Vương Gia, Ta Gả!!!

Chương 11

Đang bận rộn hít thở, vai Lạc Nguyệt bị một bàn tay nắm lấy, cơ thể nàng run lên sắp khóc “A! là người hay ma mà bám riết người ta không nhả” ???

Phương Kỳ khẩn trương “Là ta”, ánh mắt đảo xoay liên tục từ trên xuống dưới Lạc Nguyệt như muốn phá nát y phục kiểm tra từng tấc da thịt trên người nàng, không bận tâm nàng hiện tại cái bộ dạng gì.

Lạc Nguyệt nghe giọng nói lo lắng, mắt thấy người xuất hiện, nước mắt ủy khuất tuôn trào, nhào vào lòng Phương Kỳ khóc kể “ô ô ô…ta đã từng nghĩ đời này kiếp này không thể gặp người được nữa… ô ô họ là hung ác… giết người không nháy mắt… ô ô”

Phương kỳ tâm sớm đã phiêu tán nơi nào khi nhận được tin báo, lúc này ôm người trong lòng khóc ô ô, sớm không kìm nén được, dùng miệng mình ngăn chặn tiếng khóc thương tâm. Ách… Lạc Nguyệt ngừng khóc, bờ môi nhỏ nhắn đã được bao phủ bởi môi miệng nam nhân tuấn lãng, từng tấc từng thước ngọt ngào quấn riết, đầu lưỡi va chạm hút dính, ái muội kích tình.

Hương vị động tình vương vãng, hai thân thể đê mê không rời, trái tim hòa nhịp đập tăng nhanh, cảnh vật xung quanh làm nền bức tranh tình lãng mạn.

Lạc Nguyệt giật mình thoát khỏi ngây dại, mở to mắt nhìn vương gia, dùng sức thoát khỏi làn môi đang khóa chặt môi mình, bẽn lẽn ngượng ngùng. Kỳ vương gia định thần, ngọt ngào vương nơi đầu lưỡi chưa phai, mắt cười thâm thúy ôm trọn bóng hình nữ nhân trong lòng. Ngắm kỹ nàng thì cả người hắn cứng ngắc…

Tròng mắt màu hổ phách vương giả thâm trầm nhìn Lạc Nguyệt, một thân đen đủi, nam không ra nam, nữ không ra nữ , nước mắt chảy dài làm gương mặt nham nhở chỗ trắng chỗ đen, kinh người dị tướng như ma quỷ… không có ngôn từ nào có thể hình dung!!! Khi nãy lo lắng tiến đến từ phía sau, nàng lại lập tức nhào áp mặt vào lòng mình kêu khóc nên không nhận ra, lúc này thì…Nữ nhân tinh quái, nếu không phải mình cứng cỏi chắc chắn đã bị hù dọa kinh hách không nhẹ đi. Nghiến răng nghiến lợi, hắn nói lãnh đạm khinh vân làm Lạc Nguyệt không rét mà run “Hay cho một Lạc Nguyệt, ngươi có còn nghĩ mình là nữ nhân không hả”???

Lạc Nguyệt nhìn vương gia tức giận, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, trên mặt sớm có mấy vệt đen do mình lưu lại có chút buồn cười nhưng ngại không dám, ấp úng “Ta… ta…”

Thanh linh xà nhìn thấy Lạc Nguyệt, cũng là tận lực ép mình nằm xuống tránh khỏi tầm mắt vương gia, quả là có khó coi không phải bình thường!!!

Phương Kỳ nhìn một người một rắn, lại nhìn sắc trời ngả về chiều, không lâu nữa sẽ chìm vào màn đêm, không đợi ai đó thanh minh, nhanh chóng siết chặt vòng tay ôm Lạc Nguyệt, một tay xách Thanh linh xà vận khinh công hướng Kỳ vương phủ trở về, miệng buông lời đe dọa “Để xem ta trừng trị hai ngươi thế nào”.

Thanh linh xà kêu khổ nước mắt muốn tràn ra, trước đây không có tiểu chủ nhân, chính mình được nhẹ nhàng ôm giữ, nay có rồi thì bị “xách” không chút ôn nhu, bất công, thật quá bất công!!!

Bay một mạch đến Đông chính viện, Phương Kỳ nhẹ nhàng tiếp đất, tuy người ngọc trong lòng không thuận mắt nhưng hương thơm thoang thoảng của nàng khiến tâm tình hắn hạ xuống tức giận từ lâu nên chưa muốn buông tay. Hừ, Thanh linh xà thì khác, hắn cũng là tức giận con rắn kia bản chất như tiểu hài tính hồ nháo nên thả oạch nó tự do rơi xuống.

“Phì ì ì…”, Thanh linh xà kêu một tiếng, âm thanh ai oán “Chủ nhân bất lương, ta là tận lực hộ chủ, ngài không nên đối xử bạo lực như vậy”! Đôi mắt màu lục liếc xéo nữ nhân gây họa còn được ôm ấp thương hương tiếc ngọc kia như muốn cắn nàng một ngụm, hô, lý nào lại nghịch đổi như thế, kẻ chủ mưu được che chở, kẻ tận lực giúp đỡ khi nguy nan lại bị chà đạp…

Phương Kỳ nheo mắt nhìn Thanh linh xà ủy khuất, không chút động lòng, lãnh khốc gằn giọng “Không phục? Tốt!!! Người đâu, mang Thanh linh xà nhốt vào lồng ba ngày, xem như một cái giáo huấn nho nhỏ, để xem sau này còn dám thất loạn bát nháo gây họa nữa không”!

Thanh linh xà nhảy dựng miệng mấp máy “Phì phì” ý muốn biện bạch “Ta không có”!!! Ô, Ngọc Hoàng minh giám, tiểu nhân là bị oan, tại sao người cho ta hạ phàm hộ chủ lại cướp hết thần lực của ta để một câu bảo vệ mình cũng không được aaa!!!

Lạc Nguyệt lúc này đã rời khỏi lồng ngực săn chắc mê người của vương gia, chính mắt nhìn thấy Thanh linh xà ủy ủy khuất khuất bị mang đi tràn đầy áy náy, níu tay áo hắn cầu tình “Vương gia, không liên quan đến Thanh linh a”.

Quản gia Trần và Vũ Lâm cung kính đứng thẳng hầu cận, mắt thấy mặt Lạc Nguyệt, nuốt nước miếng, khuôn mặt vì kìm nén mà đỏ bừng ai oán “Tiểu vương phi, thật dọa người, ai ôi, vương gia đáng kính cũng phải bất lực nha”.

Tiểu Chi khép nép đứng một bên, biết mình phạm phải sai lầm tận lực né tránh trực diện nhìn vương gia, ánh mắt thấy gương mặt tiểu thư tức thời co quắp cả người, chỉ mong mình có thể vo tung vô ảnh lẫn vào không khí.

Híp mắt phượng nhìn Lạc Nguyệt, vội vã chuyển hướng bâng quơ nhìn phong cảnh, Phương Kỳ thành tâm không muốn nhìn gương mặt nữ nhân trước mặt, khó diễn tả cảm giác trong lòng, có thể đánh mông không? Haiza, hận không thể hung hăng giày vò một trận, không còn tâm tình quan tâm đến sủng vật đáng thương từ ấu thơ…

Đúng lúc này, giọng nữ nũng nịu ẻo ợt nghe mà nổi da gà phá ngang “Biểu ca, muội mỏi mắt chờ huynh cả ngày, huynh….” Ánh mắt dâm tà mị hoặc nam nhân của vị biểu muội mỹ nhân dừng lại trên khuôn mặt Lạc Nguyệt, chuyển đổi biểu cảm, trợn to lồi ra, sau đó không còn hình tượng mỹ miều mềm mại như nước, nhảy dựng lùi lại hai bước, ngón tay ngọc thon thả chỉ vào Lạc Nguyệt thét “Quỷ, có quỷ a”!!!

Lạc Nguyệt nhếch nhếch môi, hai mắt nhấp nháy, phản bác “Cô nương, ai là quỷ, không nghĩ mình như thế này mới là quỷ sao”?

Phương Kỳ âm trầm, phiền chán phân phó “Tiểu Chi, còn không mau hầu hạ chủ tử thay đổi ngoại thể, sau phục tại thư phòng chờ ta xử lý. Lục Song, muội không có việc gì cũng mau hồi phủ, ta chính sự bận rộn, không rảnh tiếp chuyện”! Rất nhanh, hắn quay người đi về thư phòng.

Lục Song nội tâm tràn đầy lửa giận, trước bị một kẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm mắng mình là quỷ, chuyện lạ khắp vương triều Hạ Kinh quốc chưa ai từng dám, sau lại bị tình lang đuổi thẳng sinh hận. Hung quang nhằm vào Lạc Nguyệt, nàng thẳng tay tát tới.

Lạc Nguyệt tinh thần treo cao bị một tát bất ngờ kéo xuống hồ sâu, nóng rát trên mặt thức tỉnh, tính khí có tốt cũng không thể chịu đựng được mà giằng co “Tại sao đánh ta? Người đàn bà xấu xa, bị nam nhân khinh ghét nên thẹn quá hóa giận đánh người sao? Ta nói cô nghe này, loại đàn bà bám theo nam nhân không được thì chết đi, đừng kéo người khác theo mình”!!!

Lục Song nghiêng ngả thân thể, tức giận công tâm, ngực phập phồng dữ dội, hai tay năm chặt, mấp máy bờ môi “Ngươi… hay cho một tiện nhân dám cùng bản quận chúa so đo… ngươi mới chết đi!!!” Cả thân thể nàng nhào vào cấu xé Lạc Nguyệt.

Không đợi chờ can gián, Lạc Nguyệt một thân mềm dẻo né tránh, một tay khống chế đôi bàn tay người điên loạn tấn công mình, tay kia túm tóc ghì đầu, chửi trả “Này con đàn bà điên, muốn đánh, bà đây đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ này… này…”.

Hai người đánh nhau, nha hoàn Tiểu Hồng của Lục Nguyệt nhảy vào hộ chủ, Tiểu Chi cũng toàn tâm ngăn trở, náo loạn một hồi. Thị vệ vương phủ ngơ ngẩn, một người vội vàng bẩm tấu vương gia, những người còn lại ngăn trở đánh nhau, nhưng lực bất tòng tâm vì hai con sư tử đang quần nhau kịch liệt kia một là quận chúa cao quý, một là nữ nhân vương phi theo nhận định của họ, nhất nhất không thể động vào.

Phương Kỳ hai mắt rực lửa, vương phủ của mình từ khi nào lại như một cái chợ xổm để nữ nhân ẩu đả??? Thét gào hết lực, chim muông cây cỏ rung giật xác xơ, người người có mặt hồn phách loạn xạ “Dừng ngay cho bổn vương”!!!

Hai phe nữ nhân chia đều hai góc, khí thế hừng hực có giảm chút ít vì kinh hãi, nhưng ánh mắt trao nhau vẫn rần rần lửa tranh đấu.
Bình Luận (0)
Comment