Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 28

Con ngươi thâm thúy, Ân Tịch Ly yên lặng, chăm chú đưa mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài vỗ một cái, giống như là đang gọi người đến.

Hạ tay xuống, một tên gia đinh tiến vào, đem đống đồ để trên mặt đất: “Vương gia, tất cả đều ở đây!”

Hạ Thiên nhìn mấy thứ đồ bị ném rải rác trên mặt đất, mắt cứ trố ra, “Hùng vĩ ca” , “Đại Lực Kim Cương Hoàn” , “Dục tiên hoàn” . . . . .

Đây. . . đây không phải là hành lý của mình sao? Hạ Thiên tức giận, tên đại thúc thối tha này vậy mà lại đem đồ đạc của nàng trộm hết về đây!

Xem như không cảm thấy lửa giận của Hạ Thiên, Ân Tịch Ly chỉ lạnh lùng nói: “Mạc quản gia, đem đồ đạc của nàng mang đi, bổn vương muốn đích thân dạy dỗ nàng!”

Dứt lời, hắn túm cái đuôi ngựa nhỏ của Hạ Thiên, kéo nàng từ từ đi tới hậu viện.

Hạ Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, đại thúc cặn bã, đại thúc hỗn đản! Gào khóc. . . .Nàng sẽ báo thù! Nhất định sẽ báo thù!!

*

Chín đoạn hành lang gấp khúc, những dây leo dài phủ đầy trên lan can, hương thơm hoa cỏ ngập tràn bốn phía, thấm vào lòng người, trong Ly vương phủ, mọi thứ đều xinh đẹp như vậy, ngoại trừ. . . .

“Hạ Thiên, ngươi. . .cái xú nha đầu chết tiệt này! Ngươi dám đem tranh vẽ giang sơn của phụ hoàng ta ban thưởng mang đi đốt! Ngươi. . . .ngươi cũng biết đó là bảo vật cống phẩm!”

Bảo vật cống phẩm? Làm ơn, cái này cùng lắm chỉ xem như là một bức tranh màu sắc rực rỡ, nàng còn tưởng là do con chó con mèo thiếu đạo đức nào tè bậy ở trên mặt nữa, đương nhiên, những lời này nàng không dám nói ra.

Một lúc sau. . . . . .

“Hạ Thiên, ngươi. . . .chết tiệt. . . .ngươi đem tấu chương của bổn vương giấu đi đâu vậy? Đây là tấu chương vô cùng khẩn cấp, vậy mà ngươi. . . . . .”

A a. . . vô cùng khẩn cấp? Quan trọng như vậy sao? Hạ Thiên rụt rụt cổ, ở trong lòng yên lặng gào thét, thực xin lỗi nha đại thúc, người ta đi toilet, ngồi nhà xí nhưng lại quên mang theo giấy súc, cho nên tiện tay, vớ ngay một mớ giấy mà lại không biết đó là tấu chương, đem nó thành giấy súc mà sử dụng. . . .

Đương nhiên. . .đương nhiên những lời này nàng không dám để lộ ra nửa chữ.

Lại một lúc sau. . . .

“Hạ Thiên! Ngươi. . . .Ngươi. . .Xú nha đầu đáng giận! Ngươi dám đốt thư phòng của bổn vương! Ngươi. . . .Bổn vương muốn làm thịt ngươi!”

A A A. . . . đại họa lại đến nữa rồi! Nhất thời không nắm chắc, vậy mà lại làm cháy hết cả thư phòng của đại thúc! Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng chuẩn bị chạy trốn.

“Muốn chạy sao? Trở về cho bổn vương!” Ân Tịch Ly rống to.

“Ưm, ai thèm quan tâm ngươi nha, ngươi bảo ta không chạy ta sẽ không chạy sao? Ta cũng không phải là kẻ ngốc!” Giọng nói rõ ràng của Hạ Thiên từ xa truyền đến.

Tức giận! Ân Tịch Ly phẫn nộ, tuấn nhan tựa như điêu khắc đang bừng bừng lửa giận, bỗng nhiên hắn vươn tay, chụp lấy một cung tên, kéo dây căng tròn.

“Bổn vương đếm tới ba! Một, hai. . . .”

Hạ Thiên quay đầu liếc mắt một cái, ngay lập tức ba hồn bảy vía cảm thấy khiếp sợ, hắn. . . hắn. . . hắn sẽ không bắn thật đấy chứ?

“Ba. . . .” Tiếng gió rít gào, mũi tên nhọn đột nhiên phóng lên, xé gió kêu to, lao thẳng một đường đến chỗ Hạ Thiên.
Bình Luận (0)
Comment