Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

Chương 14

"Không, Yên Nhi, ta muốn đi ra ngoài một chút." Lâm Hinh Nhân gạt bỏ đề nghị của Yên Nhi, nói xong còn nhìn về phía Lâm Bác, ánh mắt có chút buồn bã, "Cha, ta muốn đi Vạn An tự thắp cho nương nén hương."

Lâm Bác ánh mắt như trước nhìn Lâm Hinh Nhân nhu nhược, "Đại hôn sắp tới, ta cũng không hi vọng trong phủ thái sư xảy ra sai lầm gì, ngươi nên ở trong phủ đi, muốn làm cái gì sau đó nói sau."

Lâm Hinh Nhân biết lúc này Lâm Bác đối với hành vi của Tây Môn Tĩnh Hiên rất đề phòng, sợ vị Hiên vương này chỉ nho nhã bên ngoài che giấu tâm tư bên trong, trả đũa, làm cho phủ thái sư gặp nguy, cho nên hắn phải bảo vệ vài canh giờ cuối cùng này, cam đoan Lâm Hinh Nhân phụng chỉ xuất giá.


"Phải." Lâm Hinh Nhân nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu xuống, mím môi không nói thêm gì nữa.

Thấy tiểu thư rầu rĩ không vui, Yên Nhi vội vàng nói, "Lão gia, để nô tỳ thay tiểu thư đi Vạn An tự đi. Thuận tiện cầu phu nhân phù hộ tiểu thư thuận lợi xuất giá, quang vinh làm Hiên vương phi.

Đại khái vì điều Yên nhi nói cũng là suy nghĩ trong lòng Lâm Bác, cho nên, Lâm Bác trầm mặc nhìn Lâm Hinh Nhân không nói gì, nhẹ nhàng gật gật đầu, rời khỏi.

Yên Nhi thở dài, nói với Lâm Hinh Nhân, "Tiểu thư, người yên tâm, nô tỳ biết tiểu thư muốn nói gì với phu nhân."

Lâm Hinh Nhân ngẩng đầu, gượng cười nhìn Yên Nhi, "Cám ơn ngươi, Yên Nhi."

Xác định Yên Nhi đã rời khỏi phủ thái sư, Lâm Hinh Nhân bỏ đi bộ dáng không vui, tránh né người trong phủ thái sư, nhanh chóng nhảy qua tường ra ngoài.

Mọi người trong phủ thái sư cũng không để ý đến nàng, cho dù nàng nhất thời không ở đây cũng không bị phát hiện, cho nên sau khi Lâm Hinh Nhân đưa ra ý muốn đi Vạn An tự bị cự tuyệt, Yên Nhi thay nàng xuất môn đã đạt được mục đích của nàng.Mục đích của nàng là muốn đi ra ngoài một chuyến, bên người không có Yên Nhi, nàng rất nhanh có cơ hội ra khỏi phủ, về sau xử lí chuyện cũng dễ dàng hơn một chút.

Lâm Hinh Nhân rất nhanh liền đuổi theo Tây Môn Tĩnh Hiên đang hồi phủ.

Tây Môn Tĩnh Hiên không cưỡi ngựa, cũng không có ngồi kiệu, mang theo một gã thuộc hạ nghênh ngang tiêu soái ngoài đường.


Phong thái hiên ngang kia, thần thái oai hùng không thể không nghi ngờ thu hút ánh mắt người qua đường, nhưng đều ngại vẻ lạnh lùng của Tây Môn Tĩnh Hiên mà không dám tới gần nửa bước.

Lâm Hinh Nhân ở trong chỗ tối quan sát một lát, hiểu được một chút ý đồ của Tây Môn Tĩnh Hiên. Nàng bất giác mỉm cười, quay trở lại vụt đi.

Ngay tại thời điểm Lâm Hinh Nhân dùng khinh công, hơi thở nổi lên bị Tây Môn Tĩnh Hiên ở gần đó phát hiện,nhanh chóng đuổi theo.

Khinh công của Thủy Nguyệt cung rất cao, nhưng so với phá ảnh công của gia tộc Tây Môn được truyền lại tới nay vẫn kém hơn một chút, người đời cũng biết phá ảnh công của hoàng thất Thanh Viên cùng với Hoa Nguyệt quốc ở Nam Cương được coi là hai loại khinh công tốt nhất, không ai bằng.


Lâm Hinh Nhân biết là lòng hiếu kì của mình đã nhìn trúng Tây Môn Tĩnh Hiên, hắn gióng trống khua chiêng đi phủ thái sư đưa hỉ lễ, căn bản không nhằm vào phủ thái sư, muốn đi phủ thái sư chỉ là một cái cớ và vân vân nguyên nhân, mà là hắn muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Thế nhưng hắn quay về vương phủ quá chậm, đều là cố ý hấp dẫn người đang trốn ở trong chỗ tối.

Mà những người đang tránh ở trong chỗ tối đó chính là người của Thủy Nguyệt cung muốn theo dõi Tây Môn Tĩnh Hiên, hắn đoán được người đàn bà kia sau khi nhục nhã hắn, chắn chắn tránh ở chỗ tối theo dõi phản ứng của hắn, cho nên liền "cố ý" cho nàng cơ hội.

Mà Lâm Hinh Nhân bởi vì trong lòng tò mò, vô tình đã bị Tây Môn Tĩnh Hiên đoán trúng, cố ý theo đuôi mà đến, không thể nghi ngờ là đã sập bẫy.

Chết tiệt!

Cảm giác người phía sau đuổi theo mình càng ngày càng gần, Lâm Hinh Nhân thầm mắng chính mình một tiếng, bắt đầu từ đêm thăm dò Hiên vương phủ, chính mình liền bị động, muốn đề phòng chu toàn không được, là năng lực của mình thụt lùi, hay là Tây Môn Tĩnh Hiên so với hồ ly còn giảo hoạt hơn?

Bị Tây Môn Tĩnh Hiên nhanh chóng dồn ép, Lâm Hinh Nhân không dám trực tiếp chạy về phủ thái sư, mắt nhìn thấy Tây Môn Tĩnh Hiên sắp đuổi tới, Lâm Hinh Nhân khom người, nhảy vào một cái lâu các.


Nhìn khắp xung quanh làm Lâm Hinh Nhân đau đầu. Sau khi nhảy vào đây, Lâm Hinh Nhân mới phát hiện mình xông vào thanh lâu, còn làm hỏng chuyện tốt của người khác.

Bất quá người nọ cũng thật sự lợi hại, làm việc không chỉ kéo màn che xuống, mà còn đối địch với nàng.

Lâm Hinh Nhân trừng mắt nhìn, nhìn năm nữ tử triền miên trên thân của nam tử kia, đám người này đối với vị khách không mời là nàng hoàn toàn không phát hiện, vẫn nhiệt tình như lửa, khát khao khó nhịn.

Mà nam nhân kia vẻ mặt hưởng thụ nhìn Lâm Hinh Nhân, híp lại trong mắt dường như có ý khiêu khích nàng, không kiềm chế được sự phóng đãng.

Ngoài cửa sổ nguy hiểm tới gần, Lâm Hinh Nhân lấy lại tinh thần, không thèm để ý ánh mắt khác thường của nam nhân kia, nàng liền sải bước tới chiếc giường lớn kiều diễm kia, mò mẫm trốn ở trong chăn.

Đúng lúc, Tây Môn tĩnh Hiên từ trong cửa sổ tiến vào, mắt nhìn một lượt xung quanh phòng, rồi dừng lại trên giường.

"Hiên vương?" Nam nhân kia bị sự xuất hiện của Tây Môn Tĩnh Hiên làm cho kinh động, vội vàng đẩy nữ nhân đang triền miên trên người mình xuống, "Lui lui, không thấy Hiên vương tới đây sao? Còn không mau hành lễ?"

Những nữ nhân kia vừa nghe thấy Hiên vương, vội vàng thu lại động tác tức giận, nhưng mà là do nam nhân kia nhất thời không dồn sức xuống bên dưới, đầu óc thanh tỉnh, nhưng thân thể vẫn còn luyến tiếc chưa muốn dời đi.

"Miễn." Tây Môn Tĩnh Hiên thản nhiên nói, bỏ qua một bên ánh mắt thăm dò căn phòng.

Hắn cũng không nên để một đám kĩ nữ xích lõa hành lễ, thật sự làm bẩn chính mình.

"Hiên vương tới tìm ta sao? Hay là trong cung có việc?"Nam nhân kia có ý xem nhẹ ánh mắt tìm kiếm của Tây Môn Tĩnh Hiên, đẩy nữ nhân bên người ngã về một bên, tựa hồ lơ đãng gấp chăn lại.

"Ngươi sống thật phong lưu." Tây Môn Tĩnh Hiên không có phát hiện cái gì, không chút để ý liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, bước về phía cửa phòng, mở cửa rời đi.

"Ôi, đây không phải là Hiên vương sao?" Ngoài cửa vang lên âm thanh nịnh nọt.

Lúc này, Lâm Hinh Nhân bị mấy nữ nhân kia đạp ở dưới chân, nếu không phải công phu của nàng tốt, thì đã sớm tức giận rồi, nghe thấy âm thanh dâm đãng của nam nhân kia vang lên, "Đến đây, mỹ nhân chúng ta cùng tiếp tục." mới cảm thấy thoải mái.

Lâm Hinh Nhân âm thầm sửa sang lại khăn che mặt một chút, xác định khăn che mặt tốt, mới từ trong chăn đi ra ngoài.

Lúc này, đám nữ nhân kia mới "A" lên một tiếng, phát hiện ra còn một người khác đang ở trong này.

"Hiệp nữ, ta không làm chuyện có lỗi với ngươi, xin cứ tự nhiên." Nam tử kia nhìn Lâm Hinh Nhân, quay đầu nói với đám nữ nhân bên cạnh hắn, "Đến đây, mỹ nhân, không cần để ý đến nàng."


Lâm Hinh Nhân cũng không muốn xem nam nhân kia nữa, nhảy xuống giường, từ cửa sổ vụt ra ngoài.

Nam nhân kia áo không che thân, bộ dạng dâm đãng xích lõa của nữ nhân bên cạnh hắn làm cho người ta mặt đỏ tía tai, may mà Lâm Hinh Nhân có khăn che mặt, người ta mới không thấy vẻ mặt hốt hoảng của nàng.

Edit & Beta: Bạc Hà
Bình Luận (0)
Comment