Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 253

Biết có người tới gần, người nọ lại chỉ chuyên tâm cầm bình bạch ngọc nhỏ trong tay, cẩn thận nhỏ vài giọt vào trong nồi nấu thứ gì đó.

Đợi đến khi làm xong rồi mới hờ hững quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Trong thoáng chốc dường như cảm thấy trong mắt người này hiện lên một đôi mắt màu bạc mà không thuộc về loài người.

Nhưng chỉ chớp mắt mấy cái lại cảm thấy bản thân nhìn lầm rồi.

Dung mạo người này bình thường không có gì lạ, lại có một đôi mắt vô cùng dịu dàng.

Người bị hắn nhìn một cái thôi giống như cả người đang đứng dưới ánh mặt trời đầu xuân ấm áp dịu dàng, đến cả nơi sâu nhất tận đáy lòng cũng cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp nhất.

Ánh mắt như vậy...

Đám đệ tử áo trắng vốn đang cười ha hả nhìn Hách Liên Nhị bước những bước chân ngắn đi kiếm cái ăn đều cùng sửng sốt, "Tham kiến Môn chủ."

"Tham kiến Sư phụ."

Cả đám người đồng loạt hành lễ tự vấn an.

Tình huống này có chút kì lạ, chưa xét đến việc môn chủ không nên mặc loại quần áo giống đệ tử môn phái, mà đến cả phản ứng của những đệ tử áo trắng này...

Giống như trước khi người này quay đầu thì bọn họ hoàn toàn không nhận ra hắn là ai vậy.

Nhưng bạn nhỏ Hách Liên Nhị không chú ý những điều này, bé chỉ hự một tiếng, cắn một miếng táo lớn, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm cái chảo sắt to đùng kia.

Cái mũi nhỏ giật giật, tiểu nha đầu nhìn mà phát thèm.

Thật thơm quá đi....

Âm thanh này kinh động đến nam nhân được gọi là môn chủ.

... Nhưng trong tầm mắt lại không có ai đang ăn gì cả.

Ánh mắt nhìn thấp chút nữa, lúc này hắn mới nhìn thấy bé gái mặc y phục vàng nhạt nho nhỏ, chiều cao không khác mấy với quả bí đao mà sáng nay hắn thu hoạch được.

Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy heo nhỏ đang thò đầu ra trong ngực bé gái kia.

"Tiểu Đông Qua*, cháu tên là gì?"

(* Bí đao nhỏ, vì là để làm tên cho nên t để nguyên hán việt)

Giọng nói của hắn khi vang lên cũng dịu dàng say lòng người như ánh mắt của hắn, cũng mang theo sự vui vẻ, giống như đôi tình nhân thân mật thì thầm khiến người ta thật sự muốn nhào vào lòng hắn làm nũng.

"Cháu tên Hách Liên Nhị, cha mẹ và ca ca gọi cháu là Nhị Nhị, thúc thúc và a di gọi là Nhị Nhi."

Làm một bé con đơn thuần chất phác, còn lâu tiểu nha đầu mới quan tâm đến âm thanh khỉ gió gì của hắn, ngoan ngoãn đáp không giấu diếm chút nào.

Nam nhân được gọi là môn chủ mỉm cười khom người vỗ đầu bé, "Được, Tiểu Đông Qua ngoan quá."

... Hỏi tên cũng như không, vẫn gọi người ta là Tiểu Đông Qua.

Tiểu nha đầu lại vờ như không nghe thấy cái tên ngốc nghếch mài, chớp chớp mắt, "Vậy thúc tên là gì?"

Vấn đề này đã rất lâu không có người hỏi hắn rồi.

Nam nhân híp mắt lại, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó, ngỡ ngàng một lát sau đó mới trả lời nàng, "Thành Nhiên, Lãnh Thành Nhiên."

Kết quả, vừa nghe đến tên của hắn, nước mắt Hách Liên Nhị lại rơi xuống.

Những đệ tử áo trắng kia cũng là lần đầu tiên biết được tục danh của môn chủ, đang âm thầm ghi nhớ lại nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều cùng ngây ngẩn.

Chẳng lẽ bé gái này có nguồn gốc gì đó với môn chủ? Không phải bé lạc cha mẹ rồi, thật sự tới tìm môn chủ đấy chứ?

Đến ngay cả Lãnh Thành Nhiên cũng sửng sốt một chút, "Sao vậy, Tiểu Đông Qua?"

Bàn tay bé nhỏ lau vành mắt, Hách Liên Nhị uất ức nói với hắn, "Đói quá đi..."

Lãnh Thành Nhiên bật cười thành tiếng, vươn một tay lấy bên giá gỗ một quả bí đao lớn đặt bên cạnh Hách Liên Nhị, rất dịu dàng ôn nhu vỗ đầu nàng, "Chờ cháu lớn cao bằng quả bí đao này, ta sẽ mời cháu ăn cơm, được không?"

Thật ra nơi này núi Thiên Ly bên ngoài thành Thiên Ly, quanh năm mây mù bao quanh, ai cũng không biết đỉnh núi này cao bao nhiêu.

Dân chúng đều nói trên núi này có thần tiên ở, đến ngay cả hoa cỏ trên núi cũng có thể nói được.

Có thể nói là không nhìn ra, nhưng khí hậu nơi này cũng không tệ, cũng giống như quả bí đao lớn bên cạnh tiểu nha đầu kia, phát triển với cốt cách thanh kỳ, ở trong thế giới bí đao thì chắc chắn được tính là cao gầy rồi.

Nhìn "chiều cao" có vẻ không cách biệt lắm với Hách Liên Nhị.

Đối mặt với trứng thối bề ngoài có giọng nói dịu dàng ôn nhu mà bên trong ức hiếp bạn nhỏ rất ác liệt này, phản ứng của Hách Liên Nhị chính là mím cái miệng nhỏ, không náo loạn, tỏ vẻ đáng thương mà níu lấy góc áo Lãnh Thành Nhiên, "Hiện giờ không thể cho cháu ăn sao?"

Hết cách rồi, bé chỉ là một đứa bé chất phác thích khóc mà thôi, bị người khác bắt nạt cũng sẽ không phản kháng.

Lãnh Thành Nhiên không đáp, chỉ bình tĩnh lấy từ trong chảo ra một cái tô lớn đựng một cái bánh gói lá sen.

Sau khi xé bỏ lá sen đi, thứ được bọc ở bên trong lập tức hiện ra, mùi hương cũng xông thẳng tới dụ dỗ nước miếng của người đối diện.

Là cơm sườn nếp!

Trộn sườn và gạo nếp với nhau, bọc lá sen bên ngoài rồi hấp, mùi thơm của sườn đều bị mùi thơm của gạo nếp lấn át, cắn một miếng thịt mùi hương nồng đậm, gạo nếp cũng hấp thụ nước thịt mang mùi hương dịu ngọt, lại hòa quyện với mùi hương tự nhiên thơm ngát của lá sen, ăn vô cùng ngon.

Tiểu nha đầu càng nhìn càng thèm, đôi mắt ửng đỏ, gương mặt ngập tràn khát vọng "Thật muốn ăn nha", thực sự chất phát mà không hề yêu cầu, rơi nước mắt, ủy khuất mà bước đôi chân ngắn chuẩn bị rời đi.

Nàng đi được một bước...

"Phì..." Có người không nhịn được mà bật cười.

Những đệ tử áo trắng khác cũng nhịn cười, sắc mặt rất cổ quái.

Lãnh Thành Nhiên lại cười không nổi, mặt cũng tái đi, "... Trở lại!"

Tiểu nha đầu nghe lời mà dừng bước lại, di chuyển hai mắt đẫm lệ không hiểu nhìn hắn.

"... Trả lại quần cho ta!"

Tiểu Đông Qua này sao vẻ mặt lại không tỏ ra bất cứ sơ hở nào... còn rớt nước mắt nữa, khi xoay người thì mạnh mẽ lột quần của hắn xuống...

Phì... Đệ tử áo trắng đứng bên cạnh đã không thể nhịn thêm được nữa.

Cổ đại đều mặc trường sam, thật ra thiếu một lớp quần cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng với người cổ đại đã quen y phục ba tầng trong ba tầng ngoài thì sẽ không nghĩ như vậy...

Lãnh Thành Nhiên cảm thấy không đúng, Hách Liên Nhị cũng không thể nào thật sự kéo quần của hắn đi, chẳng qua một phần vải lớn của cái quần hiện giờ đang ở trong tay Hách Liên Nhị...

Để hắn mạnh mẽ đoạt lại quần với một trái bí đao nhỏ... hắn không làm được.

Tiểu nha đầu dường như tự trách mím cái miệng nhỏ, "Nhưng khi nãy cháu mới khóc làm dơ quần của thúc rồi, nương nói làm dơ y phục của người khác thì phải rửa sạch rồi trả lại cho người ta."

"... Không cần, tự ta giặt được rồi."

Tiểu nha đầu vẫn thật sự lo lắng nói, "Thật sự không cần sao?" Bé bất an níu lấy bàn tay bé nhỏ, sợ hãi nói, "Như vậy sẽ không biến thành đứa trẻ hư chứ?"

Tiểu nha đầu này vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan ngoãn, khi nói đến "đứa trẻ hư" thì vành mắt đỏ hơn, nước mắt cũng rơi càng nhiều hơn.

"... Sẽ không." Ngay đến cả suy nghĩ để phản bác Lãnh Thành Nhiên cũng không có nữa.

Biết rõ bị Tiểu Đông Qua này lừa nhưng quần đang ở trong tay người ta nha...

Kết quả tiểu nha đầu khóc càng đau lòng hơn, "Nhất định là thúc thúc đang an ủi cháu, thúc tốt như vậy mà cháu còn làm dơ quần của thúc, hu..."

Tiểu nha đầu vô cùng tự trách, vừa rơi nước mắt vừa dùng sức kéo vạt quần, giống như đang thật sự rất vội đi giặt sạch đồ giúp hắn.

Còn giật xuống nữa là Lãnh Thành Nhiên sẽ thật sự mất hết mặt mũi đấy.

Lãnh Thành Nhiên cũng không phải là người đàng hoàng mặc cho người khác bẫy mình, nhưng một bụng phúc hắc đều phải thua hai bắp chân có chút lạnh ở dưới trường bào này...

Nhìn khuôn mặt bánh bao khóc lóc lem luốc trước mặt, bản thân Lãnh Thành Nhiên cũng không kiềm chế được mà cười lên, ôm tiểu nha đầu vào lòng, nhận thua nói, "Được rồi, được rồi, đừng khóc, Tiểu Đông Qua là đứa bé ngoan, thúc thúc mời cháu ăn sườn được không?"

Dứt lời, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc duỗi một ngón tay ra chọc heo nhỏ đang muốn nhào lên tháo cái mặt nạ da người trên mặt hắn xuống lấy về.

Tiểu nha đầu hít mũi một cái, "Cơm gạo nếp ăn cũng ngon lắm..."

"... Được, cơm gạo nếp cũng cho cháu ăn." Lãnh Thành Nhiên bật cười ước lượng tiểu nha đầu trong ngực, nhẹ nhàng, tiểu nha đầu này mang hết chỗ cơm ăn được đi đâu rồi.

Cứ thế mà Hách Liên Nhị được ăn cơm sườn chưng như ý, thiếu chút nữa còn kéo quần của vị môn chủ đại nhân rất cường đại trong lòng mọi người xuống... Ván này, cái túi khóc toàn thắng.

Lãnh Thành Nhiên rời đi vài giây, sau khi sửa sang quần áo lại xuất hiện, như có điều suy nghĩ nhìn heo nhỏ trên bàn.

"Nhóc con, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sáu tuổi." Bạn nhỏ Hách Liên Nhị nở nụ cười ngọt ngào rất tương xứng với tuổi thật của bé.

Lãnh Thành Nhiên cũng cười ôm bé qua, vỗ đầu của bé, "Cháu có biết điều này không? Bé gái sáu tuổi không thể ăn quá nhiều sườn đâu."

"Tại sao vậy?"

Trên gương mặt cười vô cùng ôn nhu thấp thoáng xuất hiện tia lo lắng, tiếc nuối nói cho bé biết, "Bởi vì dáng dấp của cháu rất giống trái bí đao nhỏ, ăn quá nhiều sườn sẽ bị người ta mang đi nấu canh sườn bí đao nha."

"Hả..."

Tiểu nha đầu rõ ràng rất đẹp ngó nhìn quả bí đao to ngây ngốc ở góc tường, rồi lại nhìn miếng sườn thơm ngon trong chén, bàn tay bé nhỏ nắm chặt thìa vẫn còn đang múc một miếng sườn, nhưng hiện giờ lại không dám ăn nữa.

Trứng thối ức hiếp bạn nhỏ nào đó lại dịu dàng vỗ đầu của bé, sau đó... không khách khí cướp miếng sườn trong thìa của bé đi.

Sau đó thì hắn té xỉu rồi.

Một nam nhân cao đến mét tám bỗng nhiên ngã xuống, tiếng động vang lên cũng không nhỏ, những đệ tử trên cúi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng xông tới xem xét.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy tình cảnh thì lại là môn chủ đại nhân mặc dù luôn thần bí không chịu lộ mặt thật, nhưng quả thật vô cùng cường đại, vô cùng lợi hại, hô phong hoán vũ không gì sánh được, ngay đến cả Hoàng Đế cũng phải cung kính của bọn họ lại té xỉu trên mặt đất...

Một bé gái đứng bên cạnh hắn khóc đến khổ sở, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đang ra sức níu lấy quần áo của môn chủ đại nhân, có vẻ như đang muốn lột sạch...

Một đám đệ tử áo trắng sợ choáng váng, "Bé gái à, cháu… cháu đang làm cái gì vậy?"

"Thúc ấy ngã xuống vì miếng sườn trong tay cháu, làm dơ mất y phục của thúc ấy, sau đó thì thúc ấy không chịu để ý đến cháu nữa, cháu gọi thúc ấy thế nào cũng không trả lời..."

Tiểu nha đầu vô cùng đau lòng, "Nhất định thúc ấy chê cháu là con nít hư, cháu phải giặt sạch y phục của thúc ấy, như vậy thúc ấy sẽ không tức giận nữa."

Bạn nhỏ Hách Liên Nhị chỉ đôi ba câu đã nói rõ ra được "trọng điểm".

"... Người... người đâu! Môn chủ té xỉu rồi!"

Thật ra bọn họ cũng muốn té xỉu, bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm ở cùng với bạn nhỏ vô hại đơn thuần, không biết nên giải thích với bé ra sao, giải thích trọng điểm ở đây là gì.

Ừ, đơn thuần vô hại.

Thật ra thực lực cường đại của Lãnh Thành Nhiên có chút đáng sợ. Nhưng hắn thành danh đã quá lâu, đã sớm quên mất cảm giác có người dám khiêu chiến mình là như thế nào, cho nên cũng không phòng bị người khác.

Huống chi... hắn cũng không ngờ lại có một nhóc con phúc hắc như vậy...

Với thực lực của hắn, cho dù bên trong có thuốc mê thì nhiều nhất cũng chỉ hôn mê một phút, nhưng khi hắn mở mắt ra thì tình huống phải đối mặt lại là.
Bình Luận (0)
Comment