Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng nhanh chóng ly khai Viêm Cơ thành, mà Hạ Lan Cực cùng Thủy Tiêu cũng hướng về Lôi Lạc Đế quốc chạy đi.
Lôi Lạc Đế Đô.
Lúc Mộc Thanh Lam nhìn thấy thi thể Mộc Thanh Thiên, cả người ngốc ngây người, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, con mắt có chút ê ẩm, ngực giống như có chút hô hấp không nổi, trên cổ của hắn có một đạo vết đỏ thật sâu, giống như bị bóp cổ đến chết, là ai nhẫn tâm như vậy, tại sao phải giết ca ca của nàng.
Nàng như cũ nhớ rõ trước khi Mộc Thanh Thiên đi Viêm Cơ thành đã đến tìm nàng, hắn nói, Thanh Lam, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mua được đan dược cao cấp, như vậy có thể giúp ngươi tu luyện rất nhanh, đến lúc đó liền có thể đánh bại Mộc Khuynh Cuồng, ngươi vĩnh viễn là giỏi nhất.
Rốt cục, nước mắt Mộc Thanh Lam không thể khống chế nổi mà rơi xuống, nàng nằm ở trên thi thể Mộc Thanh Thiên khóc lớn.
Từ nhỏ đến lớn, Mộc Thanh Thiên đặc biệt bảo hộ nàng, đối với nàng đặc biệt tốt, không đành lòng để nàng chịu một tia ủy khuất, có đôi khi chính nàng không biết là chịu ủy khuất, ngược lại hắn đã giúp nàng ra mặt.
Mộc Vinh Đức nhìn thi thể Mộc Thanh Thiên cả người giống như mất đi linh hồn vậy, đây là con trai duy nhất mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, như thế nào lại chết, trước khi đi viêm cơ thành, hắn còn ở trước mặt hắn vỗ lồng ngực bảo đảm, lần này nhất định sẽ mua đan dược thượng hạng trở lại.
Lúc này mới thời gian bao lâu, trở về lại là một cỗ thi thể.
Là ai làm, là ai giết con trai hắn yêu nhất, trong lòng hắn một cỗ phẫn nộ cùng cừu hận thiêu đốt hừng hực.
“Gia chủ, đại tiểu thư, nơi này còn có một phong thư.” Lúc này quản gia cầm một phong thư đưa cho Mộc Vinh Đức.
Mộc Vinh Đức nhanh chóng tiếp nhận, kích động xé phong thư ra, sau khi hắn xem hết nội dung, trên mặt một hồi nổi giận, tức giận gầm hét lên, “ Mộc Khuynh Cuồng chết tiệt!”
Mộc Thanh Lam nghe tiếng nhanh chóng cầm lấy lá thư trong tay Mộc Vinh Đức, khi nàng nhìn xong nội dung trong thư, sắc mặt một hồi trắng bệch, phong thư này là Mộc Khuynh Cuồng viết, chữ của nàng ta, nàng vô cùng rõ ràng, hơn nữa nàng cũng chính mình thừa nhận, Mộc Thanh Thiên chính là nàng giết.
Nàng còn nói nàng cùng các nàng thề không đội trời chung!
Mộc Thanh Lam há to miệng muốn nói chuyện lại nói không nên lời, tay cầm lấy lá thư không ngừng run rẩy, trong hai tròng mắt hàn khí như băng hàn ngàn năm, Mộc Khuynh Cuồng, sao ngươi có thể ngoan độc như thế.
Rồi nàng gắt gao nhắm mắt lại, các nàng phái người đi giết Mộc Khuynh Cuồng, Mộc Khuynh Cuồng tất nhiên sẽ hoàn thủ, các nàng đã bất nhân, nàng làm như vậy cũng là đúng tình hợp lý.
Nhưng trong lòng nàng vẫn là rất hận Mộc Khuynh Cuồng, là nàng giết ca ca thương yêu nhất của nàng.
“Mộc Khuynh Cuồng, ta nhất định sẽ giết ngươi, tuyệt đối sẽ giết ngươi!” Mộc Thanh Lam nắm thật chặt lá thư cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói, trong hai tròng mắt lóe lên quang mang quyết tuyệt.
Ở trong lòng Mộc Vinh Đức hận chết Mộc Khuynh Cuồng, hắn vỗ bàn, lạnh lùng nói, “Cho người Mộc gia đi ra ngoài tìm, nhất định phải tìm được Mộc Khuynh Cuồng, tìm được thì trực tiếp giết chết, về sau Mộc Khuynh Cuồng là kẻ địch Mộc gia ta.”
Những người khác sau khi nhìn thấy con trai bản thân chết cũng toàn bộ vô cùng đau đớn, trong lòng hận ý đối với Mộc Khuynh Cuồng lại càng gia tăng.
Mộc Thanh Lam tố cáo việc này cho Mộc Thải Thanh.
Mộc Thải Thanh nghe xong giật mình, bàn tay thả ở trên mặt bàn gắt gao nắm chặt, trên mặt là một cỗ tức giận.
“Mộc Khuynh Cuồng chết tiệt, đây là nàng đang hướng chúng ta mà khiêu khích.” Mộc Thải Thanh nặng nề vỗ xuống bàn tức giận nói, trong hai tròng mắt là hung quang giết người, hảo một Mộc Khuynh Cuồng, cũng dám hướng nàng khiêu chiến như vậy, nàng thật đúng là cho rằng mình rất giỏi, chuyện lần trước, Công Hội Dong Binh Xích Viêm sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng đến cùng trốn ở chỗ nào? Lần này mặc kệ nàng trốn ở chỗ đâu, nàng đều muốn bắt nàng ta xuất hiện.