Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 54

Giữa trưa, nhưng trên tuyệt nhai cũng không có làm cho người ta cảm thấy khô nóng, từng đợt gió mát ẩm ướt từ biển thổi phất vào, thật sự là một sơn trang nghỉ mát không tồi.

Nhưng mà, Thủy Lung không có ý định ở lại trên tuyệt nhai dùng cơm, nên cùng với Trưởng Tôn Vinh Cực đi xuống khỏi tuyệt nhai.

Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Phong Giản và Ngõa Lặc Oa mới đến tìm.

Trưởng Tôn Vinh Cực cùng Phong Giản đi vào thư phòng, Thủy Lung không có tò mò chuyện của bọn họ, nhàn nhã ngồi ở trên lầu các, hỏi Ngõa Lặc Oa: “Có chuyện gì?”

Ngõa Lặc Oa đem phong thư giao cho Thủy Lung, cười nói: “Bạch cô nương bảo ta đi tới phủ quận chúa truyền tin, ta đều đã làm xong. Ngoài ra, đây là thư của Mộc Tuyết cô nương nhờ ta chuyển cho Bạch cô nương.” Nàng đi tới phủ quận chúa, nhìn thấy Mộc Tuyết liền biết cô nương này không chỉ là một nô tỳ bình thường. Thái độ lạnh nhạt, dịu dàng, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt. Tính cách ngoài mềm trong cứng, cá tính này không phải một nô tỳ nên có.

Vì vậy, đối phương nhờ nàng đưa thư cho Thủy Lung, nàng liền nhận lời.

“Cám ơn.” Thủy Lung nhận lá thư.

“Bạch cô nương không cần khách sáo.” Ngõa Lặc Oa cười khanh khách, sau đó nói tiếng cáo từ rồi rời đi.

Nàng rời đi, trong lầu các chỉ còn lại một mình Thủy Lung.

Thủy Lung vuốt lá thư, phát hiện lá thư không có dấu vết bị mở, keo dán bằng cao su chỉ có Mộc Tuyết mới có thể làm ra. Vì vậy, loại trừ khả năng người khác từng dùng phương pháp đặc biệt mở bao thư ra, sau đó dán lại như cũ.

Thủy Lung cũng không có nhận ra cái này là biểu hiện bọn họ tôn trọng chính mình, đồng thời cũng thể hiện sự tự tin của bọn. Bọn họ tự tin cho rằng không cần nhìn thư từ giữa Thủy Lung và người ngoài, bọn họ cũng có thể coi chừng Thủy Lung, không có nàng chạy khỏi sơn trang ở biển Đông này khi chưa có sự cho phép của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Xé mở phong thư ra, Thủy Lung lấy một tờ giấy mỏng manh, viết đầy những chữ viết thanh tú ra.

Nội dung bên trong lá thư viết không có gì quan trọng chỉ nói nàng nhớ tự chăm sóc bản thân, chơi đủ thì sớm trở về phủ, phủ quận chúa còn rất nhiều chuyện chờ nàng giải quyết.

“Cẩn thận như vậy ngược lại cũng vô ích.” Thủy Lung cười khẽ, đứng dậy đem lá thư đốt đi, sau đó quay trở lại ban công của lầu các ngồi.

Phong thư chậm rãi bị lửa thiêu đốt, chờ tới khi cháy hết thì thôi. Thủy Lung nhìn thấy một con chim giống như chim sẻ bay tới.

Mà chim sẻ cũng không có biểu hiện sợ hãi, đứng ở trên lan can gỗ có chạm khắc hoa văn của ban công không động đậy, đôi mắt đen tròn vô tội nhìn chằm chằm Thủy Lung, khẽ nghiêng đầu, xem ra rất có linh khí.

Thủy Lung nhanh tay nhanh mắt bắt nó vào trong tay, lật cánh nó lên lấy một tờ giấy nhỏ xíu bên dưới ra, tiếp đó thả nó đi.

‘Hải Nam, mau về.’

Ngắn ngủn bốn chữ, được viết trên trang giấy có kích cỡ bằng nửa ngón tay út, thật sự khó phát hiện. Huống chi, chữ này cũng không phải chữ được sử dụng phổ biến, mà đây là kiểu chữ đặc biệt do Phượng Ương nghĩ ra, người khác có nhìn thấy cũng không thể đọc được.

Ngụ ý như thế này, chắc đây là lời của Phượng Ương.

Thủy Lung đoán nhất định là Mộc Tuyết đem chuyện này nói cho Phượng Ương nghe.

Nàng nhìn xem tờ giấy nhỏ từ từ biến mất, trong lòng cảm thấy bội phục phương pháp che giấu này không ngớt. Phương pháp che giấu này không thể tìm ra một chút sơ hở nào hết, cho dù ở hiện đại cũng rất ít có được.

Nàng có linh cảm, Phượng Ương đang che giấu một bí mật lớn.

Mức độ cẩn thận của hắn nâng cao đến mức kinh khủng, không muốn lưu lại một chút sơ hở nào cho người ta biết.

Thủy Lung cũng không có suy nghĩ nhiều tới những chuyện không có căn cứ. Nhìn tờ giấy đã hoàn toàn biến mất, nàng liền đi ra hồ nước thường ngày hay đến tắm rửa. Một đường đi thẳng không bị ngăn cản, nàng biết nếu hiện tại chính mình rời đi khỏi sơn trang, chắc chắn sẽ có ám vệ xuất hiện ngăn cản.

Khoảng chừng hơn một canh giờ sau, sắc trời cũng dần dần u ám.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe thuộc hạ báo cáo hướng đi của Thủy Lung, phút chốc liền đi đến chỗ của nàng đang ở.

Hắn đến gần hồ nước liền nhìn thấy một nữ tử ăn mặc phong phanh, ngồi xếp bằng ở bên cạnh bờ hồ ngồi thiền luyện công.

Dung mạo của nữ tử này không xinh đẹp lại càng không thanh khiết, nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực lại cảm thấy xem mãi vẫn không chán, càng xem càng thích.

Hắn từng gặp qua rất nhiều nam nữ có sắc đẹp tuyệt trần, bên cạnh lại càng không thiếu. Ngõa Lặc Oa chính là một mỹ nhân kiều mị của nước khác, không chỉ xinh đẹp mà còn hồn nhiên, ngây thơ cũng là do hắn tiện tay nhặt được.

Cho tới bây giờ, những mỹ nhân như thế ở trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có gì khác biệt. Chí ít, so với nhìn thấy người có diện mạo xấu xí đẹp mắt hơn thôi, không có làm cho người ta chướng mắt.

Bạch Thủy Lung xinh đẹp?

Nếu đem vấn đề này đi hỏi người dân của Tây Lăng, nhất định bọn họ sẽ không do dự trả lời là: Không. Nhưng nếu hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực hắn sẽ nói xinh đẹp. Chẳng những xinh đẹp, mà còn rất xinh đẹp! Xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi! Xinh đẹp tới mức khó mà miêu tả! Xinh đẹp chấn động lòng người!

Nàng có khí chất và bản lĩnh. Hắn nhìn Thủy Lung giống như có thể nhìn xuyên qua lớp mặt khô khan, cứng ngắc, nó giống như một lớp da giả ở che ở bên ngoài, còn bên trong thực chất là rất xinh đẹp.

Mặt của nàng rất hoàn hảo, càng lúc càng giảm đi sắc bén, đường cong mượt mà, trơn bóng như đá cuội. Mũi thẳng nhưng không cứng, có chút đáng yêu. Càng nhìn kỹ môi của nàng càng cảm thấy tốt xem, môi trên mỏng nhạt môi dưới tương đối no đủ. Hai bên khóe miệng trời sinh hơi nhợt nhạt vểnh lên, khiến cho người ta cảm thấy lúc nào nàng cũng mỉm cười.

Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực giống như máy quét, lướt qua khuôn mặt nàng dừng lại ở đôi mắt đang nhắm nghiền.

Đôi mắt của nàng là nơi mà hắn yêu thích nhất.

Lúc nàng nhắm mắt, mặc dù không nhìn thấy đôi đồng tử mâu thuẫn đầy huyền bí kia, lại có thể nhìn thấy tròng mắt tuyệt mĩ của nàng.

Đôi mắt đang khép hờ kia, đẹp như một bức tranh Thủy Mặc, trên đó không có một tia do dự, giống như là được vẽ nên từ một ngòi bút tuyệt diệu, vô cùng khéo léo, là một tuyệt tác hoàn mỹ mà vô số họa sĩ cả đời này đều khó có thể làm được. Đôi mắt cong cong chứa đầy nhuệ khí, nhưng lại không mang theo vẻ sắc bén lạnh lùng, ngược lại còn mang theo một vẻ nhu hòa đặc trưng trong những tranh Thủy Mặc, hay một chút gì đó sâu xa như trong những bài thơ tình ý họa.

Nhìn kỹ lại, lông mi của nàng rất dài và dày, uốn cong một cách tự nhiên, giống như một chiếc quạt màu đen thu nhỏ, lại giống như cánh bướm màu đen khéo léo.

Mọi thứ tuyệt mỹ đều bị che dấu dưới lớp da khô vàng như nến, làm cho người bình thường khó có thể nhìn ra.

Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy như vậy cũng không phải không tốt, hắn biết người đời thích vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài, nếu như vẻ đẹp thật sự của Thủy Lung bị người khác phát hiện, nhất định sẽ trêu chọc rất nhiều người nhìn trộm nàng. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn bỗng dưng thấy buồn bực.

Lúc hắn ngẩn người nhìn Thủy Lung nên không có phát hiện Thủy Lung ngồi cạnh bờ hồ đã mở hai mắt ra.

Trong ánh mắt nàng lóe chớp hàn quang.

Người luyện võ đều biết khi người khác luyện công là không được quấy rầy. Nhưng ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực có tính xâm lược rất mạnh, cho dù hắn không có làm gì, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho người ta có cảm giác tóc gáy dựng đứng, phải cảnh giác. Không cần nghĩ cũng biết sự có mặt của hắn.

Cái này cũng là điều làm cho Thủy Lung không thể không tỉnh lại.

Nàng thấy Trưởng Tôn Vinh Cực sa vào trạng thái mất hồn, cũng không thèm mở miệng nhắc nhở. Tự nhiên đứng dậy, nhặt áo khoác để trên bãi cỏ phủi sạch, rồi mặc vào người, cũng không có thắt dây đai lưng lại, chỉ có khoác áo, cầm lấy đồ vào trong tay.

Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn hồn nhìn thấy bộ dạng Thủy Lung ăn mặc không chỉnh tề, nàng không có dè dặt, bảo thủ giống như những nữ tử khác. Trái lại, hắn cảm thấy cách ăn mặc này rất thích hợp với nàng, dửng dưng, phóng khoáng, lại đặc biệt phong tình.

“Tóc còn ẩm ướt.” Hắn đi tới bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy một lọn tóc của nàng.

Thủy Lung vung vẫy đầu, nói: “Không sao.”

Nội lực của nàng còn yếu, không thể tự vận công hong khô tóc được.

Nàng không làm được, không có nghĩa là Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không làm được.

Một ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, một tay hắn nắm thắt lưng của nàng, một tay che ở trên mái tóc của nàng, từ trên cao vuốt ve đi xuống, chỗ được bàn tay lướt qua đều trở nên âm ấm, tóc cũng khô ráo.

Hắn không có phát hiện hành động này của mình vừa ôn nhu, lại rất tự nhiên, đúng là vô sự tự thông, không học cũng biết.

Thân thể của Thủy Lung cứng ngắc trong chốc lát.

Thân thể nàng vốn mềm mại, nhỏ bé, vòng eo dẻo dai, mỏng manh, một tay của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng có thể nắm gọn vòng eo của nàng, kéo nàng vào lòng; dáng vẻ nhìn giống như con chim nhỏ nép sát vào lòng người. Đặc biệt là, hành động sấy khô tóc cho nàng, động tác cực kỳ ôn nhu khiến cho nàng không biết phải làm sao.

Chỉ là luống cuống trong chớp mắt, Thủy Lung đã thả lỏng thân thể, không để ý tới cảm giác kỳ lạ kia, để mặc cho Trưởng Tôn Vinh Cực ra sức hầu hạ.

So với máy sấy tóc còn dễ chịu hơn.

Kiếp trước, Thủy Lung không thích sử dụng máy sấy tóc, đặc biệt là nàng thường xuyên đi biển, đầu tóc và thân thể ẩm ướt cũng là chuyện bình thường. Phần lớn thời gian nàng đều để cho tóc tự khô.

“Hử?” Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện trong tay nàng cầm một cái Ngọc Trụy, bàn tay trượt tới vai nàng hơi dừng lại một chút.

Thủy Lung nhạy bén liền phát hiện ra sự khác thường của hắn, cũng không có nhìn đến Ngọc Trụy đang cầm ở trong tay. Tùy ý đem Ngọc Trụy xanh đậm vứt đi, thuận tiện rời khỏi lòng ngực của hắn: “Làm sao vậy?”

Ngọc Trụy này là đôi Ngọc Trụy hồi sáng nàng vừa nhìn thấy liền cầm lên ngắm nghía, cầm lên xem xong thì lại quên trả trở về.

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng một lúc, sau đó, nét mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt của ngày thường. Giọng điệu lười nhác, chậm rãi nói: “Ừm… Ngọc Trụy.”

Động tác vứt Ngọc Trụy của Thủy Lung hơi bị khựng lại, khóe môi nhịn không được nở nụ cười.

Mấy ngày nay, nàng phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực có một thói quen — Hắn không biết cách che giấu cảm xúc của mình, nhưng mà cách biểu đạt lại rất đặc biệt.

Thủy Lung không biết, người nào đó chỉ để lộ cảm xúc ở trước mặt nàng thôi, chỉ là gần đây như vậy, ngày xưa từ đầu tới cuối, cảm xúc của hắn không có ai có thể phát hiện được hết.

Trước khi gặp nàng, lúc cảm xúc của Trưởng Tôn Vinh Cực sắp sửa dao động hắn sẽ không trực tiếp biểu lộ ra ngoài. Thay vào đó, biểu cảm sẽ càng lúc càng trở nên lạnh lùng, cho đến lúc mặt không biểu cảm. Giọng điệu nói chuyện cũng khôi phục giống như bình thường, nhẹ nhàng, bay bổng nghe không ra cảm xúc phập phồng ở bên trong, ngoại trừ tính bá đạo cùng nguy hiểm.

Hắn thần bí, lạnh lùng, vô tình làm cho người khác phải sợ hãi.

Nhưng mà, Thủy Lung luôn có năng lực đoán được thời điểm cảm xúc của hắn thay đổi. Giống như hiện tại, không cần quay đầu lại nàng cũng đoán được nét mặt của hắn như thế nào, thời gian im lặng của hắn rất ngắn, lại nói một câu không đầu không đuôi. Nàng liền biết, Trưởng Tôn Vinh Cực có tâm sự, lại xoắn xuýt không chịu mở miệng nói ra, một mình ôm buồn bực, khó chịu.

Không ngờ rất đáng yêu…

Thủy Lung cố gắng không cho bản thân cười ra tiếng, bỗng nhiên trong lòng có một ý nghĩ.

Nếu nàng cười ra tiếng, Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng những không có nói ra tâm sự của mình cho nàng nghe, trái lại còn cãi nhau ầm ĩ với nàng cho xem.

“Ngọc Trụy, chưa có tìm được.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng nói.

Năng lực nghe hiểu của Thủy Lung rất mạnh, chớp mắt liền hiểu rõ ý trong lời nói của hắn: “Chỗ mà Trưởng Tôn Lưu Hiến chỉ không có tìm được à?”

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình thường, mới thở nhẹ một hơi, nhưng không hiểu sao lại hít vào một hơi như để lấy can đảm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nói tiếp: “Không có.”

“À…” Ngày đó, xác thực Trưởng Tôn Lưu Hiến đã bị thôi miên, không phải ngụy trang.

Đến địa điểm giấu tìm thì lại không tìm thấy, đáp án có ba khả năng: Một, Trưởng Tôn Lưu Hiến cũng am hiểu sử dụng Mê Hồn Thuật, trước khi Ngõa Lặc Oa đến hắn đã chuẩn bị tâm lý xong, tự động thay đổi trí nhớ của mình. Hai, Ngọc Trụy đã bị người khác trộm từ lâu, ngay cả Trưởng Tôn Lưu Hiến cũng không có phát hiện. Ba, Trưởng Tôn Vinh Cực nói dối.

Ba loại khả năng này, đương nhiên Thủy Lung lựa chọn cái thứ hai.

Dựa vào quan sát của nàng, Trưởng Tôn Lưu Hiến chắc chắn không biết Mê Hồn Thuật, khả năng thứ nhất liền bị loại bỏ. Khả năng thứ ba càng không cần phải nghĩ, chỉ bằng hiểu biết của nàng ở mấy ngày sống chung với Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng biết hắn tuyệt đối sẽ không nói dối.

Thủy Lung còn chưa có phát hiện, thái độ tin tưởng tuyệt đối của nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực rất không bình thường.

Dẫu sao thì, nói khó nghe một chút, bây giờ nàng vẫn còn bị Trưởng Tôn Vinh Cực giam giữ.

Thủy Lung tự hỏi: Ngọc Trụy rốt cuộc là bị ai đó có ý đồ nên đã trộm đi mất hay là do người ta trong lúc vô tình mà mang đi.

Nếu là người trước, nàng cảm thấy nhất định là người nàng hoặc là Trưởng Tôn Lưu Hiến quen. Nếu là người sau… như vậy rất khó để tìm.

Nàng không có phát hiện, lúc nàng lặng im suy nghĩ, sắc mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực càng ngày càng lạnh, chân mày khẽ nhăn, ngưng tụ sự lo âu và nguy hiểm.

Nàng có nghĩ rằng hắn lừa gạt nàng hay không? Nàng có nghĩ rằng hắn thèm muốn đồ vật của nàng hay không? Nàng có nghĩ rằng hắn đùa giỡn nàng hay không? Nàng có châm biếm hắn vô dụng hay không?

Một đống vấn đề dũng mãnh xâm nhập vào đầu óc của Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến hắn buồn bực không dứt.

“Ngươi nghi ngờ ta?”

Đang lúc Thủy Lung tự hỏi lại nghe một giọng nói u ám, trầm thấp chưa nhiều áp lực cùng nguy hiểm vang lên, cánh tay bị người nắm lấy, nắm rất chặt.

Tên này cầm tinh con mèo à? Sao lúc nào cũng xù lông hết vậy?

Thủy Lung không phát hiện bản thân không có tức giận, ngược lại còn có chút bất đắc dĩ buồn cười.

Mặc kệ dung mạo của Trưởng Tôn Vinh Cực có bao nhiêu tuấn mỹ vô song, nếu lúc này, mọi người có thể nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt của hắn, nhất định đều sợ hãi không dám tiếp cận.

Thủy Lung thản nhiên liếc nhìn bàn tay hắn đang cầm chặt tay mình một cái, nhíu mày nói: “Đau.”

Câu này giống như một lời ra lệnh, mới nói xong, Trưởng Tôn Vinh Cực liền buông lỏng tay ra.

Trong đáy mắt của hắn chợt lóe qua một tia chán nản, Thủy Lung nhìn thấy rất rõ ràng, nhịn không được nhếch môi lên cười, nói: “Ta nghi ngờ ngươi cái gì?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm nàng, từ tốn nói: “Ngươi nghi ngờ ta lừa gạt ngươi.”

“Ngươi lừa gạt ta cái gì?” Thủy Lung vẫn mỉm cười như cũ, hỏi.

Nét mặt của nàng nhu hòa, lạnh nhạt làm cho người ta cảm thấy bọn họ đang nói một đề tài rất bình thường.

Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình đều bị đôi mắt chứa đầy ý cười kia nhìn xuyên thấu, nhưng hắn lại không có cảm giác chán ghét, thậm chí trong lòng còn dâng lên một chút vui mừng. Trong ánh mắt của nàng không hề hiện lên một chút châm chọc, khinh thường, chỉ bình thản giống như gương sáng mà thôi.

Nàng không có nghi ngờ hắn, nàng chưa từng nghi ngờ hắn, cho nên mới hỏi ngược lại hắn.

“Ngươi tin ta?” Trưởng Tôn Vinh Cực không giấu được ý cười, môi mỏng nhếch lên, hỏi.

Xem như thuận mao tốt rồi sao. (Thuận mao: Vuốt ve bộ lông mềm mại)

Thủy Lung đang còn suy nghĩ nhưng chuyện đó, không quên hỏi lại hắn: “Vì sao không tin?”

“Ha ha ha…” Trưởng Tôn Vinh Cực nở nụ cười.

Hắn ôm Thủy Lung vào lòng giống như một đứa nhỏ tìm được món đồ chơi yêu thích, hân hoan không chịu buông tay, ôm thật chặc làm cho nàng dán sát vào lòng ngực hắn, hai tròng mắt gợn sóng còn liễm diễm, sáng ngời hơn cả ánh tà dương, nhìn Thủy Lung nói: “A Lung quả nhiên không giống với người bình thường, cũng chỉ có A Lung mới làm cho ta yêu thích như vậy. Lời nói ra luôn hợp với lòng ta.”

Thủy Lung biết giãy dụa cũng không thoát được, ngay từ đầu đã không có ngọ nguậy.

Lúc mới gặp Trưởng Tôn Vinh Cực nàng còn nghĩ hắn là một người tàn nhẫn vô tình, giống như một người cô độc đứng trên đỉnh núi cao. Thật sự là mắt bị mù. Cần phải ở chung với người này mới biết được bản chất thật sự của hắn, bây giờ Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong mắt Thủy Lung chỉ là một con mèo có lực làm tổn thương rất mạnh, độ nguy hiểm cực kỳ cao, nhưng chỉ cần thuận mao vừa ý nó, tự nhiên nó sẽ đem móng vuốt thu vào.

Lúc quay trở về nàng đều bị Trưởng Tôn Vinh Cực bế, cho tới lúc ăn xong cơm tối, tách ra tắm rửa không được bao lâu, khi lên giường ngủ lại bị người nào đó vòng tay kéo qua ôm vào ngực, hơi thở nóng rực phun ở bên tai nàng.

“Buông ra.” Thủy Lung cảm thấy hơi thở của hắn có thay đổi, quả quyết nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực không có buông tay, nhưng mà cũng không có cử động, vùi đầu vào cổ nàng nói: “Lần này, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái…”

“Không cần.” Thủy Lung lạnh lùng nói.

Kiếp trước ở thế kỉ 21, từ nhỏ tới lớn, cuộc sống tại trung tâm huấn luyện rất bận rộn, nên nàng đối với chuyện tình d*c rất là lãnh đạm, hiểu biết không ít, nhưng chưa từng cùng bất kì ai phát sinh quan hệ. Nay, nàng trở thành Bạch Thủy Lung, nhưng ở độ tuổi rất dễ dàng động tình, vài lần bị Trưởng Tôn Vinh Cực khiêu khích, khó tránh khỏi phản ứng sinh lý. Cái cảm giác không thể chiều theo lại khó nhịn, thật sự làm nàng không thích.

Huống chi, mặc kệ là quan hệ hay hoàn cảnh ở chung của hai người đều làm cho nàng không muốn vướng víu không rõ với Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Ngoan.” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn bá đạo giống như trước, không để ý tới việc Thủy Lung phản đối, tay đã lần mò lên thân thể của nàng.

Ngón tay hắn giống như có một loại sức lôi cuốn kì lạ, những chỗ nó lướt qua giống như được đốt lửa lên.

Bờ môi mềm mại ấm áp của hắn, không hung mãng thô lỗ như ngày thường nữa, thay vào đó là một nụ hôn ôn nhu như cánh hoa mai rơi trên tuyết trắng, nhẹ nhàng từng chút hôn lên đôi môi nàng tựa như đang hôn một vật quý giá, mềm yếu, sợ dùng lực sức mạnh một chút sẽ làm đối phương bị thương.

“Cút.” Thủy Lung đưa tay đẩy hắn ra.

Vì sức lực giữa nam và nữ cách biệt nhau quá lớn, cho nên nàng không thể lay động được hắn. Trái lại, càng làm cho hai người quấn chặt vào nhau hơn.

Trưởng Tôn Vinh Cực hôn môi từ từ trượt xuống, đến đùi của nàng, ngón tay ấm áp của hắn hướng về phía u cốc của nàng thăm dò thử.

Thủy Lung trợn mắt, không khống chế được âm thanh.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe được âm thanh khẽ ngâm mềm mại, đáng yêu đến cực điểm của nàng, toàn thân đều cứng ngắc, động tác cũng hơi dừng lại. Sau đó, khẽ hôn lên đùi nàng, động tác cũng có chút mạnh bạo, thay đổi thành cắn nhẹ, hút mạnh.

Ngón tay của hắn không có đi vào, ở ngay bên ngoài…

Thủy Lung hô hấp chậm lại, nàng híp mắt nhìn nam tử đang vùi đầu nhìn chằm chằm vào hạ thể của mình, ánh mắt trở nên rét lạnh, giống như du long đạp gió rẽ sóng, đã phá vỡ hết lớp vỏ ngụy trang lộ ra tài hoa mà ngày thường giấu kín.

Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thụ được sự biến đổi của nàng, vừa lúc ngẩng đầu lên đối mặt với nàng, chẳng những không cảm thấy sợ hãi với những biến đổi của nàng, ngược lại còn nở nụ cười vui sướng, khóe miệng câu lên nở nụ cười làm chấn động lòng người.

Âm thanh khàn khàn nói: “Thoải mái không?”

Thủy Lung im lặng nhìn hắn, một lúc sau cũng nở nụ cười.

Rõ ràng nàng chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi lên, nhưng trái ngược với nụ cười mềm mại, dịu dàng của ngày thường, tản ra mị lực bức người, làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người. Dường như nhìn thấy phản ứng của hắn, Thủy Lung nghiêng đầu, sóng mắt dao động lân quang, môi đỏ thẫm nhẹ nhàng yếu ớt nói: “Trưởng Tôn Vinh Cực, ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu ngươi không chịu dừng tay, tám phần là ta sẽ không tha cho ngươi.”

Nàng cũng không phải người bảo thủ, chẳng qua từ trước đến nay nàng luôn làm việc có đầu có đuôi.

Trưởng Tôn Vinh Cực lại hết lần này tới lần khác dụ dỗ và khiêu khích nàng, hoàn toàn khơi dậy hứng thú của nàng.

Nam nhân này là người đầu tiên khơi dậy hứng thú của nàng, ngày nào đó nàng đưa ra quyết định, thì nhất định sẽ làm được.

Từ trước đến giờ, hải tặc chưa bao giờ là người dân hiền lành an phận, thứ mình muốn nhất định sẽ ra tay cướp lấy!

“Đế Duyên… Gọi ta là Đế Duyên.” Giọng nói của Trưởng Tôn Vinh Cực khàn thấp, nói.

Hắn không hiểu tại sao Thủy Lung lại thay đổi như thế.

Ở trong mắt hắn, Thủy Lung giống như đột nhiên biến thân thành yêu tinh, một động tác lơ đãng nghiêng đầu cũng có thể phong tình vạn chủng, một cái nháy mắt cũng có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc. Thanh âm của nàng tựa như là giọng hát của hải yêu trong truyền thuyết, khiến người ta biết rõ có nguy hiểm, nhưng vẫn điên cuồng muốn đến gần lắng nghe.

(Hải yêu: tiên cá.)

Phản ứng của Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn nằm trong sự dự đoán của Thủy Lung. Nàng cũng thuận theo ý hắn, cười gọi: “Đế Duyên.”

Câu này giống như kíp nổ, chợt khiến đầu óc Trưởng Tôn Vinh Cực bùng nổ, suy nghĩ trống rỗng bỗng nghe một tiếng cười thanh thúy vang lên.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chỗ quần bị ẩm ướt, mới biết Thủy Lung cười cái gì. Nhưng mà hiện tại hắn không có lòng dạ tức giận, đương nhiên có biện pháp khác trả thù Thủy Lung, hỏi nàng: “Sao lại là tám phần? Vì sao lại không phải là mười phần?”

Thân thể của Thủy Lung ở bên dưới hắn khẽ run, không có trả lời câu hỏi của hắn, con ngươi đảo qua, mềm nhẹ khiêu khích: “Không phải ngươi nói muốn làm cho ta cảm thấy thoải mái hay sao? Trình độ như vậy thôi sao?”

Nếu không phản kháng được, người ta cố chấp muốn hầu hạ mình, sao lại không hưởng thụ.

Ngược lại nàng muốn nhìn xem, người này có thể làm cho nàng xúc động bao nhiêu.

Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực lại sâu sắc thêm một chút, giống như bất mãn việc nàng trốn tránh không trả lời hắn, đột nhiên đưa tay nắm hai chân của nàng lên, sau đó…

“Ngươi!” Sự lạnh nhạt trong mắt của Thủy Lung bị đánh vỡ.

Lời còn chưa nói hết, liền ngừng.



Không biết thời gian qua bao lâu, hình như chỉ mấy phút nhưng lại rất lâu, trong phòng chỉ có hơi thở gấp của nam nữ.

Trưởng Tôn Vinh Cực đang lúc lên đỉnh, chợt ngẩng lên nhìn nàng, hỏi: “A Lung thoải mái không?”

Giọng nói của Thủy Lung không ổn định tra hỏi: “Ngươi học mấy…thứ này ở đâu?”

“Sách.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng nói. Ánh mắt sâu xa khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, thanh âm vẫn mơ hồ như trước nhưng vẫn không che giấu được đắc ý: “Không phải A Lung nói đã quên cảm giác của hôm qua trước hay sao? Bây giờ còn quên không?”

Gã này đem chuyện đó nói một cách Bình thản không hề biến sắc mặt, làm như chuyện đương nhiên vậy, không khác gì những gã háo sắc trong phim cấp 3 thời hiện đại.

Lúc này còn có lòng dạ suy nghĩ tới chuyện khác?

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy nét mặt mơ hồ giống như thả hồn lạc vào chốn thần tiên, hành động của hắn càng thêm càn rỡ.

Mọi thứ đều tiến hành trong im lặng, hình như tất cả đều là chuyện rất bình thường, cho dù sau cùng cũng không có tiến hành bước cuối cùng, nhưng trừ bước ‘ăn quả cấm’ thì cái gì nên làm, không nên làm cũng đã làm gần xong.

Từ sau đêm đó, mối quan hệ giữa hai người dường như có biến đổi, nhưng cũng không có thay đổi bao nhiêu.

Quả thật, Trưởng Tôn Vinh Cực đối với Thủy Lung không giống với những người khác, Phong Giản và đám người Ngõa Lặc Oa nhìn thấy rõ ràng. May mắn, bọn họ đã nhìn thấy lâu rồi, cho nên đã có thói quen. Bởi vì Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với Thủy Lung khác biệt, gần như mỗi ngày càng tăng thêm.

Hôm nay, bọn họ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực dắt tay Thủy Lung, bọn họ bình tĩnh. Ngày mai, bọn họ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhặt đồ bị rơi trên đất lên cho Thủy Lung, nét mặt của bọn họ vặn vẹo. Mặc kệ bọn họ có thể giữ bình tĩnh được hay không, cũng không dám làm ầm lên, quấy rầy không gian riêng của hai người kia.

Từng ngày trôi qua, Thủy Lung sinh hoạt rất có quy luật. Từ sáng đến tối trừ bỏ thời gian ba bữa cơm, không đến giữa giờ ngọ sẽ cùng Trưởng Tôn Vinh Cực luyện tập Thiên Tuyền Kiếm Pháp, buổi chiều tu luyện nội công, thỉnh thoảng đi qua nhà tù bắt Trưởng Tôn Lưu Hiến làm vật thí nghiệm.

Nhưng mà nàng không biết, mấy ngày nàng sống yên ổn trong sơn trang, thì bên ngoài lại xảy ra một sự kiện lớn.

Ở trong thành Kỳ Dương, tin đồn có liên quan đến nàng và Trưởng Tôn Lưu Hiến truyền khắp nơi. Có tin đồn nói hai người cùng nhau bỏ trốn, cũng có người nói Bạch Thủy Lung phát điên, đã sớm bị điên, không chỉ giết mẹ ruột, sau đó còn bắt cóc Vũ vương, muốn cùng Vũ vương song túc song phi.

(Song túc song phi: ở chung một chỗ, bay chung một chỗ. Thí dụ nam nữ yêu nhau như hình với bóng không rời. Ân ân ái ái, không rời không bỏ, giống như uyên ương. Cũng là hình dung tình yêu thân mật.)

Trong lời đồn rất ít nói tới Trưởng Tôn Vinh Cực, sự thật chứng minh, Trưởng Tôn Vinh Cực trở về rất ít người biết, dân chúng đến cả gặp cũng chưa thấy qua hắn.

Mấy ngày nay đều có thể nhìn thấy Bạch Thiên Hoa dẫn theo một quân đội đi lại trong thành, thậm chí còn đi ra ngoài thành, rõ ràng hắn đang muốn tìm ra tung tích của Bạch Thủy Lung.

Trái lại, Bạch tướng quân cũng không có phản ứng, trong phủ tướng quân hình như thiếu đi sự có mặt Vệ thị và Bạch Thủy Lung cũng trở nên yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức kỳ lạ, làm cho tâm trí người ta cảm thấy hoảng loạn.

Bên phủ Hoa Dương quận chúa cũng đồng dạng rất yên tĩnh, nhưng trái ngược với phủ tướng quân, yên tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, dân chúng trong thành Kỳ Dương tận mắt nhìn thấy một cửa hàng bán đồ ngọc mới mở, bảng hiệu của cửa hàng có kí hiệu của phủ Hoa Dương quận chúa.

Bạch Thủy Lung biến mất, người trong phủ quận chúa còn có lòng dạ mở cửa hàng, đây rốt cục là ý nghĩ của ai?

Mặc kệ là dân chúng trong thành Kỳ Dương hay là những người tò mò âm thầm quan mọi chuyện, không ai hiểu nổi.

Lúc cửa hàng đồ ngọc khai trương, từ xa một đội bình mã trùng trùng điệp điệp chạy tới.

Dân chúng xung quanh cửa hàng quay đầu lại nhìn, vội vàng tránh xa ra.

Dân đầu đám binh mã chính là Bạch Thiên Hoa.

Hắn mặc một bộ y phục màu đen, tuổi còn nhỏ nhưng dáng người cũng đã phát triển khỏe mạnh, cường tráng. Lúc này, hắn đang nhíu chặt chân mày, nhìn chằm chằm cửa hàng đồ ngọc, lãnh ý và tức giận ở trong mắt hắn càng ngày càng đậm hơn. Khi mọi người nghĩ rằng hắn sẽ đập phá cửa hàng, thì hắn lại kéo dây cương ngựa xoay người rời đi.

“Bạch tiểu công tử này thật sự là thay đổi, trước kia chưa từng thấy hắn có khí thế như vậy, ánh mắt của hắn thật đáng sợ.” Một người dân thấy Bạch Thiên Hoa đi xa, vỗ vỗ ngực nói.

Lại một người hùa theo: “Cũng đúng, nếu là trước đây, lấy tính tình của Bạch công tử, thứ gì hắn nhìn không vừa mắt, nhất định sẽ phá hủy nó. Nhưng mà lần này, hắn rõ ràng rất tức giận, vậy mà không có làm cái gì hết. Cái gì cũng không có nói, so với ngày trước còn đáng sợ hơn.”

“Thật là khó hiểu, vài ngày trước đó, ta thấy Bạch đại tiểu thư ở Thái Bạch lâu, cảm thấy nàng gặp người liền nở nụ cười, không chút nào giống Bạch Thủy Lung tàn bạo của người trước. Mặc dù không tính là người dễ gần, nhưng cũng không phải là người dễ chọc. Ngược lại, nàng thay đổi tốt hơn, Bạch tiểu công tử lại trở thành người đáng sợ, thật là khó hiểu…”

“Bạch Thủy Lung đâu có thay đổi tốt, ngươi không có nghe nói Bạch đại phu nhân là do nàng tự tay giết chết sao? Sau đó, còn bắt cóc Vũ vương bỏ trốn? Một người điên khùng như thế, vĩnh viễn cũng không có khả năng thay đổi thành tốt được!”

Khi dân chúng bắt đầu bàn tán ầm ĩ, Bạch Thiên Hoa đã đi tới phủ Hoa Dương quận chúa.

Hắn cũng không có chờ người đi vào thông báo, xoay người xuống ngựa, đẩy người nghênh tiếp mình sang một bên, hùng hùng hổ hổ đi vào trong phủ quận chúa.

“Kẻ nào dám tự tiện lợi dụng tên của phủ Hoa Dương quận chúa mở cửa hàng? Bước ra!”

Bạch Thiên Hoa đi thẳng vào đại viện, liền hung ác quát lớn.

Thanh âm hô to cộng thêm có sử dụng nội lực, tiếng vang truyền đi thật xa.

Không ít người hầu trong phủ Hoa Dương quận chúa bị hù dọa, run rẩy chạy tới đại viện, quỳ gối trước mặt Bạch Thiên Hoa.

Đám hạ nhân trong phủ quận chúa đều đã gặp qua Bạch Thiên Hoa, thấy hắn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ giận dữ khiến cho bọn họ không dám hé miệng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ánh mắt Bạch Thiên Hoa quét qua đám người đang quỳ dưới đất, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người duy nhất không quỳ – Mộc Tuyết.

Hắn biết Mộc Tuyết, bởi vì hắn thấy Thủy Lung rất tin tưởng và bảo vệ nàng. Thấy hắn cũng không quỳ, có lần hắn tỏ thái độ không hài lòng với chuyện nàng không biết phép tắc, bị Thủy Lung gõ đầu.

Phủ Hoa Dương quận chúa mới được lấy về không bao lâu, vẫn chưa có chọn ra người làm quản gia, nhưng mà đám hạ nhân trong phủ đều biết, Mộc Tuyết là người có địa vị cao nhất trong số bọn họ. Mấy ngày Thủy Lung không có ở trong phủ, đương nhiên là bọn họ nghe theo sự quản lí và dạy dỗ của Mộc Tuyết.

Lúc này, đám hạ nhân đều đưa mắt nhìn về phía Mộc Tuyết.

Ý tứ đều rất rõ ràng, cửa hàng đồ ngọc trong thành là do Mộc Tuyết mở.

“…” Đối với Mộc Tuyết, Bạch Thiên Hoa dù có giận cũng không dám mắng. Hắn tin tưởng ánh mắt của Thủy Lung, nếu Thủy Lung tin tưởng Mộc Tuyết, đương nhiên nàng có lý do của nàng. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu, nuốt không trôi, hắn cần một lời giải thích.

“Mộc Tuyết, cửa hàng đồ ngọc ở trong thành là do ngươi mở?”

Mộc Tuyết gật đầu nhẹ nhàng.

Bạch Thiên Hoa bước nhanh tới một bước, giận dữ nói: “Bây giờ tỷ tỷ mất tích, ngươi còn có lòng dạ mở cửa hàng?”

Mộc Tuyết biết Bạch tiểu công tử là đối xử thật lòng với Thủy Lung, nên bị hắn gào thét vào mặt như thế cũng không có tức giận, đem thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho Bạch Thiên Hoa, nói rõ nguyên nhân: “Đây là thư do tiểu thư nhờ người chuyển tới.”

Bạch Thiên Hoa nghe được là thư của Thủy Lung liền nhanh tay mở ra xem.

Nhìn xong, mặc dù trên mặt hắn giảm bớt tức giận, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt: “Tỷ đang làm cái gì? Tuy trong thư không có viết rõ, nhưng tại sao ta lại có cảm giác, tỷ ấy giống như viết không được tự nguyện, làm sao còn có lòng dạ kêu ngươi đi mở cửa hàng…”

Hắn rất bực mình, suy nghĩ của Thủy Lung chẳng bao giờ hắn đoán ra.

Mộc Tuyết nói: “Tiểu thư làm việc đương nhiên là có lý lẽ của tiểu thư, tiểu công tử không cần lo, hai ngày nữa tiểu thư sẽ trở về.”

Bạch Thiên Hoa nhìn không ra mật hiểu trong ẩn giấu trong thư, nhưng nàng hiểu.

“Làm sao ngươi biết?” Bạch Thiên Hoa không ngốc, vừa nghe liền nhận ra được ý tứ của Mộc Tuyết.

Vẻ mặt Mộc Tuyết không hề lộ ra sơ hở, nhẹ giọng nói: “Ta đoán.”

Bạch Thiên Hoa có cảm giác bị đánh bại, nhưng hắn lại không thể làm gì Mộc Tuyết, ai kêu người người ta là người của Thủy Lung. Hắn lại xem lá thư, nhưng vẫn không có phát hiện chỗ nào đặc biệt, đành bỏ xuống. Sau đó hung ác trừng Mộc Tuyết, nói: “Ngươi biết tỷ vẫn bình an, vì sao không sớm nói cho gia biết, hại ta mang một đám binh lính chạy qua chạy lại trong thành như tên ngốc!”

(Gia: ông, ngài, cách xưng hô tôn kính với người có địa vị cao, quyền lực lớn.)

Mộc Tuyết nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của hắn, ánh mắt lại không có ác ý, thì biết hắn chỉ làm mình làm mẩy, đặc biệt là tiếng ‘Gia’ cũng đủ khiến nàng buồn cười. Nhưng mà tính cách của nàng lạnh nhạt, ngoại trừ Thủy Lung và Phượng Ương, nàng rất ít biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác, chỉ nói: “Ta nói, tiểu công tử sẽ không tìm tiểu thư?”

Bạch Thiên Hoa nghẹn họng.

Dù thấy được lá thư, nghe Mộc Tuyết nói, nhưng hắn vẫn lo lắng cho Thủy Lung. Chưa làm sáng tỏ tin tức của Thủy Lung, hẵn vẫn nhịn không được lo lắng vẫn đi tìm Thủy Lung.

“Tỷ tỷ thật là quá đáng!” Bạch Thiên Hoa tức giận gầm nhẹ: “Nàng có thể nhờ người đưa tin cho ngươi, vì sao không kêu người gửi tin cho ta!”

Lẽ nào thân đệ đệ lại thua kém một nha hoàn bên người?

(Thân đệ đệ: em trai ruột.)

Những lời này hắn không nói ra.

Mộc Tuyết giữ im lặng là vàng.

Cửa hàng đồ ngọc nếu là Thủy Lung kêu Mộc Tuyết mở, đương nhiên Bạch Thiên Hoa không thể trách móc nàng, cho nên liền vẫy tay cho đám hạ nhân quỳ dưới đất rời đi. Sau đó, sai khiến đám binh lính canh giữ phủ quận chúa, chính mình cũng ở lại phủ quận chúa luôn.

Sau chuyện ngày hôm nay, trong thành Kỳ Dương không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn dẫn binh lính đi chung quanh nữa.

Không chỉ thành Kỳ Dương xảy ra chuyện, trong giang hồ cũng hỗn loạn cả lên.

Mấy ngày nay, trong giang hồ, có thể nói là lòng người bàng hoàng, bởi vì có ba môn phái liên tục bị diệt.

Cũng không ai biết thế lực thần bí nào diệt ba môn phái kia, chỉ biết bọn họ hình như đang tìm cái gì đó. Ban đầu là Uy Chấn tiêu cục gần hoàng thành Tây Lăng bị tiêu diệt. Sau đó đến lượt Minh Nguyệt sơn trang, Thanh Sơn Kiếm môn. Ba thế lực trong giang hồ cũng chỉ coi là chuyện nhỏ thôi, nhưng mà trong một đêm liền bị diệt môn, thì người trong giang hồ không thể bình tĩnh được.

Chuyện này bàn cãi âm ĩ đến mức rơi vào trong tai minh chủ võ lâm – Lâm Vân Xung.

Minh chủ hiện tại của giang hồ chính là Lâm Vân Xung, người của Bích Kiếm sơn trang. Từ xưa tới nay, địa vị của Bích Kiếm sơn trang trong chính phái rất cao. Bích Lạc kiếm pháp là võ học tuyệt kỹ, luôn luôn duy trì sự phồn thịnh cho Bích Kiếm sơn trang.

Bây giờ, trong đại sảnh của Bích Kiếm sơn trang, minh chủ Lâm Vân Xung và mấy người chưởng môn ngồi chung một chỗ.

“Rốt cuộc là tà phái thần bí nào làm, có tìm dấu vết lưu lại không?” Lâm Vân Xung hỏi.

“Không có. Một chút dấu vết cũng không có tìm được.” Người ở dưới buồn rầu nói.

“Hiện tại, tà phái có thế lực mạnh nhất chỉ có Vô Ưu cung, có phải là bọn họ làm hay không?” Một người hỏi.

Lâm Vân Xung không nói, người ngồi bên cạnh hắn Lâm Chi Tiếu lại cười nói: “Một năm trước, sau khi Vô Ưu cung im lặng, thì bọn họ đã không có đi ra ngoài gây rối nữa, có người đoán trong cung của bọn họ có người gây loạn, căn bản không có thời gian rảnh đi ra ngoài… Huống chi, người của Vô Ưu cung rất kiêu ngạo. Nếu bọn họ muốn gây rối nhất định sẽ trực tiếp làm cho trời đất quay cuồng.”

Nói tới vấn đề này lại có người phản bác: “Nói không chừng ba vụ án diệt môn này là bọn họ đó gây nên, nhân cơ hội này che giấu hành tung Vô Ưu cung…”

Lâm Chi Tiếu cười, cắt ngang lời hắn: “Đầu óc các hạ dốt nát thì đừng có mở miệng tự rước nhục.”

Người nọ giận dữ nhưng vì nể mặt Lâm Vân Xung nên không có khả năng phát tác. Thấy Lâm Vân Xung không có ý định dạy dỗ con trai, sắc mặt của hắn liền đen đến mức không thể đen hơn được nữa, căm tức nói: “Tại hạ liền chờ xem Lâm thiếu hiệp có bao nhiêu thông thông minh, khôn khéo, tìm ra kẻ giết người cho chúng ta mở rộng tầm mắt.”

Lâm Chi Tiếu cười khẽ: “Các hạ quả nhiên là ngu không bằng.”

“Ngươi!” Người nọ tức giận muốn đanh nhau.

Lúc này Lâm Vân Xung mới lên tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, chuyện này bàn bạc tới đây thôi, mời các vị quay về.”

Mọi người đều nhìn ra được hắn đang bênh vực cho con trai, đồng thời cũng làm mất mặt mũi của người kia.

Người biết mình đấu không lại Lâm Vân Xung, liền đè nén tức giận, xanh mặt nối đuôi nhau đi ra, trước khi đi còn mỉa mai: “Nhân tài hậu bối mới gia nhập giang hồ, người ở bên cạnh minh chủ cần học thêm nhân đức, đừng nghĩ rằng đầu thai tốt, là có thể tự coi mình là nhân vật quan trọng!”

Hắn nói xong cũng không thấy Lâm Chi Tiếu tức giận, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mình, không hiểu vì sao lại khiến cho lòng người rét lạnh. Cuối cùng nhịn không được né tránh ánh mắt của hắn, dáng vẻ vội vàng rời đi có chút giống bộ dạng nhếch nhác chạy trốn.

“Lâm minh chủ, chúng ta cũng cáo từ.”

“Ừ.”

Thoáng chốc, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai cha con Lâm Vân Xung và Lâm Chi Tiếu.

“Chi Tiếu, thật sự là con không tra được một chút tin tức gì à?” Lúc Lâm Vân Xung và Lâm Chi Tiếu nói chuyện, trong nghiêm khắc lại không mất đi phần yêu thương của người cha. Nhìn ánh mắt của hắn liền biết, hắn rất hài lòng trưởng tử này.

Lâm Chi Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Những người này rất thần bí, cách làm việc của bọn họ không giống như có ý đồ nhằm vào chính phái, mỗi lần ra tay đều là đánh nhanh thắng nhanh. Vả lại ngay cả che giấu cũng lười làm, trực tiếp đốt hết mọi thứ, không để lại một chút dấu vết hay nhân chứng gì cả, có thể thấy được thực lực của bọn họ rất mạnh, cũng rất tự tin.”

Lâm Vân Xung nói: “Chỉ cần bọn họ không có ý định nhắm vào chính phái là được, nhưng mà cũng không thể để cho đối phương tùy ý giết chóc như vậy… Được rồi, có thể điều tra được bọn họ muốn tìm gì không?”

Lâm Chi Tiếu cười: “Ngọc. Đây là tin tức duy nhất có thể điều tra được, từng thế lực bị tiêu diệt, trong phòng cất chứa tiền tài của cải của bọn không có bị mất gì hết, ngoại trừ những trang sức bằng ngọc.”

Lâm Vân Xung sa vào trong suy nghĩ, than nhẹ một tiếng: “Cái thế lực thần bí kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”

Phía biển đông, sơn trang nghỉ mát nằm ẩn núp trong núi rừng bí mật.

“Hắt xì… hắt xì…” Thủy Lung nhảy mũi liên tục.

“Bạch cô nương, chắc chắn ngươi bị cảm lạnh rồi!” Ngõa Lặc Oa đứng ở bên ngoài nghe âm thanh hắt xì liên tục của Thủy Lung, sắc mặt lo lắng nói.

Thủy Lung tránh né bàn tay của Ngõa Lặc Oa đang muốn sờ vào trán mình: “Ngươi lo lắng cái gì? Sẽ làm ta hiểu lầm ngươi yêu thầm ta đó.”

Ngõa Lặc Oa thấy dáng vẻ híp mắt của nàng, biết được nàng đang nói đùa, nghiêm túc đáp lại: “Bạch cô nương, hiện tại ngươi là tổ tông sống của toàn bộ sơn trang, mỗi người đều phải tôn kính ngươi! Bây giờ ta đi chung với ngươi, nếu ngươi bị cảm lạnh, khiến cho thân thể bị nhiễm bệnh, mạng nhỏ của ta sẽ không còn nha.”

Lời này của nàng hoàn toàn không có khoa trương, đó là toàn bộ lời nói thật từ trong đáy lòng nàng.

Tính tình của Trưởng Tôn Vinh Cực rất khó đoán, nếu hắn không vui sẽ giết người, chuyện này cũng rất bình thường. Nhất là chuyện có liên quan đến người hắn quan tâm nhất.

Hai ngày trước, lúc một hạ nhân bưng thức ăn lên không cẩn thận xém chút nữa làm nước canh nóng hổi đổ lên người của Thủy Lung.

Khi đó, Trưởng Tôn Vinh Cực vung tay áo lên, không chỉ hất bát canh bay ra ngoài, kể cả người bưng canh cũng bị hất văng ra mà chết.

Ngõa Lặc Oa nhớ rõ sắc mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng, vô tình biết bao nhiêu, khiến mọi người sợ hãi quỳ xuống đất.

Ban đầu, Ngõa Lặc Oa nghĩ rằng toàn bộ đám hạ nhân kia đều không sống nổi, không ngờ Thủy Lung chỉ cần nói một câu liền có thể vỗ về tâm trang của Trưởng Tôn Vinh Cực, làm cho đám người đó tránh được một kiếp nạn.

Từ đó, mọi người trong sơn trang hầu hạ Thủy Lung càng thêm cẩn thận, đúng hơn là coi nàng giống như tổ tông sống của nhà mình, không hơn không kém bao nhiêu.

Thủy Lung nghe nàng nói cũng không tỏ rõ ý kiến, hỏi ngược lại: “Hắn ở đâu?”

Ngõa Lặc Oa biết nàng nói ai, liền đáp: “Chủ nhân ở trong thư phòng.” Thấy Thủy Lung không có ý định hỏi tiếp, nàng nhịn không được nói thêm: “Gần đây, mỗi lần chủ nhân đi vào thư phòng gặp Phong Giản, đều nghe Phong Giản nói về chuyện của Ngọc Trụy.”

Nàng nghĩ chuyện này nhất định có liên quan tới Thủy Lung.

Bước chân của Thủy Lung hơi ngừng lại, sau đó ‘ừm’ một tiếng, không nói thêm gì.

Ngõa Lặc Oa muốn nói lại thôi, thầm nghĩ: Bạch cô nương này thích Ngọc Trụy tới như vậy sao? Nhưng Ngọc Trụy có chất lượng tốt trong nhà bọn họ vẫn còn nhiều mà, cần gì phải đi cướp của mấy môn phái nhỏ kia? Không biết Bạch cô nương biết …bởi vì chuyện của Ngọc Trụy mà khiến cho giang hồ nổi sóng cuồn cuộn, sẽ có phản ứng gì há?
Bình Luận (0)
Comment