Edit: Tương Ly
”Ta nhất định sẽ thuần hóa làm nó ngoan ngoãn.” Mộc Khuynh Cuồng nắm chặt tay thành quả đấm kiên định nói, “Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta trở về đi ngủ.”
Nàng vừa mới chuyển thân, Ngân Đồng đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nàng giãy giụa, hắn không chịu buông.
”Ngân Đồng, ngươi định làm cái gì, thả ta ra, lạnh quá.” Mộc Khuynh Cuồng lớn tiếng kêu lên, thân thể của hắn quá lạnh, bị hắn ôm lấy, nàng cảm giác mình giống như thân ở trong hầm băng.
Ngân Đồng cảm giác được thân thể nàng run rẩy, lập tức buông nàng ra, trêu chọc nói, “Sợ lạnh như vậy sao? Mùa đông có thể đông chết ngươi.”
Mộc Khuynh Cuồng khẩu khí bực mình, trừng mắt hắn, “ Nhiệt độ mùa đông cũng không đến mức như trên người ngươi, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.”
Nói xong, nàng nhanh chóng hướng ra phía ngoài chạy đi, trên mặt hiện lên một vệt mờ ửng đỏ, bớt màu đỏ kia ở dưới bóng đêm hồng lên trông càng yêu diễm.
Ngân Đồng thấy nàng vội vàng rời đi, trong lòng nồng đậm mất mác, nàng có phải hay không rất ghét bỏ ngực của hắn, cũng đúng thôi, ai bảo ngực của hắn lạnh như vậy, người bình thường cũng sẽ không chịu nổi.
Dưới bóng đêm, chỉ thấy một đạo bóng dáng lam sắc động thân tức thì rời khỏi tiểu viện.
”Chủ tử, ngươi đã đến rồi.” Trong rừng rậm, Hắc Hổ nhìn Ngân Đồng đột nhiên xuất hiện.
”Ừ, dẫn ta trở về đi!” Ngân Đồng lạnh lùng ra lệnh.
”Tốt, chúng ta lập tức xuất phát.” Hắc Hổ vui vẻ nói, rồi sau đó bảo Hắc Báo đi dắt ngựa, bọn họ liên tục đợi ở trong rừng rậm này, chờ hắn trở về bất cứ lúc nào.
Ngân Đồng ngồi trên một tuấn mã màu đen, trước khi đi, hắn hướng về phương hướng chỗ ở của Mộc Khuynh Cuồng nhìn thật sâu, rồi sau đó quất roi ngựa thật nhanh rời đi.
Trong phòng Mộc Khuynh Cuồng không ngủ được liên tục lăn qua lộn lại, Ngân Đồng vừa mới ôm ấp làm cho lòng nàng hoảng loạn, hắn đang yên lành như thế nào đột nhiên ôm nàng, đông chết nàng!
Nàng nhịn không được ở trong lòng mắng hắn, bởi vì hắn ôm nàng, hại nàng hiện tại ngủ không được.
Cũng không biết đếm qua bao nhiêu con dê, Mộc Khuynh Cuồng mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi nàng đi vào phòng Ngân Đồng, chứng kiến tờ giấy kia mới biết được hắn vì sao lại ôm nàng, bởi vì hắn phải rời đi, cho nên vào lúc trước khi ly biệt ôm nàng một lát.
Ngoại trừ một trang giấy, còn có khối ngọc bội kia.
Trên giấy viết, “Cám ơn ngươi thu lưu ta hai tháng, cũng cám ơn sự chiếu cố của ngươi, ngọc bội ta tặng cho ngươi, lần sau gặp lại ta sẽ trả ngươi hai vạn kim tệ, bảo trọng.”
Xem hết nội dung, Mộc Khuynh Cuồng cảm giác đôi mắt có chút ê ẩm, trong lòng giống như thiếu đi cái gì đó, hít thở có chút khó khăn.
Nàng cầm lấy ngọc bội ngồi ở bên bàn, chậm rãi vuốt, hẳn là hắn lấy xuống đã lâu, cho nên tuyệt không lạnh.
Hắn cuối cùng đã đi, điều này nàng đã sớm biết, vì sao hiện tại lại có chút ít khổ sở, bọn họ bất quá chỉ là bằng hữu bất chợt gặp nhau, một ngày nào đó sẽ đường ai nấy đi mà thôi.
Hắn muốn đi tìm trí nhớ của hắn, nàng muốn đi đòi lại công đạo của mình.
Trên bàn điểm tâm.
”Cuồng nhi, như thế nào không thấy Ngân Đồng, hắn đi nơi nào rồi?” Mộc Chiến hướng về đại sảnh bên ngoài xem xét.
”Cha, hắn đã trở về.” Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt nói.
”Đã trở về? Thân nhân của hắn đến tìm hắn sao?” Mặt mũi Mộc Chiến tràn đầy kinh ngạc, hắn đi như thế nào lại không cùng hắn nói một tiếng, nhìn lại Mộc Khuynh Cuồng, nàng tựa hồ có chút rầu rĩ.
Mộc Khuynh Cuồng ăn cơm, nói: “Không có, chính hắn rời đi.”
Trong giây lát nàng nhớ tới, hắn mất trí nhớ, hắn tự mình đi nơi nào, có thể hay không gặp chuyện không may, nhưng hắn là cảnh giới Đấu Thánh, chỉ cần cẩn thận chút ít, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, hy vọng hắn sớm tìm được thân nhân!
”Các ngươi giận dỗi nhau?” Mộc Chiến là người từng trải, ngày hôm qua lúc Tam vương gia đến, hắn nhìn ra Ngân Đồng giống như mất hứng.