Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 113

Hai ngày sau, Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ, Hoa Lưu Băng, Quỷ Vực, Nạp Lan Diễm cùng với bốn người Cung Tuyết và tám người Tù Ngưu cùng biến mất ở bầu trời đại lục Tử Minh đểđi lên Đại lục Tiên Vực.

Một tháng sau, Yêu Vũ Mị rốt cuộc đứng trên mảnh đất quen thuộc, nhìn đại lục Tiên Vực không có bao nhiêu thay đổi trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đến chào đón họ trở về gồm có người Tu La tộc, Thần tộc, Yêu tộc, Quỷ tộc cùng với Ma tộc, vây đầy sơn mạch Áo Nhĩ Tư thông tới hạ giới. Sau khi mấy người Thần tộc, Yêu Tộc, Quỷ tộc rời khỏi, Yêu Ma xuất hiện trước mặt của Yêu Vũ Mị, trên mặt đầy áy náy nhìn nàng: “Mị nhi, cùng ca ca trở về Ma tộc được không?”

Yêu Vũ Mị thản nhiên nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Ca ca đã quên sao? Ta đã không còn là người của Ma tộc rồi”. Dứt lời, xoay người lên xe ngựa đen nhánh của Thiên Duật Dạ.

“Mị nhi, ca ca sai rồi, muội có thể tha thứ cho ca ca được không?” Yêu Ma thấy đáy mắt lạnh lẽo của Yêu Vũ Mị, trong lòng căng thẳng, muốn tiếp tục xin nàng tha thứ lại bị Cung Tuyết ngăn cản: “Ma vương, vương phi mệt mỏi, nếu ngài có lời gì muốn nói, ngày khác hãy nói!”

Yêu Ma dừng chân, thanh âm trầm thấp thanh nhã của Thiên Duật Dạ truyền đến: “Lên xe, rời khỏi.”

Cung Tuyết cùng Xích Kim Long đồng thời hô: “Dạ, vương”. Rồi nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, toàn thân xe ngựa màu đen biến mất ở bầu trời sơn mạch Áo Nhĩ Tư.

Trong xe ngựa, Yêu Vũ Mị tựa đầu lệch qua trên cửa sổ xe, đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, dường như có điều suy nghĩ, Thiên Duật Dạ nhìn nàng chăm chú, lo lắng nói: “Nàng không sao chứ?”

Yêu Vũ Mị lặng lẽ hồi phục tinh thần, nhìn ánh mắt lo lắng của Thiên Duật Dạ cùng với mấy người Cung Tuyết, thản nhiên lắc đầu một cái: “Ta thì có thể có chuyện gì? Chỉ là vừa mới trở lại, có quá nhiều cảm xúc mà thôi!”

“Đúng vậy, nhiều năm rồi không trở lại, có rất nhiều người và vật đã thay đổi. Đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai, ta dẫn nàng đi dạo chung quanh, được không?”. Biết tâm tình nàng không tốt, Thiên Duật Dạ lại không giúp đỡ được gì, việc duy nhất có thể làm, chính là mang nàng đi chung quanh cho khuây khỏa.

“Được, phong cảnh nơi này, vẫn giống trước đây phải không?” Yêu Vũ Mị chỉ vào Yêu cung dưới chân, nhìn về phía Thiên Duật Dạ.

Khu vực Nhật Chi Không Minh.“Đúng vậy, phương đông vẫn là của Tu La Vương giới, phương nam là Thần giới, phương bắc là Tiên giới, còn phương tây là Thú Tộc, Ma tộc. Đông Nam là Quỷ tộc, Đông Bắc là Yêu tộc, ngàn năm qua, vẫn luôn yên bình.” Thiên Duật Dạ theo ánh mắt của nàng nhìn lại, thản nhiên giải thích.

“Nếu như tam giới và tứ tộc có thể cùng chung sống hòa bình, Nhân Tộc ở Hạ giới, cũng sẽ không có nhiều chuyện phát sinh như vậy rồi.” Yêu Vũ Mị nhàn nhạt lắc đầu một cái: “Ham muốn của con người là không giới hạn, huống chi những cao nhân ở thượng giới này đều hơn hẳn loài người?”

“Không nên nghĩ những chuyện râu ria kia làm gì, nàng mệt không, chợp mắt một lát đi.”. Mị nhi trải qua luân hồi Thập Thế, hình như càng thêm trầm ổn kín kẽ hơn so với trước kia, nàng như vậy, hắn vừa thấy xa lạ vừa mong đợi. Trước kia nàng quá mức chói mắt, làm cho thần kinh của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng. Mà nay nàng trầm ổn hơn, mặc dù vẫn mê người như cũ, nhưng trong lúc vô tình vẫn làm người khác có cảm giác xa cách. Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể đuổi những thứ ruồi nhặng kia xa ngàn dặm chứ?

Một lúc sau, bọn họđã tới Tu La Vương cung, nhìn thấy văn võ bá quan đứng ở cửa cung nghênh đón bọn họ, Thiên Duật Dạ chân mày vặn thành hình chữ xuyên: “Phân phó xuống dưới, bảo bọn họ nên làm gì thì làm đi.”

“Dạ, Vương Thượng.” Nhìn Yêu Vũ Mị ngủ say trong ngực Thiên Duật Dạ, Cung Tuyết nhảy xuống khỏi xe ngựa, Xích Kim Long không dừng lại mà trực tiếp bay về hướng Phượng Loan cung của Tu La vương và vương hậu.

Nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếc giường mềm mại, đắp kín mền. Lúc này, Thiên Duật Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi về hướng Thọ Khang cung của phụ vương và mẫu hậu.
Bình Luận (0)
Comment