Vương Mệnh

Chương 246


Bầu trời mây phủ đen kịt.

Ánh trăng bàng bạc ẩn hiện giữa mây đen, chiếu xuống mặt đất những ánh nguyệt quang le lói, không đủ soi sáng đường đi trước mặt.

Mưa xuân lất phất, gió nhè nhẹ thổi, khiến không gian thêm lạnh lẽo.
Giữa cảnh núi rừng thanh vắng, một thanh niên nhân tuổi độ mười tám, đôi mươi, ngân khôi ngân giáp, khí vũ bất phàm, đang đứng bên dưới một vách đá cao, dốc gần như dựng đứng, ngước mắt nhìn lên phía trên, khe khẽ thở dài.

Đã hơn một ngày trôi qua, thanh niên nhân dù rất cố gắng leo lên phía trên, nhưng đều thất bại.

Vách đá quá trơn trợt, thanh niên nhân lại không quen leo trèo nên mỗi khi leo lên cao được một chút thì lại bị ngã trở xuống.

Từ hôm qua đến giờ, vị trí cao nhất mà thanh niên nhân leo đến chỉ bất quá được một nửa vách đá, cách mục tiêu hãy còn xa.

Hơn nữa, xung quanh thỉnh thoảng lại load quái, hổ báo sói lang đều có cả, làm cho thanh niên nhân không thể nào nhất tâm nhất ý lo leo trèo được.
Hàn phong thổi qua.

Thanh niên nhân thoáng run người, hai tay xoa vào nhau một lúc, cảm giác mới tốt hơn một ít.

Trong rừng, tiếng một loài chim lạ nào đấy kêu vang, lại thêm bóng cây cối không ngừng lay động, thanh âm xào xạc, khiến thanh niên nhân cảm thấy có đôi chút ngần ngại, thầm than :
- Không lẽ có quỷ nha !
Trong hiện thật có quỷ hay không thì không biết, nhưng trong trò chơi này thì chắc chắn là có.

Khi nhận nhiệm vụ, thanh niên nhân cũng đã được cảnh báo từ trước là có thể gặp phải yêu ma quỷ quái, cần phải cẩn trọng giữ mình.

Thanh niên nhân run run, mạch tim khiêu động nhanh hơn.

Hiện tại trời tối gió lạnh, không gian âm u, thật khiến người ta không khỏi lạnh người.

Nếu không phải vì thời gian khẩn trương, thanh niên nhân đã không hành động vào lúc đêm tối thế này.


“Chỉ là trò chơi thôi mà, thiết kế làm chi mà đáng sợ như thế kia chứ”, thanh niên nhân không ngừng trách móc những người thiết kế nên quang cảnh này.
Ngần ngừ một lúc, thanh niên nhân lấy lại quyết tâm, cắn chặt răng, hai tay bám chặt vào dây leo từ trên rũ xuống, lợi dụng những khoảng lồi lõm trên vách đá mà từ từ leo lên trên.

Trời mưa trơn trợt khiến cho hành động của thanh niên nhân trở nên khó khăn hơn.

Cũng may là cả ngày qua leo lên tuột xuống rất nhiều lần, rong rêu trên vách đá hầu như không còn, cũng phần nào giảm bớt khó khăn.
Leo lên được mấy mét, thanh niên nhân đã cảm thấy mệt mỏi, hơi thở nặng nề, buộc phải đeo mình vào vách đá, lấy dây leo quấn chặt quanh người để khỏi vì vuột tay mà ngã trở xuống, tạm dừng lại đấy nghỉ ngơi.

Đưa mắt nhìn lên cao, thanh niên nhân lại khe khẽ thở dài.

Vách đá chỉ cao độ 30 mét, nhưng thanh niên nhân mất hơn một ngày rồi mà vẫn chưa leo lên được.

Biết bao giờ mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ này nha.

Ai !
Nghỉ ngơi một lúc, thanh niên nhân lại kiên cường tiếp tục leo lên.

Vì nhiệm vụ, vì mục tiêu, vì tưởng lệ, quyết tâm không bỏ cuộc.

Leo leo nghỉ nghỉ.

Trải qua một thời gian gắng sức, cộng thêm chút ít may mắn, lần này thanh niên nhân cũng đã leo được lên trên vách đá, dù y giáp bất chỉnh, nhưng không có điều gì đáng ngại.
Sửa sang y giáp, phủi sạch cát bụi cây cỏ bám vào, thanh niên nhân mới đưa mắt nhìn về phía trước.

Nơi thanh niên nhân đang đứng là một bệ đá nho nhỏ nhô ra giữa lưng chừng vách núi, phía trước không xa là một cửa động không lớn lắm.

Nhìn cửa động âm u kia, thanh niên nhân chợt liên tưởng đến động quỷ, bản ý không muốn bước chân vào bên trong chút nào.


Có điều nhiệm vụ bắt buộc, không vào động không được.
Cửa động chỉ cao chưa đầy 2 mét, cực kỳ ẩm ướt trơn trợt, hai bên vách đá bị ma sát lâu ngày nên đã trở nên bóng loáng, xem ra có thứ gì đó thường xuyên ra vào động.

Dã thú ? Quái điểu ? Ma quỷ ? Bên trong tối đen căn bản không thể nhìn thấy được gì, quang cảnh âm u đáng sợ vô cùng.
Chỉ là trò chơi thôi mà, có gì bất trắc cũng bất quá trọng sinh một lần, giảm một cấp, chẳng có gì mà phải sợ hãi cả.

Không vào hang hổ làm sao có thể bắt được hổ con.

Thanh niên nhân cố tự trấn tỉnh, cắn răng bước vào trong động.
Trong động âm u ẩm thấp, mặt đá dưới chân vừa trơn vừa mềm giống như bị phủ một lớp bùn nhuyễn.

Thanh niên nhân bước vào trong động rồi, tứ bề tối đen, hầu như không thể nhìn thấy vật gì cách xa mình quá 2 mét, chỉ còn cách thuận theo vách đá mà lần mò đi sâu hơn vào trong.
Đi được một lúc, thanh niên nhân đột nhiên nhớ lại trong hành trang có mấy bó đuốc, liền lấy ra đốt lên.

Cũng may khi nhận nhiệm vụ, thanh niên nhân chuẩn bị rất kỹ lưỡng cẩn thận, trong hành trang mang theo cả đuốc.

Mỗi bó đuốc có thể đốt được nửa giờ, với mười bó đuốc trong hành trang có lẽ đủ thời gian thám hiểm rồi.

Hy vọng vậy.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, quang cảnh trở nên sáng sủa hơn, tầm nhìn mở rộng, có thể nhìn xa đến gần 5 mét.

Tình huống bên trong hang động có thể nhìn rõ hơn chút ít.

Nguyên bản hang động có vách và trần bằng đá, nhưng nền động lại là một lớp đất mềm, có lẽ do mùn cấu tạo thành, nếu thấm nước thì nhão ra thành bùn, khá trơn trợt.

Vách động đây đó có những vết trầy xướt, dấu vết như có móng vuốt cào vào vách đá, nhưng lại vừa lớn vừa thô.

Thông đạo không được rộng lớn lắm, chỉ đủ cho ba người sóng vai cùng đi.


Ghê rợn nhất là dưới nền động, trộn lẫn với bùn đất là xương và lông của động vật, thậm chí cả máu huyết đỏ tươi.
Thanh niên nhân thoáng rùng mình, nhưng lại cắn chặt răng, quyết tâm đi sâu hơn vào trong.
Đi qua mấy khúc quanh, thông đạo dần dần mở rộng ra và dốc xuống bên dưới.

Lúc này thông đạo đã đủ rộng cho năm người sóng vai cùng đi.

Rải rác đây đó dưới nền động là những thi thể động vật.

Tất cả những thi thể này toàn thân khô khốc, thân thể co quắp thành hình cánh cung, miệng há to, hốc mắt gần như muốn lồi ra ngoài, có vẻ trước khi chết đã phải chịu đựng sự đau đớn và sợ hãi vô cùng.
Thứ gì mà đã khiến các loài động vật, kể cả hổ báo, lại sợ hãi đến như vậy.

Thanh niên nhân lại rùng mình, có một cảm giác cực kỳ không hay.

Cảm giác đó khiến cho thanh niên nhân sống lưng lạnh buốt, khẩn trương đến mức hơi thở như muốn ngừng hẳn.

Thanh niên nhân rất muốn rời khỏi hang động này thật nhanh, nhưng nhiệm vụ bắt buộc thanh niên nhân phải mạo hiểm, khiến thanh niên nhân không thể không thuận theo vách hang mà đi sâu hơn vào trong.

Thảm trạng của những thi thể động vật dưới nền hang khiến thanh niên nhân không ngừng toát mồ hôi lạnh, khẩn trương, lo lắng vô cùng.
Đi thêm một đoạn nữa, thanh niên nhân buộc phải dừng lại.

Phía trước xuất hiện một ngã ba.

Cả hai phía hoàn cảnh đều như nhau, đặc điểm đều như nhau, có khác chăng chỉ là số lượng và chủng loại thi thể nằm dọc theo thông đạo.

Thật khó lựa chọn phương hướng để tiếp tục hành trình.

Thanh niên nhân khẽ cau mày, trầm ngâm nghĩ ngợi.

Đột nhiên, một mùi hương nhẹ thoảng qua, có nguồn gốc từ thông đạo mé trái.

Mùi hương rất đặc biệt, quen mà lạ.

Thanh niên nhân ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đi về phía đó.

Tiến về phía trước một đoạn nữa thì lại xuất hiện một khúc quanh.

Vượt qua khúc quanh, thông đạo đột ngột mở rộng ra trở thành một gian phòng rộng lớn, một mặt chính là thông đạo này, ba mặt còn lại đều là vách đá.

Tức đến đây đã là đường cùng.
Thanh niên nhân đứng giữa thông đạo, đưa mắt nhìn quanh.

Phía xa xa, ẩn hiện trong bóng tối có thứ gì đó động đậy, thậm chí còn có tiếng rên ư ử.

Chỉ vì ánh sáng của ngọn đuốc chỉ soi sáng trong phạm vi gần 5 mét, vật kia ở xa quá nên không thể nhìn thấy được.

Thanh niên nhân nghe thấy tiếng rên, một cổ hàn ý đột ngột thoảng qua, bàn tay run rẩy chút nữa là đã không cầm vững bó đuốc.

“Lẽ nào có quỷ thật nha”, ý nghĩ ấy lại xuất hiện trong đầu óc gã.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Sau giây phút lưỡng lự, thanh niên nhân khẽ vung tay, một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện.

Thanh niên nhân tay phải cầm trường thương, tay trái giơ cao ngọn đuốc, mím môi thẳng bước về phía tiếng rên.
Đột nhiên, thanh niên nhân có cảm giác một luồng gió lạnh thổi đến sau lưng.

Hang động sâu thế này, lại chẳng thấy có cửa thông gió nào, làm sao có thể có gió thổi được chứ.

Có biến.

Thanh niên nhân phản ứng thật nhanh, trường thương đâm ngược về phía sau, khẽ quát :
- Cửu Khúc Hỏa Long Thương.
Tiếng quát vừa dứt, từ đầu mũi thương bắn ra một đạo thương khí đỏ rực.

Thương khí lao trong không trung, uốn lượn như con Hỏa long, bắn về phía sau.

Dù không cảm nhận được đâm trúng vào vật gì cả, nhưng thanh niên nhân vẫn bước thẳng về phía trước ba bước, sau đó mới đột ngột quay người lại.
Hang động kín, không hề có gió, nhưng thanh niên nhân cảm thấy thật sự có luồng gió lạnh thổi qua sống lưng, bất chợt rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment