Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 103

Edit: Tịch Ngữ

Thích Tu Kiệt lên núi chậm hơn Trưởng Tôn Vinh Cực một chút cũng thờ ơ chứng kiến cảnh này.

Hắn không ngờ rằng Liêu Ngân lại sợ Trưởng Tôn Vinh Cực như vậy. Còn khiến hắn tự xưng là nô tài…

Ngay cả trang chủ của Lan Viễn sơn trang Liêu Ngân cũng chỉ là một nô tài trong mắt người đàn ông không biết từ sâu chui ra này, vậy bọn họ là cái gì? Nhưng xưa nay chưa từng nghe nói đến chàng trai trẻ tuổi tài giỏi tồn tại, chẳng lẽ người này mới xuất hiện trên giang hồ, xuống núi để rèn luyện kinh nghiệm sao? Trước giờ đều ẩn núp trong môn phái, che giấu thật tốt.

Thích Tu Kiệt suy đoán sự việc, người ở đây cũng có không ít người nghĩ đến, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đồng loạt nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Cha!” Âm thanh thanh thúy, uyển chuyển vang lên.

Chỉ thấy một cô gái dùng khinh công nhẹ nhàng đi đến chỗ này. Lúc đến gần, mọi người mới nhìn rõ bộ dạng của cô gái đó. Trong lòng không khỏi thầm thán: Sắc nước hương trời!

Cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mày cong mắt cười, mũi quỳnh môi đào, da trắng nhẵn nhụi, rất tinh xảo linh hoạt, lại quyến rũ mê người. Ả mặt quần áo màu vàng nhạt, trên quần áo thêu hoa văn bươm bướm, thắt lưng màu ngọc lan, trên thắt lưng là ngọc sức và túi thơm tinh xảo, lúc đi di chuyển cả hai thứ va chạm vào nhau, phát ra tiếng ngọc dễ nghe.

Đàn ông con trai nhìn ả đều không khỏi nhìn kĩ hơn vài lần, trong mắt khó nén được si mê và kinh diễm.

“Không ngờ Liêu Ngân lại có con gái xinh đẹp như vậy.” Thích Tu Kiệt cũng tán thưởng.

Dĩnh Nhi đang rúc vào trong lòng Thích Tu Kiệt nhìn chằm chằm cô gái áo vàng một hồi, quẹt miệng nói: “Nàng ta không xinh đẹp bằng Tước Nhi tỷ tỷ.”

Thích Tu Kiệt cười: “Lan Viễn sơn trang nho nhỏ làm sao có thể so sánh với Lưu Vân Cốc được.” Mặc kệ là quyền thế hay là địa vị, trong mắt Lưu Vân Cốc, Lan Viễn sơn trang không đáng để nhắc tới. Đương nhiên mĩ nhân trong Lan Viễn sơn trang cũng không bằng Lưu Vân Cốc.

“Nhưng ở một nơi hoang vu như thế này, còn có một mĩ nhân đúng là chuyện hiếm thấy.”

Dĩnh Nhi không nói gì gật đầu, căn bản không sợ cô gái áo vàng kia. Thiếu gia đúng là có hứng thú với nàng kia nhưng đó chỉ là vui đùa trong chốc lát, hết hứng thú thì thôi, nàng ta tuyệt đối không có khả năng uy hiếp đến mình.

“Cha, sao người lại bị thương?” Cô gái áo vàng vội vàng chạy đến bên cạnh Liêu Ngân, đưa tay vịn ông, muốn đỡ ông đứng lên.

Liêu Ngân làm sao dám làm theo ý ả, phất tay đẩy ả sang một bên, không nhìn ả, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Chủ nhân, nô tài biết mình làm trái lời chủ nhân, xin chủ nhân cho nô tài cơ hội giải thích, lòng trung thành của nô tài đối với chủ nhân trời xanh có thể chứng giám!”

Cô gái áo vàng nghe như vậy, sắc mặt biến đổi, suy đoán tại sao cha mình lại xưng nô tài với người khác? Ả mới quay đầu nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực, sau khi nhìn thấy gương mặt của hắn, mặt ả nghệch ra một lúc sau mới hoàn hồn, cảm thấy bản thân luống cuống, mặt đỏ hồng như son, quỳ xuống trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, thành khẩn cầu xin: “Xin đại nhân tha cho cha Vân Vân một lần, Vân Vân cầu xin ngài.”

Lúc này, mọi người bắt đầu nghị luận.

“Người này là ai? Chưa từng nghe nói Lan Viễn sơn trang có chủ nhân giấu mặt.”

“Ta nghĩ chuyện này và chuyện sơn trang có bảo vật có liên nhau với nhau á.”

“Nói không chừng bảo vật ấy đúng là có thật đó, nhưng nó thuộc về vị công tử này, sau đó bị Liêu Ngân trộm mất.”

“Ai nha, nhìn bộ dạng khóc sướt mướt của con gái Liêu trang chủ kìa, người đàn ông nào có thể nhẫn tâm được chứ, nếu là ta, ta đã sớm tha cho bọn họ.”

Âm thanh của mọi người không lớn không nhỏ, nhưng không có ai dám đứng ra nói giúp cho bọn Liêu Ngân.

Phong Giản nhìn về phía Trường Tôn Vinh Cực, chỉ cần Trường Tôn Vinh Cực ra hiệu, hắn liền đem Liêu Ngân giải quyết.

“Đi vào rồi nói.” Thủy Lung mở miệng nói.

Không phải nàng đồng tình cho Liêu Ngân và Liêu Vân Vân, chỉ vì nàng không muốn nói chuyện Phượng Nhãn Quả trước mặt người ngoài mà thôi.

Nàng vừa mở miệng, nét mặt vô tình của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút biến hóa, khẽ gật đầu, ôm nàng nhún chân liền bay ra ngoài. Phần khinh công vừa lộ ra liền khiến mọi người kinh hô.

Phong Giản nhìn Liêu Ngân và Liêu Vân Vân còn ngây ngốc quỳ trên đất lạnh giọng nói: “Còn không đi?”

“Dạ, dạ, dạ.” Liêu Ngân vội vàng đứng lên, rũ mắt ngoan ngoan đi theo Phong Giản.

Trong lòng hắn rất kinh ngạc, không biết cô gái vừa nói chuyện là ai, cư nhiên có thể khiến chủ nhân nghe lời như vậy?

Liêu Vân Vân cũng đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh Liêu Ngân, đưa tay đỡ lấy ông, nhìn Phong Giản đã đi khá xa bọn họ, cho rằng mình nói nhỏ chắc chắn Phong Giản sẽ không nghe thấy. Lúc nay mới yên tâm hỏi nhỏ Liêu Ngân: “Cha, công từ kia là người phương nào?”

Liêu Ngân làm sao không nhìn ra tâm tư của con gái, thầm nghĩ chủ nhân có phong cách như vậy, trên thực tế hiếm có cô gái không bị hắn hấp dẫn.

Ông thở dài: “Người nọ là chủ nhân của cha, trong mắt của chủ nhân cha chỉ đáng làm nô tài của người thôi.”

Liêu Vân Vân nghe xong, sắc mặt liền không tốt. Nếu cha ả là nô tài, vậy không phải ả là con gái của nô tài sao? Thân phận này, muốn lọt vào mắt xanh của người đàn ông kia, quả thật rất khó khăn.

“Cha đang nói ngốc cái gì đấy, cha chính là đệ nhất trang chủ mà!”

Liêu Ngân nói: “Đệ nhất trang chủ thì tính cái gì? Trong giang hồ, Lan Viễn sơn trang chỉ là một đoạn kết của trào lưu mà thôi.”

Liêu Vân Vân tức giận mặt đỏ rần, âm thanh cũng hơi lớn: “Cha, sao cha lại không có chí khí như vậy?”

“Ầm ĩ cái gì?” Phong Giản đi đằng trước không kiên nhẫn nữa quay đầu lại quát.

Liêu Ngân liền vội vàng cúi đầu nhận lỗi với hắn. Sau đó nhìn về Liêu Vân Vân còn không phục nói: “Không phải là cha không có chí khí, mà sự thật chính là như vậy. Vân Vân, chủ nhân không phải là loại người vô dụng như đám người nịnh bợ ngươi mấy ngày nay. Nếu chủ nhân có thể để mắt tới con, đó là phúc đức con tu tám đời mới được. Nếu ngài ấy thấy con chướng mắt, con đừng bao giờ tự cho là thông minh, giở thủ đoạn gì đấy, nếu không thì…”

Liêu Vân Vân bị giọng điệu nghiêm túc của ông giáo huấn có chút hoảng sợ, có chút chột dạ lại không phục, nhẹ giọng nói: “Lấy dung mạo của con, nhất định vị công tử kia sẽ mê muội con.”

Liêu Ngân lập tức đả kích ả: “Chủ nhân đã gặp không ít cô gái có dung mạo tuyệt sắc, lấy tư sắc của con ở đây có thể là độc nhất vô nhị, nhưng so với thiên hạ, cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi.”

“Cha!” Liêu Vân Vân tức giận đến đỏ mặt.

Làm sao có người đi nâng cao chí khí của người khác, mà hạ thấp uy phong của mình!

Từ nhỏ tới lớn, Liêu Vân Vân chưa gặp cô gái nào có dung mạo xinh đẹp hơn ả, thế nên tự cho mình xinh đẹp nhất trần, hiếm có nhất trong thiên hạ. Bây giờ, nghe Liêu Ngân nói, cảm thấy ông ta nhát gan sợ phiền phức, trong lòng rất là không vừa lòng.

Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, chính là dạng người như Liêu Vân Vân.

Từ nhỏ sống ở Lan Viễn sơn trang, nơi hoang vắng ít người, lại chưa từng ra khỏi cửa. Đương nhiên, ả không biết thiên hạ to lớn, cũng không biết thế giới bên ngoài rất phồn hoa, dĩ nhiên người đẹp cũng nhiều hơn.

Ở khu đất cấm của Lan Viễn sơn trang, ngay cả Liêu Ngân làm trang chủ cũng không được tùy tiện đi vào. Cấm địa này chính là nơi ở tạm của Trưởng Tôn Vinh Cực, khi thỉnh thoảng hắn đến. Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung đang ngồi bên trong biệt viện, nhìn Phong Giản dẫn Liêu Ngân và Liêu Vân Vân đến.

Thủy Lung vừa thấy Liêu Vân Vân, liếc mắt một cái liền hiểu rõ ý của đối phương. Nàng biết con mèo nhà mình lại vô tình chọc phải hoa đào nữa rồi, đem con gái người ta mê hoặc không còn một mảnh.

Liêu Ngân đi tới trước mặt hai người quỳ xuống nói: “Chủ nhân, chuyện Lan Viễn sơn trang có bảo vật đều do nô tài quán lí không chu đáo…”

Rất rõ ràng, Liêu Ngân rất sợ Trưởng Tôn Vinh Cực. Cho nên vừa có cơ hội giải thích, ông đều không dám giấu diếm, đem mọi chuyện khai báo hết. Căn cứ vào chuyện Liêu Ngân nói, chuyện là như vầy…

Bởi vì, Trưởng Tôn Vinh Cực tạm thời đem Phượng Nhãn Quả để trong Băng Lam Cốc của Lan Viễn sơn trang. Mấy ngày kế tiếp, Liêu Ngân liền cho người canh giữ đặc biệt cẩn trọng. Chuyện này khiến cho một gã đệ tử của sơn trang có lòng riêng, len lén tìm bảo vật trong Lan Viễn sơn trang, lại bị Liêu Ngân phát hiện, đệ tử kia thấy bể chuyện liền cao bay ra chạy, còn cố ý đem chuyện Lan Viễn sơn trang có bảo vật đồn ra ngoài.

Vốn dĩ Liêu Ngân có thể phủ nhận, nhưng hắn cũng nổi lên ý đồ tham lam. Hắn không biết Trưởng Tôn Vinh Cực đem bảo vật gì cất giấu trong Lan Viễn sơn trang, lại biết lấy thủ đoạn của Trưởng Tôn Vinh Cực. Hắn không muốn bảo vật bị người khác tìm được hoặc là trộm mất, như vậy người khác nhất định không có cách nào tìm được. Vì vậy, ông mới không lo lắng những người đến tìm bảo vật tìm ra nó, đem nó cướp đi.

Ông muốn mượn chuyện này để thu hút mấy thiến niên hiệp sĩ trẻ tuổi đẹp trai đến đây, thành công khiến địa vị và danh tiếng của Lan Viễn sơn trang phát triển hơn, cũng có ý muốn tìm chồng cho ba cô con gái của mình. Ba đứa con gái của ông có diện mạo không tệ, Liễu Vân Vân có dung mạo tốt nhất, nhờ những người này lan truyền về việc nhan sắc của con gái ông ra giang hồ, để nâng cao danh vọng của ông hơn, hấp dẫn một số con cháu vọng tộc của danh môn chính phái, con cái nhà giàu.

Dựa theo kế hoạc của Liêu Ngân, trong khoảng thời gian này Trưởng Tôn Vinh Cực có lẽ sẽ không đến đây lấy bảo vật, càng không quan tâm đến tin tức ở cái nơi hẻo lánh này của ông. Như vậy, chờ danh tiếng một thời đi qua, tên tuổi của Lan Viễn sơn trang và con gái ông đều truyền ra ngoài, ông lập tức sẽ phân tán đám người tìm bảo vật này đi, dễ dàng đem chuyện này dọn dẹp. Khi Trưởng Tôn Vinh Cực đến lấy bảo vật sẽ không phát hiện những chuyện này, dù biết hắn cũng sẽ không để ý.

Nhưng ông không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực lại đến sớm như vậy, ngày trước rõ ràng hắn đã nói rõ ngày hắn đến lấy bảo vật, thời gian lấy bảo vật của hắn phải còn mấy hôm nữa mới đến.

Thủy Lung nghe Liêu Ngân giải thích, nàng cảm thấy người này đúng là biết tạo thời thế. Nếu như không phải nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực nhất thời hưng khởi chạy tới nhìn Phượng Nhãn Quả, kế hoạch của Liêu Ngân nhất đinh sẽ êm xuôi trơi qua, nói không chừng còn thành công nữa nha.

“Cha! Tại sao có thể như vậy?” Mặt Liêu Vân Vân đỏ bừng, hai mắt rưng rưng lên án cha mình.

Ả biết mọi chuyện ông làm đều vì Lan Viễn sơn trang và vì chị em các ả. Nếu như bình thường biết được sự thật, ả sẽ không tức giận, ngược lại sẽ rất phối hợp với Liêu Ngân. Nhưng bây giờ ông lại nói hết mọi chuyện ở trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, ả có chút xấu hổ và giận dữ.

Hắn sẽ nghĩ thế nào? Lợi dùng bảo vật của hắn để khiến chính mình nổi danh, cái này so với hoa khôi trong thanh lâu có gì khác chứ? Hắn có thể coi thường ả không?

TRong lòng Liêu Vân Vân phát hoảng, thỉnh thoảng lén nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, muốn biết phản ứng của hắn như thế nào. Khi phát hiện vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực không chút biến hóa, càng không có khinh bỉ hèn mọn nhìn về ả, ả liền thở phào nhẹ nhõm lại có chút không cam lòng.

Hắn căn bản không chút nào để ý tới ả?

“Chủ nhân, nô tài biết sai rồi, cầu chủ nhân tha mạng!” Liêu Ngân vừa bất đắc dĩ vừa hối nhận liếc nhìn con gái đang trầm mình vào tình ái, lần nữa dập đầu, cầu xin Trưởng Tôn Vinh Cực.

Liêu Vân Vân đảo mắt một cái, cũng quỳ xuống, ngửa đầu mắt rưng rưng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, điềm đạm đáng yêu nói: “Công tử, xin người tha cho cha ta. Chỉ cần người đồng ý, Vân Vân nguyện lấy thân báo đáp, làm trâu làm ngực đi theo hầu hạ công tử.”

Khóe miệng Phong Giản giật giật mấy cái.

“Ha ha…” Thủy Lung cười, tiếng cười rất dễ nghe.

Liêu Vân Vân nghe tiếng nàng cửa, đáy mắt lóe lên giận dữ, trợn mắt nhìn Thủy Lung.

Một ả đàn bà xấu xí, dựa vào cái gì mà ả có thể ngồi sóng vai với thần tiên công tử chứ, hành động còn thân mật như vậy! Liêu Vân Vân luôn luôn được người khác nịnh hót, không có suy nghĩ nhiều, liền nói với Thủy Lung: “Cô nương này đúng là không biết lễ nghĩa phép tắc, thân là cơ thiếp không đứng bên cạnh hầu hạ thì thôi, còn dựa vào sự nuông chiều của công tử, kiêu căng như vậy.”

Trong mắt Liêu Vân Vân, dáng vẻ Thủy Lung không giống nô tỳ, nhiều nhất chỉ là cơ thiếp để Trưởng Tôn Vinh Cực chơi đùa.

“Thật không biết ngươi đơn thuần hay là ngu ngốc nữa.” Thủy Lung nói.

Hành vi khiêu khích tình địch của Liêu Vân Vân quá rõ ràng, so với Chu Giáng Tử quả nhiên là thấp kém hơn nhiều.Chu Giáng Tử cũng khiêu khích, nhưng khiêu khích của ả ấy khiến người ta cảm thấy ả là thiếu nữ mạnh mẽ, xinh đẹp. Còn Liêu Vân Vân chỉ có ghen tỵ và khắc khe.

Chu Giáng Tử ở trước mặt người khác thì nhẫn nhịn, thiện lương, nhìn ra được thái độ khác biệt của ả dành cho Trưởng Tôn Vinh Cực. Liêu Vân Vân lại xúc động, cái gì cũng không biết, tự cho mình là đúng gán ghép thân phận cơ thiếp lên người Thủy Lung, cộng thêm tội danh được nuông chiều mà kiêu căng.

Nếu thật sự bị ả nói đúng thì thôi, còn không đúng, ả hoàn toàn là tự rước lấy nhục.

Bộ dang ung dung của Thủy Lung trong mắt Liêu Vân Vân chính là khiêu khích và xem thường, ả cảm thấy ---- đối phương hoàn toàn không đặt ả vào mắt.

Cái này, Liêu Vân Vân không có nhìn lầm. Thủy Lung đúng là không có để ả vào mắt, không chút cảm nhận được uy hiếp của ả đối với nàng, càng không thấy ả có sức hấp dẫn mê hoặc Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Công tử.” Liêu Vân Vân mang vẻ mặt ủy khuất, hai mắt đẫm lệ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cầu cứu.

Thủy Lung thấy vậy, lại không nhịn được cười.

Đầu óc của con nhỏ này không bình thường nha. Trưởng Tôn Vinh Cực còn chưa đáp ứng, ả đã gọi ‘công tử’ ngọt sớt như vậy rồi. Còn tự cho mình là người của hắn, bị bắt nạt liền tìm hắn che chở, chẳng lẽ muốn Trưởng Tôn Vinh Cực trút giận cho ả, trừng phạt nàng?

“Công tử.” Liêu Vân Vân thấy Trưởng Tôn Vinh Cực không phản ứng, tầm nhìn vẫn dừng trên người con đàn bà ghê tởm kia, trong lòng tức giận lại khiến ả không cam lòng. Vẫn quỳ gối đi tới phía Trưởng Tôn Vinh Cực, bộ dạng ngoan ngoãn kết hợp với vẻ mặt khóc sướt mướt rất dễ khơi dậy dục vọng và tình dục của đàn ông.

Còn nửa bước nữa ả mới đến gần Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn dung mạo hoàn mỹ của hắn, tim ả đập thình thịch lên.

“Công tử, chỉ cần ngươi buông tha cha ta, Vân Vân chính là người của ngài.” Liêu Vân Vân cắn cắn môi, bộ dạng bất đắc dĩ, ánh mắt yêu mến nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, đôi tay run run hướng về hắn.

Thủy Lung rất có hứng thú nhìn vở kịch tràn ngập mùi vị máu chó này, chợt thấy tay đau nhói. Nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực vừa bóp tay nàng, tầm mắt từ người Liêu Vân Vân chuyển sang nhìn hắn.

Nàng thấy rõ vẻ mặt không kiên nhân và ánh mắt chán ghét của Trưởng Tôn Vinh Cực. Cố tình hắn lại không muốn ra tới với Liêu Vân Vân, một mực nhìn chăm chú nàng.

Thủy Lung chớp chớp mắt, mơ hồ đoán được ý của hắn. Nàng chuyển mắt liền thấy hai tay Liêu Vân Vân sắp đụng vào đùi Trưởng Tôn Vinh Cực, thản nhiên nói: “Ngươi dám đụng hắn, ta liền bẽ tay ngươi.” Mắt nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực liền thấy chân mày hắn khẽ giãn ra, hai mắt lấp lánh.

Liêu Vân Vân bi lời Thủy Lung làm kinh sợ, tức giận trừng nàng một cái.

Thủy Lung cầm tay Trưởng Tôn Vinh Cực, nắm ngón tay thon dài của hắn, chậm rãi cười nói: “Ta không nói chơi.”

Nói xong, mắt nàng nhìn vào ngón tay Trưởng Tôn Vinh Cực, phát hiện tay hắn không có một vết chai nào hết. Sờ như thế nào cũng thấy các ngón tay giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Nếu không phải nàng tận mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cầm kiếm, chỉ nhìn tay hắn, nàng chắc chắn cho rằng hắn là công tử cao quý mười ngón tay không dính nước.

Mặt Liêu Vân Vân trắng bệch, ả không biết tại sao mình sợ nhưng thân thể vẫn không nhịn được phát lạnh. Bản năng nói cho ả biết, Thủy Lung không nói giỡn, nàng ta nói được là làm được.

Liêu Vân Vân không nhịn được nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, lại nhìn Liêu Ngân vẫn im lặng. Công tử không có cự tuyệt chứng tỏ hắn có ý đối với ả. Cha cũng không cảnh cáo chứng tỏ ả làm không sai.

Vừa nghĩ thế, Liêu Vân Vân liền có thêm can đảm, cắn răng hướng tới Trưởng Tôn Vinh Cực.

Dĩ nhiên, ả không dùng tay sờ, ả nhớ lời Thủy Lung nói, nên quyết định nhào vào lòng Trưởng Tôn Vinh Cực. (N: ôi má!!!)

Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày, trong mắt càng thêm chán ghét, không chút lưu tình chuẩn bị đem Liêu Vân Vân đá văng.

Một cước này thật nặng, khiến tính mệnh Liêu Vân Vân khó chịu nổi.

Thủy Lung dùng sức kéo tay hắn, người liền cản trước mắt hắn, đem Liêu Vân Vân đá ra ngoài.

“A!” Liêu Vân Vân kêu đau, oán giận trừng Thủy Lung.

Thủy Lung ung dung đi tới trước mặt ả, không chút thương hoa tiếc ngọc dùng chân dẫm lên hai tay ả, tiếng ‘răng rắc’ vang lên, hai tay Liêu Vân Vân vô lực rũ xuống.

“Ta đã nhắc nhở ngươi rồi.” Thủy Lung thu chân, khẽ mỉm cười.

Liêu Vân Vân khóc không ngừng, thiếu nữ khóc nỉ non khiến người ta đau lòng. Ả oán hận Thủy Lung, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, khóc kêu: “Công tử…”

Trưởng Tôn Vinh Cực chán ghét lườm ả, vươn tay thân mật ôm eo Thủy Lung, nhìn nàng nói: “A Lung vẫn ghen tỵ à.”

Giọng nói bình thản, không nghe ra vui giận.

Liêu Vân Vân nghe xong, trong mắt lộ ra vui sướng, cho rằng Trưởng Tôn Vinh Cực bắt đầu chán ghét Thủy Lung. Bởi vì, ghen tỵ không phải là thứ tốt.

Thủy Lung nhìn ánh mắt sáng hơn bình thường của Trưởng Tôn Vinh Cực và khóe môi không ngừng cong lên của hắn.

Mấy chuyện này rõ là hắn muốn coi, còn bày đặt bình tĩnh. Đúng là một ngày một đêm không hục hặc thì không thoải mái đúng không? Thủy Lung thầm nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn chau mày nói: “Ta không thích cô gái khác tiếp cận ngươi, không được à?”

Khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực cong lên, người ngoài có thể thấy rõ hắn đang cười: “Được, A Lung nói muốn gì cũng được.”

Loại giọng điệu dụ dỗ dung túng này, Thủy Lung đã sớm quen rồi, hầu như mỗi ngày nàng đều phải chế tạo một hai cơ hội để hắn cưng chiều nàng, hoặc là hắn im lặng ép nàng làm một chút chuyện để hắn có cơ hội biểu hiện sự nuông chiều của hắn dành cho nàng. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy Trưởng Tôn Vinh Cực đều không có tự giác.

Cứ qua lại như vậy, không chỉ Trưởng Tôn Vinh Cực cưng chiều Thủy Lung, đồng thời Thủy Lung cũng dung túng Trưởng Tôn Vinh Cực.

Người nhận rõ chuyện này chỉ có người thường xuyên đi theo Trưởng Tôn Vinh Cực, giống như Phong Giản.

Trong mắt người ngoài, việc này tạo thành bức tranh, Thủy Lung có lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ; trái lại Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn cưng chiều, dung túng nàng.
Bình Luận (0)
Comment