"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 66

Dược Khải Minh nhìn Vương Gia Hân như sợ cô không nghe thấy, anh lặp lại lần nữa:

"Vương Gia Hân!!! Anh yêu em, anh có quyền cướp dâu không???"

Cô khóc nấc lên, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu buồn bực cô khóc nức nở. Dược Khải Minh ôm lấy cô vào lòng. Vỗ về cô. Vương Gia Hân ở trong lòng anh khóc như một đứa trẻ, rất lâu, rất lâu sau đó. Cô mới thoát khỏi vòng ôm của anh.

Nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô sưng lên, vì khóc, cố gắng để dừng việc khóc lại, cô hít một hơi thật sâu.

Cất giọng đứt quãng:

"Nếu như là trước đây. .hức...nếu như em chưa biết sự thật này....thì...hức....em sẽ rất thản nhiên mà cười, không một chút nghĩ ngợi mà nói với anh rằng: "Nực cười....hức... anh nghĩ anh đáng sao? Anh muốn cướp dâu, anh không có quyền". Hức.. nhưng mà bây giờ, ....khi...hức... mà... hức biết tất cả sự thật rồi.. hức.. anh không phải là người có lỗi...hức....thì em không còn nói như vậy được nữa rồi."

Cô cười buồn, lấy tay lau đi giọt nước trên khoé mắt. Cô tiếp tục nói:

"Nhưng mà.. hức. Nhưng mà cho dù sự thật có như thế nào đi chăng nữa... thì...cũng đã quá muộn rồi."

Vương Gia Hân nói. Cô ngẩng đầu để cho nước mưa xối thẳng vào mặt. Giữ cho nước mắt đừng rơi. Cuối cùng thì cô cũng biết được sự thật, nó khiến tim cô bị quặn đau, như có ai đang bóp nghẹn lấy nó. Vương Gia Hân cười, cô cởi áo khoác còn vương chút hơi ấm của anh. Nắm lấy tay trái của anh, đặt chiếc áo khoác của anh vào trong lòng bàn tay. Khó khăn, quay người bỏ đi.

************

Trời mưa dường như không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Vương Gia Hân đi dưới trời mưa. Con đường trống trơn, chỉ có bóng dáng của hai người. Dược Khải Minh đi theo phía sau cô, một mực giữ khoảng cách hai bước. Dù cho cô có đi nhanh, hay cố tình đi chậm khoảng cách vẫn là hai bước.

Họ cứ như vậy, chẳng nói gì. Người đi phía trước thì khóc không ngừng. Còn người đi phía sau tim lại quặn đau. Anh cầm ô che cho cô đi ở phía trước, mặc cho bản thân đang bị mưa xối thẳng vào người.

*******

Vương Gia Hân đi bộ về nhà, lúc cô đứng trước cổng cũng đã là 12h đêm. Dược Khải Minh vẫn đi phía sau che ô đảm bảo cô không bị ướt. Cô quay người nhìn anh, anh ướt sũng cả người, lạnh như vậy mà anh lại đầu trần che ô cho cô. Chắc hẳn anh rất lạnh.

Dược Khải Minh một tay che ô, tay còn lại kéo cô gần về phía mình. Môi anh lạnh ngắt chạm vào môi của cô. Nụ hôn của anh không lạnh lùng, bá đạo ngang ngược như trước. Mà chỉ đơn giản là một cái chạm môi. Thể hiện tình yêu. Anh nắm tay cô, đặt lên cái ô, để cô cầm nó.

"Đừng để bị ốm như vậy anh sẽ rất đau!!!"

Cô chỉ im lặng không nói gì, cầm ô đi vào nhà.

Dược Khải Minh đứng ở phía dưới nhìn, chắc chăn thấy cô đã vào nhà, phòng cô sáng thì mới yên tâm trở về.

*********

Vương Gia Hân đứng từ trên phòng, nhìn anh, bóng anh xa dần, xa dần rồi từ từ khuất hẳn, cô khó khăn tựa vào tường, bịt chặt lấy miệng khóc trong lặng lẽ. Hết rồi, đã hết thật rồi. Nhìn Tiểu Du nằm say ngủ, cô đưa tay nắm lấy tay con bé:

"Tiểu Du, mẹ phải làm sao đây? Ba hỏi ba có quyền cướp dâu không? Mẹ nói vậy là đúng hay sai. Có phải mẹ quá nhẫn tâm không. Mẹ không đáng để ba con làm vậy. Mẹ không xứng!" Cô khóc.

**********

Vương Gia Hân ngồi trầm ngâm, suy nghĩ chần chừ mãi. Cô vẫn quyết định với lấy điện thoại. Nhắn tin cho Tiểu Na.

"Tiểu Na, chị nhờ em một việc. Em qua nhà anh em, xem anh ấy thế nào được không? Anh em vừa dầm mưa về nhà, chị sợ anh ấy bị cảm"

Ting....

Điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn đến. Dược Khải Minh vừa mới tắm gội xong, anh ngồi xuống giường. Mở điện thoại đọc tin nhắn. Trên môi xuất hiện nụ cười. Là Vương Gia Hân, thì ra cô ấy vẫn còn quan tâm đến anh. Anh vẫn còn cơ hội.

Đêm đó, anh ngủ rất ngon chỉ vì một đoạn tin nhắn của cô. Còn Vương Gia Hân lại chằn chọc cả đêm vì câu hỏi của anh: "Vương Gia Hân!!! Anh có quyền cướp dâu không???"

***********
Bình Luận (0)
Comment