Nàng cảm thấy bên trong cơ thể ngày một khác thường, tên kia vừa nói cái gì là xuân dược vậy chứ? Nghe liền biết không phải thứ tốt lành gì rồi.
Hàn Chính Thuần vừa nghe xong sắc mặt tức khắc chuyển sang vô cùng nóng giận, ánh mắt tràn ngập sát khí. Hướng về phía thuộc hạ quát lớn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn tàn bạo đến như vậy.
" Các ngươi lôi bọn chúng đi giết chết hết cho ta "
Lý Thẩm vừa nghe sắc mặt cũng không còn một giọt máu, cả người run rẫy bò trên mặt đất lạnh lẽo van xin.
" Xin Thái Tử gia tha mạng, tiểu nhân không biết vị cô nương đây là người của ngài. Chỉ là vài ngày trước có một tên nam tử che mặt đến nói...sẽ bắt nàng đem đến...tiểu nhân đúng là có mắt như mù mà...huhu "
Hàn Chính Thuần hai mắt híp lại cả người lạnh lẽo, khí thế cường hãn khiến người khác phải khiếp sợ.
" Ngươi là muốn nói...đây là âm mưu của kẻ khác "
" Đúng...đúng vậy, xin ngài tha mạng nhỏ này cho tiểu nhân "
Hàn Chính Thuần không nói thêm lời nào nữa chỉ âm thầm ra hiệu cho thuộc hạ trực tiếp đem hắn cùng tất cả đám người của hắn đi xử trí. Sau đó quay trở người về phía nàng nét mặt không còn vẻ lạnh lẽo mà thay vào đó là sự ôn nhu lo lắng.
" Nàng yên tâm ta sẽ gọi đại phu đến "
Lạc Vũ Yên nghe hắn nói cũng giảm xuống sự lo lắng trong lòng mà gật đầu đồng ý. Hiện tại tốt nhất là nên mời đại phu đến xem thử.
" Thái Tử, Hay là chúng ta trở lại Minh Nguyệt lâu trước có được không? "
" Được "
Hắn vừa rồi cũng không chú ý đến, hiện tại mới phát hiện nàng bước đi có chút khó khăn.
" Chân nàng tại sao lại bị như vậy?"
" Cũng không có sao...chúng ta nhanh đi thôi "
Hắn cũng không hỏi nữa mà tiến đến ôm lấy nàng trên tay, đem cả người nàng bế lên gọn gàng.
" Ngài..."
" Chân nàng không tiện đi lại...để ta giúp nàng sẽ nhanh hơn "
Nghe đến đây Lạc Vũ Yên cũng không thể từ chối, huống hồ nàng quả thật di chuyển có phần khó khăn, một bên cổ chân đang ê ẩm có thể đã bị trật khớp rồi cũng nên.
Có điều việc này cũng không quan trọng, không hiểu tại sao cơ thể nàng ngày càng cảm thấy nhộn nhạo, tim đập liên hồi, lửa nóng lan rộng như thể sắp bị thêu đốt. Hơi thở càng thêm nặng nề khó chịu đến nổi đem các ngón tay xiết chặt đâm vào lòng bàn tay.
" Nàng...nàng cảm thấy như thế nào rồi? Cố chịu đựng một chút "
Hàn Chính Thuần bế nàng trong lòng vận nội lực nhanh chóng ôm nàng bay nhanh trở lại Minh Nhật lâu. Hắn biết nàng đang cố chịu đựng, nhìn đến gương mặt xinh đẹp ửng đỏ động lòng người cùng với đôi mắt khép hờ rủ xuống lộ ra mi dài cong vuốt. Nàng mềm mại động lòng ở trong lòng hắn nghỉ ngơi. Tất cả những hình ảnh chân thật này được hắn thu hết vào tầm mắt làm tâm hắn run động mãnh liệt.
Xuân dược ngày càng phát huy tác dụng mạnh hơn khiến Lạc Vũ Yên thần trí cũng không rõ ràng nữa, nàng như người trong cơn mộng mị.
" Nóng...quá "
"..."
Hàn Thương Nguyệt cuối cùng cũng đã trở lại kinh thành việc đầu tiên chính là cho thuộc hạ điều tra lùng sục tin tức nàng khắp nơi. Hắn hôm nay muốn đêm cả kinh thành này lật tung hết lên, hắn không tin không tìm được nàng.
Bầu trời tối đen nổi lên trận gió lớn, trên con phố có một thân ảnh cao lớn mặc trường bào phiêu bạt tung bay trong gió. Cả người như hàn khí ngút trời, sát khí nồng đậm bao phủ xung quanh như thể tu la đến từ địa ngục.
" Bấm vương gia, thuộc hạ đã điều tra ra được Vương Phi bị một tên nam nhân đưa đến một gian phòng của khách điếm...chỉ có điều... người bên trong không thấy đâu nữa "
Không thấy người??? Nàng rốt cuộc đã bị tên khốn khiếp kia đưa đi đâu rồi. Hắn tốt nhất là đừng gây tổn hại gì cho nàng đi. Hàn Thương Nguyệt ánh mắt khẩn cấp sát phạt nhìn đám thuộc hạ trước mặt làm cho bọn họ lạnh hết cả sóng lưng.
Từ phía xa Vô Ảnh áp giải một tên nam tử bước tới.
" Vương Gia thần đã bắt giữ được một tên trong số bọn chúng, hắn ta trên người đầy thương tích chạy trốn khắp nơi "
Hàn Thương Nguyệt bước tới nắm lấy áo trước ngực của hắn mạnh mẽ kéo lên, giọng đầy sự nguy hiểm.
" Các ngươi đưa người đi đâu rồi nói mau "
Tên kia chính là thuộc hạ của tên Lý Thẩm, vừa rồi trong lúc bị vây đánh nhân cơ hội hỗn loạn mà liều mạng tung chạy. Còn tưởng sẽ giữ được mạng sống không ngờ lại bị người khác bắt trở lại. Hiện phải đối diện với người trước mặt, so với tử thần còn đáng sợ hơn.
" Xin ngài tha mạng, tiểu nhân không biết gì hết chỉ nghe theo lệnh hành sự...vị cô nương kia trốn thoát khỏi khách điếm...sau đó...sau đó..."
" Sao đó làm sao? "
" Hu hu, sao đó...được người khác cứu đi...tiểu nhân nghe thấy người kia có lẽ chính là Thái Tử đương triều "
Hàn Thương Nguyệt nghe đến đây đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm trong lòng giảm bớt sự lo lắng, nàng trước mắt xem như đã được an toàn chỉ có điều hiện tại nàng đã đi đâu rồi, có bị tổn hại ở đâu không?
Hắn biết Thái Tử sẽ không thể mang nàng vào cung nhưng ở vương phủ vừa báo lại nàng không có trở về. Rốt cuộc Hàn Chính Thuần đã mang nàng đi đâu chứ? Nghĩ nghĩ một chút rất nhanh liền hướng về phía Minh Nhật lâu.
Bên trong một gian phòng của tửu quán, Lạc Vũ Yên cả người vô lực đến đứng cũng không nổi, trước mắt mọi hình ảnh cũng đã không còn rõ ràng nữa. Trên trán vì cố chịu đựng nên tản ra một tầng mồ hôi mỏng.
" Nàng cố chịu một chút...đại phu sắp đến nơi rồi "
" Khó chịu chết đi được "
Nàng không chịu nổi lửa nóng trên người, từng tấc đa thịt ngứa ngáy như bị ngàn vạn con kiến đốt cắn. Nàng đi loạng choạng đến trước bàn lớn tự rót một ly trà uống nhanh xuống, cảm thấy còn chưa đủ nên vẫn tiếp tục uống tiếp. Một ly rồi lại một ly nữa...sao lại không thể giảm đi cơn nóng trong người vậy chứ. Nàng khó chịu đến bực tức đem bình trà cầm lên trực tiếp đổ hết vào người làm y phục bị ướt hết một mãn lớn.
" Nàng làm gì vậy, như vậy sẽ không tốt "
Hàn Chính Thuần tiến đến giành lại bình trà vì có chút dùng sức khiến nàng như muốn té ngã. Hắn cũng vì thế đỡ lấy nàng không ngờ lại đối diện với ánh mắt mê người kia.
Nơi tay hắn tiếp xúc với cơ thể nàng truyền đến cảm giác nóng rực. Người đối diện mềm yếu có thừa, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, đôi môi đỏ mộng ướt ác thơm ngát hương thơm của trà làm hắn không chịu được mà muốn hôn xuống, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào kia.
Lúc này mọi tâm tư điều đã đặt hết ở chỗ nàng, không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Hắn tay ôm lấy nàng đưa mặt áp sát vào mặt nàng thâm tình. Nhìn nàng một lượt sau đó đem môi từ từ hạ xuống chạm vào môi nàng.
Bên ngoài cửa lớn bị mở tung, Hàn Thương Nguyệt vừa mới nhìn vào ánh mắt cũng sững sốt, tâm liền nhót lên một nhịp thật mạnh. Trong lòng nổi lên một trận sóng dữ đội lao đến nhanh như cắt kéo nàng về phía mình.
Hàn Chính Thuần bị hành động quá nhanh kia làm cho trở tay không kịp. Đến khi nhìn rõ đã thấy nàng bị người kia cướp lấy.
" Lâu chủ Vọng Nguyệt lâu..."
Hàn Thương Nguyệt lúc này đeo trên mặt chiếc mặt nạ gỗ quen thuộc, hắn hiện tại đang trong thân phận lâu chủ Vọng Nguyệt lâu. Chuyện hắn tự ý trái hoàng lệch trở về kinh thành không thể để cho người khác biết được, đặc biệt chính là Thái Tử, người luôn cùng hắn đối đầu nên chỉ còn cách chính là mượn thân phận lâu chủ này mà hành sự.
" Là ta thì đã sao? "
" Ngươi đến đây làm gì? Mau buông tay ra khỏi người nàng "
Lạc Vũ Yên đột nhiên bị kéo mạnh, trên tay bị người kia dùng lực nắm chặt đến nổi khớp xương cũng đau nhứt. Đối với hành động này khiến nàng bị đau đớn mà thần trí thanh tỉnh hơn một chút. Nhìn đến người bên cạnh, tức giận quát lớn.
" Sao lại là tên biến thái nhà ngươi, mau buông tay ra ~ đau...đau quá "
Không đợt hắn nói gì, nàng giật giật mạnh tay hồng thoát khỏi tay hắn muốn chạy về phía Thái Tử cầu cứu. Nàng còn phải đợi đại phu đến giải dược sao có thể bị hắn bắt lại chứ.
Hành động này lại càng khiến cho Hàn Thương Nguyệt thêm nóng giận, nàng rốt cuộc trong lòng có hướng về hắn hay không...tâm tư của nàng hiện dành cho ai đây? Nếu người đó không phải là hắn thì hắn phải làm sao mới tốt...càng nghĩ trái tim như muốn nổ tung.
" Nàng hôm nay đừng hồng chạy theo kẻ khác..."
Nói xong liền hung hăn ôm lấy nàng bế lên, không muốn quan tâm đến bất kì điều gì nữa. Ôm nàng phóng đi về phía Vọng Nguyệt lâu.
" Ngươi mau buông nàng ra..."
Người của Hàn Thương Nguyệt sớm đã bao vây xung quanh chế ngự hết thuộc hạ của Hàn Chính Thuần khiến hắn muốn đuổi theo liền bị chặn lại, tiếng binh khí giao chiến liền phát ra.
Hàn Thương Nguyệt ôm nàng bay vào bên trong một gian phòng của tửu lâu. Trên tay vận nội lực mở ra một cơ quan bên trong, lập tức ở khoảng dưới căn phòng mở ra một lối đi bí mật. Hắn mặc kệ nàng chống cứ dùng sức đánh xuống người hắn thật mạnh, nỗi đau nhỏ đó làm sao đau bằng tim hắn lúc này.
Vừa xuống bên dưới lối đi cửa bên trên cũng đóng kín lại, trong mật thất chỉ còn lại mình hắn và nàng mà thôi.
" Bỏ...bỏ ta ra "
" Ta về sau có chết cũng không buông tha cho nàng "
" Ngươi điên rồi "
Hàn Thương Nguyệt bế nàng đến giường đá, mặc cho nàng ra sức thối chạy hắn vẫn hung hăng chế ngự đem y phục trên người nàng không lưu tình xé nát từng mảnh, áp trụ nàng đặt dưới thân mình.
" Đúng...ta sắp bị nàng làm cho điên thật rồi "