"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 5

Dược Khải Minh bước đến chỗ cô, xoay người cô lại nhanh chóng ôm cô vào lòng như thể nếu buông cô ra thì cô sẽ biến mất khỏi anh vậy.

Anh ôm cô rất lâu mới buông cô ra, vừa mới buông ra cô đã tức giận thét lại với anh:

“DƯỢC KHẢI MINH, anh là đồ t…uhm…uhm…”

Câu nói chưa được trọn vẹn đã bị anh nuốt lại. Anh hung hăng hôn cô chiếm lấy sự ngọt ngào từ môi cô. Cô chỉ có thể trừng mắt với anh, bàn tay đưa lên định đẩy anh ra lại bị anh giữ lại, một tay anh ôm lấy eo cô một tay anh nắm chặt tay cô cố định ở phía trước ngực mình. Cô bị anh hôn đến sắp không thở nổi, lúc này anh mới quyến luyến rời khỏi môi cô.

Cô nhìn anh nước mắt chảy dài.

BỐP

Đó chính là cái tát mà cô dành cho anh, cô xoay người định bước đi. Anh nhăn mặt lại, một lần nữa lôi cô trở về bên mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô. Anh vòng tay qua gáy cô cúi xuống từ từ môi anh và chạm vào nhau dịu dàng hôn cô không hung hăng như vừa rồi nữa

“Tại sao lại bỏ đi?” Anh hỏi cô nhưng cô không trả lời cô khóc càng giãy giụa chống lại anh anh lại càng giữ cô chặt.

“Anh yêu em”

Câu nói của anh khiến cô bất ngờ bàn tay cô đang giãy giụa cũng dừng lại. Anh hôn cô nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô cùng chiếc lưỡi của cô dây dưa chiếm lấy sự ngọt ngào của cô. Môi cô thật sự rất ngọt nó khiến anh cảm thấy như có một dòng điện chạy qua vậy, tê tê cảm giác rất dễ chịu, nó khiến anh lưu luyến không muốn rời khỏi môi cô. Bất ngờ thật sự cô rất bất ngờ anh nói anh yêu cô phải cô cũng yêu anh nhưng như vậy thì sao chứ chẳng phải cô vẫn là người đến sau sao như vậy cô lấy tư cách gì để ở bên anh chứ. Không muốn thật sự không muốn nhưng cô phải đẩy anh ra.

“Về với vị hôn phu của anh đi”

“Anh sẽ không kết hôn với ngoại trừ em”Anh nhìn cô nâng mặt cô lên nghiêm túc nói.

Cô vẫn đi, cô lại khóc rồi, anh lại gần không nói gì chỉ nhấc bổng cô lên mặc cho cô giãy giụa đòi xuống. Anh biết nếu không làm vậy thì cô vẫn sẽ tiếp tục đi mặc kệ anh ngăn cản thế nào vì vậy đây là cách giải quyết nhanh nhất.

Anh bế cô lên xe, cô không nói gì chỉ nằm tựa vào ghế nhắm mắt cô rất mệt. Nhìn xuống dưới chân cô có vô số vết thương anh rất đau lòng :

“Đau lắm phải không, anh xin lỗi”

Cô không trả lời.

“Ở bữa tiệc, em gặp mẹ anh rồi sao?”

Cô vẫn không trả lời.

“Nói chuyện với anh, được không???”

Vẫn chỉ là im lặng nhưng vai cô bắt đầu lại run lên, cô bật khóc, cô không thể tiếp tục giả vờ với anh được nữa. Anh vòng tay ôm lấy cô, cô vòng tay ôm lấy anh tìm kiếm hơi ấm và sự che chở của anh., ở bên anh cô cảm thấy rất an toàn.

“Đừng khóc, ngoan ngủ một giấc đi lúc nào về đến nhà anh sẽ gọi em”

Chờ cô ngừng khóc anh mới nhẹ nhàng đặt cô dựa vào ghế cởi áo khoác cẩn thận đắp cho cô.

Anh không đưa cô về nhà mà đưa cô về biệt thự, anh cúi xuống nhẹ nhàng bế cô lên phòng mình đặt lên giường của anh. Nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng trên mặt cô cưng chiều vuốt má cô anh nói:

“Anh yêu em và chỉ yêu mình em.

Quay xuống nhìn thấy chân cô trầy xước anh không khỏi xót xa:

“Xin lỗi lần sau sẽ không như vậy nữa”nói rồi anh đứng dậy ra khỏi phòng .Cô từ từ mở mắt khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ .

Anh quay về phòng với hộp y tế ,cẩn thận xem vết thương của cô nhẹ nhàng băng nó lại rồi đắp chăn cho cô nhưng…anh đã thấy một vết bớt nó khiến anh nhớ tới một người nhưng nhanh chóng anh gạt bỏ suy nghĩ ấy trong đầu .
Bình Luận (0)
Comment