Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 164

“Không được.” Ngư Ngư ngay lập tức lắc đầu.

Cho dù đây đúng là địa đồ của thạch thất, có thể dẫn bọn họ thoát khỏi cơ quan bẫy rập, nhưng cũng khó bảo đảm cho họ tránh thoát những nguy hiểm mới khác, năm đó có hơn mười đại cao thủ đã cùng nhau xuống đó, cuối cùng rơi vào kết cục chết đến hài cốt cũng không còn, bây giờ không thể để thêm một ai khác phải đi mạo hiểm.

“Nhưng mà...” Hà Nghiêm còn muốn nói lại, không bàn đến việc Vương phi có thể mang chủ tử nhà bọn họ về hay không, mặc dù gần đây hai người đều không nói gì, nhưng Hà Nghiêm biết đây là chuyện lớn trong lòng của chủ tử.

Đương nhiên Hách Liên Dạ cũng không thể để thủ hạ của mình phải mạo hiểm được, thân là một kẻ đại phúc hắc, thật ra y cũng đã từng nghĩ đến vấn đề nan giải này, hơn nữa cũng đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng.

“Đi gọi cái tên mồ đồ đen tới đây.”

... Mặc đồ đen? Tầm mắt Hà Nghiêm đồng thời xoay về phía nơi Tiết Hữu và ông già áo đen đang đứng, không rõ chủ tử muốn tìm người nào.

Hơn nữa, lúc này bọn họ thì có lợi ích gì.

Đẩy bọn họ xuống dưới đi mạo hiểm thay sao?

Nhưng sau khi bọn họ xuống dưới, thì hoàn toàn có thể tìm một cái xó an toàn mà trốn vào một lát, sau đó quay ra nói với bọn họ đi theo bản đồ này không có nguy hiểm gì cả.

Chủ tử là người thông minh, người sẽ không thể không nghĩ tới điều này đấy chứ.

Hà Nghiêm mù mờ không hiểu gì dẫn hai người mặc đồ đen tới, Hách Liên Dạ khẽ nâng tay của ông già áo đen lên, nói một câu như không thể không làm, “Dạy bổn vương điều khiển rắn.”

Ông già áo đen cười một tiếng, “Đúng là nực cười, lão phu tạm thời không chấp, rơi vào tay ngươi, ngươi cho rằng có thể tùy ý ra lệnh cho lão phu hay sao?”

“Không dạy?”

“Không dạy!”

Hiển nhiên Hách Liên Dạ là người hiền lành, không hề tức giận, còn khẽ cười gật đâu, giọng điệu vô cùng tự nhiên phân phó, “Hà Nghiêm, lột da.”

“Vâng.” Hà Nghiêm như thể đang làm ảo thuật lôi từ trong bao quần áo sau lưng ra một con dao nhọn, tay còn lại cầm theo đá mài dao.

Như đồ tể bán thịt trong chợ, động tác của hắn vô cùng thuần thục tự nhiên mài con dao hai phát trên đá mài, vừa mài vừa quan sát ông già áo đen, “Vương gia, ra tay từ đoạn nào đây ạ?”

“Mặt đi.” Hách Liên Dạ thuận miệng đáp, “Đúng lúc đang cần ít da người làm đèn lồng, cẩn thận chút, đừng làm rách.”

“...” Mặt ông già áo đen khẽ biến sắc xanh, “Ngươi muốn học luôn bây giờ?”

“Đúng vậy.”

Tưởng tượng cái cảnh mặt mình làm thành cái đèn lồng, ông già áo đen đành phải giơ cờ đầu hàng dạy cho y cách điều khiển rắn.

Chỉ là... trước tình huống vô cùng cấp bách, chủ tử học cái này để làm gì?

Đừng nói là ông già áo đen, mà ngay cả Hà Nghiêm đã đi theo y hơn hai mươi năm cũng không rõ mục đích của Hách Liên Dạ là gì.

Đáp án rất nhanh sẽ được công bố.

Hách Liên Dạ muốn học cũng chỉ là các kĩ xảo thao túng rắn đơn giản nhất, hơn nữa con người này vốn đã rất thông minh, nên không đầy một khắc đã học hỏi xong.

Tốc độ này khiến ông già áo đen phải trợn mắt há hốc mồm, dù có thế nào cũng không thể ngờ trên đời này lại có người thông minh đến vậy, đến giờ phút này, lão cảm thấy mình thua cũng không oan uổng gì.

Đuổi hết những kẻ không liên quan đi, Hách Liên Dạ khẽ huýt một tiếng sáo, vài khắc đồng hồ sau liền xuất hiện hai con rắn màu xanh lá cây.

Dưới sự thao túng của y, hai con rắn màu xanh lá kia trực tiếp bò về phía cửa động bí ẩn, uốn éo thân mình, hoàn toàn chui vào bên trong.

Hà Nghiêm trợn trừng cả hai mắt, đây là... chủ tử muốn điều khiển rắn giúp đám người bọn họ dò đường!

Dù sao trong tay đã có bản đồ, dựa theo con đường trong bản đồ này, rồi để mấy con rắn chạy vài vòng, nếu nó có thể quay về thì đã nói rõ con đường trong này an toàn!

Chiêu này của chủ tử thật lợi hại!

Hà Nghiêm hưng phấn cọ xát hai tay, khó trách trong những ngày này gấp rút lên đường, vậy mà chủ tử vẫn kéo theo ông già áo đen mà không ngại phiền hà rắc rối, xem ra ngày đó nghe nói dưới động này sẽ có nguy hiểm, nên sớm đã dự liệu trước rồi.

Vương gia nhà họ....quá đẹp trai quá tiện lợi rồi!

Trên bản đồ không ghi dấu tỉ lệ, không biết trong thạch thất rộng bao nhiêu, một lát sau, Hách Liên Dạ lại dùng chút nội lực huýt sáo, đứng từ xa thổi, tránh cho hai con rắn xanh lục kia không nghe được.

Âm thanh điều khiển rắn của ông già áo đen lạnh lùng khiến người ta phải rợn tóc gáy, nhưng rõ ràng tiết tấu giống nhau, nhưng khi Hách Liên Dạ thổi lại thành âm thanh trong trẻo vang vọng, khiến người nghe lại thấy vui vẻ thoải mái.

Ngư Ngư ngồi bên cạnh gốc cây đại thụ, trong ngực vẫn ôm heo nhỏ luôn muốn chạy vào trong thạch thất, nhìn người nam nhân quá hoàn hảo toàn tài trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy cho dù không thể quay trở về hiện đại thì cuộc sống như vậy cũng không tồi.

Nhưng ý nghĩ này vẫn mơ hồ chưa hoàn toàn thành hình, thì trong thạch thất bỗng hiện hai bóng dáng mờ ảo, là hai con rắn nhỏ màu xanh đã quay trở lại.

Thành công rồi!!!

Con đường quay về nhà như gần ngay trong gang tấc, ngay cả thời gian cơm chiều sắp Ngư Ngư cũng quên đi, muốn xuống dưới đó ngay lập tức.

Bởi lời thề độc năm đó, nên sư đệ và nam tử áo trắng không thể đi cùng bọn họ xuống dưới, Hách Liên Dạ cũng đã để cho bọn họ đi về trước, về phần những người khác, không thể tín nhiệm cũng không thể bắt ép đi cùng, hiện tại chỉ còn lại ba người Ngư Ngư, Hà Nghiêm và y.

Hách Liên Dạ xung phong, kéo theo tay Ngư Ngư, Hà Nghiêm đi theo phía sau, ba người cẩn thận dò dẫm xuống động dưới lòng đất.

Đến khi thật sự đi xuống dưới, họ mới biết được tình hình mê cung dưới lòng đất này, dường như mỗi lần bước hai ba bước lại phải đối mặt với một ngã rẽ, nếu không có tấm địa đồ này thì không biết bọn họ đã gặp phải những trắc trở gì rồi.

Hiếm khi Ngư Ngư khen ngợi một câu thật lòng, “Vương gia, anh thật lợi hại.”

Lại hiếm khi thấy Hách Liên Dạ không nhân cơ hội này mà thổ lộ, chỉ mỉm cười kéo người bên cạnh lại, “Tiểu nha đầu, chúng ta thành thân trước, sau đó trở về gặp biểu ca của nàng được không?”

Ngư Ngư rùng mình một cái, “Người không cần phải đột nhiên nhắc tới lão nhân gia nhà người ta trong cái nơi không có ánh sáng này đâu.”

Nhìn xung quanh những ngọn lửa đỏ không chiếu tới những góc tối u ám, ngay cả bốn chữ 'biểu ca đại nhân' Ngư Ngư cũng không dám nói ra.

Người nào đó chẳng những không ăn giấm chua, ngược lại tâm trạng còn rất tốt, càng ôm eo Ngư Ngư gần hơn, cúi thấp đầu, đôi mắt đen láy xinh đẹp khẽ cong lên, yên lặng nhìn nàng, “Tiểu nha đầu...”

Ngư Ngư lo lắng, “Vương gia, người muốn thành tinh?”

Yêu nghiệt nào đó càng không an phận, trong mắt vô cùng vui vẻ, “Bổn vương đẹp đến vậy sao?”

Những lời này tự luyến đến mức nào... Nhưng do Hách Liên Dạ nói ra, lại khiến người ta chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, sau đó thì chết ngất trước nụ cười tuyệt đẹp đến mức khuynh thành này.

Yêu nghiệt này thực sự đã thành tinh rồi... Ngư Ngư âm thầm ổn định nhịp tim của mình, nhưng vẫn không có cách nào khiến nó không loạn nhịp được.

Ngón tay thon dài như ngọc xoa lên khuôn mặt đang nóng bừng của Ngư Ngư, “Tiểu nha đầu, lúc nãy ta nói tới việc thành hôn, nàng không bác bỏ, trong lòng nàng đã dần tiếp nhận ta rồi đúng không?”

Nên đây chính là chuyện khiến Hách Liên Dạ vui vẻ đến vậy.

Hách Liên Dạ hoàn toàn không để cho Ngư Ngư có cơ hội phản bác lại, nói đến chữ cuối cùng thì đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi nàng, sau đó... lại hôn triền miên, như là lời thề đính ước.

Chủ tử... Còn có ta ở đây mà!

Nhìn cảnh tượng của hai người trước mắt có phần không hợp với hoàn cảnh này, Hà Nghiêm làm cây cột cũng không được, xoay người úp mặt vào tường cũng không thể, bi thương không biết nên làm gì, nên đi sang chỗ khác nhìn.

Cũng bởi vì nụ hôn này, cho nên trên đường đi Ngư Ngư đều không nói thêm lời nào, lặng lẽ nghiến răng, yêu nghiệt nào đó cười mỹ mãn, vẫn luôn luôn nắm tay nàng không chịu buông ra.

Thạch thất này rất đơn sơ, diện tích lại rất lớn, bọn họ phải đi thật cẩn thận, đúng một giờ sau mới đi đến nơi được đánh dấu trên bản đồ.

Ba người nhìn rõ cảnh tượng trước mắt đều phải lặng thinh.
Bình Luận (0)
Comment