

“Đưa anh.”

Tang Trĩ ngoan ngoãn đưa cây dù cho anh.

Đoàn Gia Hứa bung dù ra, nghiêng dù hơn phân nửa về phía cô, thuận miệng hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

“Rồi ạ,” Tang Trĩ nói, “Uống sữa đậu nành và ăn bánh rán.”

“Còn muốn ăn thêm đồ ăn vặt gì nữa không?”

Tang Trĩ nhất thời không nghĩ ra bản thân muốn ăn gì, lắc đầu.

Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ: “Anh đi mua một ít trái cây.”

Tang Trĩ chớp chớp mắt: “Em muốn ăn dưa hấu.”

“Được.”

Hai người đi vào một sạp trái cây lân cận.

Quầy hàng khá nhỏ nhưng khách hàng lại không ít, rộn rộn ràng ràng chen lấn xô đẩy. Dưới sự đề cử của chủ quán, Đoàn Gia Hứa chọn mấy trái dưa hấu. Tang Trĩ không đứng cạnh anh, cô đến một quầy nhỏ khác chọn mấy trái mận.

Sau đó Đoàn Gia Hứa nhanh chóng đi tính tiền, bảo Tang Trĩ chờ bên ngoài.

Vẫn còn có người khác lựa trái cây, Tang Trĩ đứng ở một chỗ thoáng mát ngoài tiệm thì chiếm chỗ, ngán đường của người khác quá. Cô nhìn chung quanh, tìm một cái cây có bóng râm đứng đó chờ. Tang Trĩ lấy điện thoại di dộng ra nhìn thời gian.

Tia nắng trước mắt đột nhiên bị che phủ, khóe mắt nhìn thấy có người đứng chắn trước mặt cô.

Phản ứng đầu tiên của Tang Trĩ là Đoàn Gia Hứa thanh toán xong quay lại, ngẩng đầu: “Sao lại…”

Một giây sau đó, cô nhìn thấy người đứng trước mặt không phải là Đoàn Gia Hứa, nháy mắt thu hết câu nói trong miệng về.

Là một người đàn ông trẻ tuổi. Khuôn mặt người nọ thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, vô cùng sáng sủa chỉ chỉ điện thoại trên tay cô: “Thật có lỗi vì đã quấy rầy em. Có thể cho wechat được không?”

Tang Trĩ sửng sờ mấy giây, vô thức nói: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Giọng nói của người đàn ông tiếc nuối ‘a’ một cái, gãi gãi đầu: “Được rồi.”

Ánh mắt Tang Trĩ không tự chủ nhìn chung quanh, phát hiện ra Đoàn Gia Hứa đã thanh toán xong đang đứng gần đấy. Lúc này anh đứng ở một nơi không xa, vẻ mặt khó đoán, bình tĩnh nhìn hai người họ.

“…”

Chờ sau khi người đàn ông kia đi, hai người sóng vai cùng đi về phía nhà Đoàn Gia Hứa.

Một đường yên lặng.

Tang Trĩ nhìu lần không tự chủ được ánh mắt mà nhìn anh, vẻ mặt vừa lo sợ lại bất an. Rất nhanh sau đó, cô ho khẽ một tiếng, ra vẻ trấn định nói: “Người kia chỉ đến hỏi thăm đường thôi, sau đó em liền chỉ đường cho anh ta.”

Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”

Không chờ Tang Trĩ thở phào nhẹ nhõm, Đoàn Gia Hứa lại cười nhạo mở miệng: “Em phóng điện với cậu ta rồi đấy à?”

“…”

Tang Trĩ dời mắt đi, giữ yên lặng, đối với chuyện này không định đáp lại câu nào nữa. Vì ban nãy mình đã nói rất nhiều lời chỉ trích Đoàn Gia Hứa như vậy, không bao lâu sau thì bị vả mặt, nên cảm thấy cực kì xấu hổ.

Đoàn Gia Hứa cười đến ung dung, ra vẻ tùy ý: “Anh cũng chỉ mới đi thanh toán trái cây.”

Tang Trĩ: “…”

Đoàn Gia Hứa: “Lúc đó chỉ có mấy phút, không thể ngoan ngoãn được sao?”

“…” Tang Trĩ chân thành đàm phán, “Em thấy chúng ta cứ xem như hòa nhau rồi đi.”

Ngụ ý chính là, anh có thể im lặng được rồi.

Ánh mắt Đoàn Gia Hứa quét từ trên xuống dưới người cô, hoàn toàn không có ý định sẽ chấm dứt chuyện này, tốc độ nói chậm rì rì, ý tứ sâu xa: “Nhìn lại hôm nay, em còn đặc biệt ăn mặc…”

Không đợi anh nói xong, Tang Trĩ rất không cốt khí nói: “Em thu lại hết tất cả những lời em vừa nói.”

Đoàn Gia Hứa nhấc mí mắt lên, không tập trung hỏi: “Vừa nãy trả lời với người kia như thế nào?”

Tang Trĩ thành thật: “Em nói em có bạn trai rồi.”

Đoàn Gia Hứa tỏ ra nghe không rõ: “Có gì cơ?”

Tang Trĩ nhìn anh: “Bạn trai.”

Đoàn Gia Hứa cong cong khéo môi, quay đầu qua, đối diện với ánh mắt của cô: “Ơi.”

“…”

***

Căn hộ của Đoàn Gia Hứa chỉ có một phòng, không có thư phòng. Tang Trĩ vốn nghĩ rằng sẽ ôn tập ở trên bàn ăn, không có ý định sẽ chiếm ‘lãnh địa riêng biệt’ của anh. Nhưng anh ngược lại còn mang cô vào.

Anh ở nhà cũng thường chui rúc trong phòng làm việc, bên trong có một cái tủ sách. Đoàn Gia Hứa sớm dọn sạch sẽ cái bàn, lúc này trên bàn trống rỗng, trừ mấy ổ cắm cố định ra thì không còn vật gì khác.

Tang Trĩ ngồi vào ghế, đặt laptop và tài liệu ôn tập lên trên bàn. Mắt liếc xéo nhìn thấy thân ảnh của Đoàn Gia Hứa, cô nghiêng đầu snag chỗ khác, hỏi: “Vậy bây giờ anh sẽ làm gì?”

Đoàn Gia Hứa vỗ vỗ giường, nói rất tự nhiên: “Anh nằm ở đây thôi.”

Tang Trĩ: “Anh muốn ngủ sao?”

“Không phải,” Đoàn Gia Hứa nói, “Đã mấy ngày rồi không gặp nhau, nhìn em thêm vài lần mới được.”

Nghe vậy, Tang Trĩ ghé sát mặt lại gần anh, khựng lại vài giây, sau đó rất vô tình nói: “Xem kỹ vào, rồi anh đến phòng khách xem TV đi, hoặc ngủ một giấc cũng được. Em phải ôn tập.”

Hai người đối mặt mấy giây.

Đoàn Gia Hứa đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, kéo cả người cô vào trong ngực mình, động tác vô cùng bất ngờ: “Anh ở đây có được không?”

Trong nháy mắt đó Tang Trĩ liền ngồi lên trên đùi anh, ánh mắt lần nữa chạm phải đôi mắt đầy mê hoặc kia. Sau đó, anh cong cong khóe môi quyến rũ, hạ giọng nói: “Không hé miệng nói câu nào cũng không được luôn sao?”

Tang Trĩ hơi thất thần, mém chút nữa đã đồng ý với anh rồi. Sau đó cô liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng một chút lý trí còn sót lại lên tiếng nhắc nhở anh: “Anh đã nói là sẽ không ảnh hưởng đến em.”

“Được rồi.” Đoàn Gia Hứa không náo động đến cô nữa, lòng bàn tay cọ xát lên gương mặt cô, ngâm nga nói, “Cô bạn gái nhẫn tâm.”

Tang Trĩ đứng dậy khỏi người anh.

Đoàn Gia Hứa: “Đúng rồi, em mua vé máy bay về nhà chưa?”

Tang Trĩ ngồi lại bàn sách, nhỏ giọng nói: “Hè này em sẽ không về đâu.”

“Thật sự sẽ không quay về sao?” Đoàn Gia Hứa cười, “Vậy em ở đâu?”

“Ký túc xá.”

“Nói chuyện với người trong nhà em chưa?”

“Rồi ạ.”

Đoàn Gia Hứa đứng dậy, mở rèm cửa ra: “Được, ôn tập đi. Bạn nhỏ.”

Tang Trĩ: “Vậy anh làm gì?”

“Chuẩn bị cơm trưa,” Đoàn Gia Hứa vuốt ve đầu cô, mềm mại nói, “Giữa trưa em muốn ăn gì, anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon. Chích Chích nhà anh học rất vất vả rồi.”

Tang Trĩ chớp chớp đôi mắt: “Gì cũng được ạ.”

“Ừm, một lát anh sẽ ra khỏi nhà một chuyến để mua nguyên liệu nấu ăn. Em muốn ăn cái gì thì tự mình đến tủ lạnh hoặc là tủ TV tìm lấy.” Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ, lại nói thêm, “Nếu có người đến gõ cửa thì không được mở bậy bạ.”

Tang Trĩ thầm thì: “Sao anh chăm sóc em cứ như chăm một cô bé vậy chứ.”

Đoàn Gia Hứa: “Ừ, anh sợ em bị người ta bắt mất đó.”

“…”

***

Hai người ai làm việc nấy, mãi đến khi ăn trưa.

Đoàn Gia Hứa làm vài món ăn đơn giản, xong thì đi gọi Tang Trĩ ra ăn cơm. Sau bữa ăn, Tang Trĩ giúp anh thu dọn lại bàn ăn, theo nguyên tắc công bằng thì anh nấu ăn còn cô sẽ rửa chén, vậy nên cô chủ động đeo bao tay vào bắt đầu rửa chén.

Nhưng nửa chặng đường sau đấy không cẩn thận đập vỡ một cái chán.

Vì cô ngăn cản nên Đoàn Gia Hứa không vào giúp đỡ, chỉ dựa lưng vào cạnh cửa nhìn cô làm. Thấy thế anh cũng không hề tức giận hay không vui gì, còn cười cô: “Đứng đó đừng nhúc nhích, anh vào thu dọn lại đã.”

Tang Trĩ sợ bị mắng nên không dám lên tiếng, đóng vòi nước lại.

Đoàn Gia Hứa cầm chổi và hốt rác đến quét sạch đống thủy tinh vỡ, lại ngước mắt hỏi cô: “Chưa từng rửa chén?”

“…” Tang Trĩ kiên trì, “Em rửa nhiều lần sẽ biết.”

“Biết để làm gì,” Đoàn Gia Hứa rút một tờ khăn giấy ra lau tay cho cô, khẽ cười nói, “Anh cũng đâu có để em rửa.”

Tang Trĩ thốt lên: “Vậy sau này cũng đâu thể chỉ để mỗi anh…”

“…”

Cô ngưng bặt ngay, ho khẽ một tiếng: “Em không nghĩ nhiều như vậy.”

Đoàn Gia Hứa ra vẻ bình tĩnh ‘ừ’, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Biết rồi.”

Tang Trĩ tiếp tục rửa xong mấy cái chén còn lại, lần này cô cẩn thận hơn không ít, ngoài miệng còn tự mình lẩm bẩm: “Lần sau em sẽ mua cái chén mới cho anh, mua chén nhựa, quăng không vỡ.”

Sau đó, Tang Trĩ cũng chà lại bồn rửa chén một lần nữa mới ra phòng khách.

Đoàn Gia Hứa ngồi trên ghế sa-lon, lọc lại nước trà, chậm rãi nói: “Bây giờ là mười hai giờ ba mươi, giữa trưa rồi. Đến nói chuyện với anh chứ? Hay là đi ngủ trưa?”

Buổi ôn tập hôm nay của Tang Trĩ vốn đã không đuổi kịp kế hoạch cô đặt ra rồi, nên cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa: “Cẩu ôn tập không xứng để nghỉ trưa.”

“…” Mi tâm Đoàn Gia Hứa giật giật, “Em định cứ thế tiếp tục ôn tập?”

“Vâng ạ.”

“Không buồn ngủ?”

Tang Trĩ kiên định gật gật đầu: “Không buồn ngủ.”

Đoàn Gia Hứa buồn bực: “Cô gái này sao lại để tâm đến chuyện ôn tập thế nhỉ?”

“Em muốn giành học bổng.”

“Lợi hại đến thế cơ à?” Đuôi mày Đoàn Gia Hứa cong lên, rót nước nóng vào trong ly, nhâm nhi chén trà ô long, nói với cô, “Vậy đi đi, buồn ngủ thì cứ lên giường nằm ngủ một hồi, thời gian vẫn còn đủ.”

Sợ anh cảm thấy mình vì không muốn ở cạnh anh nên mới như vậy, Tang Trĩ rất chân thành bổ sung thêm một câu: “Em thật sự không buồn ngủ, em không buồn ngủ chút nào cả, em rất có tinh thần, cả buổi chiều này em sẽ dành để học tập chăm chỉ.”

Đoàn Gia Hứa thuận theo cô: “Ừ, em không buồn ngủ.”

****

Mặc dù nói như thế, nhưng đồng hồ sinh học luôn rất chuẩn.

Hôm nay Tang Trĩ bảy giờ rời giường, còn ra ngoài đường dạo một vòng, sau đó đặc biệt đón chuyến tàu điện ngầm đến nhà Đoàn Gia Hứa, học bài đến tận trưa. Tinh lực bấy giờ quả thật không đủ, sau khi ăn uống no nê, trong nháy mắt sự rã rời dâng lên.

Hai bên mí mắt củ cô díu lại với nhau.

Tang Trĩ nghiêng đầu nhìn cái giường sạch sẽ rộng lớn bên cạnh tấm chắn kia, giờ phút này nó như một sự dụ hoặc vậy. Cô lại nhớ đến những lời vừa nói với Đoàn Gia Hứa ban nãy, cùng với hơn phân nửa nội dung chưa ôn tập xong.

Cô thở hắt ra đứng lên, muốn đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Đoàn Gia Hứa ngồi ở trên ghế sa-lon phòng khách. Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt anh nâng lên, nhìn cô hỏi: “Sao đấy?”

“Không ạ,” Tang Trĩ nói, “Em đi vệ sinh.”

Rất nhanh sau đó Tang Trĩ từ nhà vệ sinh vọt ra. Cô nhìn thoáng qua hướng Đoàn Gia Hứa ngồi, do dự chốc lát, nhưng đề phòng vạn nhất vẫn phải nói: “Em cần phải học tập nghiêm túc, anh tuyệt đối không được vào quấy rầy em đó.”

Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng ‘ừm’.

Tang Trĩ bấy giờ mới thả lỏng người, trở về lại trong phòng.

Ngồi trước bàn sách, Tang Trĩ vẫn rất buồn ngủ, không có cách nào tập trung lực chú ý được nữa. Cô thấy hiệu suất như vậy thật sự quá kém, đưa ra quyết định ngủ mười lăm phút, sau đó hẵng quay lại tiếp tục ôn tập.

Vừa nghĩ đến lời nhấn mạnh ban nãy với Đoàn Gia Hứa, muốn nói với anh mình ngủ trưa, nhưng nghĩ lại lại không ổn lắm.

Tựa như là không muốn nói chuyện phiếm với anh, ban đầu cứng rắn nói mình muốn ôn tập.

Nhưng cô thật sự không có ý này mà.

Cô thật lòng muốn học bài đó.

Nhưng bây giờ.

Thât! Buồn ngủ!

Giờ mà đột nhiên chạy ra ngoài giải thích với anh sau đó về phòng ngủ, như vậy thì rất kỳ cục. Vả lại đều đã nhấn mạnh với anh, sẽ học tập chăm chỉ, vậy anh chắc là sẽ không tiến vào đâu nhỉ?

Chỉ mười lăm phút, tính ra thì cũng chỉ là nhắm mắt lại một chút rồi mở mắt là xong.

Tang Trĩ làm tư tưởng tâm lý cho mình xong xuôi, cầm chồng tư liều ôn tập lên, úp sấp mặt lên giường Đoàn Gia Hứa, vừa đọc vừa nhập nhèm đôi mắt. Ngay lúc cô sắp đi vào trạng thái ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Trai tim của cô thình thịch nhảy dựng lên, lập tức trợn to mắt nhìn về phía cửa phòng.

Tay cầm cửa bị xoay tròn, tựa như một giây sau sẽ bị mở ra.

Trong nháy mắt đó, Tang Trĩ thật sự có cảm giác như một tên trộm, đầu óc cô trống rỗng, lộn một vòng luống cuống chân tay xuống giường, trong lúc vô ý còn đập vào mép giường.

Cô còn chưa cảm nhận được sự đau đớn, nửa thân trên giường nửa lại dưới thảm, sau đó chui người giấu mình sau giường.

Cùng lúc đó, giọng nói của Đoàn Gia Hứa vang lên: “Chích Chích này, em có muốn—–”

Âm thanh của anh im bặt, giọng điệu mang theo vài phần nghi hoặc: “Chạy đi đâu rồi?”

“…”

Cửa va vào trên tường, phát ra một tiếng vang buồn bực.

Sau đó là tiếng bước chân của Đoàn Gia Hứa, từ cửa bên kia vọng lại, đi về rất gần bên này. Rất nhanh, nửa người nằm dưới sàn là Tang Trĩ đối diện với ánh mắt của người đang đứng thẳng là Đoàn Gia Hứa.

“…”

Bầu không khí ngưng đọng ba giây.

Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa cong lên: “Em làm gì ở đây vậy?”

Tang Trĩ ngơ ngác há to miệng, cố gắng tìm một cái lý do trong đầu. Mi mắt rũ xuống, chú ý đến xấp tài liệu trong tay mình, hắng giọng lại, nghiêm mặt nói: “Em ở đây ôn tập”

Đoàn Gia Hứa nghiền ngẫm; “Ban nãy anh gọi sao em không ra?”

“…” Tang Trĩ nói, “Em ôn tập lén lút.”

Có ghế không ngồi, có giường không nằm.

Lại lén lút ôn tập dưới mặt đất.

Đoàn Gia Hứa thuận theo lý do của cô, trêu chọc, “Tại sao phải lén lút ôn tập?”

Lại trầm mặc thêm mấy giây.

Sắc mặt Tang Trĩ ngưng trọng, khô cằn phun ra bốn chữ: “Tại vì kích thích.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Trĩ điêu.
Bình Luận (0)
Comment