Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 97

Nàng lẩm bẩm một tràng, đa số Ân Tịch Ly đều không thể nghe thấy rốt cuộc nàng đang nói cái gì, nhưng đại khái, hắn mơ hồ có thể hiểu được.

“Viện trưởng là. . . . .”

“Là một loại xưng hô ở quê hương của chúng ta, là nơi chuyên thu nhận những đứa trẻ không cha không mẹ, nơi đó gọi là cô nhi viện, viện trưởng chính là người phụ trách cô nhi viện, mọi người chúng ta đều gọi là Viện trưởng.”

“. . . . . . .” Thì ra, nàng là cô nhi.

Nhưng mà không đúng! Nàng không phải là Hướng Linh Lung sao? Là nữ nhi của nhất phẩm Thừa tướng vương triều Vũ Trinh, sao lại có thể là cô nhi?

Đôi mắt của Ân Tịch Ly trở nên thâm trầm, mi tâm lạnh lẽo nhíu lại, chợt nhanh chóng lóe lên một tia nghi hoặc, hắn há miệng thở dốc, muốn hỏi vì sao nàng lại là cô nhi, nhưng lời nói vừa đến miệng, lại thủy chung không thể nói ra thành lời.

Hắn phải hỏi điều gì nữa đây? Ngày đó trong cuộc thi hội, chính miệng nàng đã nói, tên mình là Hướng Linh Lung, như vậy thì sẽ không thể sai rồi, có lẽ đêm nay, nàng chỉ cố tình nói như vậy thôi.

Nhớ tới lời nói của Ân Dã Thần nói với mình mấy ngày trước, không cần nhắc tới chuyện hòa thân trước mặt nàng, tránh cho nàng bất mãn với thánh chỉ của hoàng thượng rồi lại âm thầm bỏ trốn, đến lúc đó e rằng không thể tìm được người nữa.

Vì thế, lời nói của Ân Tịch Ly vài lần đã muốn ra khỏi miệng, muốn hỏi vì sao nàng lại trốn hôn, muốn hỏi vì sao nàng lại không đồng ý gả cho hoàng tử của Hoằng Việt quốc, nhưng chung quy lại không thể nào nói ra.

“Mặc kệ là thế nào, nếu đã là sinh nhật ngươi thì nhất định phải có quà rồi.” Ân Tịch Ly nói, cho dù hôm nay có phải là sinh nhật của nàng hay không, hiện giờ bọn họ đã nói như vậy, tuy rằng hắn không có chuẩn bị lễ vật, nhưng cũng không thể nào đến tay không được, ngẫm nghĩ một hồi, hắn gỡ khối kim loại đang đeo ở trên cổ mình, đặt vào lòng bàn tay của Hạ Thiên.”

“Đây là cái gì?” Hạ Thiên chớp chớp mắt: “Sắt?” Cảm giác ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay, không biết có phải là do nhiệt độ từ cơ thể của hắn hay không. . . .

“Không sai, là sắt!” Ân Tịch Ly gật gật đầu, con ngươi tối đen như mực tha thiết và chân thành nhìn nàng chăm chú.

“. . . . . .Đại thúc, ngươi thật keo kiệt, sinh nhật người ta mà lại tặng một miếng sắt chả có gì thú vị.” Hạ Thiên bĩu bĩu môi, vô cùng không cam lòng nói.

Tuy là nói vậy, nhưng nàng vẫn cẩn thận đem miếng sắt đeo lên trên cổ mình, nhiệt độ ấm áp từ miếng sắt cũng có thể làm ấm lòng nàng, đem toàn bộ tình cảm ấm áp đó truyền thẳng vào trong tim.

“. . . . .” Ánh mắt của Ân Tịch Ly xem thường liếc nhìn nàng một cái, miếng sắt chả có gì thú vị ư? Đây chính là một mảnh huyền thiết trăm năm khó tìm, có thể làm cho người ta đông ấm hè mát, nâng cao tinh thần, làm cho đầu óc thanh tỉnh, hắn đã mang theo bên mình hai mươi mấy năm rồi, còn chưa có rời khỏi người lần nào đâu đấy.

“Vậy ngươi muốn lễ vật như thế nào?” Tuy rằng rất bất mãn nhưng hắn vẫn thật nhẫn nại hỏi xem nàng muốn gì.

Hạ Thiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Mười vạn lượng hoàng kim!”

“. . . . . .”

Hạ Thiên nhìn thấy khóe mắt đại thúc run rẩy, dường như rất không hài lòng, lại vội vàng sửa miệng, ủy khuất nói: “Vậy. . . . Mười ngàn lượng hoàng kim thì thế nào?”

“. . . . . .”

“Vẫn không được sao. . . . . . Một trăm lượng hoàng kim đã được chưa?”

Khóe miệng của Ân Tịch Ly run rẩy: “Thật tầm thường, ngoài hoàng kim ra, ngươi không còn muốn thứ gì khác nữa sao?”

“Đương nhiên là có!” Hạ Thiên nhìn hắn: “Nhưng mà cái ta muốn, chỉ sợ rằng đại thúc không thể cho được rồi.”

“Nói bậy, bổn vương muốn cái gì mà không có, trừ bỏ trăng sao trên trời, chỉ cần ngươi mở miệng, bổn vương đều có thể đưa.” Ân Tịch Ly không chút suy nghĩ nói, hắn đường đường là Vương gia, quả thật là muốn gì được nấy.

Hạ Thiên cũng chỉ cười cười, nhưng không trả lời.

Nàng không thể nào nói ra, cái nàng muốn chính là —— về nhà.

Hắn không thể làm được, cho nên, nàng cũng không cần thiết phải mở miệng.

Ăn xong ba xâu thịt nướng, Hạ Thiên thỏa mãn vuốt ve cái bụng tròn, cảm thán nói: “Aizz, tuy rằng cổ đại không có nhiều vật liệu như ở hiện đại, nhưng ít ra vẫn có thể no bụng, không sai, quả không sai.”

Nói xong, lại nhìn đến cánh tay của Ân Tịch Ly, sau đó đưa miệng tới gần, dùng tay áo của hắn lau đi cái miệng nhỏ đang dính đầy dầu mỡ.

Ân Tịch Ly đen mặt, chán ghét nhăn mày: “Sao ngươi không tự lấy áo của mình mà lau!”
Bình Luận (0)
Comment