Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 31

Kim Lôi Thạch một lần nữa xuất hiện trên cơ thể của Ôn Nhiên Thần. Lôi từ quấn lấy hàng vạn mạch máu. Làn da giống như trực vỡ ra. Mạch máu chạy dài trên cơ thể cô không ngừng co giật.


- Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?
Hắc Lang cười lạnh, thân hình cao lớn của hắn tiến lại gần. Thần thái nguy hiểm đến cực điểm.
Ôn Nhiên Thần ngay lúc này cũng bình thản ngước nhìn hắn. Đau đớn thật sự không còn cảm nhận được nữa. Kết giới sáng rực bao lấy thân thể cô. Trong nháy mắt, cơ thể cô biến mất vào hư không. Điều này khiến Hắc Lang không kịp trở tay. Đến khi định thần lại thì thứ còn sót lại dưới đất là mảnh lụa đen tuyền mà cô ta dùng để bịt mặt.


Ôn Nhiên Thần lại một lần nữa tỉnh dậy trong dược phòng. Thân thể cô lạnh buốt, giống như buổi sáng năm đó. Cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, kí ức bị Lôi Giáng ám ảnh tâm trí cô,đến tận giờ phút này cô vẫn còn cảm nhận được sự đứt đoạn của mạch máu. Cô bước xuống giường, cánh tay cũng vươn dài về phía ánh sáng nơi cửa sổ. Tiếng gió nhè nhẹ thổi vào không khí mang theo hương hoa đào. Ôn Nhiên Thần ngơ ngác chạm vào cổ tay mình. Lực tay cô giống như yếu ớt hơn bình thường rất nhiều. Cánh tay phải vung mạnh lên phía trước đấm vào ván gỗ ép. Lập tức một trận đau đớn chèn ép lên xương khớp khiến cô phải nhăn mặt rụt tay lại theo phản xạ.


Đau đớn từ bàn tay tê dại khiến tâm can cô như bừng tỉnh. Chuyện gì đã xảy ra với cơ thể cô. Cho dù cô vốn căm ghét thứ sức mạnh này. Nhưng cô không ngờ việc cơ thể đột ngột trở nên yếu ớt lại cảm thấy mất mát đến vậy.
Có phải đây cũng là một giai đoạn rối loạn sức mạnh như sư phụ đã nói. Hay do thần khí Kim Lôi Thạch kia. Điều gì đã xảy ra với cơ thể cô rồi.


Tiếng chuông bạc từ xa vang lên trong không khí, âm thanh vừa thanh vừa sắc. Nữ hầu thân cận xuất hiện sau cánh cửa.
- Tiểu Thư, Hắc Nhị Vương đang chờ ngoài đại môn.


Nhắc đến cái tên Hắc Nhị Vương khiến cho Ôn Nhiên Thần đột ngột căng thẳng. Hắn tìm đến ngay lúc này, ngay sau khi cô hoàn toàn mất hết sức mạnh sao. Nếu hắn nghi ngờ thậm chí nổi hứng giết người thì thế nào.


- Người không thể tiếp, cáo lỗi với Hắc Vương Gia, tiễn khách.


Ôn Nhiên Thần ngồi xuống bên tràng kỷ, vận khí chữa thương nhưng không thể. Điều quái quỷ gì đã xảy ra với cơ thể cô thế. Nội công đã hoàn toàn bị phế bỏ. Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa. Cô phát hiện thần lực đã biến mất, thể lực giống như bị rút sạch.
- Ta đã nói là tiễn khách..


Cánh cửa bị nội lực mạnh mẽ từ bên ngoài đánh bay. Tiếng rơi vỡ vang lên, thân thủ nhanh thoăn thoắt của các ám vệ bao vây lấy căn phòng. Nữ hầu của cô bị đánh trọng thương, thân thể bị một tên hộ vệ vác ngược trên vai.
Đi sau đám người nháo nhác là một thân ảnh áo đen. Ánh mắt hắn mang theo sự khát máu cùng nguy hiểm.


- Hắc Nhị Vương, ngài phá phủ, đánh người của ta... Như vậy là có ý gì?


Cơ thể yếu ớt của cô lúc này thật không khác nào lũ nữ nhân bạc nhược, sức lực trói gà không chặt. Giọng nói cũng vì thế mà rất nhẹ nhàng ủy khuất, giống như kẻ đối diện là tội đồ ác bá.
Hắc Lang lạnh lùng quét qua ánh mắt xanh của nữ nhân. Lòng bàn tay đã kích hoạt lôi từ. Đem Kim Lôi Thạch hoạt động trở lại. Nhưng chính hắn lại không cảm nhận được điều gì cả.


Ôn Nhiên Thần vẫn yếu ớt tỏ vẻ như nhược vô can. Thâm tâm đã thầm thảng thốt. Nếu Kim Lôi Thạch hoạt động. Chắc chắn hắn sẽ giết cô trừ hậu quả sau này ngay lúc này, ngay tại nơi này. Với sức lực hiện tại cùng cơ thể nhỏ bé, việc giết cô không khác gì việc hắn dùng chân giẫm nát một con kiến..


Hắc Lang tiến lại gần, thân thể cường tráng của hắn giống như ngọn núi sừng sững chắn trước mắt. Đôi mắt lạnh như băng của hắn quét lên gương mặt thiếu sức sống của cô.
Dù lại gần đến như vậy, Kim Lôi Thạch cũng không hề có phản ứng. Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân gần trong gang tấc. Điều kỳ lạ hơn cả là trái tim sắt đá của hắn đột ngột mềm nhũn.
Không phải cô ta, không phải là nữ quái vật đó, cô ta thật sự không có lấy một chút nội công nào cả. Hắn thật sự đã nhầm lẫn sao. Thật sự đã phạm phải sai lầm rồi sao.


- Vương Gia, nam nữ thụ thụ bất thân. Ta còn chưa kết hôn, ngài cùng một đám nam nhân phá cửa xông vào khuê phòng của ta... Điều này nếu đồn ra ngoài, sau này ta làm sao gả cho ai được nữa.


Thật sự không phải cô ta sao. Hắc Lang chưa từng mắc sai lầm. Nhưng lần này hắn đã thực sự sai rồi sao?
Hắn ra lệnh cho hộ vệ lui khỏi, bản thân ngay ngắn tìm một chỗ ngồi. Trường phục đen tuyền của hắn phủ trên mặt đất, thần thái ngạo mạn thoải mái đem toàn bộ sự việc phi lễ vừa rồi vứt vào cái hố nào đó. Giống như hắn chưa từng làm bất cứ điều gì.


Ôn Nhiên Thần giật giật khóe mắt, tốc độ thích nghi của tên này quả thực đáng sợ.


- Vũ Thanh Thanh, ngươi ban nãy đã nói gì, ta không nghe rõ.


Hắc Lang đem đôi mắt tuyệt đẹp của hắn nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của nữ nhân mà khẽ hỏi


- Ta nói, ngài xông vào khuê phòng của nữ nhân chưa kết hôn như ta, là hủy hoại thanh danh của ta. Sau này còn nam nhân nào dám cùng ta bái đường nữa.


Hắc Nhị Vương gian xảo nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp kia. Có vẻ như cô ta thật sự không được khỏe. Bộ y phục lụa mỏng đã thấm đẫm mồ hôi dán chặt lên cơ thể trắng trẻo kia. Thân nhiệt của cô ta xem chừng tăng nhẹ. Hai má đã đỏ bừng không rõ là do sốt hay tức giận. Bờ môi phấn nộn thiếu sắc. Hắn đứng dậy tiến lại bên tràng kỷ kia. Nữ nhân cũng vì thế mà lùi lại phía sau.


- Ở Tây Môn Đông Thành này, kẻ nào dám cùng nàng bái đường, ta sẽ giết kẻ đó.
Ôn Nhiên Thần nắm chặt lấy vạt áo mỏng


- Ta không hiểu ý ngài là gì. Nhưng ngài tự ý xông vào phủ của ta. Phá phủ của ta, đánh người của ta. Đây là thứ đạo lý gì?


- Hắc Lang ta làm việc gì ắt cũng có lý do. Nhưng làm việc xấu thì ta không cần có đạo lý. Bản Vương chính là đạo lý. Nàng cần đạo lý gì ta cũng đều có thể cho nàng.


..........****..........****.........****.........
=))))  tâm sự mỏng, vì công việc bận rộn nên mình đã dừng bộ truyện khá lâu. Nay lại ngoi lên giữ tương tác.....


Thực ra tác giả cũng vô cùng dễ dãi, các bạn vote cho mình để lấy động lực, thì dù có vắt cạn sức cũng cố để viết) ko ai đọc, ko ai vote, bé buồn lắm.....


Chúc vui vẻ

Bình Luận (0)
Comment