Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 181

Ta tên là Ân Dã Thần, là tam hoàng tử đương triều, mẫu phi của ta là muội muội của Hướng thừa tướng, mặc dù là thiên kim tiểu thư nhưng bà vẫn hy vọng có thể rời khỏi hoàng cung, sống một cuộc sống tự do tự tại trên thảo nguyên bao la rộng lớn, thế nhưng, mẫu phi yêu phụ hoàng, vậy nên bà vẫn không nỡ rời đi.

Nghe cậu nói, lúc ta được sinh ra, mẫu phi đã khóc thật lâu, bởi vì có ta, cho nên bà càng muốn được sống một cuộc sống nơi thảo nguyên, rời xa khỏi hoàng cung, thật xa, thật xa.

Phụ hoàng rất yêu thương mẫu phi, vậy nên đã đặt tên cho ta là Dã Thần.

Thương ưng tại dã, thiên tế hồng thần. (chim ưng sống ở nơi hoang dã, ngày ngày tự do dưới vòm trời bao la rộng lớn.)

Phụ hoàng hy vọng ta có thể thay thế mẫu phi, hoàn thành tâm nguyện của bà.

Tam cung lục viện, phụ hoàng chỉ độc sủng mẫu phi, thế nhưng thân thể của mẫu phi không được tốt, luôn phải điều dưỡng, mãi đến khi ta được năm tuổi, mẫu phi mới sinh ra đệ đệ, đệ đệ của ta rất xinh xắn đáng yêu, từ lần đầu tiên nhìn thấy đệ ấy thì trong lòng ta liền quyết định, ta nhất định phải thay mẫu phi và phụ hoàng chăm sóc cho đệ ấy thật tốt.

Phụ hoàng cũng vô cùng cao hứng, lại còn kích động nói ta và đệ đệ không hổ là huynh đệ ruột, ngay cả vết bớt cũng nằm cùng một vị trí.

Lúc ấy, quả thực là ta đã vui đến nỗi muốn bay lên, bởi vì đó là bằng chứng chứng minh chúng ta là huynh đệ.

Phụ hoàng muốn phong mẫu phi làm hoàng hậu, ngày ngày ta đều kéo theo đệ đệ chơi đùa, lúc đệ đệ một tuổi thì đã học được vài bước đi chập chững, lúc nào cũng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy theo sau lưng ta, thật đáng yêu!

Ta cho rằng, hạnh phúc cứ thế mà lớn lên cùng chúng ta, lại không ngờ, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước.

Ngày đó, mẫu phi mang theo ta về nhà cậu, bởi vì đại lễ sắc phong cũng sắp bắt đầu rồi, mẫu phi muốn chuẩn bị rất nhiều thứ, vậy nên bà tranh thủ về nhà lấy thêm một ít đồ.

Nhưng ta và mẫu phi vừa ra khỏi cung chưa được bao lâu thì xe ngựa đột nhiên lại bị mất khống chế, cứ thế mà lao thẳng về phía trước, tách ra khỏi đoàn hộ vệ hộ tống chúng ta, hai mẹ con ta cứ thế mà bị chiếc xe ngựa đưa đến khu rừng bên ngoài thành.

Khi đó trời rất tối, dường như là sắp đổ mưa, ta và mẫu phi vất vả lắm mới trèo ra được khỏi xe ngựa, thế nhưng trước mắt lại đột nhiên xuất hiện đám sát thủ áo đen che mặt.

Lúc ấy, mẫu phi đã biết có gì không ổn, bà tranh thủ đẩy ta ra rồi hét to: “Thần nhi, chạy mau! Chạy mau đi! Mau lên!”

Có vài người hộ vệ đang giao đấu với mấy tên áo đen, ta lo lắng chạy về phía mẫu phi, muốn kéo bà chạy trốn, thế nhưng thân thể của mẫu phi yếu ớt, chỉ chốc lát sau, mấy tên áo đen kia đã đuổi tới!

Ta quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy mấy người hộ vệ kia vẫn đang cố gắng giao đấu với đám người áo đen, kéo dài thời gian cho chúng ta chạy trốn!

Nhưng đám người áo đen quá đông, đã có ba tên trong số đó đuổi đến, chúng cầm kiếm muốn giết ta và mẫu phi.

Cũng không biết mẫu phi đột nhiên lấy khí lực ở đâu ra, lại chặn được một đòn của tên áo đen, rồi lại cầm một tảng đá lớn đập vào đầu hắn, sau đó tranh thủ bảo ta mau chạy trốn.

Ta sợ hãi đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích: “Mẫu phi, chúng ta cùng đi . . .”

Một tên áo đen khác lại đột nhiên nhắm về phía ta, sắc mặt của mẫu phi tái nhợt đến dọa người, bà lấy hết sức lực nhào tới, dùng tay không đỡ một kiếm của tên áo đen, thanh kiếm sắc bén trong nháy mắt cứa vào bàn tay của mẫu phi, máu chảy đầm đìa, thế nhưng mẫu phi cũng không buông tay, còn gắt gao cắn vào cổ của hắn, khiến hắn mất một mảng da lớn, rốt cuộc thì tên đó cũng bị mẫu phi cắn chết!

Cả người mẫu phi đều là máu, cuối cùng bà nhào về phía tên áo đen còn lại, lớn tiếng hô: “Thần nhi, mau chạy đi . . . mau chạy đi . . . Vĩnh viễn không được quay lại! Đi mau! Đừng bao giờ trở về nữa!”

Sau đó, ta thấy tên áo đen cầm trường kiếm cắm thẳng vào ngực mẫu phi, mà mẫu phi cũng không yếu thế, kéo theo hắn đồng quy vu tận.

Cho đến rất nhiều năm về sau, ta vẫn không rõ, vì sao một người trói gà không chặt như mẫu phi lại có thể giết chết ba tên sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh?

Sư phụ nói với ta rằng, đó là vì tình yêu.

Mẫu phi yêu ta, vậy nên bà đã dùng hết khả năng để bảo vệ ta bình an, để cho ta được an toàn rời đi.

Ta được sư phụ Độc vương đưa đến Độc Vương cốc, ngây ngốc ở đó hơn mười năm, cho đến khi sư phụ của ta qua đời, ta mới ra khỏi cốc, sau đó lại nghe được tin tức, có một tam hoàng tử khác ở trong cung.

Ta rất tức giận, hắn ta lại dám đoạt lấy thân phận của ta! Đây chắc chắn là kẻ đã hãm hại ta và mẫu phi, nhất định là hắn! Ta chỉ hận không thể bay về kinh thành ngay lập tức để giết hắn, báo thù cho mẫu phi, nhưng mẫu phi đã từng nói, ta không được phép trở về, vĩnh viễn không thể trở về.

Ta chỉ có thể ở lại Độc Vương cốc, sống cô độc một đời một kiếp, ta đã tự đặt cho mình một cái tên, gọi là Nhậm Diệc, phát âm gần giống với ‘Nhân nghĩa’, ta cũng luôn tự nhắc nhở chính mình, hai từ ‘nhân nghĩa’ này chả có ý nghĩa gì cả, chỉ khi nào ngươi nắm trong tay sinh mạng của tất cả mọi người trong thiên hạ, khi đó, ngươi chính là nhân, ngươi chính là nghĩa! Vì vậy, ta bắt đầu giết người, không ngừng giết người, khiến bọn họ phải sợ ta, đặt cho ta một cái danh hiệu, gọi là Độc Thánh.

Cho đến khi ta gặp được nàng, Hạ Thiên.

Nàng là một cô gái rất đặc biệt, nàng ngã từ trên cao xuống vách núi, trực tiếp rơi thẳng vào trong Độc Vương cốc, toàn thân chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, mắt vẫn nhắm nghiền mà lại mê sảng nói: “A, mụ nội nó, rốt cuộc mình đã xuyên trở về rồi! Không khí ở hiện đại thật tốt, chỉ tiếc là không thể tìm được cái nữ nhân đáng chết kia để báo thù!”

Ta lập tức bị chọc cười, vì vậy, ta quyết định cứu nàng. Nàng là người con gái đầu tiên tiến vào cuộc đời ta, ta lại vô tình bị nàng hấp dẫn, cho đến khi thích nàng, cho đến khi yêu nàng, biết nàng mang thai, có lẽ nàng đã có phu quân, thế nhưng ta vẫn liều lĩnh yêu nàng.

Ta nỗ lực chăm sóc cho nàng và đứa bé, nhưng đã quen giết người bao năm, bây giờ ta lại không biết phải chăm sóc cho người khác thế nào, lúc nào cũng vụng về làm hỏng chuyện, còn suýt chút nữa thì đốt cháy cả phòng bếp, ta cho rằng nàng sẽ ghét bỏ ta, không ngờ nàng lại kéo tay ta rồi bật cười ha hả: “Haha, rốt cuộc lão nương đã tìm được một người ngu ngốc hơn mình rồi! Haha ——”

Ta yên lòng, biết rõ tính cách của nàng vô cùng đặc biệt, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán, ta thật sự đã yêu nàng sâu sắc, dù biết rõ nàng muốn đến kinh thành, thế nhưng ta cũng nguyện ý đi theo nàng!

Vậy mà sau khi trở về kinh thành, không những ta đã được gặp lại đệ đệ thân yêu của mình, lại còn gặp được nam nhân kia.

Sự xuất hiện của nam nhân kia khiến tay chân ta luống cuống, hắn là Ân Tịch Ly, là hoàng thúc của ta, là phụ thân của Tiểu Phàm! Ta sợ, sợ Hạ Thiên sẽ trở về bên cạnh hắn, vậy nên ta đã lấy hết toàn bộ dũng khí, dứt khoát nói với nàng: “Chúng ta hãy đến thảo nguyên đi, mang theo Tiểu Phàm, ba người chúng ta sẽ không bao giờ xen vào chuyện thế tục hồng trần nữa, cùng nhau đến thảo nguyên ẩn cư, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, có được không?”

Đến thảo nguyên là nguyện vọng của mẫu phi, ta muốn giúp mẫu phi hoàn thành tâm nguyện này, mà điều này cũng là lý tưởng của ta.

Nhưng nàng lại nói với ta rằng, nàng sắp thành thân, nàng thích hoàng thúc, nàng muốn gả cho hắn!

Trong phút chốc, thế giới trước mắt ta dường như sụp đổ, nhưng mà, ta thật sự yêu nàng, dù đến bây giờ ta vẫn chưa nói với nàng, nhưng ta thật sự rất yêu nàng, ta không muốn thấy nàng đau khổ, vậy nên, ta chỉ có thể thành toàn cho nàng, nhưng mà, hoàng thúc nhất định cũng phải yêu nàng! Nếu như hoàng thúc không yêu nàng, thì cho dù phải trả cái giá lớn thế nào, ta cũng sẽ cướp nàng trở về!

Nhưng rồi sự thật đã chứng minh, hoàng thúc thật sự yêu nàng, tình yêu của hoàng thúc dành cho nàng so với ta không hề ít hơn, tại thời khắc sinh tử trước mắt, hoàng thúc nguyện ý gạt bỏ tất cả, kể cả tính mạng của mình, chỉ để cứu nàng, ta biết, ta đã thua hoàn toàn, chỉ sợ cả đời này cũng không còn cơ hội được nắm tay nàng, cùng nhau cưỡi ngựa đi trên thảo nguyên nữa.

Ta nhìn bọn họ thành thân, nhìn bọn họ bái đường, đêm tân hôn, ta đứng ở một nơi mà bọn họ không nhìn thấy, canh giữ suốt cả đêm.

Đến giữa trưa ngày hôm sau nàng mới ra khỏi cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc, giây phút này, ta đột nhiên cảm thấy mình đã có thể buông tay rồi.

Yêu một người không nhất thiết là phải có được, chỉ cần nàng hạnh phúc, như vậy là đã đủ rồi.

Ta cười, tỏ vẻ thoải mái giả vờ đi lướt qua nàng, cất tiếng chào hỏi, nàng ngượng ngùng nở nụ cười với ta, nụ cười ấy rất đẹp, vừa xấu hổ lại có chút nhút nhát, là nụ cười xinh đẹp nhất mà ta từng được thấy.

Vì vậy, ta đứng trước mặt nàng, vô cùng chân thành nói với nàng: “Tiểu Thiên Thiên, ta yêu nàng.”

Nàng choáng váng, có lẽ bởi vì biểu hiện của ta quá mức nghiêm túc, vậy nên nàng cũng không giễu cợt ta giống như mọi khi, cũng không nói đùa lại cùng ta.

Ta rất thỏa mãn, lại vẫn như bình thường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của nàng, sau đó mỉm cười tiếp tục nói.

“Ta yêu nàng, không phải là thổ lộ, chỉ là chúc phúc mà thôi.”

Lời chúc phúc mang theo cả tình yêu của ta, chúc cho nàng vĩnh viễn được hạnh phúc, ít nhất thì nàng cũng đã biết, rằng ta yêu nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn.

Ta nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cười to rồi bước đi, khoảnh khắc đó, trời đất như rộng mở, tâm tình phi dương. (đại khái là phấn khởi, phấn chấn, bay bổng v.v… thấy để nguyên hay hơn nên để nguyên :) )

END
Bình Luận (0)
Comment