Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 17

Một vị mỹ nữ lớn mật, đem cánh tay thon dài như ngọc đặt ở trên bờ vai của Ân Dã Thần, cực kỳ mị hoặc ghé sát vào lỗ tai của hắn, thổi nhẹ một hơi.

Nhưng mà, hơi thở còn chưa ra khỏi miệng, bàn tay của Ân Dã Thần đã bóp chặt cổ của nàng, con ngươi thâm trầm cực kỳ lạnh lẽo: “Ngươi còn dám tiến thêm một bước nữa thử xem!”

“. . . . .” Khủng bố, cực kỳ khủng bố, ba vị mỹ nữ khác cũng bị dọa, không dám tiến lên thêm một bước, mà cái nữ nhân xui xẻo đang bị bóp chặt cổ kia thì lại đảo tròn hai mắt, không ngừng cầu xin tha thứ: “Công tử tha mạng, công tử tha mạng a!”

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, bàn tay to của Ân Dã Thần vung lên, trực tiếp đem nữ nhân kia ném ra ngoài, nện thật mạnh vào tường, lúc rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ hấp hối.

Trời ơi. . . . . .Tên nam nhân này một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, Hạ Thiên rốt cuộc cũng hiểu được câu “cực kỳ chán ghét” của Ân Tử Dương tới cùng là như thế nào rồi.

“Tử Dương!” Ánh mắt lãnh khốc của Ân Dã Thần nhìn trừng trừng vào Ân Tử Dương, đôi con ngươi mang đầy hàm ý cảnh cáo: “Không định giải thích cho Tam ca một tiếng sao?”

Toàn thân của Ân Tử Dương run lên lẩy bẩy: “Tam ca, ta. . . . .”

“Người nào đang ở bên trong?” Ân Dã Thần bỗng nhiên quát khẽ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía sau, nơi Hạ Thiên đang ẩn nấp.

“Không xong, bị phát hiện rồi!” Hạ Thiên thầm kêu không tốt, vội vàng muốn tìm nơi để trốn, vừa xoay người, một bức tường thịt đã đứng chắn trước mặt, tốc độ của tên nam nhân này cực nhanh, vượt qua cả sức tưởng tượng của nàng.

“Ngươi là ai?” Giọng nói của Ân Dã Thần tựa như Diêm vương chuyển thế, hoàn toàn nắm giữ sinh mệnh của người khác.

Biểu tình của Hạ Thiên đằng sau lớp mặt nạ cũng trở nên luống cuống, để chạm trán cận kề với một tên nam nhân lãnh khốc như thế này thì cần phải có một dũng khí thật cường đại a.

“Nói!” Giọng nói của hắn càng trở nên lạnh hơn.

“Ta là bằng hữu của Tử Dương!” Dưới tình thế cấp bách, Hạ Thiên vội vàng nói.

“Bằng hữu? Hừ!”

Nhìn Ân Tử Dương từ trên xuống dưới, bằng hữu trong ngoài của hắn, Ân Dã Thần đều nắm rõ trong lòng bàn tay, Ân Tử Dương khi nào thì tự nhiên lòi ra cái tên bằng hữu này?

Ân Dã Thần hừ lạnh một tiếng, tiện tay kéo chiếc mặt nạ của Hạ Thiên xuống. Chiếc mặt nạ vừa bị kéo xuống, Hạ Thiên phát hiện bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng.

Ân Dã Thần vậy mà lại nhìn nàng đến ngây ngẩn cả người, đến Ân Tử Dương cũng trừng to mắt nhìn nàng.

Mẹ nó? Chẳng lẽ nàng rất đẹp sao? Chỉ là, nàng sẽ không điên mà tin tưởng điều này là sự thật, thừa dịp bọn họ đang sững sờ, nàng đẩy Ân Dã Thần một cái, sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị chạy trốn.

“A! Hạ thần y, nơi này là lầu ba!”

Hồi phục lại tinh thần, Ân Tử Dương kinh ngạc hô lên một tiếng.

“Mẹ kiếp, sao ngươi không nói sớm? A a a a —— cứu mạng a!”

Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu cứu kinh thiên động địa của Hạ Thiên.

Thân thể của nàng tung lên, trọng lực không ngừng hạ xuống, giờ phút này, Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét Newton, Newton phát hiện ra một quả táo rơi từ trên cây xuống, nện ở trên đầu hắn, vì vậy mà hắn đã phát minh ra định luật Newton, lực hấp dẫn của Địa Cầu, có nghĩa là không ngừng tiếp tục rơi xuống dưới.

Tại sao lại rơi xuống dưới, tại sao a? Hạ Thiên bi thảm nhắm mắt lại, đây là lầu ba, lần này cho dù nàng có bất tử thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng rồi.

Một lúc sau, tại thời điểm mà cả thế giới đang trở nên hoàn toàn yên lặng, Hạ Thiên phát hiện nàng vẫn còn chưa chết, dấu vết tổn thương trên người cũng hoàn toàn không có: “Thật kỳ lạ, chẳng lẽ đây là thiên đường sao?”

“Ngươi còn muốn dựa vào người ta bao lâu nữa?”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nghiến răng nghiến lợi, Hạ Thiên sửng sốt, ngây ngốc ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt, vẹo vẹo má, cái người trên cằm mọc đầy râu quai nón này, trông thật là quen mắt nha. . .
Bình Luận (0)
Comment