Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 177

Khuôn mặt Hạ Thiên đỏ bừng: “Khụ khụ, cái này, ở đây đông người . . .” Đông người như vậy mà bảo nàng gọi hắn là Ly? Hạ Thiên run rẩy, đừng mà, nàng thật sự không gọi được.

Ân Tịch Ly nheo mắt đầy nguy hiểm: “Xem ra ta cần phải ‘cố gắng’ nhiều hơn nữa thì nàng mới ngoan ngoãn nghe lời . . .”

Nghe ra sự mờ ám trong lời nói của hắn, gò má Hạ Thiên vốn đã hồng nhuận, nay lại như muốn nhỏ ra máu, nàng thẹn quá hóa giận, giẫm chân, đấm vào ngực hắn, uy hiếp nói: “Ban ngày ban mặt, sao chàng lại nói tới mấy cái này, chàng mà nói nữa, ta, ta sẽ mang Tiểu Phàm bỏ trốn!”

“. . .” Ân Tịch Ly chỉ biết im lặng hỏi trời xanh, có thể lấy cái cớ này để uy hiếp hắn, cũng chỉ có nha đầu này mới nghĩ ra.

“Được rồi được rồi.” Cuối cùng vương gia đại thúc đành phải đầu hàng, bất đắc dĩ ngoan ngoãn nắm tay nữ vương Hạ Thiên dẫn đi.

Lần trước cũng đã có rất nhiều người biết rõ Hạ Thiên và Hướng Linh Lung giống nhau như đúc, hôm nay nàng lại vào cung, cũng không hề dịch dung, Thiên Thịnh Đế và mọi người trong cung đã nghe chuyện của bọn họ, mặc dù lúc nhìn thấy Hạ Thiên thì vẫn có chút bất ngờ, nhưng sau khi đã tiếp nhận sự thật thì cũng chẳng còn ai nói gì nữa.

Sinh nhật lão thái hậu, bá quan văn võ đều được tham gia, trong yến hội, Thiên Thịnh Đế còn đặc biệt cho phép những vị quan nào trên hàng lục phẩm đều được tự do mang theo gia quyến, khoảnh khắc này, cả hoàng cung trở nên vô cùng náo nhiệt.

Kỳ thực ý đồ của Thiên Thịnh Đế rất rõ ràng, mang theo gia quyến là để cho bọn họ một cơ hội, trong cung có rất nhiều hoàng tử, nhưng tất cả vẫn chưa lập phi, vậy nên yến tiệc này cũng có thể xem như là một cuộc xem mắt trá hình.

Chẳng qua những điều này không liên quan đến đám Hạ Thiên, bọn họ cũng chỉ nhàm chán ngồi chết dí ở một chỗ, nhìn đám bá quan văn võ đang nối tiếp nhau dâng lên những món lễ vật có giá trị liên thành.

Nhậm Diệc là sư phụ của Tiểu Phàm, làm sư phụ của thế tử cũng tương đương với chức quan thái phó hàng tứ phẩm, có thể tham gia yến hội, huống chi, nói cho cùng thì lão thái hậu cũng là hoàng tổ mẫu (bà nội) của hắn, về tình về lý thì hắn cũng nên tới tham gia.

Lễ vật mà Nhậm Diệc dâng cho thái hậu đều khiến cho mọi người khiếp sợ, đó là một viên xá lợi của Phật chủ được lấy từ Thái Phật viện ở Nam sơn.

Viên xá lợi này được đặt trong hộp gấm nho nhỏ, thái hậu cầm trên tay, cực kỳ cẩn thận mở nó ra, trong nháy mắt, Phật quang rực rỡ chói lòa, chiếu rọi khắp không trung.

“Tốt, tốt, tốt! Ai gia rất thích, rất thích!” Lão thái hậu kích động đến toàn thân run rẩy, không nén nổi sự hưng phấn mà nói liền 3 chữ ‘tốt’.

Bà vốn yêu thích Phật pháp, hôm nay có được viên xá lợi trân quý khiến cho bà vô cùng kích động, phải biết rằng, Thái Phật viện là một nơi cực kỳ cao quý, tuy các nước vẫn không ngừng tranh đấu nhưng không một ai dám ra tay với nơi này, trong lòng mọi người, Thái Phật viện là một nơi chí cao vô thượng.

Có được một viên xá lợi của Thái Phật viện cũng đủ để xem đó là bảo vật quốc gia mà cung phụng!

Mọi người nhìn Nhậm Diệc trước mặt thì đều âm thầm đoán xem người này rốt cuộc là ai, có thân phận thế nào, sao lại có thể xuất hiện trong yến hội, vì sao trước giờ bọn họ chưa từng gặp? Vừa xuất hiện là đã dâng lên một viên xá lợi của Thái Phật viện ngàn vàng khó có được, xem ra đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Thiên Thịnh Đế hiếm khi thấy thái hậu mừng rỡ như vậy, mặt rồng cực kỳ vui vẻ, ban cho Nhậm Diệc không ít vật phẩm trân quý, Nhậm Diệc chỉ thản nhiên nói tạ ơn, sau đó lại an phận trở về chỗ ngồi của mình.

Thiên Thịnh Đế cười haha, Tiểu Phàm ngồi cạnh ông bỗng vội vàng ghé sát đầu lại, hỏi: “Hoàng thượng thúc thúc, có phải sư phụ của Tiểu Phàm rất lợi hại không?”

“Đúng đúng đúng, thầy trò các con, ai cũng lợi hại như nhau, haha!” Thiên Thịnh Đế cười đến không khép được miệng.

Những món lễ vật tiếp theo, tuy cũng rất có giá trị nhưng so ra đều kém xa viên xá lợi của Nhậm Diệc, Ân Tịch Ly tặng một chuỗi tràng hạt, tràng hạt này là dùng loại san hô cực hiếm ở dưới biển để tạo ra, cầm trong tay có cảm giác mát dịu, lão thái hậu cũng cực kỳ thỏa mãn.

Mà Ân Tử Dương, Ân Dã Thần cùng phần đông hoàng tử cũng đều tặng những món lễ vật liên quan đến Phật, bọn họ đều biết lão thái hậu tin Phật, vậy nên để tìm những lễ vật này cũng hao tổn không ít tâm tư, những gì liên quan đến Phật thì không thể keo kiệt.

Ân Tịch Ly đột nhiên quay đầu hỏi Hạ Thiên: “Thiên nhi, nàng chuẩn bị lễ vật gì vậy?” Hắn cho nha đầu này ‘mượn’ một triệu lượng ngân phiếu, không biết nàng đã chuẩn bị lễ vật gì mà cứ thần thần bí bí, không chịu nói cho hắn biết.

Quả nhiên, Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt thần bí, cười nói: “Lễ vật mà ta và Tiểu Phàm chuẩn bị chắc chắn là phải có giá trị liên thành, không, là vô giá! Ta chắc chắn lão thái hậu nhất định sẽ thích!”

Ân Tịch Ly bất đắc dĩ, xem ra hắn không được biết trước rồi, đành phải kiên nhẫn ngồi đợi thôi.

Rốt cục thì đám hoàng tử và phi tần của tam cung lục viện cũng đã dâng lễ vật xong, cuối cùng là đến phiên thế tử và công chúa, Tiểu Phàm không thể chờ thêm được nữa, bé mặc kệ Thiên Thịnh Đế và lão thái hậu đang ngồi bên cạnh, chân nhỏ nhấc lên, chạy ra chính giữa.

“Ơ, Tiểu Phàm đây là . . .” Ân Tử Dương chớp mắt vài cái, cảm thấy có chút khó hiểu.

Hạ Thiên vui vẻ cười hớn hở, cũng không lên tiếng giải thích.

Mọi người nâng mắt nhìn Tiểu Phàm, chỉ thấy Tiểu Phàm ngồi xuống đệm êm, cứ như vậy mà khoanh chân ngồi trước mặt bao người, sau đó chậm rãi lấy ra một cái mõ từ trong túi nhỏ, để ở trước mặt, tiếp theo lại lấy ra một tấm áo choàng màu đỏ lấp lánh ánh vàng, quấn vào người, dĩ nhiên đó là một chiếc áo cà sa nho nhỏ.

Tiểu Phàm vỗ vỗ hai tay, sau đó nghiêm túc lẩm bẩm câu gì, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều không chớp mắt, chăm chú nhìn bé, Tiểu Phàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bà lão đang ngồi trên ghế chính giữa, nghiêm trang nói: “Bà nội thái hậu, đây là lễ vật mà Tiểu Phàm muốn tặng cho người.”

Nghe vậy, thái hậu dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt già nua đột nhiên sáng lên, nơi đáy mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.

Nhưng mọi người vẫn không hiểu nổi, vị tiểu thế tử gần đây rất nổi danh trong kinh thành này, rốt cuộc là đang muốn làm gì vậy?

Ngay cả Ân Tịch Ly cũng không biết rốt cuộc con trai bảo bối của hắn đang định làm gì . . . .

Chẳng qua, Tiểu Phàm cũng không quan tâm bọn họ có hiểu hay không, sau khi nói với thái hậu, bé nhắm mắt lại, đôi môi đỏ thắm liên tục niệm ra một tràng.

“Nam mô hát ra đát na đá ra dạ da

Nam mô a rị da. Bà lô yết đế

Thước bát ra da. Bồ đề đát tỏa bà da

Ma ha tát đỏa bà da

Ma ha ca rô ni ca da

Án

Tát bàn ra phạt duệ

Số đát na đát tỏa

Nam mô tất kiến lật đỏa y mông a rị da

Bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà

Nam mô na ra cẩn trì

. . .

. . .”

Từng tiếng từng tiếng khe khẽ vang lên, cả một bàn yến hội trở nên yên tĩnh, giống như chỉ nghe được Phạn Âm vang lên từ trong nội tâm, vô cùng trang nghiêm, khoảnh khắc này, dường như mọi người đã quên người đang niệm chỉ là một đứa trẻ, thân thể nhỏ bé trong lòng bọn họ dường như đã trở nên cao lớn.

Khoan thai, điềm tĩnh, nhu hòa, trang nghiêm, bọn họ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đắm chìm trong Phật pháp tốt đẹp vô biên.

Dường như Ân Tịch Ly cũng không ngờ con trai mình lại có thể niệm được những câu kinh Phật phức tạp khó hiểu như thế, trong chốc lát cũng như đắm chìm vào trong đó.

Chỉ có Hạ Thiên dương dương tự đắc ngồi bên cạnh hắn ăn hoa quả, hài lòng nhìn con trai của mình.

Thấy con trai như vậy, hiển nhiên chính là thần thông quảng đại, so với Đường Tăng còn thần thông quảng đại hơn, xem ra chiêu này của nàng và con trai thật đúng là rất hiệu quả.

Đương nhiên nàng tuyệt đối sẽ không nói, thật ra Tiểu Phàm căn bản cũng chẳng có học qua kinh Phật gì, đây chẳng qua là ‘Chú Đại Bi’ ở hiện đại, tất cả mọi người nghe nhiều nên thuộc mà thôi. Nàng cũng không nhớ ra được bao nhiêu câu trong Chú Đại Bi, vì vậy Tiểu Phàm bèn dứt khoát nhắm mắt lại, bô lô ba la niệm loạn một bài ‘Chú Đại Bi’ mà thôi.

Nhưng mà cũng thật sự phải cảm tạ cái bài ‘Chú Đại Bi’ này, vừa đơn giản lại dễ hiểu, cực kỳ dễ học, Phật giáo tôn nghiêm cực kỳ rộng khắp, vậy nên chỉ cần một người niệm mà đã có hiệu quả bằng mười người niệm như vậy, sau đó khiến mọi người sinh ra một lòng ngưỡng mộ tôn kính đối với biển Phật mênh mông rộng lớn.

Sau khi Tiểu Phàm niệm xong, mọi người vẫn còn đang đắm chìm vào trong bầu không khí an lành tốt đẹp này, còn chưa kịp hồi thần lại thì Tiểu Phàm đã đứng dậy, xếp áo cà sa màu đỏ ánh vàng thành một tấm vuông vắn, nâng niu trong tay, từng bước từng bước, đi về phía thái hậu.

“Bà nội thái hậu, đây là bộ áo cà sa đã trải qua mấy ngàn năm Phật pháp tôn quý, Tiểu Phàm dâng cho bà nội thái hậu, hy vọng bà nội phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Lão thái hậu thành kính tiếp nhận, cầm áo cà sa trên tay, mỉm cười nói: “Một món lễ vật quý trọng như vậy, Tiểu Phàm, con thật có lòng, ai gia rất thích.”

Vẻ mặt của Thiên Thịnh Đế cũng hoàn toàn kinh ngạc: “Tiểu Phàm, không thể tưởng tượng được, con lại có thể niệm được một bài kinh Phật thâm sâu như vậy, bình thường thấy con ở bên cạnh mẫu hậu chỉ toàn nô đùa ầm ĩ, vậy mà lại có thể lĩnh ngộ Phật pháp cao thâm thế này, quả nhiên là rất đáng khen!”

Tiểu Phàm chắp hai tay lại, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng thúc thúc, Phật pháp vô biên, biển học vô bờ, Tiểu Phàm chỉ biết sơ sơ, mẫu thân nói sống đến già, học đến già, cho dù mình có hiểu biết cao thâm cỡ nào thì vẫn còn có người cao thâm hơn nữa.” Thời điểm quan trọng, bé lại lôi mẹ mình ra nói.

Thiên Thịnh Đế nghiêm túc gật đầu: “Mẫu thân của con nói không sai, biển học vô bờ, không ngờ mẫu thân của con cũng là một vị cao nhân.” Trước kia quả thực là ông đã nhìn lầm rồi, Thiên Thịnh Đế âm thầm cảm thán.

Hạ Thiên ngồi bên dưới, nghe thấy hoàng đế nói câu này thì suýt chút nữa phun trà, cũng may là nàng cố gắng nuốt nuốt vài cái, rốt cuộc cũng trôi, cao nhân . . . nàng là cao nhân . . . .

“Mẫu hậu, người có thể cho trẫm nhìn chiếc áo cà sa đó một lần được không? Trẫm chưa từng nhìn thấy món bảo bối nào của nhà Phật quý giá như thế , hôm nay không những có thể được nhìn thấy viên xá lợi của Thái Phật viện, lại còn có thể nhìn thấy chiếc áo cà sa này, quả nhiên là được mở rộng tầm mắt.”

Lão thái hậu cẩn thận đưa bảo bối ra, Thiên Thịnh Đế nhận lấy, sau đó nâng niu trong tay, quan sát tỉ mỉ trong chốc lát, lại đột nhiên kỳ quái hỏi: “Ủa? Sao trẫm cảm thấy, mấy cái mảnh vải này giống như là được chắp vá ấy nhỉ?”

Ngụm trà vừa vào trong miệng Hạ Thiên hoàn toàn bị phun ra, ngay cả Tiểu Phàm cũng kinh ngạc mở to mắt, ai da, hoàng thượng thúc thúc này quả nhiên là lợi hại, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra, cái áo cà sa này là do mẫu thân dùng từng miếng vải vụn để chắp vá lại . . . .
Bình Luận (0)
Comment