Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 180

Trăng sáng treo lơ lững giữa bầu trời, mây mù mỏng như vải sa vây quanh, khiến trời đêm thêm quang đãng, người không có lòng dạ thanh thản nhìn thấy trời đêm cũng phải khen ngợi một tiếng. Tối nay thật tốt.

Đêm trăng, phía đông thành Hồng Phong, cánh rừng nổi tiếng của Hồng Phong. Thánh tôn ngồi một mình trong đình tạ Hồng Phong, cả khuôn mặt đều bị mặt nạ vàng kim che giấu.

Từ xa nhìn lại, hắn giống như một bức tranh, từng nét vẽ lưu loát sinh động, bộ dạng tự nhiên.

Hắn không có chuyện gì làm, ban đêm ban hôm chạy tới đây ngồi ngắm cảnh à? Đương nhiên không phải!

“Chơi mèo bắt chuột vui lắm à?” Bỗng nhiên thánh tôn nghiêng đầu, đôi mắt khẽ rũ xuống không nhìn bất kì nơi nào.

Rừng Hồng Phong không có bất cứ bóng dáng nào khác, thánh tôn cách không hái lá, bắn về một phía nào đó.

Không thể nghi ngờ, có một người xuất hiện.

Người xuất hiện mặc quần áo màu đỏ sậm kết hợp với trường bào tông màu thẫm, che cả người hắn ta kín mít. Hắn có gương mặt bình thường, liếc nhìn một cái liền quên. Nhưng khí chất trên người khiến người ta khó quên.

“Thánh tôn.” Giọng điệu người này không chút tình cảm, giống như tiếng gọi bình thường, càng giống như xác nhận thân phận.

Thánh tôn nghiêng người, động tác có chút lười biếng dựa vào cây cột của đình tạ, con ngươi sau mặt nạ như có như không đảo qua người đàn ông trước mặt, thái độ qua quit.

“Ám Đế trong truyền thuyết là cái đức hạnh này à.” Giọng điệu không nói rõ là tiếc nuối, cũng không cố ý châm chọc, nhưng lại khiến người ta càng khó chịu hơn.

Thì ra người đàn ông đột ngột xuất hiện này chính là là Ám Đế nổi danh đã lâu trong giang hồ.

Nếu người khác biết thánh tôn và Ám Đệ tụ tập ở nơi này, nhất định không kiềm chế được tò mò chạy đến vây xem.

“Khiến ngươi thất vọng rồi.” Ám Đế không mặn không nhạt nói.

Thánh tôn gật đầu, xác thực đúng là như vậy.

Hình như nét mặt của Ám Đế có chút co quắp, rất nhanh liền khôi phục, làm người ta không nhịn được nghĩ có phải mình gặp ảo giác hay không?

“Nếu ngươi đã cố tình để lộ dấu vết dẫn dụ ta tới đây, sẽ không vì muốn nhìn mặt ta thôi chứ?”

Thánh tôn nói: “Sai rồi. Xác thực mà nói, bổn tôn chỉ muốn nhìn dáng dấp của kẻ nổi tiếng ngang ngửa mình thôi.”

Ám Đế im lặng nhìn hắn.

Một lúc lâu trôi qua, thánh tôn vẫn ngồi trong đình tạ uống rượu như cũ, Ám Đế thì đứng ở ngoài đình tạ, như bức tượng đá ngàn năm không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, Ám Đế xuất hiện trước mặt thánh tôn, chiêu thức lẫm liệt lại mờ ảo, nhìn vui mắt vui tai lại ẩn chứa nhiều sát khí, giống như muốn chém giết thánh tôn ở tại đây.

Thánh tôn phản ứng hết sức nhạy bén, nhanh nhẹn, không chút hoang mang chống lại hắn ta.

Trong chốc lát, hai người giao thủ hơn mười chiêu. Cũng không phải chiêu thức có tiếng động lớn, lúc hai người tách ra, trở lại vị trí của mình.

Nếu như không phải trên mặt đất có nhiều lá cây, có lẽ người khác cảm thấy,lúc nãy hai người bọn họ giao thủ là ảo giác, kì thực hai người căn bản không có nhúc nhích.

“Tuổi tác của thánh tôn, có được công lực như vậy, thực sự rất cao.” Lời nói của Ám Đế ngầm lướt qua ý khen ngợi và kiêng dè.

Thánh tôn cười khẽ, tiếng cười thanh nhã kết hợp với mặt nạ vàng kim, trang phục màu trắng; phong thái xuất sắc giống như trích tiên ở ẩn trong rừng núi.

Khó trách người trong giang hồ coi hắn là đại diện của chính phái. Chỉ cần nhìn bề ngoài, quả thật, khí chất thuần khiết hơn hắn ta mấy phần.

Nhưng, lời hắn nói ra, không có phong độ như bề ngoài của hắn: “Ngươi cũng…càng già càng dẻo dai.”

“…” Ám Đế im lặng trong chớp mắt, hiển nhiên bị lời hắn nói làm nghẹn họng.

Ngày trước, hắn ta nghe nói tính cách thánh tôn Thăng Tiên Sơn bí hiểm, kì quái lại hay thay đổi, có thể nói là tùy hứng. Chỉ nghe tiếng chứ chưa từng gặp mặt, vốn nghĩ rằng chủ tử của Thăng Tiên Sơn, nhân vật ở tít trên cao được nhiều người ở ẩn nguyện ý phục tùng, cổ quái như thế nào cũng không vượt qua mức này. Thế nhưng khi chính mắt nhìn thấy, hắn ta mới cảm nhận được mức độ tùy hứng của vị thánh tôn cổ quái này.

Bản tính Ám Đế cũng không nóng nảy, cố tình thánh tôn lại khiến hắn phải kiêng dè, để lộ bản tính trước mặt hắn, tính tình liền chịu đựng: “Nếu gặp lại, liền nói chuyện chính sự đi.”

Thánh tôn hỏi: “Chính sự ngươi nói là gì?”

Ám Đế trầm giọng nói: “Ta – ngươi xưa nay nước giếng không phạm nước sông, không biết tại sao thánh tôn đột nhiên muốn đối phó ta?”

Thánh tôn làm bộ kinh ngạc nói: “Bổn tôn thả người của ngươi về, y không có đem lời của bổn tôn truyền cho ngươi à?”

Người được hắn thả về? Truyền lời? Đương nhiên là có truyền lời tới tai Ám Đế, nhưng lí do của đối phương có chút khó hiểu, người có chức vị cao như bọn họ, làm sao vì lí do không rõ ràng, đi đắc tội với người có thực lực tương đương mình?

“Thánh tôn không cảm thấy lí do đó rất trẻ con sao?” Ám Đế lạnh giọng.

“Ngươi ở trong mắt của bổn tôn, chính là một trò đùa.” Thánh tôn khẽ nói, giọng nói không vui không buồn, thật tự nhiên.

Ám Đế nhíu mày: “Dường như thánh tôn rất có thành kiến với ta.”

Thánh tôn lạnh nhạt nói: “Lý do ngươi đã biết, không cần hỏi nhiều.”

“Vì một cái danh tiếng, thánh tôn lại làm lớn chuyện thành như vậy, đúng là còn trẻ tuổi.” Giọng điệu Ám Đế mang theo chút châm biếm, lộ ra ít bản tính của hắn ta.

“Không cần nhắc nhở mình già.” Thánh tôn thờ ơ nói.

Trong rừng Hồng Phong gió lạnh từ từ, giống như bị khí thế của hai người bức bách, càng thêm lạnh thấu xương.

Sau đó, vẫn là Ám Đế mở miệng trước, lạnh nhạt nói: “Ngươi diệt Thập Tự Môn, Bát Vân Huyệt của ta, ta liền hủy Trường Nhạc Cung của ngươi, ngươi thực sự muốn tiếp tục đấu đá với ta nữa sao?”

Trường Nhạc Cung nổi danh là tà phái trong giang hồ, nhưng không có mấy người biết, trên chủ nhân của Trường Nhạc Cung còn có người, chủ tử thật sự đứng sau Trường Nhạc Cung chính là thánh tôn Thăng Tiên Sơn.

Thánh tôn không chút phản ứng, tựa như hắn và Trường Nhạc Cung không có quan hệ gì.

Ánh mắt Ám Đế càng thêm tối đen, hắn ta sống lâu như vậy, gặp không ít người, đáng tiếc lại nhìn không thấu vị thánh tôn này. Rõ ràng tuổi tác không lớn, nhưng lại tùy hứng khiến người ta không làm gì được, trầm tĩnh mà bí hiểm, hệt như đáy biển sâu không thấy đáy.

“Ngươi không để ý đến danh tiếng sao? Không biết nếu người trong giang hồ biết kẻ đứng sau tà phái Trường Nhạc Cung là thánh tôn, bọn họ sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

“Thật dông dài.” Cuối cùng thánh tôn cũng lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, lười biếng: “Không phải vì muốn giải hòa với bổn tôn ư?”

Mắt Ám Đế lạnh lẽo, nhưng không phủ nhận.

Quả thật hắn ta không muốn đối địch với thánh tôn, không phải sợ đối phương, mà vì đánh nhau với đối phương, sẽ quấy rầy rất nhiều kế hoạch của hắn, như vậy sẽ tăng thêm nhiều phiền phức cho hắn ta.

Không ai biết thế lực của thánh tôn bao lớn, rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, ngay cả hắn ta cũng không biết.

Người ta giống như từ trên trời rơi xuống, từ mười năm trước danh tiếng của hắn đã tràn lan, sau đó càng không thể cứu vãn.

Vì vậy, khi thanh danh của thánh tôn nổi như chim khách, nhưng cũng chỉ là thiếu niên, thậm chí tuổi còn trẻ con.

Thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một như thế, khi chưa trưởng thành thì thôi, một khi trưởng thành, nhất định khiến lòng người phức tạp, lại hết sức cố kỵ.

Thánh tôn phất tay áo, lạnh nhạt nói: “Bổn tôn muốn thì nhất định sẽ làm. Chờ ngày nào đó bổn tôn không còn hứng thú, ngươi muốn chơi đùa với bổn tôn, bổn tôn cũng lười để ý ngươi.”

Giọng điệu bốc đồng khiến Ám Đế đang bất đắc dĩ càng thêm đè nén.

Hắn ta không khỏi buồn bực, vì sao người càng có bản lĩnh, tính cách lại càng cổ quái? Một thiên tài kết hợp với tính cách cổ quái, thì đó chính là tai họa!

“Ngươi có tình ý với Bạch Thủy Lung của thành Nam Vân.” Ám Đế đột nhiên nói.

Động tác của thánh tôn hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Ám Đế, mặt nạ vàng trong bóng tối mờ mịt càng thêm cảm xúc uy phong.

“Người phụ nữ có mang bên cạnh ngươi chính là Bạch Thủy Lung.”

Thánh tôn vẫn im lặng.

Ám Đế nói: “Kỳ thật, ta ngươi có thể hợp tác.”

“Hợp tác?” Thánh tôn hỏi ngược lại.

"Đúng vậy." Ám Đế nói: "Ta chỉ muốn thiên hạ bốn nước đều bị diệt, ngươi có thể giành được giang sơn và Bạch Thủy Lung.”

“Ha ha.” Thánh tôn vui sướng cười ra tiếng, hỏi Ám Đế: “Vậy không phải ngươi chịu thiệt rồi sao? Phá hủy thiên hạ của bốn nước là ý gì?”

Ám Đế nói: “Giống như hứng thú nhất thời của ngươi chính là đối phó ta, còn hứng thú cả đời ta chính là phá hủy thiên hạ này. Không phải người trong thiên hạ đều gọi ta là ác nhân sao? Ta đây liền ác cho bọn họ xem.”

Lí do này người bình thường sẽ không tin, nhưng lấy thói quen bốc đồng của thánh tôn mà nói, lí do này chân thực hơn bất kì lí do nào.

Thánh tôn nhẹ nhàng gật đầu: “Hứng thú của ngươi như thế nào, bổn tôn mặc kệ. Nhưng hiện tại, bổn tôn rất không hứng thú.”

Ám Đế ngẩn người, phía trước nghe tiếng cười của thánh tôn, rõ ràng là vui sướng mới đúng. Tại sao hắn lại nói không vui. Như vậy khác biệt thật lớn, khiến Ám Đế sửng sốt trong nháy mắt.

Một cái chớp mắt, khiến thánh tôn trả giá cao.

Luồng gió kinh khủng đánh úp tới Ám Đế, làm Ám Đế còn ngây ngốc không tránh kịp, bị đánh bay xa ba thước, cổ họng có vị tanh.

Hắn ta ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt nhìn thánh tôn.

Thánh tôn đứng lên, đi vài bước tới trước mặt Ám Đế, giọng nói thanh u trong đêm tối, giống như quỷ mị nguy hiểm: “Người bổn tôn thích, đương nhiên sẽ tự mình bắt vào tay, không cần ngươi quyết định hoặc biếu tặng.”

Giờ khắc này, Ám Đế tới từ nãy giờ, lần đầu tiên đối mặt với thánh tôn.

Trong cặp mắt kia giống như có lửa cháy, con ngươi rất trong suốt, khiến ánh sáng điên rồ càng rõ ràng hơn.

“Bổn tôn nói cho ngươi biết, Bạch Thủy Lung là người bổn tôn nhìn trúng, sớm muộn gì cũng là người của bổn tôn, ngươi là cái thá gì, có tư cách gì mà đòi quyết định nàng ấy thuộc sở hữu của ai?” Thái độ thánh tôn thay đổi thất thường, một khắc trước còn thanh nhã, dịu dàng như trích tiên. Hiện tại, hắn nóng nảy, lạnh lùng giống như tà thần. Cố tình thanh âm của hắn lại từ tính thanh u như trước, thật khiến người ta vừa mừng vừa sợ: “Bổn tôn cẩn thận quý trọng, hận không thể phủng trong tay mà che chở, hận không thể bỏ vào túi mang theo bên mình, ấy vậy mà ngươi lại xem nàng là đồ vật để hợp tác…”

Thánh tôn không chút sát khí, lại khiến người ta cảm thấy hung ác ùn ùn kéo tới.

Ánh mắt Ám Đế biến đổi, không khỏi kinh ngạc nhìn thánh tôn.

Hắn ta biết Bạch Thủy Lung đẹp, đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng hắn ta không nghĩ thánh tôn là loại người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, càng không tin thánh tôn chỉ mới gặp Bạch Thủy Lung có vài ngày đã thật lòng thật dạ với nàng. Những lời khi nãy nói chỉ là suy đoán và thăm dò, ai dè rước lấy sự điên khùng của thánh tôn.

“Ngươi có bệnh!” Ám Đế kiến thức rộng rãi, lập tức phát hiện tình huống của thánh tôn có vấn đề, ánh mắt hắn quá khủng khiếp.

Thánh tôn hừ lạnh, cười.

Hai người ngừng chốc lát, lại đánh tiếp mấy chiêu.

Lần này, động tĩnh lớn hơn lần trước rất nhiều, cây cối trong vòng mười thước đều bị chặt đứt, đổ nghiêng ngã.

Như vậy có thể thấy được, mặc kệ ai trong hai người có một người không xét, trong chiêu thức của đối phương, nhất định sẽ trọng thương.

‘Cô cô ~’ Tiếng chim khẽ kêu, nhỏ đến mức người bình thường không thể chú ý, nhưng lại làm thánh tôn và Ám Đế cùng thu tay lại, rơi vào thế giằng co.

Ám Đế lạnh lùng nói: “Ta không muốn dây dưa với ngươi, cũng không muốn hại Bạch Thủy Lung, ngươi có thể tiếp tục suy nghĩ việc hợp tác với ta.” Không đợi thánh tôn trả lời, hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời màu đen, màu lông của con chim kia cũng đen, rất thích hợp để che giấu. Hắn hàm ý sâu xa nói với thánh tôn: “Ngươi cần hiểu rõ, người trong lòng Bạch Thủy Lung là kẻ khác, nếu Bạch Thủy Lung tìm ra hành tung của người kia, ngươi nghĩ rằng nàng sẽ tiếp tục đi cùng ngươi sao? Tiếp tục ôn hòa với ngươi ư?”

Thánh tôn im lặng một lúc, để Ám Đế cho là mình hòa một ván. Đáng tiếc, đối phương đeo mặt nạ vàng kim, nếu không sắc mặt của đối phương nhất định rất thú vị.

Nhưng, trên thực tế, đúng là như vậy à?

“Nàng phát hiện?” Thánh tôn hỏi.

Ám Đế lạnh nhạt nói: “Hiện tại, có lẽ Bạch Thủy Lung đã phát hiện.”

Nhưng lời này để lộ suy nghĩ của người khác.

Thánh tôn khẽ nói: “Đầu tiên, chủ động dụ người ở bên cạnh nàng ấy rời đi, sau đó chủ động đưa tin của người kia đến tay nàng ấy.” Dừng một chút, hắn ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn Ám Đế: “Ngươi đúng là lão hồ đồ, Túc Ương.”

Khi hai chữ cuối hạ xuống, tâm tình của Ám Đế thay đổi.

Người biết được thân phận và tên của hắn ta đã ít lại càng ít, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thánh tôn vừa kêu liền gọi đúng tên hắn ta, không chút do dự, chứng tỏ hắn không phải thăm dò hoặc lừa hắn ta.

Ván này, chính hắn ta thua!

Thánh tôn biết thân phận của hắn ta, thậm chí có thể biết nhiều nữa chứ.

Thế nhưng hiểu biết của hắn ta với thánh tôn đã ít càng ít.

Thánh tôn nói: “Túc Ương, bổn tôn và ngươi từ từ chơi.” Sau khi dứt lời, hắn liền không để ý đến phản ứng của Ám Đế, bóng dáng bay đi như chim nhạn.”

Trong rừng Hồng Phong, chỉ còn một mình Túc Ương đứng đó. Nhìn theo phương hướng thánh tôn rời đi, thật lâu không nhúc nhích.

Ước chừng ba phút sau, Ám Đế mới hoàn hồn, không hề che giấu sắc mặt, ánh mắt phức tạp nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng thở dài.

“Quý trọng như tim phổi, phủng ở trong tay che chở, bỏ trong túi mang theo bên người…” Hắn ta cúi đầu nỉ non, âm thanh hòa trộn trong gió đêm, cũng mơ hồ: “Tiểu Long Nhi, vi sư nên khen ngươi có bản lĩnh, có thể khiến cả đám người có thực lực cao thâm ái mộ si tình? Hay nên oán hận ngươi có bản lĩnh này, nhưng một mực không chịu làm theo lời vi sư, khiến những thế lực hùng mạnh này thành vật cản trở vi sư.”

Lúc này, Thủy Lung đang ở trong thôn trang được người nhớ thường, đúng lúc Đầu Hói gõ cửa, cầm ống trúc nhìn tình báo.

Nội dung tình báo khiến Thủy Lung và Mộc Tuyết biến sắc, chỉ thấy trên đó viết -----

‘Phát hiện hành tung vương gia, đang ở Phi Kính Thiên Sơn, nghi là…”

Mộc Tuyết kinh ngạc, lo lắng nhìn Thủy Lung.

Một khắc trước, các nàng còn đang nói về thánh tôn, thậm chí Thủy Lung còn hoài nghi thánh tôn chính là Trưởng Tôn Vinh Cực, một khắc sau, liền được tình báo về Trưởng Tôn Vinh Cực, thật sự là trùng hợp.

“Lung tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Hết chương 180
Bình Luận (0)
Comment