Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 109

Trường kiếm vừa nâng lên, Thiểm Quang kiếm lóe sáng, trong nháy mắt không thể nào hô hấp, hai người đã giao đấu được hơn mười chiêu.

Một tia sáng ẩn giấu bên trong chợt lóe lên, Ân Dã Thần vội vã lui về phía sau, bóng đen như một con rồng hung hãn xoay người bật dậy, khiến cho hắn ngã ngửa, phải lui ra ngoài vài thước.

Cho dù như vậy, hắn vẫn chậm hơn một bước, sau một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe ‘vụt’ một tiếng nhỏ, kiếm của Ân Dã Thần đã rớt xuống, rơi ở trên sàn.

Ân Dã Thần sửng sốt hồi lâu, một chiêu, hắn thua hoàng thúc chỉ bằng một chiêu! Nếu một chiêu này hắn cẩn thận hơn một chút, dùng lực lớn hơn một chút, có lẽ kiếm đã không rơi xuống rồi.

Nhưng, thua vẫn là thua, hắn khẽ thở dài một tiếng, nhặt kiếm lên cầm lại trong tay, mở miệng nói: “Kiếm pháp của hoàng thúc tinh thông, nội lực thâm hậu, Dã Thần vẫn như cũ, không có cách nào thắng được.”

Trong mắt của Ân Tịch Ly đã có một loại thần thái khác biệt, giống như tán thưởng, lại giống như vui mừng: “Không tệ, mấy năm qua chưa từng tỷ thí, quả thực là ngươi đã tiến bộ hơn nhiều, chỉ bằng một chiêu, hoàng thúc sẽ không phải là đối thủ của ngươi rồi.”

“Nhưng cuối cùng vẫn thua.” Ân Dã Thần hờ hững nói, không có dáng vẻ của người thua cuộc, cũng không vì được khen ngợi mà vui sướng.

Ân Tịch Ly cười cười: “Ngươi đã rất có tiến bộ rồi!”

Dứt lời, hắn thu kiếm lại, sau đó cứ như vậy mà ngồi bệt xuống đất, rồi lại nằm ngửa ra.

Ân Dã Thần thấy hắn như vậy, hai hàng lông mày khẽ co giật, cũng nằm xuống theo, kinh ngạc nhìn bầu trời: “Hoàng thúc, người có chuyện gì, xin đừng ngại nói thẳng.”

Hắn biết Ân Tịch Ly không chỉ đơn giản là tìm hắn để luận võ như vậy, có lẽ là vì chuyện khác, liên quan tới Hạ Thiên chăng?

Hắn bỗng nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thiên mất tích nhiều ngày như vậy, hắn sử dụng mọi biện pháp cũng không tìm thấy người, với tính cách của nàng, làm sao có thể trốn lâu như vậy được? Chẳng lẽ là đại thúc giấu Hạ Thiên đi?

“Dã Thần, lời nói của ngươi cũng chứa đầy hàm ý thật, đừng ngại hỏi thẳng sao?” Ân Tịch Ly khẽ nhắm mắt, thản nhiên nói.

Bầu trời thật trong xanh, nhưng trong lòng Ân Tịch Ly lại không hề tĩnh lặng, nha đầu kia dám bỏ đi, lại còn mang theo tâm của hắn, nếu để cho hắn tìm được nàng thì. . . . . . .Hừ hừ. . . . .

Hắn lộ ra một nụ cười âm u.

Ân Dã Thần có chút do dự, không biết có nên hỏi thẳng hay không, ngẫm nghĩ một hồi, hắn mở miệng: “Mấy ngày nay, có phải là Hạ Thiên vẫn ở bên cạnh hoàng thúc hay không?”

“Đúng!” Ân Tịch Ly không hề giấu diếm, cũng không nói dối, hắn chỉ bình thản nói ra sự thật.

Quả nhiên là vậy! Sắc mặt của Ân Dã Thần trong nháy mắt trở nên minh bạch. Có thể khiến cho bản thân mình không thể tìm thấy, trừ phi có một thế lực mạnh tương đương hắn đem nàng giấu đi.

Kỳ thực, hắn hẳn là nên sớm nghĩ đến hoàng thúc, chỉ là hắn đã quá xem nhẹ mà thôi.

“Hoàng thúc có phải là đã biết chuyện gì rồi hay không?” Ân Dã Thần lại hỏi, giọng nói lạnh nhạt không hề có thái độ gì, vô cùng kỳ quái cũng giống như vấn đề mà hắn đang hỏi vậy.

Nhưng mà, Ân Tịch Ly lại hiểu ý tứ của Ân Dã Thần, hắn nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt của Ân Dã Thần, nói: “Không phải là ta đã biết cái gì, mà là ngươi nên nói cho ta biết cái gì!”

Ân Dã Thần hạ mi mắt, cúi đầu trầm mặc.

Ân Tịch Ly cười: “Dã Thần, chẳng lẽ ngươi không phát hiện, vừa rồi, ngươi gọi nàng là ‘Hạ Thiên’ mà không phải là ‘Linh Lung’ sao?”

Ân Dã Thần bỗng nhiên ngẩn ra, trong lòng hơi rối loạn, thì ra trong vô thức, hắn đã phân biệt rõ ràng ‘Hạ Thiên’ và ‘Linh Lung’ rồi sao?

Rõ ràng là hai người giống nhau như đúc, hắn lại xem đó là hai người hoàn toàn khác nhau, Hạ Thiên là Hạ Thiên, Linh Lung là Linh Lung.

Vị trí của nàng không thể nào thay thế được, cho dù là Linh Lung cũng không thể nào thay thế được.

Ân Tịch Ly không đợi hắn trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ở trong lòng ngươi rõ ràng vẫn biết, Hạ Thiên là Hạ Thiên, không thể nào trở thành Linh Lung, nhưng ngươi lại muốn nha đầu kia thay thế Hướng Linh Lung, ngươi có bao giờ nghĩ tới, chuyện này đối với nha đầu kia là không công bằng hay không?”

“. . . . .” Hắn biết, làm sao hắn có thể không biết, từ rất lâu trước đây, hắn đã bắt đầu do dự rồi. Nhưng mà, cho dù bây giờ có buông tay ra thì sẽ như thế nào? Rốt cuộc thì hắn cũng đã lừa gạt Hạ Thiên, lừa gạt tình cảm và sự tin tưởng của nàng.

“Nha đầu kia là một người hoàn toàn vô tội, chỉ bởi vì nàng và Hướng Linh Lung giống nhau mà nàng phải đi hòa thân thay cho người khác sao?” Ân Tịch Ly nhìn hắn, nói từng câu từng chữ: “Ta biết, có lẽ là ngươi thích Hướng Linh Lung, ngươi không hy vọng nàng ấy sẽ đi hòa thân, cho nên ngươi mới phải dùng tới phương pháp này, nhưng mà, ta không cho phép!”

“Không!” Ngoài dự kiến của hắn, Ân Dã Thần đứng bật dậy: “Ta đã đồng ý với Linh Lung là sẽ giúp đỡ nàng, đồng ý là sẽ chăm sóc nàng cả đời, nhưng điều đó cũng không phải là. . . . . .” Yêu!

Hắn đột nhiên im bặt, một chữ cuối cùng này lại mắc kẹt ở trong yếu hầu, Ân Dã Thần kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào bản thân mình đã vô cùng hiểu rõ, mình đối với Hướng Linh Lung không phải là thích, cũng không phải là yêu, chẳng lẽ, hắn thật sự thích Hạ Thiên sao? Hắn thật sự đã yêu cái cô bé thẳng thắn dễ thương đó rồi sao?

“Không phải là cái gì?” Ân Tịch Ly hỏi tiếp lời hắn.

Ân Dã Thần có chút chật vật tránh né ánh mắt của Ân Tịch Ly, rốt cuộc cũng không thể nào đem một từ cuối cùng kia nói ra khỏi miệng.

Ân Tịch Ly cũng không ép hắn, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Ân Dã Thần mới mở miệng hỏi, nhưng là hỏi một vấn đề khác: “Hoàng thúc, người thích Hạ Thiên sao?”

“Đúng thế!” Ân Tịch Ly không hề nghĩ ngợi trả lời: “Cho nên, ta không cho phép ngươi làm như vậy, ta biết ‘Hướng Linh Lung’ thật sự đang ở trong phủ của ngươi, đợi đến ngày hòa thân, ta sẽ tự mình mang nàng ta ép lên kiệu hoa, còn về phần nha đầu Hạ Thiên kia, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!”

“Linh Lung. . . . . nàng ấy không muốn gả. . . . .”

“Không muốn gả cũng phải gả, nàng ta không muốn gả là có thể bức người khác gả thay cho mình sao? Chẳng lẽ Hạ Thiên lại đồng ý gả?” Ân Tịch Ly khịt mũi, một khi đã nhận định Hạ Thiên là cô gái mình muốn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào có ý đồ gì với nàng!

“Hạ Thiên sẽ đồng ý!” Ân Dã Thần bỗng nhiên lên tiếng: “Ta có cách khiến cho nàng đồng ý!”

“Cho dù nha đầu kia đồng ý, ta cũng không cho phép!” Ân Tịch Ly xoay người lại, sau đó đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Ân Dã Thần, trong ánh mắt ngập tràn sự cảnh cáo: “Ta mặc kệ trước kia ngươi đã làm gì, từ giờ trở đi, nếu ngươi lại tiếp tục làm chuyện gì có lỗi với nàng, cho dù ngươi có là cháu ruột của ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Ân Dã Thần không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: “Nếu, người nàng thích là ta thì sao?”

Đúng vậy, nếu người trong lòng Hạ Thiên là hắn thì sao? Hắn đã từng nói, hắn sẽ cưới nàng làm vương phi, tuy rằng nàng vẫn chưa đáp ứng, nhưng cũng chưa hề từ chối hắn, không phải sao?

“Đây lại là một chuyện khác, nếu nha đầu kia thích ngươi, chúng ta có thể cạnh tranh một cách công bằng!” Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng của Ân Tịch Ly lại âm thầm cười, nha đầu kia dám thích ai khác ngoài hắn sao? Nàng dám sao? Hắn tuyệt đối sẽ khiến cho nàng không dám!

“Nhưng mà, ngươi cũng đừng trách ta không cảnh cáo trước, nếu ngươi vẫn có cái suy nghĩ muốn đem Hạ Thiên thay thế Hướng Linh Lung đi hòa thân thì cũng đừng trách ta không niệm tình máu mủ!” Ân Tịch Ly cảnh cáo nói.

Ân Dã Thần cũng đột nhiên cười: “Hoàng thúc, những lời này, nếu là người khác nói với ta, có lẽ là ta sẽ tin, nhưng nếu là người, ta không tin đâu!”

Trong tất cả các hoàng tử, hắn, hoàng thúc và Tử Dương là gần gũi nhất, không vì lý do nào khác, chỉ là bởi vì bọn họ đều do một tay lão Thái hậu nuôi lớn.

Ân Tịch Ly tuy là hoàng thúc của hắn, nhưng cũng chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, nói đến tình nghĩa huynh đệ, các hoàng tử khác sao có thể so sánh được?

Ân Tịch Ly cũng cười, trong mắt ẩn chứa một chút hoài niệm: “Vậy thì ngươi cũng đừng khiến cho hoàng thúc phải thất vọng!”

Ân Dã Thần than nhẹ một tiếng, xem ra, chuyện hòa thân của Linh Lung phải tìm cách khác thật rồi, hắn nghĩ, cho dù hôm nay hoàng thúc không tới cảnh cáo, thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ buông tha cho Hạ Thiên mà thôi.

Đơn giản là, hắn cũng đã thật sự yêu nàng mất rồi!

“Hoàng thúc, nếu có thể, ta muốn gặp Hạ Thiên, được không?” Ân Dã Thần hỏi.

Một khi đã hạ quyết tâm, trong lòng hắn cũng không còn cảm thấy nặng nề như trước nữa, bây giờ hắn chỉ muốn được nhìn thấy nàng, muốn được gọi nàng một tiếng ‘Hạ Thiên’ chứ không phải là ‘Linh Lung’.

Ân Tịch Ly đột nhiên đảo mắt nhìn hắn: “Nha đầu kia không tới tìm ngươi sao?”

Ân Dã Thần ngẩn ra, trầm giọng nói: “Không có, ta đã tìm nàng rất nhiều ngày nay rồi!”

“Nha đầu kia. . . . . Mấy hôm trước đã uống say đến nỗi không còn biết gì nữa, ngủ suốt mấy ngày mấy đêm, còn luôn miệng nhắc lại giao hẹn với ngươi, sau khi nàng vừa tỉnh lại, ta cứ nghĩ rằng nàng đã đến đây tìm ngươi. . . . .” Ân Tịch Ly thì thào tự nói, bỗng dưng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, sát ý tỏa ra xung quanh: “Nàng sẽ không bao giờ tự mình trốn đi, nhất định là đã gặp chuyện gì rồi, ta phải phái người thăm dò ngay lập tức!”

“Hoàng thúc yên tâm, ta cũng đã phái người đi tìm rồi.” Ân Dã Thần trầm giọng nói, khó trách hôm nay hoàng thúc lại tới cửa tìm hắn, chẳng lẽ Hạ Thiên thật sự mất tích rồi sao?

“Đúng rồi, Dã Thần, ngươi phải cho người theo dõi Hướng Linh Lung thật kỹ!” Ân Tịch Ly đột nhiên nói.

“Người nghi ngờ Linh Lung sẽ. . . . . .” Ân Dã Thần lắc đầu: “Không đâu, Linh Lung tâm địa thiện lương, hẳn là nàng sẽ không làm ra mấy loại chuyện như thế đâu.”

“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng: “Lòng dạ nữ nhân thâm sâu như biển, toàn bộ hy vọng của nàng ta đều gửi gắm ở trên người Hạ Thiên, so với ngươi, nàng ta còn hiểu rõ hơn, nếu Hạ Thiên không chịu gả thì người phải gả chính là nàng ta, bởi vì muốn nắm chắc, không để lột ra chút sơ hở nào, e rằng khó đảm bảo nàng ta sẽ không làm như vậy!”

“. . . . . .” Ân Tịch Ly nói những câu hoàn toàn có lý khiến cho mày kiếm của Ân Dã Thần nhíu lại, trong lòng đột nhiên có một cảm giác chẳng lành.

“Tóm lại, trước tiên ngươi phải theo dõi nàng ta thật chặt.” Ân Tịch Ly nói xong, lại nói một tiếng ‘cáo từ’, cũng không quay đầu lại, cứ thế mà tiêu sái rời đi.

Ân Dã Thần nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên cất giọng hô: “Người đâu, hồi phủ!”
Bình Luận (0)
Comment