Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 122

Tiểu Phàm ngồi trên bậc thềm, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngọn núi cách đó không xa.

Từ lúc sinh ra tới khi bé bắt đầu hiểu chuyện, bé đã cho rằng sư phụ cũng chính là cha của mình, vì vậy mà bé vẫn luôn đặc biệt yêu thích sư phụ, sau này mẹ lại nói với bé rằng đó không phải là cha.

Bé hỏi mẹ, vậy cha là ai, cha đang ở nơi nào?

Lúc ấy, mẹ không nói gì, chỉ ôm bé rồi khóc, bé không hiểu tại sao mẹ lại khóc, mẹ chỉ nói rằng, mẹ bị người ta khi dễ, mẹ rất muốn về nhà, còn nói, trong nhà có một dì tên là Ngôn Hoan nữa.

Từ đó về sau, bé cũng không hỏi những chuyện có liên quan đến cha, bởi vì bé không muốn nhìn thấy mẹ khóc, chỉ trừ một vài lần mẹ chủ động nhắc tới mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, lại có một người xuất hiện trước mặt bé, người đó lại là cha. . . . .

Đôi mắt của Tiểu Phàm đỏ hoe, bé cảm thấy sống mũi có chút cay cay, lại có chút chua xót, khiến cho bé phải khịt khịt vài cái.

Cha không giống như trong tưởng tượng của bé. . . . .

“Tiểu Phàm!” Hạ Thiên từ phía xa chạy tới, nhìn thấy con trai bảo bối đang ngơ ngác ngồi trên bậc thềm, nàng cảm thấy lòng mình đau xót, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi. . . . .: “Huhu. . . .Tiểu Phàm. . . . .Mẹ xin lỗi. . . . .”

Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn mẹ mình, khịt khịt mũi: “Mẹ đã nói rằng, mẹ không biết cha con là ai . . . . .”

“Huhu. . . .thật xin lỗi. . . . .” Nhưng mà, nàng đã thật sự đã nói như vậy sao? Hạ Thiên cảm thấy áy náy trong lòng.

“Con tin tưởng mẹ, nhưng mà, sau đó mẹ lại nói rằng, cha của con là một kẻ bạc tình, không quan tâm tới chúng ta nữa rồi.”

“Hu. . . .” Nàng còn nói cả những lời này sao? Sao nàng lại không nhớ tí nào hết vậy? Huhu. . . . Tiểu Phàm thật sự tức giận rồi.

“Con cũng đã tin lời của mẹ, nhưng rồi, mẹ còn nói, cha của con không phải là kẻ bạc tình, là do mẹ chê cha vừa nghèo, vừa già lại còn xấu xí, không thể nuôi nổi Tiểu Phàm, cho nên mẹ đã bỏ rơi người ta, rồi mang theo Tiểu Phàm bỏ chạy. . . . .”

“Huhu. . . .?” Nàng thật sự đã nói như vậy nữa sao? Huhu. . . . Nàng thật là đáng chết mà. . . . . Tại sao nàng lại có thể làm ô uế hình tượng của mình trong lòng con trai chứ.

“Con vẫn tin lời mẹ, nhưng mà hôm nay, một người vừa đẹp trai lại vừa có tiền xuất hiện, nói là cha của Tiểu Phàm, mẹ nói đi, rốt cuộc có phải là người đó hay không?”

Đôi mắt của Tiểu Phàm đỏ hoe, lại cố gắng không khóc, sư phụ đã từng nói, nam nhân không được khóc, mặc dù bé còn nhỏ nhưng cũng không thể khóc, bé muốn học cách bảo vệ một nữ nhân.

“Tiểu Phàm. . . . .Huhu. . . . . Mẹ nói thật với con. . . . . Mẹ thật sự không biết. . . . .” Hạ Thiên ôm chầm lấy con trai mình, nước mắt nước mũi đầm đìa, nghẹn ngào kể lể: “Mẹ bị người ta khi dễ. . . . Một tên nam nhân và một tên nữ nhân khốn kiếp. . . . đã hạ độc mẹ. . . . . Mụ nội nó, đã thế lại còn hạ xuân dược. . . . . Mẹ trúng xuân dược nên chẳng còn biết gì nữa. . . . . Chỉ thấy tên nam nhân khốn kiếp kia động tay động chân với mình. . . . . Mụ nội nó, sau đó mẹ đã hôn mê. . . . .”

“Hôn mê?” Tiểu Phàm khịt khịt mũi: “Mẹ ngất đi rồi, vậy cha con đâu. . . . .?”

“Con mẹ nó, làm sao ta biết cha con đang ở nơi nào. . . . . Lúc ấy ta bị dọa sợ chết khiếp. . . . Sau khi tỉnh dậy thì bỏ chạy ngay lập tức. . . . . Nhưng vận khí của mẹ con không tốt. . . . . Lại rơi xuống sơn cốc. . . . Lúc đó mới gặp được sư phụ của con. . . . .”

“Vậy tại sao dáng dấp của con lại giống người đó đến vậy?” Rốt cuộc, Tiểu Phàm cũng đã hỏi ra vấn đề mà bé vẫn luôn canh cánh trong lòng, trên đời này, ngoại trừ cha con thì còn ai có thể giống nhau như vậy?

“Con hỏi ta ta biết hỏi ai đây. . . . .” Hạ Thiên khóc đến vô cùng thảm thiết: “Mụ nội nó, ta bị khi dễ thế nào ta còn không biết nữa là. . . . . .”

Nghe đến đây, rốt cuộc Tiểu Phàm cũng tỉnh táo trở lại, bé lau khô nước mắt cho mẹ mình, sau đó mới từ từ phân tích: “Có phải là sau đó, vị đại gia đó đã đánh bay tên nam nhân và nữ nhân khốn kiếp kia rồi cứu mẹ ra ngoài đúng không?”

“Hức. . . .ta cũng nghĩ như vậy. . . . .” Hạ Thiên hung hăng gạt đi nước mắt: “Nếu không phải là chính mắt ta nhìn thấy Tiểu Phàm con càng lớn càng giống đại thúc, thì ta cũng sẽ không nghi ngờ hắn. . . . . Shit! Tại sao một chuyện tình bi thảm như vậy lại xảy ra với ta cơ chứ. . . . .”

“Nói vậy, người đó rất có thể là cha của con?” Tiểu Phàm nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Lần này mẹ sẽ không gạt con nữa chứ?”

Hạ Thiên rụt cổ: “Ta nào dám gạt con. . . . .” Nếu Tiểu Phàm không thèm để ý đến nàng nữa thì phải làm sao bây giờ? Nàng sẽ chết mất.

Tiểu Phàm cúi đầu ngẫm nghĩ một chút: “Mẹ, vậy mẹ có thể nói cho Tiểu Phàm biết tên nam nhân và nữ nhân khốn kiếp kia là ai được không?”

Hạ Thiên ôm chặt lấy con trai mình, gật gật đầu: “Được, Tiểu Phàm muốn biết cái gì, mẹ cũng sẽ nói hết, sẽ nói hết.”

Trăng tròn trên đỉnh núi, chiếu sáng cả một vùng không gian rộng lớn, hai mẹ con ngồi ôm nhau trên bậc thềm, cách đó không xa, Nhậm Diệc một thân áo trắng tung bay trong gió, hắn lặng lẽ ngồi ở trên hành lang, ánh mắt dịu dàng dõi theo hai bóng hình lớn nhỏ, khóe miệng khẽ mỉm cười.

*

Lưu Viễn lại vô cùng bi thảm.

Tối nay, chẳng biết là ai đã dẫm trúng đuôi của Ly vương điện hạ, ngài đang rất tức giận.

Điện hạ tức giận, hắn sẽ vô cùng bi thảm, phục vụ kiểu gì cũng không vừa ý, cuối cùng lại bị Điện hạ trực tiếp ném ra khỏi lều.

Hắn cũng không hiểu, là ai đã chọc điện hạ tức giận, chẳng lẽ là cái gã áo trắng đã đánh nhau với ngài lúc tối sao?

Lưu Viễn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng này, vì vậy, hắn khoát khoát tay, phân phó một tên lính: “Đi, mang cái tên nam nhân đã đánh nhau với điện hạ lúc tối đến đây, bổn soái muốn tự mình tra hỏi hắn!”

Khoảng chừng mười tên lính nhận mệnh rời đi, Lưu Viễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, haizz, chỉ cần bắt tên đó đến đây để cho điện hạ trút giận thì có lẽ điện hạ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lưu Viễn ngồi bên ngoài lều âm thầm tính toán, mà Ân Tịch Ly cũng đang ngồi ngây ngốc ở bên trong, bầu không khí xung quanh hắn trở nên rét lạnh, hắn cứ ngồi như vậy tận mấy canh giờ.

Ân Tịch Ly vạn lần không thể ngờ được, Hạ Thiên sẽ dùng những từ ngữ như vậy để hình dung về hắn, đúng, là hắn đã lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn, nhưng nếu hắn không làm vậy thì nàng sẽ chết mất, vậy nên hắn cũng không còn cách nào khác.

Vậy mà cái người con gái không có lương tâm đó lại nói hắn như thế nào?

Ân Tịch Ly hít một hơi thật sâu, như vậy mới có thể áp chế được lửa giận đang bốc cháy hừng hực ở trong lòng mình, tất cả những vui mừng, hạnh phúc khi hắn nhìn thấy nàng và Tiểu Phàm, lại chỉ vì một câu nói của nàng mà tan nát.

Nha đầu kia. . . . . Nha đầu kia. . . . . Hắn thật sự rất hận, hận không thể nào hung hăng đánh thật mạnh vào mông nàng!

“Nha đầu thúi. . . . .” Ân Tịch Ly mệt mỏi ngã vật xuống giường, hắn ngửa đầu nhìn lên nóc lều, cảm thấy lòng mình cũng mệt mỏi rã rời.

Hắn không khỏi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Phàm, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đó dường như cũng được đúc ra từ một khuôn mẫu của chính hắn, cái ý nghĩ này khiến cho tâm tình của hắn tốt lên rất nhiều.

Hắn có con trai. . . . .

Hắn vậy mà lại có con trai. . . . . .

Thế nhưng, hắn lại bỏ lỡ khoảng thời gian sáu năm trước khi con trai mình lớn lên, nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại cảm thấy phiền muộn, tất cả đều do cái người con gái kia, nếu nàng không trốn đi thì làm sao hắn có thể bỏ lỡ khoảng thời gian con trai mình lớn lên được?

“Điện hạ! Điện hạ!”

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói của binh lính, Ân Tịch Ly nhướng mày, đang định quát to để bọn họ không làm phiền mình nữa thì Lưu Viễn đã lên tiếng trước: “Điện hạ đã ngủ rồi, có chuyện gì mà các ngươi ầm ỹ ở đây vậy?”

Tên lính kia lau mồ hôi, há hốc mồm, khuôn mặt không che giấu được vẻ khiếp sợ, ngón tay run rẩy chỉ vào một bóng dáng nho nhỏ đang đứng bên ngoài quân doanh: “Phó tướng. . . . Bên ngoài. . . bên ngoài có một đứa bé tự xưng là con trai của điện hạ. . . . . muốn. . . .muốn gặp điện hạ. . . . .”

Tên lính nói năng lắp bắp, Điện hạ. . . . . có con trai. . . . . rốt cuộc là từ khi nào vậy? Tại sao hắn chưa từng nghe ai nói tới? Hắn vốn cho rằng thằng bé đó gạt người, nhưng khi hắn nhìn thấy cái loại khí chất đó, cái loại khí chất cao cao tại thượng của một đấng quân vương, khiến cho người khác không thể coi thường lời nói của bé, vì vậy, hắn chỉ có thể chạy vào trong để bẩm báo.

“Con trai của điện hạ?” Lưu Viễn nhíu mày: “Nói hưu nói vượn, Điện hạ của chúng ta còn chưa có đứa con nào, sao có thể nửa đêm nửa hôm tìm tới đây như thế này, đuổi nó đi đi!”

“. . . .Vâng!” Tên lính cúi đầu nhận mệnh, đang chuẩn bị quay ra đuổi người thì cửa lều của điện hạ bỗng nhiên được vén lên, để lộ ra khuôn mặt hớn hở và vui mừng của Ân Tịch Ly: “Tiểu Phàm tới à? Đâu? Ở đâu?”

“Dạ?” Tên lính suýt chút nữa thì tự cắn lưỡi của mình, thấy điện hạ vội vội vàng vàng như vậy, chẳng lẽ thật sự là con trai của điện hạ tới đây sao? Hắn vội vàng chỉ về phía bên ngoài quân doanh: “Đang ở bên ngoài. . . . .”

Vừa dứt lời, bóng dáng của Ân Tịch Ly chỉ nhoáng lên một cái, rất nhanh đã xuất hiện ở bên ngoài trại lính.

Mà bóng dáng nhỏ bé đang đứng bên ngoài kia, chính xác là Tiểu Phàm.

Lúc này, bé đang yên lặng đứng chờ ở bên ngoài quân doanh, chờ tên lính chuyển lời giúp mình, đột nhiên, bé cảm thấy trước mắt bỗng lóe lên, một bóng dáng quen thuộc chợt xuất hiện ngay trước mắt.

“Tiểu Phàm, sao con lại tới đây?” Ân Tịch Ly nhìn sắc trời, lại nhướng mày hỏi: “Con đến đây một mình sao? Đã trễ thế này, lỡ chẳng may gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ?”

“Đại gia, con tới tìm ngài có chút việc!” Tiểu Phàm chậm rãi nói.

Nghe vậy, Ân Tịch Ly nhíu mày hỏi: “Con gọi ta là gì?”

“Đại gia nha, mẹ của con gọi ngài là đại thúc, đương nhiên con phải gọi ngài là đại gia rồi!” Tiểu Phàm vô tội chớp chớp mắt: “Trừ phi ngài có thể làm cho mẹ của con sửa lại lời nói!” Lời này của bé hẳn là có ý đồ.

“Con. . .cái tiểu tử thúi này!” Ân Tịch Ly nghe ra thâm ý trong lời nói của bé, không khỏi cười mắng một tiếng, sau đó ôm chầm lấy Tiểu Phàm vào trong ngực mình: “Để cha ôm con một chút!”

Thân thể của Tiểu Phàm bỗng chốc trở nên cứng đờ, ở trong lòng Ân Tịch Ly khiến cho bé cảm thấy không được tự nhiên, nhưng rồi sau đó cũng không động đậy nữa, bé vùi đầu vào trong cổ của hắn, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, thì ra. . . .đây chính là hương vị của cha sao?

Ân Tịch Ly thở dài một hơi đầy thỏa mãn, máu mủ là một thứ gì đó rất diệu kỳ, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, thì cũng đủ để cho người ta xóa bỏ mọi khoảng cách, đem hai người thắt chặt vào nhau.

Yên lặng một lúc lâu, Tiểu Phàm cảm thấy ôm đủ rồi, hơn nữa, bé cũng đã sáu tuổi, làm sao có thể để cho người ta ôm được? Vì vậy, bé hơi cựa quậy, có chút mất tự nhiên: “Con tới tìm ngài là có chuyện muốn thương lượng.”

Ân Tịch Ly đặt bé ngồi xuống, khẽ nhướng đôi hàng mi: “Có chuyện muốn thương lượng? Chuyện gì mà khiến cho con đêm hôm khuya khoắt như vậy còn tới tìm ta? Mẹ con có biết không?”

Tiểu Phàm nói: “Mẹ ngủ rồi, con canh lúc mẹ ngủ mới lén đi ra ngoài.”

Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, xem ra, con trai hắn thật sự là có chuyện nên mới đến tìm hắn, lại còn không muốn để cho Hạ Thiên biết nữa chứ!

“Đi nào, chúng ta vào trong lều rồi nói!”

Hai cha con nắm tay nhau, tay lớn nắm tay bé, từng bước từng bước đi vào bên trong quân doanh.

Bên trong quân doanh, tất cả binh lính, ai nấy đều trợn to mắt, nhìn điện hạ nhà mình dắt theo một đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi đang từ từ tiến vào, trên mặt hai người đều mang theo một nụ cười vui vẻ. Nhìn đến ngũ quan trên hai khuôn mặt giống nhau thế kia, khiến cho dây thần kinh của bọn lính trở nên yếu ớt, tất cả đều cảm thấy sắp sửa trời long đất lở đến nơi rồi.
Bình Luận (0)
Comment