Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 172

“Này, ngươi thật sự không cưới mỹ nhân kia sao?” Trong xe ngựa, Mộc Khuynh Cuồng đưa tay chọc chọc bả vai Thánh Khinh Hồng.

Thánh Khinh Hồng vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt bạc ba quang mênh mông nhìn chằm chằm nàng, cười nói, “Tại sao ta phải cưới nàng ta?”

“Người ta có thân phận có dung mạo, hơn nữa dường như mẫu hậu ngươi rất thích nàng.” Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt nói.

“Vậy thì thế nào?” Thánh Khinh Hồng ngạo nghễ nói, hắn không muốn cưới, không ai có thể bắt buộc hắn, cho tới bây giờ chuyện của hắn đều tự mình làm chủ.

“Thật sao, không cưới thì không cưới.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nói, nàng tuyệt không thích hắn cưới nàng công chúa kia, thấy như thế nào bọn họ cũng không xứng đôi!

Đột nhiên Thánh Khinh Hồng kéo nàng vào trong lòng, Mộc Khuynh Cuồng mất thăng bằng liền ngã vào trong ngực hắn, nàng định giãy giụa, hắn đã ghé sát vào bên tai nàng nhỏ giọng cười nói, “Để ta sưởi ấm giúp ngươi, nếu không khi thân thể ta lạnh thì không thể giúp ngươi sưởi ấm nữa.”

Sưởi ấm? Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, hiện tại nàng lại không lạnh, cần ấm áp làm gì, hừ! Muốn ôm nàng thế nhưng lại tìm lý do như vậy, thật sự là ngây thơ!

“Thánh Khinh Hồng, đột nhiên ta nghĩ đến một vấn đề.” Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu lên, bên trong mắt xếch hẹp dài đều là quang mang giảo hoạt.

“Ừ?” Hắn giơ giơ cái cằm lên.

Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo cánh tay của hắn, thú vị cười tà ác nói, “Mẫu hậu người vừa mới nói, nếu thân thể của ngươi trở nên lạnh, thì ngươi cùng giường với nữ nhân như thế nào a, như vậy đối phương có thể bị ngươi làm chết cóng hay không.”

Thánh Khinh Hồng nghe tiếng không cáu không giận, khiêu mi suy nghĩ một lúc, đột nhiên cúi đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một nụ cười tà ác, “Khuynh Cuồng, nếu không, chờ thân thể ta thay đổi trở nên lạnh, chúng ta thử một lần, xem có thể làm ngươi chết cóng hay không.”

“......” Mộc Khuynh Cuồng nháy mắt, rồi mãnh liệt lắc đầu, nàng mới không cần thử cùng hắn.

“Mộc Khuynh Cuồng, ngươi liền thử một lần đi, bản vương phục vụ miễn phí cho ngươi.” Trên mặt Thánh Khinh Hồng tươi cười, trong lòng lại có chút nổi giận, về sau bọn họ muốn ở cùng một chỗ, nếu Hàn Băng Đàm cũng vô ích đối với hắn, chẳng phải là hắn cũng không thể cùng nàng thân mật sao.

“Không thử không thử, ta mới không cần, Thánh Khinh Hồng, ngươi đừng mơ tưởng chiếm tiện nghi của ta, hừ!” Mộc Khuynh Cuồng phồng má trợn mắt trừng hắn, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ, về sau vòng tay ấm áp này trở nên lạnh thì làm sao bây giờ, nàng không thể muốn dựa lúc nào thì dựa, đây thật sự là một chuyện làm người ta rất buồn bực.

Ánh mắt Thánh Khinh Hồng sáng quắc nhìn nàng chằm chằm,khoảng cách cách mặt nàng càng ngày càng gần, Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn, thân thể hướng phía sau co lại, nhưng hai tay của hắn rất nhanh lại kéo nàng lên.

Nàng thấy môi hắn dần dần khôi phục huyết sắc, nhìn gương mặt hắn trắng nõn thánh khiết, nhìn đôi mắt bạc chọc người của hắn, còn có mày kiếm đen sắc kia, càng ngày càng gần, đây là hắn muốn hôn nàng sao!

“Khuynh Cuồng...” Thanh âm của hắn mang theo nồng đậm từ tính mê người gợi cảm.

“Ừ...” Thanh âm Mộc Khuynh Cuồng mềm mại đáp một tiếng, hai mắt mở thật to theo dõi hắn, trong lòng có chút chờ đợi nho nhỏ, như thế nào hắn còn không hôn nàng, bình thường trong sách lúc này nam chính nữ chính sẽ hôn môi nha.

Thánh Khinh Hồng đột nhiên nở nụ cười, đưa tay hướng về bên môi nàng chạm vào, lau một chút, hà hơi nóng nói, “Khuynh Cuồng, ngươi vừa mới ăn cái gì, quên lau miệng nha.”

“...” Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng trừng lớn, nhìn vụn nhỏ điểm tâm lưu lại trên ngón tay hắn, đột nhiên nàng a một tiếng thét chói tai, duỗi tay thành quả đấm hướng về trên mặt họa thủy của Thánh Khinh Hồng hung hăng đánh tới, Thánh Khinh Hồng trốn rất nhanh, hai tay vừa động ôm chặt nàng vào trong ngực, một giây sau, ở môi nàng hôn trộm một cái.

Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy thân thể của mình cứng đờ, thế nhưng hắn thật sự hôn nàng?
Bình Luận (0)
Comment