Vương Mệnh

Chương 203


Lại nói, thanh niên nhân bị Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng triển khai “Thập nhị Thì Thần Liên Hoàn Đại Trận” vây công, chỉ còn cách phòng thủ.

thanh niên nhân ban đầu còn ung dung gảy đàn, dùng âm công phòng thủ và công kích, nhưng rồi thời gian trôi qua, càng ngày càng rơi vào thế hạ phong, dù mấy lần cố gắng vãn hồi cục diện nhưng đều vô ích.

Đối phương tiến thoái nhịp nhàng, phối hợp ăn ý, là đại cường địch mà lần đầu thanh niên nhân gặp phải.
Song phương chiến đấu vô cùng khốc liệt.

Đao kiếm quyền chưởng pháp thuật thần thuật liên tục oanh kích, phát ra những tiếng nổ dữ dội, trời long đất lở.

Tuy tạm thời chưa ai thọ thương, nhưng chỉ thảm cho hoàn cảnh xung quanh, chiến cục di chuyển đến đâu, nơi đó lập tức biến thành bình địa.

Rừng cây bị san bằng, núi đồi bị tạc sụp, mặt đất rung chuyển.
Thanh niên nhân đạo hạnh cao thâm, tuy tạm thời rơi vào thế kém, nhưng chưa đến nỗi gặp nguy hiểm.

Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng cũng không dám nghĩ có thể đánh nhanh thắng nhanh, do công phu chênh lệch quá lớn, chỉ đành hao thời gian, đợi đến khi thanh niên nhân cạn kiệt pháp lực, thần lực rồi sẽ kết liễu đối phương.
Trận chiến càng ngày càng thêm khốc liệt.
Tiếng kình phong, pháp thuật chạm vào nhau khô khan chát chúa.

Kình phong đụng nhau ầm ầm, cuốn đất đá tung bay mù mịt.

Tiếng hò hét vang trời.

Quang cảnh còn hơn một trường đại chiến tranh.
Thanh niên nhân một mình đương cự số đông, tuy đạo hạnh thâm hậu, nhưng rồi cũng không tránh khỏi thọ thương, máu hồng thấm đẫm cả bạch sắc trường bào.

Dù vậy, thanh niên nhân vẫn cố tả xung hữu đột, dốc toàn lực chống cự lại sự vây công của đối phương.

Đối thủ cũng có vài kẻ thọ thương, máu tuôn ướt đẫm chiến trường.
Trận chiến vẫn tiếp diễn.
Song phương sau khi thọ thương, ngày càng trở nên hăng máu.

Thanh niên nhân đôi lần xuất tuyệt chiêu, thần thuật vận chuyển công kích đối thủ, khiến cho bọn họ toàn thể thọ thương.


Chỉ có điều bọn họ ai nấy sống lâu nên đều đã thành tinh, quỷ quyệt vô cùng, lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định, nên kịp thời né tránh chỗ nguy hiểm, thương thế cũng chẳng nghiêm trọng lắm, chẳng ảnh hưởng nhiều đến chiến cục.
Cuộc chiến ngày càng thảm khốc hơn trước.
Bất thần, lão tứ trong bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng bất thần ngã lăn xuống đất.

Ai nấy đều tưởng lão ra thọ thương gục ngã.

Thanh niên nhân thầm mừng rỡ.

Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng thầm lo lắng.
Song phương đột nhiên gia tăng công kích lực, cố gắng giải quyết sớm đối phương, kết thúc trận chiến.
Đột nhiên, trường đao trong tay lão tứ đột ngột quét ngang mặt đất.

Lúc này thanh niên nhân vô tình di chuyển đến gần đấy, bất ngờ bị công kích, không kịp đề phòng, chân trái bị đao phong xuyên thấu, thọ thương nghiêm trọng.

Nơi nào khác thọ thương thì còn đỡ, nếu thọ thương ở chân thì ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ di chuyển, giảm sức chiến đấu cũng như khả năng đào tẩu nếu đánh không lại đối phương.

Chân bị thương, chẳng thể chạy nhanh được.
Lão già xuất thủ tập kích thành công, hoan hỉ trong lòng, ngửa mặt cười lớn.

Nào ngờ, một đạo âm kình cực tốc lao tới, xuyên qua đầu lão, khiến lão chết không kịp nhắm mắt.

Thanh niên nhân bị lão tập kích, lòng rất tức giận, nên xuất thủ rất nặng.

Lão già động thủ thành công, đang hớn hở vui mừng, phòng bị lơi lỏng, nên đành thọ hại.
Mười một lão còn lại trong bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng thấy đồng bọn tử vong, hầm hầm nổi giận, ánh mắt đỏ ngầu, đồng loạt toàn lực công kích.

Mười một đạo kình phong bao trùm mọi phương hướng xung quanh thanh niên nhân, chặn đứng hết mọi đường né tránh.

Thanh niên nhân dù đã rất cố gắng, nhưng cũng bị trúng hai đạo kình phong, dù không trúng chỗ hiểm, nhưng cũng khiến thực lực của thanh niên nhân giảm đáng kể.
Thanh niên nhân liên tiếp thọ thương, loạng choạng như muốn đứng không vững.

Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng cả mừng, vội áp sát lại gần, định xuất đại chiêu kết thúc trận chiến, trả thù cho đồng bọn.


Thế nhưng, thanh niên nhân dù sao cũng là hạ vị thần, lẽ nào dễ dàng chịu thua như thế.

Chỉ thấy thanh niên nhân nhếch mép cười nhạt, đôi tay thoan thoát lướt nhẹ trên dây đàn.

Những thanh âm chát chúa vang lên, từng đạo âm kình bắn ra, không những công kích thân thể mà còn công kích cả linh hồn đối phương, lợi hại vô cùng.
Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng trong lúc bất phòng, linh hồn bị công kích, hành động bị trở ngại, thức hải bị chấn động, nguyên thần cũng thọ thương.

Cả bọn cả kinh thất sắc, vội vã lùi ra xa, tiếp tục cuộc vây công với chiến thuật liên hoàn xa luân chiến.

Giờ đây, cả bọn đều chiến đấu một cách thận trọng, không ai dám áp sát thanh niên trong vòng nửa dặm.

Có điều, “Thập Nhị Thì Thần Liên Hoàn Đại Trận” khuyết mất một phương vị, không còn lợi hại như trước nữa.

Do đó thanh niên nhân cũng cảm thấy áp lực giảm đáng kể.

Đó là lý do thanh niên nhân chịu mạo hiểm thọ thương để sát tử lão tứ.

Không còn bị trận pháp ngăn chặn, thanh niên nhân muốn đào tẩu cũng dễ dàng hơn.
Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng tử vong hết một người, khiến những người còn lại càng thêm hăng máu, tận lực bình sinh, quyết giết cho được thanh niên nhân.

Đương nhiên thanh niên nhân lẽ nào bó tay chịu trói, phấn khởi kháng cự.

Cường độ công kích đại tăng.

Tuyệt kỹ xuất hiện liên tục.

Song phương toàn tâm toàn lực đối địch.

Trận chiến cực kỳ khốc liệt.
Mấy canh giờ sau …
Trận chiến vẫn cực kỳ thảm liệt.


Dù những người tham chiến đều hết sức mệt mỏi, nhưng không một ai dám lơi lỏng tinh thần, vẫn phải toàn lực chiến đấu.

Chỉ một chút sơ suất có thể đánh đổi bằng cả sinh mạng.
Đột nhiên, lão nhị trong bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng chợt ngã lăn xuống đất, mặc dù không hề trúng đòn.

Lại giở trò cũ.

Thanh niên nhân khẽ cười nhạt, cẩn trọng đề phòng.

Quả nhiên, lão ta bất thần tung ra một loạt ám khí, công kích hạ bàn thanh niên nhân.
Do đã đề phòng từ trước, thanh niên nhân lập tức tung mình sang một bên, dễ dàng né tránh.

Thế nhưng, đồng lúc đó, hàng loạt đạo công kích lại được đối phương tung ra, liên miên bất tuyệt.

Bị mất tiên cơ, thanh niên nhân chỉ còn đường né tránh, không có cơ hội phản công.

Chiến cục dần nghiêng về một phía, đối thanh niên nhân càng lúc càng bất lợi.
Đang lo âu trước tình thế nguy ngập trước mắt, thanh niên nhân chợt thất sắc khi nghe có tiếng tụng niệm :
- Hỡi Hỏa Tổ Chúc Dung vĩ đại và hùng mạnh, tôn quý và linh thiêng, oai nghiêm và nhân từ, dũng cảm và quyền năng, xin hãy vì lời cầu khẩn của con cháu của Người, trừng phạt kẻ trước mặt.

Hỏa thế giới – hiện.
Tiếng tụng niệm vừa dứt, đối phương đồng loạt tung mình lên không.

Tiếp đó, xung quanh thanh niên nhân đột nhiên xuất hiện vô số địa hỏa, từ dưới đất phụt lên, chẳng mấy chốc bao phủ một phạm vi rộng lớn, ước chừng nửa dặm (200 mét).

Mà lửa này lại không phải là lửa thường, chính là địa sát hỏa, vô cùng lợi hại, vạn vật đều có thể đốt cháy, kể cả nước, khó thể kháng cự.

Khắp nơi đều là lửa hồng, ngùn ngụt bốc cao, quả không hổ danh là “Hỏa thế giới”.

Hóa ra liên hoàn công thế của đối phương nãy giờ là để thu hút sự chú ý của thanh niên nhân, giúp đồng bọn có thời gian hoàn thành tuyệt kỹ.
Thanh niên nhân diện đối địa sát hỏa, không còn cách nào khác, chỉ đành vận chuyển thần lực bảo hộ toàn thân.

Nhưng đó cũng không phải là cách giải quyết triệt để.

Đến khi thần lực hao kiệt, cũng sẽ là lúc thanh niên nhân gặp nguy.
Trước cảnh nguy ngập, thanh niên nhân suy nghĩ thật nhanh.

Tình hình trước mắt, không chỉ đối phương đông người, mà thanh niên nhân còn thọ thương khá trầm trọng, nếu như không muốn tử vong tại đây thì không thể nào luyến chiến được.


Tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng.
Thanh niên nhân bất thần tung người về hướng bắc, có ý muốn phá vòng vây, xông ra khỏi biển lửa.

Đối phương đương nhiên không để thanh niên nhân toại ý, lập tức tập trung công kích, chặn đường tiến của thanh niên nhân, bức bách phải lui trở lại trung tâm biển lửa, nơi mà hỏa thế mạnh nhất, công kích lực cũng cao nhất.
Đột nhiên, thanh niên nhân bật cười ha hả, tung người ngược về phía nam, rồi xoay lưng chạy thẳng.

Hóa ra khi nãy chỉ là kế nghi binh.

Bọn Hoa Sơn Thập nhị Thần tướng đã lỡ toàn lực xuất chiêu công kích, không kịp thu về, nên đã bị lỡ mất một nhịp.

Đến khi kịp phản ứng, hò hét đuổi theo sau thì thanh niên nhân đã chạy được một quãng.
Lão tứ bị giết, thù này không thể không trả, cả bọn dốc toàn lực đuổi theo phía sau.
Do thanh niên nhân đã thọ thương, tốc độ giảm đáng kể, đối phương ở phía sau lại luân phiên xuất tuyệt kỹ công kích, buộc thanh niên nhân phải liên tục né tránh, ảnh hưởng đến tốc độ.

Do đó khoảng cách giữa song phương không thể nào bức xa ra được, dù thanh niên nhân đạo hạnh cao thâm hơn nhiều.

Mỗi khi thanh niên nhân gia tốc, lập tức bị đối phương ở phía sau công kích, phải phân tâm lo né tránh nên không thể nào bức lên bỏ rơi đối phương được.
Song phương kẻ chạy người đuổi, bắt đầu cuộc vạn lý đào vong.
chú ; có thể mọi người chưa biết
Tẩu kế - Đào kế
Mọi người đã nghe nhiều câu "Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách", nhưng có thể có bà con chưa biết câu "dĩ đào vi thượng", hoặc chưa phân biệt được 2 câu này với nhau.
"Tẩu" - nghĩa Hán Việt là "đi".

Còn "Đào" - nghĩa Hán Việt là "chạy".

Người ta cũng có thể nói nguyên cụm từ là "đào tẩu".
Tẩu vi thượng sách, là Tẩu kế, tức "kế đi".

Kế này dùng khi thấy đối phương thực lực quá mạnh, không thể đối địch, nên không giao chiến mà thực hiện "chiến thuật chuyển di", tức là tạm thời chuyển đi nơi khác tránh đối phương.
Dĩ đào vi thượng, là Đào kế, tức "kế chạy".

Khi song phương đã giao chiến rồi, mà mình đánh không lại, phải bỏ chạy, tức là "kế chạy".

Nhiều người hiểu lầm gọi đây là "kế đi" (Tẩu vi thượng sách) là không đúng.

Đánh thua, bị kẻ địch truy sát mà "đi" thì làm sao thoát được, phải "chạy" chứ.

Bình Luận (0)
Comment