Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 2

Bóng rừng bạt ngàn, núi cao sừng sững, dòng nước theo khe nứt cuồn cuộn chảy ra ngoài, băng qua núi rừng, một màu xanh biếc giữa tháng tư đầu hạ bao phủ cả ngọn đồi, khắp nơi tươi tốt hòa cùng những tia nắng ấm áp.

Ngồi bên dòng nước xiết, Hạ Thiên nâng hai tay ôm má, ngơ ngẩn nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt mình, cuối cùng cũng không khỏi thất vọng thở dài một tiếng: “Không thể nào. . . . .”

Nàng mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Tại sao lại có thể xuyên qua, rõ ràng là mình rớt xuống cầu Tây An mà, chẳng lẽ ở đó có đường hầm không gian thông với nơi này?”

Lắc lắc đầu, Hạ Thiên rầu rĩ bĩu môi, làm sao bây giờ, còn có cách nào quay trở về không?

Ngôn Hoan a Ngôn Hoan, cậu chắc chắn sẽ không ngờ đến, tớ như vậy mà lại tự nhiên xuyên đến cái nơi này. . . .

Đều là tại mấy tên cảnh sát đáng ghét đó, nếu bọn họ không đuổi theo thì nàng cũng sẽ không hoảng sợ mà bỏ chạy, tức nhất là vẫn cứ khăng khăng nói nàng bán thuốc giả. Sau khi ở trong lòng lặng lẽ ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà bọn họ, Hạ Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy.

Được rồi, nàng thở dài, sống ở đâu thì yên ở đấy, dù sao nàng cũng là cô nhi, đến chỗ nào cũng có thể sống được, chỉ là không còn có thể gặp được Ngôn Hoan nữa rồi. . . . .

Nhìn bộ dáng chật vật, cà chua trứng thối dính đầy trên người mình, Hạ Thiên mếu máo, lại nghĩ tới chuyện quan trọng và lâu dài trước mắt, nàng không có nơi để tắm rửa, không có nơi để ăn cơm, không có chỗ ở, quan trọng nhất là, nàng không có tiền. . . . . . .

“Đáng chết, tại sao mình đến chỗ nào cũng đều là hai bàn tay trắng vậy?” Hạ Thiên ngửa mặt lên trời cảm thán, chiếc cằm nhọn hơi hất lên tạo thành một đường cong, khinh bỉ nhìn lão thiên chết tiệt.

Ánh mắt xẹt qua ba cái túi vẫn còn đeo trên người, xem ra, nàng phải làm lại nghề cũ rồi. . . .

“Đến đây, vào xem vào xem, ngàn vạn lần không thể bỏ qua, giảm giá “Hùng Vĩ Ca”, chỉ cần một viên, bảo đảm ** của ngươi hàng đêm khỏe như Ngưu Lang. . . . .”

(Hùng Vĩ Ca : Viagra – thuốc chữa liệt dương =.= … )

Mặt trời rọi xuống đỉnh đầu, trên phố người đến người đi, một cái bàn được đặt ngay đầu đường khiến cho mọi người rất dễ nhận ra, chỉ thấy một vị công tử đeo mặt nạ ngọc đang ngồi lặng im.

Hạ Thiên nằm bò lên trên bàn, hữu khí vô lực thở dài, ánh mặt trời rọi xuống chiếc mặt nạ, tản mát ra một loại ánh sáng khác thường.

Coi như nàng may mắn hơn tất cả những nhân sĩ xuyên qua một điều là trang bị đầy đủ, bao lớn bao nhỏ trên người vẫn hoàn hảo không có tổn hại gì, nhưng lừa gạt lại là một chuyện bi thảm nhất.

Ở cổ đại thật không dễ dàng để lừa gạt người khác, kiếm tiền lại càng khó khăn hơn, nàng lôi một đống thuốc tráng dương đem ra bán, liên tiếp mấy ngày mà chỉ mới bán được vài hộp, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng phải nàng sẽ chết đói sao?

Nơi này không phải là thế kỷ 21, ngày đó khi vừa mới xuyên qua, cũng bởi vì nguyên nhân mặc quần áo ngắn ngủn mà thiếu chút nữa nàng bị người ta ném rau dưa tới chết. Nếu để cho người ta nhìn thấy một nữ tử mà ngồi bán mấy cái thứ này thì chắc bọn họ sẽ đem nàng đi dìm lồng heo mất. Vì suy nghĩ cho đại cục sau này, nàng đành phải dùng một hộp “Kim kê thận bảo” mới nhất để đổi lấy hai bộ nam trang và một cái mặt nạ, bỏ đi tất cả những phiền toái không cần thiết, sau đó oanh oanh liệt liệt ngồi ở đây.

“Làm sao bây giờ?” ngẩng đầu đón ánh mặt trời, nhìn những cái bóng lúc sáng lúc tối chiếu rọi trên mặt đất, Hạ Thiên khoa trương vò đầu bứt tai, nặng nề than thở, chẳng lẽ mình thật sự phải đổi nghề sao?

“Oa?” Bỗng nhiên hai mắt của Hạ Thiên sáng lên, nàng trông thấy một vị thiếu gia tay cầm quạt che trước mặt, đang đi về phía mình.

Khách tới cửa! Hạ Thiên cực kỳ kích động, đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ híp lại thành một đường chỉ, vui vẻ niềm nở ngồi ngay ngắn, chờ vị khách kia đi đến gần.

“Cái kia. . . . .Khụ khụ, Lý Thượng thư đại nhân giới thiệu ta qua đây. . . . .” Vị thiếu gia nọ mở miệng, trên khuôn mặt là một mảng đỏ bừng đã lan tới tận mang tai, xem ra là vô cùng ngây thơ.

“Thì ra là Lý Thượng thư.”

Vài ngày trước, mấy tên hạ nhân ở phủ Thượng thư bởi vì muốn nịnh bợ Lý Thượng thư, cho nên lén lút đến chỗ nàng mua một hộp, không ngờ chỉ sau vài ngày, người đó lại tới nữa, nói rằng Thượng thư đại nhân khen thứ thuốc này thật sự kì diệu cho nên lại muốn mua thêm một hộp đem về, nghĩ đến người này cũng là nghe Lý thượng thư nói mà tới đây.

“Công tử cũng tới để mua thuốc sao? Vừa đúng hôm nay hàng mới về không ít, có muốn xem thử một chút hay không?” Hạ Thiên nhiệt tình tiếp đón.

“Không, không, không, cái kia. . . . .” Thiếu gia nọ vội vàng xua tay, mặt càng đỏ hơn, cây quạt che trước mặt khiến cho người ta không thể nào nhìn ra được vẻ mặt thật sự của hắn.

“Ừm, cái nào?” Hạ Thiên giương lên một nụ cười tươi như hoa.

“Cái này cái này.” Hắn chỉ vào mấy cái hộp kỳ quái được đóng gói, bày biện ở trên bàn: “Thật sự hữu hiệu sao?”

“Đương nhiên, ta nói, cái thuốc “Hùng Vĩ Ca” này, chỉ cần một viên thôi, đảm bảo sẽ khiến cho ** của ngươi hàng đêm khỏe như Ngưu Lang. . . .”

“Ngưu Lang?” Vẻ mặt hắn mờ mịt.

“Khụ khụ, ý của ta là rất mạnh, cực kỳ cường tráng. . . .”

“Thật sự hiệu nghiệm như vậy. . . . .?” Hắn động tâm, trong nháy mắt, chân mày nhếch lên thật cao, dường như là rất vui mừng.

“Đương nhiên, ngươi không tin ta thì cũng phải tin “Hùng Vĩ Ca” của ta, nếu không, ngươi cứ mua một hộp “Dục tiên hoàn” về dùng thử, bảo đảm sau khi ăn xong ngươi sẽ dục tiên dục tử, giống như là đang bay ở trên mây vậy!”

Đôi mắt của hắn sáng lên, miệng vừa hô to “tuyệt” một tiếng đã chuẩn bị móc bạc ra để mua.

“Ngươi đang làm cái gì ở đây vậy—— ?” Bỗng nhiên, từ sau lưng hắn truyền đến một giọng nói, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống vài phần, lạnh tới cực điểm.

Vị thiếu gia nọ yếu ớt quay đầu lại: “Tam, tam ca. . . . .”

Hạ Thiên nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một người mặc hắc bào đen như mực, giọng nói giống như từ Diêm La truyền tới, lạnh đến mức tận cùng.

Vị thiếu gia rùng mình một cái, lặng lẽ liếc Hạ Thiên, rụt đầu nói: “Mua, mua đồ. . . . . .”

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hạ Thiên, những nơi tầm mắt lướt qua, toàn bộ đều trở nên rét lạnh.

Hạ Thiên cực kỳ không có chí khí, run lẩy bẩy, yếu ớt thu tay lại, đem “Hùng vĩ Ca” nhét trở về dưới bàn, trực giác nói cho nàng biết, gã nam nhân này không dễ chọc.
Bình Luận (0)
Comment