Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 119

Edit: Tịch Ngữ

Đường vào cửa thành, dân chúng càng tụ tập càng đông, tiếng ồn ào nghị luận càng lúc cang lớn.

Thị lực của dân chúng rất bình thường, đa số đều không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hai người đứng trên mái hiên, nhưng cũng thấy được tư thế vô cùng thân thiết của hai người. Phần vô cùng thân thiết này khiến bọn họ có nhiều suy đoán, không biết người nào nói ra thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực trước, sau đó càng nhiều người đều cho là như vậy, thảo luận hoàn toàn đều có liên quan đến hai người.

“Võ vương Tây Lăng quốc? Ngươi kia chính là Võ vương Tây Lăng Quốc sao? Làm sao lại đột nhiên chạy tới đây?”

“Đúng vậy, người kia chính là phu quân của thành chủ đại nhân, không lẽ lần này hắn đến là để bắt thành chủ đại nhân? Muốn đem thành chủ về định tội à…”

“Định tội? Định tội gì? Thành chủ đại nhân có tội gì…”

“Không được, tuyệt đối không được! Thành chủ đại nhân bị bắt đi, dân chúng thành Nam Vân chứng ta làm sao bây giờ…”

Dân chúng ồn ào kêu gọi lộn xộn, cũng không khó nghe ra vấn đề bọn họ quan tâm nhất.

Mắt thấy dân chúng tụ tập, đem cổng vào thành vây chật ních, đoàn xe ngừng ở cửa thành căn bản không có đường vô!

Trưởng Tôn Vinh Cực quét mắt nhìn bên dưới, sau đó ôm Thủy Lung bay đi. Mấy người bay vọt liền không thấy bong dáng, khiến người ta không biết đi đâu mà tìm.

“Tất cả giải tán.” Lục Quyển nhanh chóng hoàn hồn, bắt đầu xua tan đám dân tụ tập.

Mỗi khi Thủy Lung đi ra ngoài, Lục QUyển đều theo bên cạnh nàng, bởi vậy dân chúng cũng biết nàng ta, biết địa vị của nàng ta. Lúc này nghe âm thanh lạnh lùng của nàng ta, dân chúng không có phản kháng, chậm rãi thoái lui, mở ra con đường lớn, cũng không có rời đi, mà đứng hai bên đường nhìn Phong Giản dẫn đầu đoàn xe.

Phong Giản liếc mắt nhìn Lục Quyển, sau đó quay về vị trí người lái xe, đánh xe đi trước.

Lục Quyển nói: “Mời các hạ theo ta.” Đây là chủ động dẫn đường rồi.

Phong Giản cũng không có cự tuyệt.

Đoàn xe đi về hướng phủ thành chủ, dân chúng thì nhìn theo, còn đặc biệt đi theo phía sau, ánh mắt theo đuổi đoàn xe cực dài, đánh giá đội ngũ hàng hóa của xe này.

“Đúng là Bạch Thủy Lung không có nói xạo.” Đổng Bật đứng nơi này nhìn đoàn xe, cười khẽ.

Vẻ mặt YaYa hơi hoảng hốt: “Lời đồn đại nói, Võ vương là người đứng tuổi, luyện võ thành si, hành vi thô bạo điên cuồng…” Tại sao vừa nhìn thoáng qua đã kinh hồng, đúng là tuấn dật vô song, phong thái như tiên nhân, đẹp hơn cả tiên trong tranh.

Đổng Bật vỗ đầu ả: “Tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Lời đòn nghe một chút thì thôi, sao có thể tin hết. Không nói cái khác, nói việc đứng tuổi thôi đã không đáng tin rồi, Trưởng Tôn Vinh Cực là đứa con nhỏ nhất mà tiên hoàng có được khi về già, nên nói tuổi hắn cũng chỉ tới hơn hai mươi mà thôi.”

YaYa bị đánh tỉnh, ánh mắt sáng lại, ão não thì thào: “Công tử đừng đánh đầu nữa, bị đánh đến choáng váng.”

Đổng Bật nói: “Ta thấy từ khi ngươi vào thành Nam Vân liền bắt đầu ngốc nghếch.”

YaYa biết ý tứ của hắn, bất mãn nói: “Bạch Thủy Lung rõ ràng không có lòng tốt, công tử ngài xem một chút đi, ban đầu ả ta bất kính với công tử, không nể mặt công tử chút nào hết, sau đó còn khiến cho công tử vỡ đầu.” Càng nói càng giận, càng nói càng gấp: “Công tử tính tình lương thiện, không đi tính toán với ả. Chẳng lẽ công tử lại quên mất, lần trước đi Tây Lăng nghe những lời đồn về Bạch Thủy Lung rồi hay sao? Người cổ quái tàn bạo độc ác như vậy làm sao có thể là người tốt được?”

Đổng Bật lắc đầu, thanh âm ôn nhuận có chút nghiêm khắc: “Mới nói lời đồn là không thể tin ngươi đã quên nữa rồi. Hai ngày nay, ngươi nhìn thấy Bạch Thủy Lung, nàng ta có giống như lời đồn hay sao?”

YaYa mấp mái môi, cuối cùng không biết nói gì, vẻ mặt bị đè nén.

Ả thật sự không có biện pháp phản bác lời của Đổng Bật.

Xác thực trong lòng ả rất kì quái, khi đến Tây Lăng, chợt nghe nói Bạch Thủy Lung có dung mạo xấu xí, tính tình cổ quái lại tàn bạo, thích giết chóc lại vô tình vô nghĩa, tự tay giết chết mẹ ruột của mình, lại không giữ đạo hiếu gả vào hoàng gia, thật sự ghê tởm đến cực điểm, ả nghe những lời đồn này xong liền cực kì ghét Bạch Thủy Lung, cảm thấy trên đời này sao lại có cô gái lạ lùng như vậy.

Cũng bởi vì ấn tượng như vậy, khiến YaYa mới vào thành Nam Vân liền không có tình cảm tốt với Thủy Lung.

Nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy Thủy Lung ở thành Nam Vân và trong lời đồn không giống nhau. Cái gì mà xấu xí, dung mạo như vậy mà xấu xí, như vậy tất cả nữ giới trong thiên hạ đều là gỗ mục hết à? Cái gì thích giết choc vô tình, như vậy hành vi cho dân chúng thành Nam Vân có ăn có mặc thì gọi là gì?

Hơn nữa, gương mặt luôn mang theo nụ cười yếu ớt kia thì sao, không thể nói rõ là thân thiện ôn nhu hơn, nhưng tuyệt đối không làm người ta bài xích chán ghét.

Người như vậy hoàn toàn khác với Bạch Thủy Lung trong lời đồn ở thành Kì Dương. Nếu nói Thủy Lung giả tạo, như vậy hoàn toàn không cần thiết… Theo lời đồn, không phải Bạch Thủy Lung hoàn toàn không hiểu nghi lễ phép tắc hay sao?

YaYa bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Công tử nói cái gì chính là cái đó, công tử luôn nói đúng.”

Đổng Bật bật cười, nhưng tâm tư lại bay về nơi khác.

Nghe nói, Trưởng Tôn Vinh Cực chính mồm cầu hôn Bạch Thủy Lung tại triều, nhưng hắn không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực lại yêu thích Bạch Thủy Lung nhiều như vậy. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, đủ để thấy hắn ta đối xử với Bạch Thủy Lung rất đặc biệt.

Tuy vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt, nhưng phần chuyên chú và dục vọng chiếm hữu mạnh liệt kia, chỉ cần người mẫn cảm liền cảm nhận được. Đổng Bật hắn chính là người đầu tiên.

Cường thế như vậy, quả là có thể làm ra chuyện nắm toàn bộ chuyện của thành Nam Vân trong tay. Trước đó, Bạch Thủy Lung thông báo cho hắn biết, thật sự không nói dối. Nhưng mà, không biết Bạch Thủy Lung là bị Trưởng Tôn Vinh Cực nắm trong tay, vẫn có thể tự mình nắm giữ toàn bộ thành Nam Vân sao.

Đổng Bật suy nghĩ một chút, trong lòng tin Thủy Lung có thể nắm thế chủ đạo. Dù sao thì người kí hợp đồng với hắn là Bạch Thủy Lung.

Trong mắt hắn, Trưởng Tôn Vinh Cực quá mức nguy hiểm. Khiến hắn cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản không quan tâm lợi ích, một người không chú ý đến quyền lợi thương nhân, căn bản không phải là đối tác tốt.

“Bạch Thủy Lung căn bản không phải là cô gái yếu ớt bình thường, chưa chắc sẽ bị Trưởng Tôn Vinh Cực đè đầu… Nàng ta không khiến ta thất vọng mới đúng.” Đổng Bật thấp giọng lẩm bẩm, thanh âm nhỏ đến chỉ có chính hắn nghe thấy.

Lúc này, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực bị mọi người nhớ thương đã về đến phủ thành chủ.

Thủ vệ phủ thành chủ nhìn thấy Thủy Lung bị một người đàn ông lạ hoắc ôm, lập tức xông lên muốn đem người nọ bao vây. Nhưng bọn họ mới nhích người, chưa kịp làm gì Trưởng Tôn Vinh Cực, đã bị mấy đạo lực vô hình đánh trúng huyệt vị, cả người xụi lơ.

Thủy Lung nhắc nhở: “Đây là người của ta.”

Cũng vì mấy lời này, Trưởng Tôn Vinh Cực mới thả nhẹ sức lực, không có lấy mạng bọn họ, chỉ đánh cho vài người ngất xỉu, vài người mất sức lực thôi à. Nếu không, người dám ngăn cản hắn và Thủy Lung thân mật, hắn tuyệt đối không nể tình đâu.

Chỉ trong chốc lát, Trưởng Tôn Vinh Cực đã ôm Thủy Lung đến chủ viện của phủ thành chủ, bình thường Thủy Lung đều ở trong sân này.

Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực mở cửa phòng, đem Thủy Lung ôm đi vào, Thủy Lung không nhanh không chậm nói một câu: “Ngươi hình như rất quen thuộc đường đi nước bước trong phủ thành chủ, không phải ngươi mới đến hay sao?”

Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực có chút khựng lại, chân đóng cửa cũng không khống chế được sức lực, đem người ta đạp đến kêu kẽo kẹt, lắc lư mấy cái, làm người ta không nhịn được hoài nghi, chẳng biết một giây sau cánh cửa này có thể hay không bị sập.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nhìn chằm chằm của phòng, ánh mắt kia cực kì lạnh nhạt, kì thật trái tim hắn mới giật thót một cái.

Cánh kia này tuyệt đối không thể sập, nếu nó sập, hắn làm sao có thể thân mật với Tiểu Hỏa Hồ này được chứ!

May quá! Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của hắn, cửa phòng rất kiên nhẫn chịu đựng.

Trưởng Tôn Vinh Cực mặt không thay sắc thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt như hoa trong lòng, lạnh giọng nói: “Nàng chỉ biết nói những thứ này thôi à?”

Lời nói lạnh nhạt lười biếng kèm theo nguy hiểm làm người ta sợ hãi.

Vẻ mặt Thủy Lung vẫn tỉnh rụi, vô cùng vô tội nói: “Cái gì?”

Tay Trưởng Tôn Vinh Cực mở ra lại siết lại. Hắn rất muốn đem Thủy Lung đặt lên ván cửa, hung hăng gặm nàng một phen. Nhưng nhớ tới cánh cửa yếu ớt mỏng manh, ý nghĩ này liền báo cáo thấy bại.

Nếu như ván cửa có sinh mạng, nó nhất định sẽ bò dậy, mặt e thẹn nói: Thân ái, cám ơn đã thương tiếc người ta ~ (N: *ôm bụng bò càng*)

Nhưng cứ như vậy mà ôm Thủy Lung đến giường ngủ thì không phải tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực. Ánh mắt đảo quanh trong phòng, chớp mắt liền tìm được một nơi có thể sử dụng. Chọn cái bàn gần nhất, phất tay đem bộ bình trà bằng sứ trên bàn hất xuống đất, thanh âm vỡ vụn trong vang lên trong căn phòng im ắng, có loại cảm giác cực kì yếu ớt.

Trưởng Tôn Vinh Cực đem Thủy Lung đặt lên bàn, từ trên cao đè xuống thân thể nàng, khoảng cách gần làm cho hô hấp của hai người hòa vào nhau, hơi thở nóng rực dây dưa không rõ, vô cùng thân thiết khó phân biệt được. Cảm thụ này khiến Trưởng Tôn Vinh Cực hơn hai tháng trời tương tư khổ sở cuối cùng cũng thỏa mãn thở ra, đồng thời lại cảm thấy càng nhiều không đủ.

Hắn không thỏa mãn phần vô cùng mềm mại ấm áp này, hắn càng muốn nhiều hơn nữa, muốn càng nhiều thứ của cô gái nhỏ có thể quyến rũ ra tình cảm mãnh liệt của hắn.

Phần cảm xúc tham lam này, không chút nào che giấu đối với người trước mắt, ánh mắt hắn thâm thúy giống như vòng xoáy.

“Nàng chỉ biết nói những thứ này thôi à?” Trưởng Tôn Vinh Cực lặp lại câu nói này lần nữa.

Hắn cúi đầu cắn chóp mũi gần mình, để lại dấu răng hồng hồng. Dấu răng này khinh nhờn yêu nhan ngọc tuyết, phá vỡ vẻ mặt thong dong, nhìn cô gái có mấy phần đáng yêu.

Trưởng Tôn VInh Cực thấy vậy, đáy mắt đầy ý cười, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên. Hoàn toàn tự cho là vẻ mặt nghiêm túc, đang nghiêm túc dạy dỗ vật nhỏ sống buông thả ở bên ngoài hơn hai tháng nay.

Thủy Lung nhất thời không hiểu một câu không đầu không đuôi của hắn. Cái gì mà chỉ biết nói những thứ này? Hắn muốn nghe cái gì?

KHông đợi Thủy Lung suy nghĩ cẩn thận, chợt nàng cảm thấy mí mắt ướt át, bắt nàng phải nhắm mắt lại. Cảm giác mềm mại ướt át nói nàng biết, Trưởng Tôn Vinh Cực đang liếm mí mắt của nàng, cái liếm này có khí nhẹ khi mạnh, giống như trừng phạt lại giống như thương tiếc, khiến lòng dạ người ta ngưa ngứa.

Thủy Lung nghiêng đầu, né tránh hành động thân thiết của hắn: “Đừng có làm rộn.”

Động tác cự tuyệt này hoàn toàn chọc giận tên ‘mặt người dạ thú’. Động tác của hắn trở nên mạnh mẽ bá đạo không gì sánh bằng, cố gắng đem nàng nghiền ép, bắt lấy hai tay nàng, đôi môi từ mắt dời đến má, xuống gò má nàng, không chút do dự cắn xuống, miệng cắn da thịt non miệng khiến người ta yêu thích không buông khẩu, có ảo giác như muốn hòa tan trong miệng.

Thủy Lung cảm thấy da mặt bị cắn lại gặm, ánh mắt chớp chớp lại mơ hồ, khiến nàng cảm thấy có ảo giác – mình biến thành con mồi dưới móng vuốt của dã thú đói khát. Dùng đầu lưỡi ấm nóng liếm con mồi, liếm rồi lại liếm giống như rất thích mùi vị của con mùi, tìm kiếm mùi vị bao thuở mới được ăn lại.

Lúc này, nàng chính là đồ ăn tùy thời bị găm nuốt.

Thủy Lung bị chính ý nghĩ của mình lóe lên vui đùa. Mặc dù nàng biết Trưởng TôN Vinh Cực sẽ không ăn thịt của mình, nhưng cảm giác quỷ dị và dinh dính này, thật sự không dễ chịu chút nào. Nàng cũng không phải con thỏ, không cảm giác được sự nguy hiểm của niềm vui sướng kì lạ này.

“Ngươi muốn ta nói cái gì?” Thủy Lung chủ động phá vỡ bầu không khí nguy hiểm này. Tiếp theo đó trên mặt truyền đến sự đau đớn khiến nàng ‘tê’ một tiếng, hít khí lạnh. Con ngươi khẽ trừng ai đó.

Mẹ nó! Hắn thật sự cắn thiệt! Thật sự coi mình là con mèo bự à? Cắn đã rồi liếm, liếm liếm cái rắm! Ngươi đói bụng đói tới té rồi à?

Trưởng Tôn Vinh Cực liếm vài hớp nữa, đem da thịt trắng nõn nà của Thủy Lung liếm đến đỏ bừng mới lưu luyến buông ra, hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trợn to của Thủy Lung.

Ánh mắt thâm thúy nhưng không vẩn đục, thậm chí có loại đen đến cực kì tinh thuần.

Thế mà Thủy Lung lại nhìn ra vẻ mặt vô tội dưới lớp lạnh lùng của hắn. Nàng âm thầm trợn mắt. Thật ra, nàng muốn liếc một cái, hung hăng nói: Ngươi vô tội cái cọng long, cắn người ta còn ra vẻ vô tội? Chẳng lẽ là tax in ngươi cắn ta sao!

Nếu như người trước mặt không phải Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng khẳng định không nói một lời đá bay hắn, đem hắn đá đến kêu cha gọi mẹ sau đó giao cho A Lão ( anh_em kiếp trước trong trại huấn luyện) mang đi tẩm quất hoa cúc của hắn. Cố tình người này lại là Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng phát hiện mình luôn mềm lòng đối với vẻ mặt này của hắn, ra vẻ…chọc trúng chỗ manh?

Té!

Lực miễn dịch của nàng đối với con mèo hung ác mà mạnh mẽ, kiêu ngạo mà lãnh diễm, kiệt ngạo bất tuân thích giả manh này hoàn toàn tụt dốc không phanh!

Trong lòng Thủy Lung thoáng cáu kỉnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như bình thường.

“Cũng không phải ta muốn nàng nói cái gì.” Trường Tôn Vinh Cực thấp giọng nói.

Thủy Lung ngầm khinh bỉ: Ngươi không muốn ta nói gì hết, cũng sẽ không lặp lại hai lần như vậy…. lại còn cắn ta!

Trưởng Tôn Vinh Cực mới nói một câu, lại cúi đầu gặm vành tai nàng, giống như nửa khắc cũng không thể không thân mật với nàng. Vành tai mềm mại bị hắn cắn vừa đỏ vừa sưng, hắn thấy như vậy cũng chưa đủ, thanh âm khan khàn: “Ta nhớ nàng, mỗi ngày mỗi giờ đều nhớ tới nàng, không có thời gian nhớ đến mùi vị của nàng, nhớ giọng nói, nhớ dáng người của nàng, rất khó chịu, càng lúc càng nóng, ngay cả người ta tự chà sát cũng không thể giảm bớt. Càng nghĩ càng muốn đem nàng bắt trở về, đem nàng hôn cho đủ, làm cho đủ.”

Giọng nói của hắn càng lúc càng khàn, hơi thở dốc ấm áp truyền vào tai nàng, giống như cá thiếu nước.

Thủy Lung dở khóc dở cười. Nửa câu đầu còn ấm áp ôn nhu, nửa câu sau đều chuyển sang tình dục, tương phản lớn như vậy khiến người ta không kịp đỡ, cảm xúc cũng bắt nhịp không kịp.

Không nghe thấy Thủy Lung trả lời, lửa dục trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực càng đốt cháy. Hắn chống đỡ thân thể mình một chút, chính diện nhìn Thủy Lung. Nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Dọc đường đi ta đều nhớ, trong đầu hình dung lúc nàng thấy ta sẽ như thế nào. Ta rất muốn nhanh chóng tới bên cạnh nàng, đem nàng ôm vào phòng ngủ, xé quần áo của nàng, nếu nàng giãy dụa ta sẽ dùng dây trói hai tay hai chân nàng lại, sau đó ta muốn làm thế nào thì làm, làm đến khi hai lòng mới thôi.”

“…” Thủy Lung im lặng.

Lông mi Trưởng Tôn Vinh Cực run rẩy, đưa tay vuốt ve mặt nàng, giọng nói không khỏi mềm xuống: “Đừng sợ, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của ta thôi, tuy rằng ta thật sự rất muốn làm như vậy, nhưng nghĩ đến cảm nhận của nàng, ta nghĩ phải dịu dàng với nàng mới đúng.”

Thủy Lung nhẹ giọng nói: "Ta không sợ." Nàng thật sự không sợ, chẳng qua cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi. Vì sao nghe đối phương nói như vậy, nàng cư nhiên không thấy tức giận, trái lại có chút cảm giác chột dạ thế nhỉ?

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe vậy, khóe miệng nhếch lên. Nhưng rất nhanh, ý cười bị hắn mạnh mẽ đè xuống. Ánh mắt lần nữa lóe lên nguy hiểm, che đi phần nhu hòa kia, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, quả nhiên là người thay đổi thất thường.

“Nhưng thái độ của A Lung khiến ta thật thất vọng.”

Lời vừa dứt, tiếng xé ‘te rẹt’ vang lên, âm thanh quần áo bị xé rách vang lên trong phòng tĩnh lặng làm người ta có cảm giác làm nhục, quyến rũ tà niệm và dục vọng hư hỏng sâu trong lòng người.

Thủy Lung liếc nhìn phần vải bị xé rách trước ngực mình, lại nhìn về dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Trưởng Tôn Vinh Cực: “Thất vọng?”

“A Lung biết rõ ta đến, lại không có chút phản ứng gì hết.”

Thủy Lung phản bác: “Ta thật sự rất vui.” Cái này, nàng cảm thấy mình biểu hiện không rõ ràng, nhưng lâu Thiến Trúc liếc một cái liền nhìn ra.

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Vì sao còn có tâm tình bàn chuyện làm ăn với người khác?”

Thủy Lung kinh ngạc: “Cái gì nói chuyện làm ăn với người khác?”

Trưởng Tôn VInh Cực: “Hôm nay, nàng nói chuyện làm ăn với củ cải trắng thối kia đó!”

Phì!

Suýt chút nữa Thủy Lung không duy trì được biểu tình rồi. Cái trắng thối? Kính nhờ ngài đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nói biệt hiệu này có được hay không? Tuy rằng Đổng Bật bình thường thích mặc quần áo có hai màu xanh trắng giao nhau, nhưng vẫn còn hơn cải trắng thối mà.

Vẻ mặt Thủy Lung chuyển thành kinh nghi: “Không phải ngươi mới tới sao? Làm sao biết được ta bàn chuyện làm ăn với người khác?”

Vốn nghĩ rằng Thủy Lung hết đường chối cãi, ngoan ngoãn để mình phạt. Ai ngờ, nàng lại hỏi một câu khiến hắn khó trả lời.

Nét mặt Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi ngưng lại.

Thủy Lung không có chờ hắn đáp, tựa như ‘lơ đãng’ nói: “Nói tới chuyện làm ăn, hôm nay Đổng Bật bị ngói đánh bị thương ngay tại thư phòng của ta, đập đến chảy máu đầu, thật đáng thương.”

Trường Tôn Vinh Cực yên lặng không nói gì.

Thủy Lung nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên cười, khẽ nói: “Phủ thành chủ nhiều năm không tu sửa, khó tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện lần này nói rõ cần phải tu sửa lại một chút.”

Cuối cùng, Trưởng Tôn Vinh Cực hờ hững nói: “Ta sẽ xử lí.”

“Ngươi xử lí?” Thủy Lung thấy chuyển biến tốt, không có trêu hắn nữa. Hết sức thuận theo ý hắn, chuyển dời đề tài.

Trường Tôn Vinh Cực âm thầm thở dài một hơi, càng thờ ơ nói: “Phủ thành chủ ta cần phải tu sửa, nàng không cần cám ơn ta.”

“Được.”

Thủy Lung ‘thuận theo’ trả lời, sau đó tự nhiên đưa tay đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực ra: “Nên dùng bữa rồi.”

"Ừ." Trường Tôn Vinh Cực gật đầu. Bỗng nhiên, con mắt hắn lóe sáng, con ngươi đột nhiên u ám, chợt đem Thủy Lung kéo lại: “Nàng cố ý?” Câu hỏi này không chút che giấu cảm xúc, lộ ra vẻ ảo não.

Thì ra, trong lúc nói chuyện, Trưởng Tôn Vinh Cực bất tri bất giác thả lỏng tay Thủy Lung ra, bị Thủy Lung dẫn dắt vào bầu không khí ôn hòa, khiến tình thế nguy hiểm trước mắt bị phá tan.

Đáy mắt Thủy Lung hiện lên kinh ngạc. Đúng là bướng bỉnh, nhanh như vậy liền phản ứng rồi.

Trưởng Tôn Vinh Cực không cho Thủy Lung trả lời, dùng sức đem Thủy Lung quần áo xốc xếch ôm vào ngực lần nữa, nhìn chằm chằm nàng nói: “Đừng có hòng mà chạy trốn.”

So với vẻ mặt lạnh nhạt và nội tâm cuồng bạo của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung vẫn bĩnh tĩnh như cũ, vô tội hỏi: “Có ý gì?”

Trưởng Tôn Vinh Cực ôm nàng đi tới giường ngủ trong phòng, ý tứ rất rõ ràng, vừa đi vừa nói: “Thái độ có lệ của nàng, đáng bị phạt.”

Thân thể được đặt lên giường đệm mềm mại, Thủy Lung xoay người tránh thoát khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực ập xuống, hỏi ngược: “Ta nên phụ họa như thế nào?”

Trưởng Tôn Vinh Cực chặn lại đường ra, không sợ Thủy Lung chạy thoát, liền vội vã bắt lấy nàng: “Mấy ngày nay, nàng có nhớ ta không?”

“Nhớ.” Thủy Lung thản nhiên nói.

Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nhoáng lên, ánh mắt nhu hòa không ít, nhưng so với phần u ám nguy hiểm trong đáy mắt thì một chút nhu hòa đó chẳng đáng là bao. Hắn nghiêng người tới gần nàng, vươn tay nâng cằm nàng lên, nhỏ giọng: “E là không bằng ta nhớ nàng, đúng không?”

Thủy Lung ngẩn ra.

Ngón tay Trưởng Tôn Vinh Cực ma sát cằm non mịn của nàng, hận không thể đem từng chút mơ mộng thực hiện.

“Nàng không biết ta nhẫn nhịn khó chịu biết bao nhiêu đâu, nghĩ tới sắp gặp nàng lại vui sướng biết chừng nào.” Hắn nói rất nhỏ, giọng nói khàn khàn chứa đựng nguy hiểm và tức giận: “Vừa thấy nàng, ta liền muốn ôm nàng, muốn nói với nàng ta nhớ nàng, muốn cùng nàng điên loan đảo phượng… Nếu như nàng cũng nhớ ta như ta nhớ nàng, câu đầu tiên sẽ không nói với ta như vậy. Lâu như vậy.. cũng không làm nũng với ta, cho dù là ầm ĩ cáu kỉnh cũng không có!”

Trực giác cho Thủy Lung biết, hắn thật sự tức giận!

Nếu không tức giận đến mức giới hạn, hắn tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy, rõ ràng đem lời trong lòng đều nói ra hết. Con mèo này có đôi khi không được tự nhiên, nàng lại không rõ lắm, thực sự giận rồi à.

Bây giờ, Thủy Lung coi như đã hiểu vì sao khi nãy mình cảm thấy chột dạ.

Bởi vì trực giác cho thấy, tình cảm nàng dành cho Trưởng Tôn Vinh Cực không sâu đậm bằng hắn dành cho nàng. Cho nên bị hắn cắn mới không tức giận, để mặc cho hắn phát tiết, đáy lòng âm thầm chột dạ.

Thủy Lung nhìn đáy mắt tràn ngập lửa giận và ẩn núp khổ sở của hắn, trong lòng cảm thấy chua chát khó chịu, lại có một luồng ấm áp bao bọc lấy cơ thể, khiến cả người nàng đều mềm mại.

Nghĩ tới lời Trưởng Tôn Vinh Cực, câu trước coi như đáng tin, câu sau khiến người ta khó tiếp nhận.

Nhưng…

Cái loại nguy hiểm áp bức khủng khiếp làm người ta sợ hãi này, ánh mắt giống như muốn đem người ta nhấn chìm vào sâu xa, cố tình lại nói cho người ta biết đằng sau nguy hiểm chính là khát vọng và yếu đuối, giống như mãnh thú cao ngạo khinh người, giả vờ hung ác tàn độc mà đe dọa nàng, kì thật nó rất muốn được nàng đến gần.

Thủy Lung nhìn trời, vì sao cố tình khẩu vị của nàng nặng như vậy, càng ngày càng giả manh với nàng.

Làm nũng à? Ầm ĩ cáu kỉnh à? Muốn nghe lời nhận lỗi đúng không…

Thủy Lung chủ động cúi đầu, dùng hai gò má nhẹ nhàng ma sát bàn tay Trưởng Tôn Vinh Cực nắm cằm nàng, động tác vô cùng thân thiết lại ngoan ngoãn.

Trong nháy mắt, thân thể Trưởng Tôn Vinh Cực cứng đờ, bầu không khí nguy hiểm bắt đầu lung lay.

Thủy Lung hơi ngước mắt, ánh mắt long lanh nhu hòa, đáy mắt chỉ có hình bong của hắn, ý cười dịu dàng và tin cậy, môi son khẽ mở, nhẹ nhàng nói: “Ai nói ta không nhớ ngươi?”

Nàng vươn ta, một tay cầm lấy tay hắn, một tay ôm cổ hắn, chủ động dựa sát vào: “Ta nhớ ngươi, còn hơn cả ngươi, càng muốn hạ gục ngươi, chà đạp ngươi thỏa thích.” Giọng nói khàn khàn, đầu lưỡi vươn ra cánh môi, cắn lên môi hắn.

Mùi hương thơm ngát nồng đậm, nhỏ giọng nói chuyện, đôi môi ướt át, thân thể mềm mại, da thịt mềm mại, trời sinh mê người, ai có thể chống lại?

Đầu óc Trưởng Tôn Vinh Cực trống rỗng, lúc hoàn hồn thì lửa giận đã trôi dạt ra ngoài một vạn tám ngàn dặm rồi. Muốn tìm cũng tìm không thấy.

Tiểu Hỏa Hồ này, vẫn giảo hoạt như trước.

Hắn ảo não nghĩ, khóe miệng đã sớm kéo lên thành hình cung, lạnh nhạt nói: “Vẫn thích làm nũng như thế, ban nãy giả bộ thật giống.”

Khóe môi Thủy Lung co giật, đầu lưỡi hung hăng nhập vào miệng hắn, thành thạo lướt qua hàm trên của hắn.

Hô hấp của Trưởng Tôn Vinh Cực ngừng lại, không có bất kì nhẫn nại đem người đè xuống, tay không đem quần áo người ta xé thành mảnh nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment