Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 152

"..." Cái câu không hề có chút tiết tháo này Ngư Ngư đã được nghe qua mấy lần rồi, cho nên sau khi nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra được biện pháp đáp trả lại.

Nàng rất thành khẩn khuyên y, "Vương gia, một khi đã là đồ ăn thì nên có cảm giác của đồ ăn, anh xem những món ăn vặt này của tôi có cái nào mỗi ngày giơ tay nói bản thân ăn rất ngon không?"

Nếu chỉ có như vậy mà đã bị Ngư Ngư hạ gục thì Hách Liên Dạ này không phải là Hách Liên Dạ nữa rồi...

Y vẫn rất bình tĩnh.

"Nhưng những đồ ăn kia đều có thể ở cùng với nàng 12 canh giờ," người nào đó u uất thở dài, giọng điệu bất lực, "Nhưng bổn vương thì không thể."

Ngư Ngư: "..."

Người bình thường... không, tính cả những người ngoài hành tinh bình thường, thật sự có thể tìm được cơ hội thổ lộ từ trong lời nói vừa rồi sao?

Ngư Ngư quả thật có loại xúc động muốn làm một cuốn sách tổng hợp ghi chép, nếu thật sự ghi lại toàn bộ lời thoại của tên yêu nghiệt này thì đến khi nàng trở về hiện đại có thể xuất bản thành quyển bí kíp tình yêu được rồi.

Nhìn trời trong chốc lát, Ngư Ngư lặng lẽ lấy một túi hạt đậu giòn ra, dùng sức cắn nát, nghe qua thật giống như đang ăn thịt người vậy.

Nhưng cứ ăn mãi ăn mãi, vậy mà nhìn bộ dạng của yêu nghiệt trước mặt vẫn không khác gì so với lúc trươc, nàng bỗng nhiên muốn hỏi y.

"Vương gia, kẻ kia ở trong bóng tối không dám tùy tiện chọc vào anh, nhưng khi nhìn cách hành xử của người đó rõ ràng là nhắm vào tôi. Nếu kế sách lần này lạ không thành công, bước tiếp theo nói không chừng người đó sẽ cố ý châm ngòi, nói tôi thực sự là đồ giả mạo, mà tất cả những điều này đều do anh an bài, anhkhông sợ kéo theo rắc rối hay sao?"

"Ta chỉ sợ tiểu nha đầu mà ta thích sẽ không yêu ta thôi." Yêu nghiệt nào đó cười vô cùng thâm tình vô cùng chân thành, liên tục gật đầu không chút chần chừ.

"...Vương gia, tôi đang nói chính sự với anh đấy."

"Tề gia trị quốc bình thiên hạ, trong đó tề gia đứng đầu, bổn vương muốn theo đuổi tiểu nha đầu mình thích, muốn thành thân cùng nàng, điều này mới là chính sự."

Ngư Ngư rất thành khẩn, "Nhưng Vương gia, trước câu này còn có chí công vô tư và tu thân nữa." Cho nên Vương gia anh phải loại bỏ tật xấu 'biến thái' trước đã.

Đáng tiếc Ngư Ngư còn chưa nói xong, yêu nghiệt nào đó đã bình tĩnh cười, "Trong lòng bổn vương chỉ có một tiểu nha đầu, đã không cần chí công vô tư nữa rồi, còn về tu thân, cũng đã tu xong rồi."

Người nào đó nói mà mặt không đỏ, còn nói trôi chảy như gió nhẹ mây trôi, "Nếu không để ta cho nàng xem thử nhé."

Ngư Ngư: "..."

Y muốn nàng xem cái gì?

Mặc kệ chí công vô tư trước đã, tu thân nói đúng ra là tu dưỡng tính cách của bản thân, không phải chải chuốt cho bản thân!

Đúng lúc xe ngựa trở lại Tĩnh Vương phủ, Ngư Ngư nhảy xuống xe ngựa, không để ý tới yêu nghiệt không có tiết tháo nào đó.

Hà Nghiêm đuổi theo, "Vương phi, thuộc hạ đã nhớ ra kẻ nào từng kết thù chuốc oán với người rồi, là Tam hoàng tử Tề Hưng quốc, Thành vương Hạ Lan Đồ!"

Ngư Ngư dừng bước, vẻ mặt mờ mịt, "Là ai vậy? Ta chỉ biết Hà Lan Trư và Hà Lan Đậu thôi)." (chắc ám chỉ heo Hà Lan và đậu Hà Lan :))

"... Thì là kẻ lúc trước ở trên đường suýt chút nữa làm trễ giờ mua vằn thắn của ngài ấy."

"A, là hắn ta à." Ngư Ngư chợt nhớ ra.

Hà Nghiêm lặng lẽ lau mặt, quả nhiên chỉ khi liên quan đến ăn thì vương phi nhà họ mới nhớ ra...

Thật ra trọng điểm của chuyện đó vốn dĩ không phải là vì làm trễ thời gian mua vằn thắn! Là Thành vương Hạ Lan Đồ của Tề Hưng quốc không có mắt ở trên đường đùa giỡn Vương phi nhà họ, bị Vương phi đùa bỡn lại một trận.

Điều này thì cũng thôi đi, khi tham gia cung yến, Hạ Lan Đồ kia lại nảy ra suy nghĩ kì lạ muốn làm xấu mặt Vương phi, kết quả lại một lần nữa bị Vương phi đùa bỡn, mất hết cả thể diện trước mặt sứ giả của bốn nước.

Chỉ là... nghe nói Thành vương Tề Hưng quốc bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng chỉ mới xảy ra chút chuyện như vậy mà ngay cả Vương gia nhà họ cũng không sợ, to gan lớn mật muốn lật đổ Vương phi nhà họ sao?

Dường như cũng không thực tế cho lắm.

Hách Liên Dạ cũng xuống xe ngựa, phân phó Hà Nghiêm, "Đi gọi Dung công tử và sư đệ hắn tới đây."

Suýt chút nữa là đã quên mất hai người này rồi! Lúc này Hà Nghiêm mới nhớ tới, những kẻ hận không thể giết được Vương phi còn có đám người trên núi kia!

Nam tử áo trắng và sư đệ của hắn cũng biết chuyện tờ giấy kia, trước đó họ chỉ cho rằng Ngư Ngư đã mất ký ức lúc trước, bây giờ xem ra...

Biểu hiện của sư đệ vô cùng quái dị, "Côkhông phải là Trình Ti Nghiên? Cô... mượn xác hoàn hồn sao?"

"Cứ cho là vậy đi."

Bọn sư đệ biết được quá nhiều, hoàn toàn không thể giấu được bọn họ, cho nên Ngư Ngư cũng hào phóng thừa nhận, "Tôi tên là Giang Ngư Ngư."

Ngư Ngư cũng luôn hiếu kì về chuyện đó, "Ban đầu Trình Ti Nghiên chết như thế nào?"

"Bị ta dùng một chưởng đánh chết." Nam tử áo trắng từ trước đến nay vẫn luôn ít lời vậy mà lại chủ động mở miệng, đương nhiên, trong giọng nói của hắn vẫn không biết được vui hay buồn.

"Tại sao?"

Ngư Ngư hiếu kì hỏi, nhưng nam tử áo trắng lại không nói.

Vẫn là sư đệ khéo léo hiểu lòng người ở bên cạnh nói, "Sư huynh còn chưa ăn no, câu chuyện này để ta kể tiếp cho."

Mọi người lặng lẽ nhìn nam tử áo trắng 'chưa ăn no'...

Bọn họ ở trên núi lâu ngày quá nên không biết viện cớ khác sao...

Tâm tình hiện giờ của sư đệ vô cùng tốt, cũng không quá nhỏ mọn giấu diếm chuyện ban đầu.

Bởi vì nghiêm túc mà nói. Hách Liên Dạ còn phải cảm tạ sư huynh, nếu không nhờ sư huynh đánh chết Trình Ti Nghiên thì vị Giang tiểu thư này cũng sẽ không xuất hiện bên cạnh y!

Thật ra sự việc cũng rất đơn giản, Trình Ti Nghiên vẫn luôn thích nam tử áo trắng, tiếc rằng nam tử áo trắng không để ý đến nàng ta, cho nên ngày đó nàng ta nhân lúc nam tử áo trắng xuống núi một mình thì âm thầm hạ độc hắn, muốn nhân cơ hội... chiếm đoạt nam tử áo trắng.

Thuốc mà Trình Ti Nghiên lấy được là sản phẩm của Huyền Cơ lão nhân, mang từ trên núi xuống, hiệu quả vô cùng tốt, được hạ ở trong nước, mặc dù nam tử áo trắng không uống nhiều nhưng tình huống lúc ấy cũng không được lạc quan cho lắm.

Cho dù sức mạnh của hắn có lớn đến đâu thì cũng chỉ có thể gắng gượng chống lại một lát, hết lần này tới lần khác Trình Ti Nghiên vẫn không từ bỏ ý định, muốn cưỡng chế chiếm đoạt hắn... thành ra hai người liền đánh nhau.

Thật ra từ trước đến nay nam tử áo trắng vốn không thích nàng ta, nhưng lại kiêng dè tình nghĩa su huynh muội đồng môn, cộng thêm việc sư phụ đối đãi vô cùng tốt với vị sư muội này, hắn cũng không muốn ra tay quá nặng, nhưng Trình Ti Nghiên biết nếu để lỡ cơ hội lần này thì nàng sẽ không có khả năng thành công nữa, cho nên sau đó ra tay chẳng chút nương tình.

Lúc này thật đúng với câu “trên đầu chữ sắc có một con đao”.

Mọi người bị thiên lôi giáng xuống đầu không hề nhẹ, khóe miệng Ngư Ngư cũng run rẩy, "Không phải lúc trước đám người trên núi đã nói Dung Mô Mô học nội công, trước hai lăm tuổi không thể gần nữ sắc, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, còn dễ dàng bị nội công cắn trả, bị thương nghiêm trọng hay sao?"

"Trình Ti Nghiên cũng biết điểm này."

"Nàng ta còn...."

"Nàng ta còn hi vọng toàn bộ võ công của sư huynh bị phế bỏ đi, có như vậy thì từ nay về sau nàng ta mới có thể muốn làm gì sư huynh thì huynh ấy cũng không thể phán kháng." Sự đệ bình tĩnh đáp.

"..." Mọi người thật sự sắp bị thiên lôi đánh chết rồi.

"Lần đầu tiên sư huynh trông thấy cô, còn tưởng rằng cô đang giả vờ, nên mới hỏi cô có đồng ý gả cho huynh ấy hay không, nếu như Trình Ti Nghiên không mất trí nhớ, nếu nghe được câu hỏi này thì nhất định không thể tỉnh táo giả vờ được nữa."

Hóa ra có chuyện như vậy. Tất cả mọi người nghe được đều liên tục gật đầu, sư đệ uống hớp nước, chuẩn bị nói tiếp chuyện của những kẻ ở trên núi kia, tại sao lại nhắm vào Trình Ti Nghiên không buông tha.

Nhưng thật ra điều mà Hách Liên Dạ muốn hỏi lại không phải là những thứ này.

Y mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng, "Môn phái các người có phải có bốn phân đà?"

Cho dù hờ hững như nam tử áo trắng, nhưng hiện giờ mặt cũng biến sắc, sư đệ dứt khoát đứng phắt dậy, y làm sao biết được!
Bình Luận (0)
Comment