Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 66

Môi của anh tựa như đang dán vào vành tai, mang theo một loại xúc cảm như có như không. Hô hấp trở nên nóng hổi phun lên vành tai tinh tế của cô, từng hơi lại từng hơi, khiến cho Tang Trĩ trong vô thức phải lùi về sau.

Nhưng không còn khoảng cách để lùi nữa rồi.

Cứ có cảm giác đang làm chuyện xấu, Tang Trĩ khẩn trương chú ý đến động tĩnh bên phía Tang Diên, muốn đẩy anh ra một chút.

Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa bắt lấy cổ tay của cô kéo cô vào trong lồng ngực của mình. Đồng thời, đầu anh nghiêng sang một bên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô. Một tay khác lại không hề dịu dàng, nắm lấy cằm cô kéo xuống.

Thuận theo lực đạo, Tang Trĩ hé mở môi.

Đầu lưỡi anh duỗi vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi thẹn thùng e ngại của cô, từng tấc từng tấc một xâm chiếm bên trong, nuốt chửng hết tất thảy từ cô.

Dục vọng bất ngờ dâng lên, mang theo tính chiếm đoạt ùn ùn kéo đến.

Dường như muốn ăn cô vào trong bụng.

Trong rạp chiếu phim, âm nhạc theo bối cảnh vang lên đinh tai nhức óc.

Cũng che đi mọi tiếng động của hai người họ.

Trái tim Tang Trĩ đập mạnh như muốn đụng đến da thịt cô, không còn tâm tư nào khác để quan tâm đến những chuyện bên ngoài.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tang Trĩ dường như có thể cảm nhận được, tiếng nhịp tim đập của người kia cũng đang chung tần suất với nhịp tim của cô.

Thật lâu sau, Đoàn Gia Hứa buông cô ra, lòng bàn tay nhè nhẹ cọ xát lên khóe môi cô. Nhìn chằm chằm dáng vẻ sững sờ của cô, anh khẽ cười, ghé sát lại gần vành tai cô, khàn khàn lên tiếng: “Đừng sợ.”

Tang Trĩ vẫn ngồi ngây người tại chỗ, giống như một người mất hồn.

Đoàn Gia Hứa lại hôn khẽ một cái nữa lên cằm cô, thanh âm mang theo sự lưu luyến không thôi.

“Chúng ta nhỏ giọng lại.”

Khúc nhạc dạo này khá ngắn, nhưng cộng lại thì cũng mất mấy phút.

Có điều nội dung tiếp theo đó của bộ phim này là gì, Tang Trĩ đã không còn xem vô chút nào nữa rồi, tất cả tinh lực đều tập trung trên đôi môi nóng bỏng của mình, cùng với việc thỉnh thoảng người ngồi bên cạnh là Đoàn Gia Hứa sẽ đặt mấy miếng bắp rang bơ vào bên miệng cho cô.

Không biết qua bao lâu.

Trên màn chiếu xuất hiện dòng after credit(*), ánh đèn trong rạp cũng sáng lên. Đôi tình nhân ngồi phía trước không động đậy, tựa như vẫn muốn coi cho hết.

(*) After credir=cảnh hậu danh đề: là một đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc hoàn toàn hoặc một phần của danh đề kết thúc, hoặc thậm chí là sau khi logo hãng sản xuất của bộ phim điện ảnh, phim truyền hình hay video game đó chạy qua. Thông thường, nó thường có tính chất gây hài hoặc mang gợi ý cho phần hậu truyện tiếp theo.

Tang Trĩ không cảm thấy thú vị gì, đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”

Đoàn Gia Hứa ‘ừ’.

Nhìn thấy Tang Diên không có động thái gì, Tang Trĩ đi đến chỗ anh ấy nhìn. Mắt kính 3D của anh ném ở sát góc ghế, tựa như từ đầu đến giờ không hề mang nó, lúc này Tang Diên đang dựa vào thành ghế ngủ, cũng không biết đã ngủ được bao lâu rồi.

Không rõ anh ấy có phát hiện ra chuyện vừa nãy hay không, Tang Trĩ gãi gãi đầu, giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh, mũi giày đá đá anh ấy, đánh thức anh ấy dậy: “Anh hai, đi thôi.”

Tang Diên mở mắt ra. Hình như anh ấy không phát hiện ra điều gì bất thường, ánh mắt nhìn màn hình điện thoại, dáng vẻ có đôi chút rã rời. Anh ấy nhanh chóng đứng dậy duỗi lưng một cái, hững hờ đáp lại: “Ừm.”

Thời gian không còn sớm, Đoàn Gia Hứa lái xe đến trước trường đại học của Tang Trĩ, tìm một chỗ ở cổng lớn dừng xe lại. Tang Trĩ mở dây an toàn định xuống xe, Tang Diên ngồi ghế sau đột nhiên lẩm bẩm: “Anh vẫn nên về thôi.”

Tang Trĩ quay đầu lại: “Sao cơ?”

Tang Diên không nhiều lời, xuống xe.

Ánh mắt của Tang Trĩ mang theo sự cổ quái, hướng mắt nhìn anh ấy, sau đó lại nhìn Đoàn Gia Hứa, khó chịu hỏi: “Có phải là anh ấy đã phát hiện ra gì rồi không?”

Đoàn Gia Hứa cười: “Không có đâu.”

Tang Trĩ thở hắt ra, kiên trì muốn xuống xe. Cô đi đến bên cạnh Tang Diên, trong lòng bất an cùng lo sợ, thầm nói: “Sao bây giờ anh lại về làm gì, chờ lát nữa anh và anh Gia Hứa cùng nhau trở về không được sao?”

“Hai người hẹn hò đi,” Tang Diên cúi đầu nhìn điện thoại, “Anh về Nam Vu.”

“…”

Tang Trĩ sửng sốt, bất thình lình không kịp phản ứng: “Hả? Bây giờ? Đã chín giờ rồi mà.”

Tang Diên lại không để ý, đáp: “Anh đến sân bay hỏi xem còn vé không?”

Đoàn Gia Hứa cũng xuống xe, nghe anh ấy nói vậy, anh nhíu mày hỏi: “Giờ này về?”

“Ừm.” Tang Diên nhìn Đoàn Gia Hứa, tựa như là muốn dặn dò gì đó, nhưng nghĩ lại thì thấy nói ra có hơi kiểu cách. Anh ấy nhéo nhéo khuôn mặt Tang Trĩ, nói; “Ở trường một mình thì phải chú ý vào, anh hai đi đây.”

“…” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Vừa nãy không phải anh đã nói đến hết tháng tám mới về sao?”

Tang Diên: “Có việc.”

“Vậy sao anh không nói sớm,” Tang Trĩ mấp máy môi, giọng rầu rĩ, “Vậy mà hôm nay em đã xin nghỉ đó, em còn lên kế hoạch cuối tuần sẽ dẫn anh đến những nơi nào chơi cả rồi, giờ anh lại đột nhiên nói đi.”

Tang Diên vui vẻ: “Anh đáng giá để tiểu quỷ em dẫn anh đi chơi luôn cơ à?”

Tang Trĩ mơ hồ cảm thấy muốn khóc. Cô hít hít mũi, trong mắt hiện lên hơi nước, bắt đầu phát cáu: “Anh còn đang bị thất nghiệp, về gấp như vậy làm gì? Nếu chỉ dự định đến đây hai ngày thì anh đến làm gì chứ?”

“Chọn lời mà nói.” Tang Diên nói, “Gì mà thất nghiệp hả?”

Tính ra thì Tang Trĩ cũng đã gần nửa năm chưa về  nhà.

Vậy nên lần này Tang Diên đến đây, cho dù anh ấy không bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì, mười câu thì hết chín là đang oán giận cô, vậy nhưng Tang Trĩ vẫn có cảm giác an tâm và vui vẻ.

Trong giọng nói của Tang Trĩ mang theo sự nghẹn ngào, giọng cũng nhỏ hơn không ít: “Anh không thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa sao.”

“Không phải đấy chứ,” Tang Diên cười thành tiếng, nghi hoặc hỏi, “Sao em lại khóc thế này?”

“…”

“Anh ở lại đây làm gì, ngày nào cũng ngây ngốc một mình trong nhà Đoàn Gia Hứa đến khùng luôn rồi, chẳng khác chó giữ nhà cho cậu ta.” Nói xong, Tang Diên chỉ chỉ Đoàn Gia Hứa, “Tên chó này đối xử với em không tốt sao?”

Tang Trĩ lau nước mắt: “Không phải.”

Tang Diên lại hỏi: “Thực tập không vui?”

“Dạ.” Tựa như những ngày còn bé bị người ta ăn hiếp, Tang Trĩ khóc thút tha thút thít tố cáo với anh ấy, “Có người bắt nạt em đó…”

“Vậy thì đừng làm nữa,” Tang Diên nói, “Anh thiếu chút tiền đó à?”

“Vậy chẳng phải em bị chị ta bắt nạt không công…” Tang Trĩ vừa khóc vừa phàn nàn, “Thế mà anh còn cho em vào danh sách đen, lại cướp cả bao lì xì của em nữa, vừa đến liền mắng em luôn…”

“Đó có bao tiền? Anh bay đến đây không phải chỉ có tám trăm tệ đó đâu, em còn thù dai nó bao lâu nữa hả?” Tang Diên nói, “Được rồi, giỡn với em thôi mà, một lát sẽ trả lại cho em.”

“…”

“Còn nữa, nói mới mấy câu thì thành mắng em rồi à? Em ở đây vui vẻ là được rồi, không cần phải về nhà đâu, chỉ vì chuyện này mà khóc, có thấy xấu hổ lắm không hả?” Tang Diên thấy cô khóc mà đau cả đầu, đưa mắt nhìn Đoàn Gia Hứa, ra hiệu cho anh đến đây chăm cô, “Tìm cái tên bạn trai già nhà em đi.”

Đoàn Gia Hứa lên tiếng: “Mày đợi tao một lát nữa, tao sẽ lái xe đưa mày đi.”

“Dù mày không chê tao phiền phức thì tao cũng chỉ sợ không đuổi kịp chuyến bay về đây này,” Giọng điệu Tang Diên vẫn cứ thèm đòn như trước, “Tao lăn đây, mày chăm sóc tiểu quỷ này đi. Trâu bò thật đó, mười chín tuổi rồi mà trông có khác gì nhóc chín tuổi không.”

“…”

Gần đại học Nghi Hà có không ít xe taxi, Tang Diên nhanh chóng bắt đượcc một chiếc, ngồi lên rời đi ngay.

“Cô gái nhỏ này, em xem anh như không khí đấy à?” Đoàn Gia Hứa đi đến trước mặt Tang Trĩ, nửa đùa nửa thật, “Trước mặt anh mà có thể vì người đàn ông khác khóc thành thế này.”

Tang Trĩ im lặng không nói câu gì, nắm lấy vạt áo anh lau nước mắt.

“Ôi chao!—–” Đoàn Gia Hứa lại không giận, suy nghĩ lại nói, “Đừng vén thế chứ, lộ da lộ thịt anh mất.”

Âm thanh của Tang Trĩ mang theo giọng mũi rất nặng, lầm bầm: “Nào có ai nhìn thấy đâu.”

“Ở công ty thực tập không vui đến vậy sao?” Tốc độ nói chuyện của Đoàn Gia Hứa chậm lại, nhẹ giọng dỗ dành cô, “Không phải nói với anh là người hướng dẫn kia không còn ăn hiếp em nữa rồi sao?”

“Không muốn ngày nào cũng nói chuyện này với anh, ” Tang Trĩ nhỏ giọng, “Vả lại, vì bị người ta mắng nên khóc, nó mất mặt lắm.”

“Hửm?” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Em khóc trước mặt anh biết bao nhiêu lần rồi, còn có gì để mất nữa sao?”

“Thì đó là khi còn bé, bây giờ làm gì có.” Tang Trĩ không còn khóc nữa, ánh mắt đỏ rực, nghiêm túc nói, “Em không thích khóc chút nào cả. Chỉ có con nít đụng chuyện mới khóc, em từng tuổi này rồi, chắc chắn đã biết nên giải quyết vấn đề bằng cách nào.”

Đoàn Gia Hứa nhìn cô chăm chú một lúc lâu, khóe mắt cong lên: “Rõ ràng là nhỏ khóc nhè mà.”

“…”

“Nếu như em cảm thấy khóc là quyền lợi của con nít.” Hiếm khi ngữ điệu của Đoàn Gia Hứa lại nghiêm túc thế này, xoa xoa đầu cô, “Vậy cả đời này sẽ xem em là cô bé con nhé, được không?”

Tang Trĩ giương mắt.

Màu mắt anh nhạt nhẽo, trời sinh mang theo sự mềm mại dịu dàng, tựa như muốn hóa thành nước: “Anh nuôi.”

Từ này, vào lúc cô còn nhỏ, tựa như một lời nguyền khó chơi.

Vậy nên rất nhiều lần cô không hề hy vọng rằng anh sẽ nói như vậy, chỉ hy vọng mình có thể sớm ngày thoát khỏi, từng ngày từng ngày trôi qua lại cảm thấy đây là một chuyện không thể nào xảy ra nổi.

Nhưng vào thời khắc này, từ này xuất hiện.

Khiến cho cô có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Rất thần kỳ là, những cảm xúc trên đều do một người mang lại cho cô.

Tang Trĩ yên lặng vài giây, không nói câu nào cọ cọ vào trong lồng ngực anh.

Đoàn Gia Hứa sờ lên tóc cô, nghĩ ngợi, lại hỏi: “Có phải muốn về nhà đúng không?”

Tang Trĩ chân thành nói: “Vâng.”

“Muốn về thì về, anh xin nghỉ phép về cùng với em. Còn nữa, nếu công việc này thật sự không thích, vậy đừng làm nữa.” Đoàn Gia Hứa thở dài một hơi, “Công ty này có chuyện gì vậy chứ, để cho cô bé nhỏ nhà anh khóc đến thế này.”

“…”

“Anh có thể đi tìm ông chủ em nói vài lời không?”

Giọng điệu này như khi phụ huynh nhìn thấy con mình ở trường bị chén ép, nói muốn đi tìm hiệu trưởng vậy.

Tang Trĩ không hiểu sao lại cười lên, cảm xúc xấu cũng vì được anh an ủi mà tiêu tan đi hơn phân nửa.

Đoàn Gia Hứa rũ mi, cũng cười theo cô. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn chỉ là bạn trai của em không thôi.”

Nghe anh nói, trái tim Tang Trĩ như muốn ngừng đập, sửng sờ.

Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa nghiêm túc nói hết cả câu.

“Anh còn muốn trở thành một người mà em có thể dựa dẫm vào.”

***

Tang Trĩ về lại ký túc xá, lấy di động ra lên wechat. Nhìn thấy số điện thoại đã hai tuần cho cô vào danh sách đen là Tang Diên kia gửi đến cho cô một tin nhắn, báo rằng chuyển khoản cho cô năm nghìn tệ.

Còn bổ sung thêm một câu.

Tang Diên:【  Cho thêm tiền sinh hoạt. 】

Tang Trĩ nhận tiền, lại hỏi anh ấy vài câu về tình hình hiện tại, rồi nhanh chóng tắt màn hình. Nghĩ đến Đoàn Gia Hứa lúc nãy, cô mơ màng đến thất thần. Cảm giác trống rỗng ở một nơi nào đó trong trái tim, bấy giờ tựa như có người lấp đầy rồi.

Không bao lâu sau.

Tang Trĩ lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt cười ngây ngô.

**

Ngày thứ hai, Tang Trĩ vẫn đi làm như thường lệ.

Vì lần cảnh cáo ngày hôm qua của Trương Huy, Thi Hiểu Vũ không còn nhằm vào cô nữa. Nhưng Tang Trĩ không dám chắc, có thể nào một ngày trôi qua rồi cô ta sẽ quay lại trạng thái như xưa không.

Tang Trĩ không muốn cứ phải phân cao thấp với cô ta. Cô âm thầm nghĩ, nếu như Thi Hiểu Vũ vẫn cứ tiếp tục đối xử với cô như trước kia, cô cũng không muốn cứ ở lỳ chỗ này, đặt nó lên hàng trọng yếu nữa. Dù trước đó nói đến để học tập, nhưng cuối ùng thì một nội dung cũng không học được gì.

Mà chuyện mỗi ngày phải suy nghĩ nhiều nhất, chính là làm cách nào để đối chọi với Thi Hiểu Vũ.

Càng nghĩ càng cảm thấy thật phí thời gian.

Nhưng may mắn là trạng thái của Thi Hiểu Vũ so với ngày hôm qua không chênh lệch nhiều lắm.

Mấy ngày sau đó đều dùng trạng thái như thế này để làm việc chung với nhau.

Thi Hiểu Vũ không còn gắng sức làm khó làm dễ Tang Trĩ nữa, chỉ phân công công việc cho cô, thỉnh thoảng cũng có tìm cô nói một số chỗ cô làm không tốt, nhưng chỉ là nói vài câu thôi.

Dần dần Tang Trĩ cũng trở nên thả lỏng hơn.

Nháy mắt cuối tuần đã đến.

Tang Trĩ cùng đi theo Đoàn Gia Hứa xem mấy căn hộ gần trường đại học Nghi Hà. Vốn cứ nghĩ rằng anh sẽ tìm những căn hộ có điều kiện tương tự như căn cũ, nhưng mà rõ ràng là căn phòng lần này anh tìm lớn hơn nhiều so với căn trước kia, một phòng khách, một nhà bếp, hai phòng ngủ hai nhà vệ sinh, trong phòng ngủ chính có riêng nhà vệ sinh.

Cộng lại phải chừng trên dưới bảy mươi mét vuông, tiền thuê cũng vì vậy mà cao hơn không ít so với trước kia.

Thừa dịp nhà môi giới đi gọi điện thoại, Tang Trĩ kéo anh đến một góc: “Một mình anh ở, thuê rộng như thế này mà làm gì?”

Đoàn Gia Hứa không trả lời câu hỏi này của cô, hỏi vặn lại: “Căn này được không?”

Tang Trĩ vô thức nói: “Rất tốt.”

“Vậy thì chọn nó đi.”

“…” Tang Trĩ sững sờ, “Không phải, một mình anh ở mà cần đến hai nhà vệ sinh?”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày, như có điều suy nghĩ: “Không tính là một người mà.”

Tang Trĩ nháy mắt liền hiểu đôi chút, trầm mặc vài giây, cường điệu: “Em không ở chung với anh đâu.”

“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nói, “Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh giữ lại một căn phòng riêng cho em.”

Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Nhưng anh thế này không phải là rất lãng phí sao?”

“Cũng tàm tạm.” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Chỉ cần em đến ở một đêm, thì cũng đã xem như có lời rồi.”

“…”

Tang Trĩ không quá để lời nói của anh trong lòng.

Sau khi đưa ra quyết định, không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa liền dọn nhà đến. Hành lý của anh không nhiều, thu dọn hết cũng chỉ có mấy cái vali, ngay cả công ty dọn nhà cũng không cần tìm.

Tiểu khu này ngay sát đại học Nghi Hà, đi qua đi lại cùng lắm cũng chỉ chừng năm phút đi đường.

Nhờ vậy mà hai người gặp nhau cũng thuận tiện hơn hẳn.

Mỗi sáng sớm, Đoàn Gia Hứa có thể tiện đường đưa Tang Trĩ đến công ty. Sau khi tan làm, hai người về lại bên này, giải quyết cơm tối ở con đường ẩm thực, cứ vậy ngày qua ngày trôi đi.

Bất tri bất giác cũng đã hơn nửa tháng tám.

Hôm ngày thứ sáu, chuyện công ty dạo này nhiều hơn không ít, Tang Trĩ đúng giờ tan làm. Cô gửi cho Đoàn Gia Hứa một tin nhắn wechat, biết anh lại phải tăng ca nên tự mình mua một phần cơm về lại ký túc xá.

Tang Trĩ bật máy tính lên, lấy thìa xúc cơm ăn, lại lấy điều khiền mở điều hòa lên.

Bên tai truyền đến âm thanh máy vận hành quen thuộc.

Sau đó, điều hòa bỗng nhiên lại vang lên mấy tiếng kèn kẹt khó hiểu, vô cùng vang dội.

Tang Trĩ khựng người, ngẩng đầu lên nhìn xem, lại không thấy điều hòa phát ra gió. Cô cảm thấy hơi kỳ quái, buồn bực đóng máy rồi lại mở lên lần nữa, những nó vẫn không có hiệu quả gì.

Ký túc xá này cũng xem như lâu đời cũ kỹ, kiểu dáng máy điều hòa tương đối lỗi thời.

Tang Trĩ không hiểu nên làm như thế nào, chỉ có thể xuống lầu tìm dì quản lý ký túc. Dì không lên lầu với cô, chỉ bảo cô tìm người báo sửa, nhưng lúc này là kỳ nghỉ, nhân viên sửa chữa bên trường cũng nghĩ lễ rồi, báo sửa cũng phải đợi đến khai giảng mới có người tới.

Hoặc không thì phải tự tìm thợ bên ngoài trường về sửa.

Tang Trĩ không biết tìm ở đâu, chỉ đành quay lại phòng, giày vò bản thân trong chốc lát.

Nghĩ rằng nếu không thì cứ nhịn qua lễ là được rồi.

Nhưng nghĩ lại, trong điều kiện thời tiết như thế này thì không cách nào chịu đựng nổi.

Tang Trĩ mở quạt lên, trước tiên phải xử cho xong bữa cơm này đã. Sau đó, cô lên wechat nói với Đoàn Gia Hứa về chuyện này, lại tự hỏi hôm nay có nên ra ngoài tìm một cái khách sạn ở tạm hay không, đợi sang ngày mai quay lại nếu vẫn hư thì tìm người sửa.

Không chờ cô nghĩ kỹ.

Đoàn Gia Hứa đã nhanh chóng trả lời.

【Đến nhà anh.】

【Không phải đã đưa em một cái chìa khóa rồi sao?】

***

Tang Trĩ nghĩ ngợi, quả thật cảm thấy mình không cần phải tỏ ra quá kiểu cách mà làm gì. Cô cầm một bộ quần áo sạch, thêm mỹ phẩm dưỡng da, cả máy tính cũng gom vào, sau đó đi đến nhà Đoàn Gia Hứa.

Số lần cô đến đây không ít, vậy nên lần này không hề có cảm giác mất tự nhiên, sau khi vào nhà liền mở điều hòa lên, nằm trên ghế sa-lon chơi điện thoại.

Tang Trĩ thường xuyên ở nhà một mình, lúc này không thấy nhàm chán gì, thời gian trôi qua cũng nhanh.

Gần đến chín giờ tối Đoàn Gia Hứa mới về nhà.

Tang Trĩ ôm gói khoai tây chiên, vừa xem TV vừa nhai, thuận miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Đoàn Gia Hứa đáp lại một từ: “Ừm.”

Tang Trĩ không tiếp tục hỏi nữa.

Đoàn Gia Hứa cởi giày, đến ngồi cạnh cô, lúc này mới bắt đầu hỏi chuyện: “Điều hòa ký túc xá chỗ em sao vậy?”

“Tiếng kêu lớn lắm,” Tang Trĩ nói, “Nhưng lại không có gió.”

Đoàn Gia Hứa: “Ừm, ngày mai anh đến sửa giúp em.”

Tang Trĩ gật đầu, đưa gói khoai tây chiên cho anh: “Anh ăn không?”

“Không ăn,” Đoàn Gia Hứa vuốt ve đầu cô, dặn dò, “Anh tắm trước. Em về phòng ngủ chính mà ngủ, giường anh nhường lại cho em, tắm rửa cũng dùng phòng tắm trong đó.”

“Vâng ạ.”

Mặc dù không phải là lần đầu đến đây, nhưng lại là lần đầu tiên Tang Trĩ ở lại qua đêm, thời gian chầm chậm trôi qua cũng bắt đầu mất tự nhiên. Chờ cho Đoàn Gia Hứa vào nhà tắm, cô giải quyết cho xong gói khoai tây chiên cũng đi vào nhà tắm của phòng ngủ chính, chuẩn bị tắm rửa.

Trước giờ thời gian Tang Trĩ tắm rất lâu, chỉ cọ rửa thôi đã có thể mất những một giờ.

Chờ đến khi Tang Trĩ đi ra là gần mười giờ rồi. Cô sấy khô tóc, lau sạch thân thể, do dự một hồi, muốn ra ngoài phòng bếp lấy thạch trái cây ăn.

Tang Trĩ mở cửa phòng.

Thấy Đoàn Gia Hứa đã tắm rửa xong từ bao giờ, lúc này đang nằm trên ghế sa-lon. Anh mặc đồ ngủ, áo sơ mi caro xanh đậm cùng quần đùi nguyên bộ. Trên vai vắt một cái khăn lông, tóc còn ướt sũng, rũ xuống bên tai và trên trán.

Đoàn Gia Hứa rũ mi, cầm điện thoại hình như đang xem video, thần thái hờ hững.

Tang Trĩ không quấy rầy anh, ttực tiếp đi thẳng vào phòng bếp.

Cô quay lại phòng khách, đang tự hỏi có nên về phòng luôn không hay là báo với anh một tiếng hẵng về, Đoàn Gia Hứa lúc này lại mở miệng gọi cô: “Chích Chích, giúp anh một chuyện.”

Tang Trĩ ngoan ngoãn đi qua: “Sao vậy ạ?”

Cô ngồi xuống bên cạnh Đoàn Gia Hứa, xé mở gói thạch hoa quả, nói: “Anh cũng muốn ăn sao?”

Đoàn Gia Hứa đặt di động xuống lắc đầu. Khóe miệng anh cong lên, một đầu ngón tay trượt lên trên người, dừng lại ở hàng cúc trên cái áo của mình, sau đó, ngân nga giọng mở miệng: “Hơi nóng.”

“…”

“Giúp anh mở nào.”
Bình Luận (0)
Comment