Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 127

Edit: Tịch Ngữ

Trải qua một trận hài hước, cuối cùng Bạch Thiên Hoa cũng được như ý nguyện bước vào phủ Võ vương.

Thật ra, Thủy Lung không có thờ ơ với cậu em trai này, nhìn nàng thường bắt nạt hắn thật ra là một loại luyện tập. Thấy vết thương của Bạch Thiên Hoa căn bản không có ảnh hưởng đến gân cốt, nàng vẫn lấy thuốc ra để trị thương cho hắn. Vết thương vốn cần bảy tám ngày mới khôi phục, kết quả rút ngắn còn ba ngày. Đi đứng chạy nhảy hay là luyện võ cũng không sao.

Tin tức Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực trở về đương nhiên không thể nào giấu được.

Khi Thủy Lung nghe tin đồn nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực vứt bỏ, Trưởng Tôn Vinh Cực có niềm vui mới, Bạch Thiên Hoa đang luyện quyền chung với nàng, nghe xong tin liền lảo đảo. Đặc biệt lúc nhìn thấy nụ cười như có như không của nàng, hắn khóc không ra nước mắt.

“Tỷ, đều là lỗi của đệ!” Bạch Thiên Hoa mạnh dạn thừa nhận sai lầm, bộ dạng y hệt đứa bé ngoan, từng bước từng bước đi tới trước mặt Thủy Lung, cúi đầu nhận sai, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng của con sói con. Hiển nhiên giống như con chó nhỏ vẫy đuôi liếm tay chủ nhân.

Thủy Lung còn chưa có phản ứng, liền nhạy bén nghe được âm thanh nói thầm của hắn.

“Cũng không phải một mình đệ sai, ai kêu tỷ biến thành bộ dạng này, mặc kệ là ai liếc một cái cũng không thể nhận ra tỷ.”

Thủy Lung vỗ lên đầu hắn một cái: “Ngươi chỉ nhìn thoáng qua thôi sao? Là ai hấp tấp đứng bên đường kêu gào khi chẳng biết đầu đuôi?”

“Ui da!” Bạch Thiên Hoa kêu rên theo phản xạ có điều kiện, vẻ mặt đau đớn ôm đầu: “Tỷ, tỷ thân yêu của đệ, đệ biết lỗi rồi. Hay là đệ ra bên ngoài nói rõ cho bọn họ biết, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân không phải công chúa Khuynh Thành, mà là tỷ tỷ của Bạch Thiên Hoa. Tỷ của đệ chính là người Võ vương si mê tới chết, như hình với bóng ~” Bốn chữ sau cùng bị hắn kéo dài, ánh mắt đầy thâm ý nhìn phía xa xa.

Nhìn theo tầm mắt của hắn chính là Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng ngồi trên ghế, cầm sách chăm chú đọc.

Nàng nhìn kĩ liền phát hiện lúc Bạch Thiên Hoa nói xong lời này, đôi tai ẩn dưới mái tóc đen của Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ run hai cái.

Phát hiện điều này khiến Thủy Lung không nhịn được nhếch môi cười, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra bức tranh, Trưởng Tôn Vinh Cực mọc ra đôi tai hổ và đuôi vằn, ngồi chồm hổm ở đằng xa nhìn bọn họ, bộ dạng không giống cáo sói. Bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bọn họ, đôi tai thỉnh thoảng run rẩy đã tố cáo hành vi nghe lén của hắn.

“Tỷ?” Bạch Thiên Hoa không thấy Thủy Lung ừ hử gì hết, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đúng lúc thấy Thủy Lung cười, nụ cười thần bí lại trêu tức, rất tự nhiên rất linh động, khiến hắn không khỏi nhớ tới trong thoại bản (*một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này) nói tới, ở núi Thanh Khâu có một loại Linh Hồ, biết biến thành người rất tinh ranh, giảo hoạt, có bản chất diêm dúa, lẳng lơ, mê hoặc lòng người.

Bạch Thiên Hoa nhìn say mê, luyến tiếc dời mắt đi.

Mặc dù đã sống chung ba ngày nhưng Bạch Thiên Hoa vẫn chưa quen được diện mạo mới của Thủy Lung. Diện mạo này sợ là tiên nữ cũng không nỡ ghen tỵ, huống chi là nam.

Tuy rằng Thủy Lung không có giải thích chuyện dung mạo với Bạch Thiên Hoa, nhưng năng lực tự bổ sung nhận thức của Bạch Thiên Hoa rất tốt. Thủy Lung chỉ dùng một câu hết sức đơn giản ‘trước đây trúng độc’ liền giải quyết xong vấn đề, Bạch Thiên Hoa cũng chấp nhận đáp án – đây mới là dung mạo thật sự của Thủy Lung, trước kia là do trúng độc nên dung mạo xấu xí đó là ngụy trang, có lẽ độc này là do đại phu nhân Vệ thị làm, chính là vì khi còn bé tỷ đã xinh đẹp nên ganh ghét?

Nếu Vệ thị ở dưới suối vàng có linh thiêng, biết bản thân chết mà cũng không được yên, nằm xuống rồi vẫn trúng đạn, chắc bà ta khóc không ra nước mắt.

Ai kêu bà ta hạ độc người khác nhiều như vậy, ‘Bạch Thủy Lung’ trước kia cũng bị bà ta hạ độc chết, Bạch Thiên Hoa thiếu chút nữa cũng bị hại chết. Khó trách Bạch Thiên Hoa lại nghi ngờ bà.

Suy nghĩ này chứng minh Bạch Thiên Hoa là loại người ‘ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử’ (*Tử viết: “ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử, ký dục kỳ sinh, hữu dục kỳ tử, thị hoặc giã (Thương thì muốn nó sống, ghét là muốn nó chết; đã mong nó sống, lại muốn nó chết, thế là mê hoặc rồi). Giống như năm đó, hắn yêu thương Vệ thị, hắn luôn suy nghĩ cho Vệ thị, vì Vệ thị mà luôn kiếm Thủy Lung quậy phá, ngay cả Bạch tướng quân cũng bị hắn coi nhẹ.

Bây, giờ, chán ghét Vệ thị, liền cảm thấy chỗ nào của bà ta cũng hư, chỗ nào cũng xấu, dù bà đã chết vẫn không quên bà xấu xa cỡ nào. Đồng thời, lúc ỷ lại vào Thủy Lung, hắn luôn móc ruột móc tim ra cho Thủy Lung, luôn muốn tốt cho nàng, vì nàng mà dám đối nghịch với nhân vật nguy hiểm như Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung thu hồi suy nghĩ, liền thấy Bạch Thiên Hoa đang ngây ngô ngắm nghía mình. Nàng không chút thương tiếc quét chân hắn, Bạch Thiên Hoa phản ứng không kịp, lập tức luống cuống tay chân, cuối cùng nhếch nhác ngã xuống mặt đất.

Cú ngã này không có đau, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện, khuôn mặt lộ ra biểu tình đau đớn, đáng thương lên án Thủy Lung.

Thủy Lung cười nhạt: “Ở trong quân đội, cái khác không chịu học, lại học người ta nói ba hoa chích chòe.”

Bạch Thiên Hoa nghe xong vội vàng lắc đầu phủ nhận. Kì lạ, ngay cả Bạch tướng quân hắn cũng chẳng sợ, cố tình hắn lại nghe lời Thủy Lung. Nói là sợ Thủy Lung, như vậy cũng không đúng lắm. Chỉ là hắn cam tâm tình nguyện bị Thủy Lung dạy dỗ, bị nàng dạy dỗ đến thê thảm hắn cũng vui vẻ, bởi vì hắn nghĩ Thủy Lung quan tâm hắn mới dạy hắn, nếu là người khác e rằng một câu nàng cũng lười nói.

Cái này, Bạch Thiên Hoa suy nghĩ không có sai.

Nếu là người ngoài, đừng nói là quản giáo (*Quản lí và giáo dục), thậm chí liếc mắt một cái, Thủy Lung cũng thấy lười.

Bạch Thiên Hoa vừa lắc đầu vừa nói: “Tỷ, đệ thật sự sai rồi, bây giờ đề lập tức ra ngoài tập hợp nhân sự đem tin đồn này đè ép xuống.” Lúc nói chuyện, hắn vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Không cần.” Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Như vậy cũng tốt, đỡ gây một số phiền phức không cần thiết, ta cũng lười đi ứng phó với đám oanh oanh yến yến.”

Thành Kỳ Dương đồn rằng nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực vứt bỏ, Trưởng Tôn Vinh Cực có niềm vui mới. Tất nhiên người khác hiểu lầm, nàng không có trở về với Trưởng Tôn Vinh Cực. Thế thì đỡ bị mấy ả kia nhớ nhung, mặc dù nàng không sợ bọn chúng, nhưng nàng lười ứng phó.

“Oanh oanh yến yến?” Bạch Thiên Hoa ngẩn người, sau đó hình như hiểu ra, ánh mắt trêu tức nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

Hắn cũng từng là công tử quần là áo lụa, nên hiểu được một số việc. Nếu như khi xưa, không có Hướng Dương khuyên ngăn, nói không chừng hắn đã đi theo Phó Khiếu Tứ làm chuyện hoang đường rồi.

Hôm nay nghĩ lại, Bạch Thiên Hoa cảm thấy mình rất may mắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn đọc sách như cũ, không biết có phải hắn đọc quá mức chuyên tâm hay không mà nãy giờ vẫn chưa lật qua trang.

Hiện tại, trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực đang rầu rĩ. Nếu hắn mở miệng phủ nhận, chẳng phải hắn thừa nhận hắn nghe lén bọn họ nói chuyện sao? Nhưng, hắn không mở miệng, A Lung sẽ hiểu lầm, đáy lòng hắn không được thoải mái.

Xoắn xuýt không bao lâu, Trưởng Tôn Vinh Cực bỏ sách xuống, hướng Thủy Lung vẫy tay.

Bọn họ nói chuyện không có nhỏ, hắn nghe thấy cũng là chuyện bình thường thôi.

Võ vương gia à, hình như ngài quên mất một việc, bọn họ chỉ tùy ý nói chuyện thôi, đâu có đè thấp âm lượng xuống. Nhưng, khoảng cách các người đứng không có gần nha, ngươi không có cố ý nghe lén, trong tình huống này chỉ nghe âm thanh loáng thoáng mới đúng chứ.

Thủy Lung nhận khăn tay do Mộc Tuyết đưa qua, tùy tý lau trên trán, sau đó đi về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

Bạch Thiên Hoa rất biết điều tiếp tục luyện quyền.

Ở phủ tướng quân, hắn là tiểu bá vương. Ở phủ Võ vương, hắn không thể không thừa nhận bản thân mình là ‘tiểu vương bát’ (*con rùa nhỏ), không có một chút nhân quyền! Nếu hắn không ngoan, tỷ sẽ không ủng hộ hắn, tỷ phu thích ăn dấm đại nhân nhất định sẽ không nói lời nào đem hắn đá ra khỏi phủ!

Có người hỏi, tại sao Bạch Thiên Hoa nhất quyết ở trong phủ Võ vương không chịu đi. Bạch Thiên Hoa sẽ nghiêm túc trả lời, hiếm khi gặp lại người thân, đương nhiên phải ở lại mấy ngày để bồi dưỡng tình cảm rồi. Hắn tuyệt đối không phải kẻ có sở thích bị ngược đâu. Sự thật là ở đây thích hơn phủ tướng quân lạnh tanh và tràn ngập tính toán kia, hắn thích ở bên cạnh Thủy Lung, ít nhất khi bên nàng tâm trạng hắn rất thoải mái.

THủy Lung đi tới trước mặt Trưởng Tôn VInh Cực, nghiêng người nhìn quyển sách hắn cầm trong tay, phát hiện thì ra là sách y thuật.

“Ngươi biết y thuật hả?”

Trưởng Tôn Vinh Cực có thói quen kéo tay Thủy Lung, để nàng ngồi trên chân mình, cánh tay ôm eo nhỏ của nàng, mới nhìn Thủy Lung trong ngực mình.

“Không biết.” Trưởng Tôn Vinh Cực không chút do dự đáp.

Thủy Lung cũng không cảm thấy kì quái. Võ công Trưởng Tôn Vinh Cực cao thâm như vậy, chứng tỏ hắn bỏ không ít thời gian cho võ thuật, lấy đâu ra thời gian nghiên cứu y thuật.

Nhưng, nàng hình như đã quên, bản thân nàng cũng coi như là thiên tài trong thiên tài. Kiếp trước, mới mười tám tuổi đã học hết bản lĩnh của mười ba vị huấn luyện viên. Nếu chính nàng có thể làm được chuyện này; vậy thì ngoài lĩnh vực võ học, Trưởng Tôn Vinh Cực còn am hiểu cái khác.

Mãi về sau, Thủy Lung mới hiểu được ‘không biết’ của Trưởng Tôn Vinh Cực là ý gì.

Hắn cho rằng biết y thuật thì nhất định phải đạt cấp bậc thần y, lấy kiến thức y học của hắn mà nói, dĩ nhiên là ‘không biết’. Đồng thời, hắn rất ít nghiên cứu thuốc, càng ít chế thuốc. Có một bí mật không ai biết, hắn học y thuật không phải vì để nhận biết thuốc độc, mà là vì luyện…đường! (*làm kẹo =)))

Đem các loại thảo dược quý hiếm hòa tan vào đường, vừa ăn ngon lại có hiệu dụng. Lúc này, Thủy Lung còn chưa biết, cho tới khi Trưởng Tôn Vinh Cực tặng kẹo do hắn làm, nàng mới biết chuyện này.

Sở thích của hắn không thể nói là không cổ quái, may mà không có nhiều người biết.

Thủy Lung nhìn kĩ nội dung trên trang sách, phát hiện đây là một quyển sách về mạch, bên trong sách dạy cách xoa bóp kinh mạch để thư giản.

Trong đầu lóe lên tia sáng, Thủy Lung liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Hắn đọc cái này, chẳng lẽ lại là vì nàng?

Trưởng Tôn Vinh Cực giống như nhìn ra ý nghĩ của nàng, lạnh nhạt nói: “Thân thể A Lung yếu ớt nhiều, hai ngày liền bủn rủn không chịu nổi.”

Cái gì là hai ngày liền bủn rủn không chịu nổi? Đầu tiên, Thủy Lung ngẩn ra, không chờ nàng suy nghĩ kĩ lưỡng, Trưởng Tôn Vinh Cực nói tiếp: “Sau này, A Lung mệt mỏi, ta có thể dùng cách này xoa bóp cho A Lung, nên A Lung có thể tiếp ta thêm mấy ngày.”

“Em gái ngươi!” Trong nháy mắt, Thủy Lung có một ý nghĩ muốn cạy đầu hắn ra để xem bên trong có phải toàn bong bóng màu hồng hay không. (*ý nghĩa bậy bạ =))

“Hử?” Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực nghi hoặc. Cái này có liên quan gì tới em gái hắn? Lại nói, hắn đâu có em gái nào?

Thủy Lung không có ý định giải thích, nàng biết, thảo luận chuyện này với Trưởng Tôn Vinh Cực chính là tự mình chuốc khổ.

Trưởng Tôn Vinh Cực không lấy được lời giải thích, cũng không có tiếp tục tìm hiểu vấn đề này. Cúi đầu đặt lên vai Thủy Lung, Hắn phát hiện hắn rất thích tư thế này, chẳng những có thể cúi đầu liền thấy được nàng, mà còn đặt đầu lên vai nàng. Quan trọng nhất chính là hắn và A Lung rất thân mật, hơi nghiêng đầu là có thể hôn được môi A Lung, gần một chút nữa là trán của cả hai chạm nhau, chóp mũi ngửi được mùi thơm trên người A Lung.

So với việc Trưởng Tôn Vinh Cực say mê tựa đầu vào mĩ nhân, Thủy Lung lại suy nghĩ, Trưởng Tôn Vinh Cực càng ngày càng giống động vật không xương. Dáng vẻ của hắn càng giống vật cưng lười biếng.

“A Lung nói oanh oanh yến yến là sao?” Âm thanh lười biếng vang lên, giọng nói khàn khàn đầy từ tính như khiêu khích người.

Thủy Lung nghịch ngợm lọn tóc đen của hắn, chẳng thèm ngó tới hắn, ánh mắt rũ xuống tựa như đang nghiên cứu mái tóc như mực này: “Nhờ sắc đẹp kinh người của ngươi, thành công biến ta thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của các vị mĩ nhân kia.”

Giọng nói thanh nhã mềm mại của nàng lộ ra sự dịu dàng trời sinh, khiến người ta không nghe rõ lời của nàng, nhưng cũng không hiểu lầm ý nói của nàng.

Lời này của Thủy Lung cũng không phải sinh sự, mặc kệ là thái hậu hay là Chu Giáng Tử, các ả đều xem nàng là kẻ địch. Đồng thời, cả hai đều là mĩ nữ. Thành Kỳ Dương không hổ danh là hoàng thành của Tây Lăng, tuấn nam mĩ nữ nhiều không kể xiết.

Lại nói, đệ nhất mĩ nhân của Tây Lăng – Trường Tôn Thanh Thanh – công chúa Khuynh Nhan, Thủy Lung đã gặp qua. Nàng ta quả thật có diện mạo lung linh, sắc nước hương trời,, toàn vẹn tự nhiên, trên người toàn là khí chất tôn quý của hoàng gia, nhấc tay giơ chân đều phù hợp với chuẩn mực hoàng gia, khiến người ta cảm thấy nàng cao tít trên trời không thể với tới.

Nhưng, xưng hô đệ nhất mĩ nữ Tây Lăng rốt cuộc vẫn có chút phân lượng. Nếu nói về mức độ tinh xảo của dung mạo, nàng ta không thể so với Chu Giáng Tử, Chu Giáng Tử là thanh khiết đẹp đẽ, chỉ cần ả đồng ý giả bộ một chút, mọi người sẽ cảm thấy ả thuần khiết không chút vẩn đục. Bàn về khí chất, Trưởng Tôn Thanh Thanh và Chu Giáng Tử đều không thể so với thái hậu, khí chất của bà ta là do thời gian lắng đọng, tựa như rượu, càng ủ lâu năm càng ngon, mùi thơm càng thuần, khiến người ta chỉ ngửi đã cảm thấy say.

Trưởng Tôn Thanh Thanh có được danh hiệu này, chắc là do thân phận của nàng ta. Dù sao Trưởng Tôn Thanh Thanh cũng là công chúa được sủng ái nhất, địa vị của nàng ta trong hoàng thất rất cao, cho nên tăng thêm một phần hấp dẫn.

Nhắc tới con gái của các đại gia tộc ở Tây Lăng, Bạch Tuyết Vi là tươi đẹp, tiếp đó là Bạch LInh Nhị, tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp lạnh lùng. Tiểu thư Lý Lưu Nguyệt nhà Lễ bộ thượng thư lại thoát tục…cả đám đều là mĩ nhân sáng chói.

Một tay nâng cằm Thủy Lung, đem mặt nàng ngước lên. Thủy Lung bị buộc phải giơ mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cười nói: “A Lung lo lắng cái gì?”

Thủy Lung chớp mắt vài cái, nàng lo lắng cái gì? Con mắt nào của hắn thấy nàng lo lắng? Vừa nghĩ tới chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực rất thích lấy mặt trái để hiểu, nàng liền bình tĩnh, để coi hắn muốn nói cái gì.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch môi chậm rãi nói: “Yên tâm, ta đã nói rồi, chỉ cần có A Lung, ta không có ý nghĩ đối với những người đàn bà khác.” Bàn tay hắn bình thường không thấy lớn lắm, nhưng lại ôm trọn vẹn cằm của nàng, ngón tay ma sát đôi môi đỏ thẫm, bộ dạng bất đắc dĩ lắc đầu, biểu tình dung túng: “Cái gì mĩ nhân chứ, trong thiên hạ này có người nào xinh đẹp hơn A Lung sao, rõ ràng ghen tuông lại giả bộ phóng khoáng, coi cái miệng xị xuống đủ treo hai cái bình xì dầu.”

Thủy Lung liếc hắn một cái, nàng lười so đó với người ‘mù’ đến không có trình độ học vấn. Bĩu môi? Hắn dám xác định hắn không dùng ngón tay bóp méo môi nàng đi. Rõ ràng muốn nhìn nàng ghen, lại không muốn nói, không phải ám chỉ muốn nàng chủ động ghen cho hắn thây ư?

Vì sao hắn nhỏ mọn như vậy nàng cũng thấy rất đáng yêu.

Cái này Thủy Lung không thể nào hiểu được. Nhưng, từ xưa tới nay tình cảm là thứ khó lí giải, không cần phải quấn quýt cái vấn đề khó khăn này.

“Ai nói ta không ghen tỵ?” Thủy Lung híp mắt, sau đó cười nhẹ, đưa tay ôm cổ Trưởng Tôn Vinh Cực, cười nhạt: “Mặc kệ có bao nhiêu nhóm mĩ nhân cũng chẳng sao.”

Nụ cười sung sướng trên môi Trưởng Tôn Vinh Cực dần phai nhạt, rõ ràng thái độ và lời nói của Thủy Lung không vừa ý hắn.

Thủy Lung chớp mắt, cười tủm tỉm nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Không phải ngươi đã hứa hẹn với ta rồi sao, ta tin ngươi.”

Một giây trước mây đen u ám, một giây sau trời trong biển lặng.

Cảm xúc của Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn bị Thủy Lung nắm giữ trong tay, có thể vì một hai câu của nàng mà thay đổi.

“Mặc kệ có bao nhiêu mĩ nhân nhớ thương ngươi, chỉ cần ngươi không động tâm, vậy chẳng phải bọn họ tự tìm khổ hay sao?” Thủy Lung chậm rì rì nói.

Nàng cũng chẳng có thời gian rãnh rỗi đi ghen tuông, đề phòng tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ… gì đó. Trưởng Tôn Vinh Cực hấp dẫn như vậy, nàng cũng không thể đem hắn giam giữ. Càng có nhiều người nhớ nhung hắn càng chứng tỏ mắt nhìn người của nàng cực kì tốt. Chỉ cần Trưởng Tôn Vinh Cực không phản bội, mặc cho có nhiều mĩ nhân đến mê hoặc hắn, đều không phải giống con khỉ nhảy nhót chả có chút uy hiếp ư?

Thủy Lung tin tưởng khiến Trưởng Tôn Vinh Cực vui vẻ. Nhưng, thái độ phóng khoáng của nàng khiến hắn có chút thất vọng. Hắn không nói gì hết nhìn chăm chú vào Thủy Lung, ánh mắt nặng nề khiến người ta hoảng loạn không biết làm sao.

Chờ một lúc không nghe Trưởng Tôn Vinh Cực đáp lại, Thủy Lung quay đầu liền thấy gương mặt lạnh lùng như cương thi của hắn. Tốt. Người khác nhìn thấy vẻ mặt này của hắn sẽ nghĩ là biểu tình nguy hiểm, ngược lại, trong mắt nàng lại biến thành khát vọng và uất ức, nhưng cũng không kém áp bức và uy hiếp.

Đầu Thủy Lung xuất hiện ba vạch đen, rất tự nhiên rũ mi xuống, lông mi hơi run rẩy, tròng mắt phản chiếu ảnh ngược của Trưởng Tôn Vinh Cực, trong sóng mắt lưu chuyển vô số từ ngữ, lại như đơn thuần tinh khiết, nhẹ nhàng nói: “Thật ra…ta không thích những người phụ nữ khác vây quanh ngươi, ái mộ ngươi, quấn quit ngươi.”

Vậy cũng là lời nói thật nha, nhưng giọng điệu mềm mại khiến người nghe có cảm giác làm nũng và tùy hứng.

Đôi mắt đen kịt của Trưởng Tôn Vinh Cực lập tức sáng lên, lấp la lấp lánh, nhìn chòng chọc vào gương mặt xinh đẹp của Thủy Lung, cười ha ha, bưng lấy gương mặt trắng như lòng trắng trứng của nàng: “Không giả bổ nữa sao? Thôi, chỉ có ta chịu đựng được lòng dạ hẹp hòi hay ghen của nàng.”

Không biết hắn móc ở đâu ra một hộp kẹo, đem viên kẹo màu đỏ bỏ vào miệng nàng, giọng nói không che giấu được vui thích: “Cảm nhận được vị ngọt không? Áp đảo hết vị chua của dấm trong lòng nàng chưa? Yên tâm, người đàn bà khác á, ta liếc một cái cũng thấy phiền rồi.”

Thủy Lung nhai viên kẹo trong miệng, dự định nuốt vào. Bỗng nhiên, sắc mặt nàng hơi biến đổi.

Sặc! Không phải kẹo đường đều cứng sao? Sao lại mềm như vậy, còn rất dính nữa!

Dính! Dính!… Dính răng rồi!
Bình Luận (0)
Comment