Mộc Khuynh Cuồng thấy hắn cười, hừ nhẹ một tiếng xoay người liền đi, Thánh Khinh Hồng bắt lấy tay nàng.
“A, lạnh quá, ngươi, thân thể của ngươi lại trở nên lạnh.” Thân thể Mộc Khuynh Cuồng lùi về phía sau, chỉ vào tay hắn.
Tay Thánh Khinh Hồng cứng ngắc ở giữa không trung, ở chỗ sâu trong đáy mắt lóe lệ khí mãnh liệt, chết tiệt, tại sao lại biến trở về hàn thể. Mới chỉ duy trì tám ngày mà.
Chẳng lẽ điều sư phụ nói là sự thật, về sau cho dù Hàn Băng Đàm cũng không thể khiến thân thể của hắn lại thay đổi ấm áp.
Trước kia mỗi tháng hắn đều sẽ đi Hàn Băng Đàm để ngâm một lần, mỗi lần ngâm đi ra, ước chừng cũng có thể duy trì mười ngày, nhưng bây giờ tựa hồ số ngày duy trì càng ngày càng ít.
“Thánh Khinh Hồng, ngươi không sao chứ!” Mộc Khuynh Cuồng thấy Thánh Khinh Hồng nhìn chằm chằm tay mình ngẩn người, trong lòng có chút lo lắng, vì sao thân thể hắn kỳ quái như thế.
Thánh Khinh Hồng thu tay lại, nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề, Mộc Khuynh Cuồng thấy hắn cười như vậy, lo lắng trên mặt mới biến mất.
Kỳ thật nàng không biết, Thánh Khinh Hồng đang cười, trong lòng cũng đang cười khổ, hắn lẳng lặng nhìn nàng, hắn ngay cả chạm vào cũng không thể chạm vào nàng, sao còn có thể cho nàng ấm áp.
“Đi thôi! Ta cũng muốn nếm thử tài nấu nướng của ngươi.” Thánh Khinh Hồng nhàn nhạt nói.
Mộc Khuynh Cuồng liếc hắn một cái gật đầu nói tốt, nhưng trong lòng nàng tựa hồ có thể cảm giác được hắn không vui.
Những người khác chứng kiến Thánh Khinh Hồng tới đây đều rất câu lệ, bọn họ cũng không biết Thánh Khinh Hồng đến cùng là ai, kể từ lần đó, sau khi một mình hắn đánh bại toàn bộ mười người bọn họ, bọn họ liền vô cùng cố kỵ hắn.
“Các ngươi không cần khẩn trương, ta sẽ không ăn các ngươi.” Thánh Khinh Hồng ngồi ở bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng, nhẹ giơ mí mắt lạnh lùng nói.
Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người liếc hắn một cái, gắp một chút món ăn bỏ vào trong chén hắn, “Ngươi không để mặt lạnh, như vậy bọn họ mới không còn sợ ngươi.”
“Ta thoạt nhìn rất đáng sợ sao?” Thánh Khinh Hồng nhíu mày nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng mãnh liệt lắc đầu, hai tròng mắt sáng rỡ giảo hoạt cười nói, “Là gan bọn họ bé, ta mới không sợ ngươi đâu.”
Tâm tình Thánh Khinh Hồng vừa không tốt ngay lập tức liền sung sướng, những người khác có sợ hắn hay không, hắn tuyệt không quan tâm, nàng không sợ hắn là được.
Những người khác cảm thấy hắn quái, chỉ cần nàng không chê là tốt rồi.
Mọi người nhìn Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng chung sống tốt như vậy, dần dần toàn bộ trầm tĩnh lại.
Lam Mị nhìn một bàn lớn người, một loại ấm áp trước nay chưa có lan tràn ở trong lòng, đây hết thảy, là một nữ tử gọi Mộc Khuynh Cuồng làm cho nàng.
Ăn cơm xong, Mộc Khuynh Cuồng đem bánh ngọt cắt thành rất nhiều khối, từng miếng phân cho mọi người.
Thánh Khinh Hồng trước kia cũng chưa từng thấy qua loại vật này, nhẹ nếm một ngụm cảm thấy khẩu vị thật không sai, nhìn Mộc Khuynh Cuồng ở bên người, hắn cảm thấy ăn cái gì cũng đều tốt.
Mộc Khuynh Cuồng vốn là người vui vẻ, khi cùng bằng hữu cùng một chỗ, nàng có thể nháo, bởi vì quan hệ của nàng, thập đại ác ma cũng không còn sợ Thánh Khinh Hồng, nếu hắn và Mộc Khuynh Cuồng đã là bằng hữu, bọn họ cũng đem hắn coi như bằng hữu mà đối đãi.
Liên tục nháo đến khuya, mọi người mới tản đi, Mộc Phong là người hiểu chuyện, thấy Thánh Khinh Hồng luôn ở cùng một chỗ với Mộc Khuynh Cuồng liền đi về tứ hợp viện trước.
Thánh Khinh Hồng và Mộc Khuynh Cuồng yên tĩnh đi trên ngã tư đường, hắn thỉnh thoảng nhìn nàng vài lần, mấy ngày nay hắn đi tìm sư phụ muốn hiểu rõ độc của nàng, nào biết sư phụ hắn cũng nói chưa từng gặp qua loại kỳ độc này, điều này làm cho hắn rất nóng lòng, nếu độc tròng người nàng lại phát tác thì làm sao bây giờ?
“Thánh Khinh Hồng, ngươi rốt cuộc là ai?” Mộc Khuynh Cuồng đột nhiên mở miệng hỏi, nếu mọi người đã là bằng hữu, nàng cần phải biết rõ thân phận của hắn!