Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 36

Đột nhiên, một chân của Hạ Thiên bước hụt vào trong khoảng không, nàng kêu lên một tiếng thảm thiết, tay vung loạn xạ vào trong không trung, mong có thể nắm được một thứ gì đó để tránh cho mình không bị rơi xuống nước.

Bàn tay bỗng chạm vào được một tấm vải mềm mại, Hạ Thiên vui mừng, túm được rồi!

Cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, cái nàng tóm được chính là áo choàng mà khi nãy Vương gia đại thúc vừa mặc vào lúc mới tắm xong.

Túm như vậy khiến cho tấm áo choàng không chịu nổi sức lực to lớn, hoa hoa lệ lệ bị kéo xuống, để lộ ra vòm ngực cường tráng không một vết sẹo của Vương gia đại thúc, trên bả vai trái có một cái bớt, hình dáng tựa như một đóa hoa sen yêu nghiệt đỏ sẫm, xuống chút nữa, hai chấm đỏ hồng lộ ra trong không khí, xuống thêm chút nữa. . . . Cái kia. . . cái kia. . . .

Khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ rực, nàng nâng hai tay che mắt lại một cách thảm thương: “Ta không nhìn thấy, cái gì cũng chưa nhìn thấy, a ——!”

Ùm một tiếng, nàng rơi xuống hồ nước, sau đó, chú rắn kia bị quăng lên thật cao, cuối cùng cũng rớt xuống bên cạnh hồ nước, bị ném tới đầu óc choáng váng, bò tới bò lui mà không biết phải đào tẩu đường nào, rốt cuộc vung đuôi lên, cũng bò vào trong hồ nước nóng.

“Hạ, Thiên!”  Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, Ân Tịch Ly gằn từng chữ, cơn tức giận khổng lồ đang dần dần ngưng tụ, ngay lập tức bạo phát.

“Có!”  Hạ Thiên nín thở ở trong nước, không dám ngẩng đầu lên, một tay bịt mũi, một tay từ trong nước vươn ra, giơ cái áo choàng lên cao: “Ở đây, ở đây . . . .”

Sắc mặt của Ân Tịch Ly lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức không thốt nên lời.

Hạ Thiên đáng thương ở trong nước đang nín thở đến sắp không chịu nổi, vậy mà Vương gia đại thúc vẫn còn chưa cầm lấy áo choàng để mặc vào, nàng nghĩ thầm, hắn muốn hại nàng đau mắt hột sao. . .?  Thật sự là sắp không nhịn được, nàng nhắm mắt lại, bơi vào bờ, ném áo choàng qua: “Cái kia, haha. . . . Đại thúc, người ta không nhìn thấy cái gì hết, người mau mặc vào đi, mau mặc vào đi. . . .”

Ân Tịch Ly nắm chặt hai quả nắm đấm, hít thật sâu vào một hơi, cố gắng kiềm chế ý muốn đá bay nha đầu kia ra ngoài, hắn tiến lên phía trước, cầm lấy áo choàng. . . . .

“A! Con rắn thúi! Ngươi dám cắn ta!”

Bàn tay của Ân Tịch Ly vừa đụng vào chiếc áo choàng, Hạ Thiên đột nhiên mạnh mẽ vung tay lên, từ trong hồ nước vọt tới, đầu của nàng ngay lập tức đập vào mũi của Ân Tịch Ly, đừng nghĩ rằng Hạ Thiên nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy, va chạm mạnh như thế, đôi bàn chân của vị Vương gia đại thúc lại không hề có phòng bị, cứ thế mà oanh oanh liệt liệt ngã về phía sau. . . . .

“Xong rồi. . . . . .”  Hạ Thiên không kịp ngưng lại lực va đập của chính mình, đè ầm ầm ở trên người của Ân Tịch Ly, lúc ngã xuống, nàng chỉ kịp bi thảm nhắm mắt lại, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của chính mình.

Hai thân thể áp sát không chừa một chút khe hở, từng lọn tóc quấn vào nhau, vai kề vai, nhưng không có vẻ kiều diễm thướt tha, mà lại nồng đậm mùi thuốc súng, đậm tới mức khiến cho Hạ Thiên thật sự muốn khóc.
Bình Luận (0)
Comment